Ẩn / Hiện Quảng Cáo

Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t

Thảo luận trong 'TÂM SỰ CHUYỆN TRÒ' bắt đầu bởi bình phone, 20/6/20.

  1. 25/6/20 lúc 18:21

    Phước113

    Junior Member

    Phước113
    Tham gia:
    28/3/17
    Bài viết:
    38
    Được thích:
    20
    Hi
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/6/20
    le_manhproKim Nhung Apple thích điều này.
  2. 25/6/20 lúc 18:38

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    186
    Được thích:
    183
    Chap 23
    Sáng hôm sau, tao thức giấc bởi tiếng chuông điện thoại. Là số điện thoại của anh.X
    _ Mày đang ở đâu ra quán anh em mình hay ngồi uống cà phê với anh. Có mấy thằng trại hòm muốn gặp mày nữa nè.
    Tao mắt nhắm mắt mở nói 15' nữa tao sẽ ra. Khều khều thằng bạn cũng đang nằm ngủ kế bên.
    _ Dậy mày ơi, ra uống cà phê với anh.X. Mấy thằng lol nào muốn nói chuyện với mình kìa.
    Vậy là 2 thằng ngồi bật dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi thì tao bước ra nhà trước, thằng bạn đang đốt mấy cây nhang. Tao với lấy cây nhang từ tay nó, lạy 3 cái rồi cắm cây nhang vào chiếc lư hương được đặt trên cái tủ thờ. Cái di ảnh của mẹ nó với nụ cười như trái ngược với cuộc đời đau khổ của bà.
    Thằng bạn thân khóa cửa căn nhà của nó rồi lên xe nổ máy, tao ngồi phía sau, hôm nay chỉ có tao và nó, không có thằng em út nào theo cả vì tụi tao nghĩ mấy thằng kia có gan trời mới dám đánh úp ngược lại tụi tao vì có anh.X ở ngoài đó.
    Vào tới quán, tụi tao đã thấy anh.X ngồi cùng với 3 người cũng trạc tuổi anh ở 1 góc của quán. Tụi tao tiến lại và nở nụ cười chào anh.X đồng thời chào luôn mấy người kia.
    Ngồi vào bàn, tụi tao kêu 2 ly cà phê đá. Anh.X cười cười nhìn thằng bạn thân rồi hỏi:
    _ Vụ hồi tối có mày nữa hả?
    Thằng bạn cười ngập ngừng :
    _ Dạ, sao em bỏ nó được anh
    Anh.X quay sang 3 người kia rồi nói với cái giọng ồm ồm:
    _ Thôi như vầy, chuyện cũng đã lỡ. Thằng em của tao cũng bị đánh trước, chuyện xã hội, không biết thì đánh qua đánh lại coi như biết nhau. Vậy giờ gà ai nấy bắt, mọi chuyện dĩ hòa vi quý. Tụi mày thấy sao ?
    1 khứa bỗng buột miệng nói:
    _ Vậy mấy thằng lính của anh đánh mấy thằng lính tui nằm bệnh viện, phá nát cái trại hòm rồi gà ai nấy bắt là sao anh.X ?
    Lúc này bộ mặt anh.X nghiêm lại, anh nhíu mày lớn tiếng:
    _ ĐM vậy tụi mày định làm gì? Lính mày cái CC nè, ĐM tụi kia bỏ tiền ra nhờ mày dàn xếp giảng hòa, giờ mày muốn mấy đứa em tao đền tiền thuốc cho tụi nó hay gì? Tụi mày muốn tao đưa lính qua dẹp cái trại hòm đó luôn hông?
    Lúc này tao mới hiểu ra mấy khứa này chắc cũng số má gì đây nên nhận tiền của tụi kia nhờ đứng ra dàn xếp vụ này, nhưng nhìn mấy khứa này tao đéo biết là ai. Tao vội nhìn anh.X rồi giả bộ hỏi với khuôn mặt nghiêm trọng :
    _ Vậy để tụi em về chuẩn bị đồ qua chơi tiếp nhe anh
    Anh.X nhìn tao rồi nói :
    _ Thôi mày cứ ngồi yên
    ĐM mấy khứa kia thấy vậy định xử quê tao liền nhìn tao rồi chửi:
    _ Mày là em út biết CC gì, không nể anh.X là mày chết mẹ mày rồi
    ĐCM tụi mày, tao chứ đéo phải thằng nào nhẹ bóng vía mà để cho tụi nó chớp lúc nào là chớp. Tao bật đứng dậy rồi chỉ thẳng vào mặt khứa vừa nói:
    _ ĐM mấy thằng lol, mày khỏi nói nhiều mấy con chó ăn cứt. Bước ra khỏi quán nói chuyện mày
    Anh.X kêu tao ngồi xuống, anh quay sang nói với mấy khứa kia:
    _ Tụi mày khỏi nể mặt tao, thử chơi nó thử coi. Vậy là bữa nay tụi bây qua đây kiếm chuyện chứ đéo muốn kiếm ăn rồi.
    Lúc này 1 khứa khác vội vã cười hè hè rồi nói như đỡ lời cho khứa bị tao chỉ mặt vừa rồi:
    _ Thôi anh em không à anh.X ơi. Có gì đâu mà, thôi chuyện coi như kết thúc nhe anh, gà ai nấy bắt đi anh ơi.
    Lúc này anh.X mới nhép miệng cười :
    _ Vậy chuyện này kết thúc. Có ai ý kiến ý cò gì không để tao giải quyết luôn.
    Không ai nói gì, vậy là mọi chuyện kết thúc nhưng tao nghĩ đám kia chắc chắn rất ấm ức trong lòng, nhưng tao quá hiểu cái đám giang hồ ma này, tụi nó đè được ai tụi nó sẽ đè, còn gặp kiểu như anh em tụi tao thì chắc hơi bị khó chịu. Chỉ khổ cho mấy thằng mặt lol kia, vừa bị đập phá trại hòm, vừa bị đánh bầm giập, rồi lại còn phải bị rớt 1 khúc tiền cho tụi chó giang hồ ma này nữa... Âu cũng là của thiên thì trả lại địa thôi.
    Tụi khứa kia không còn chuyện gì để nói nên cũng xin phép ra về. Bây giờ chỉ còn 3 anh em tụi tao. Những chuyện ngày xưa được anh.X nhắc lại, khuôn mặt anh như chất chứa nhiều hoài niệm về quá khứ. Anh vẫn vậy, vẫn như người anh lúc xưa của 2 đứa tao...
    Rồi anh.X cũng ra về để giải quyết công việc, thằng bạn thì chở tao về lại nhà thằng chủ xe rồi cũng về lo những công việc hàng ngày của nó. Vậy đó, mỗi người mỗi công việc, lại quay trở về cái cuộc sống hàng ngày của mỗi người nhưng nếu 1 người nào đó cần thì những người còn lại luôn có mặt giúp đỡ. Đối với suy nghĩ tao, bạn bè không cần thiết phải nhiều, chỉ cần những người đúng với 2 từ anh em. Và cũng từ hôm đó trở đi, những chiếc xe cứu thương bên tao tự do ra vào bệnh viện không gặp bất cứ sự cản trở hay gây khó khăn gì.
    Về tới nhà, nhìn thấy bãi xe trống trơn, vậy là đã đi hết rồi, lên phòng tao làm 1 giấc đến chiều, thức giấc thì đã thấy thằng Bến Tre, Nha Trang đang ngủ khò. Ngủ ngon quá nên không biết tụi nó về lúc nào. Nhẹ nhàng vào tắm rửa sạch sẽ, tao xuống nhà định làm ly cà phê cho tỉnh táo thì gặp thằng chủ xe, nó kéo tao ra quán luôn.
    Kêu lon bò cụng cho tao và cà phê cho nó, 2 thằng ngồi nói chuyện về vụ vừa rồi. Không biết tin từ đâu mà nó biết vụ tụi tao đánh úp đêm qua, nó khoái lắm, thì cũng phải thôi, giờ xe nó thoải mái ra vào bệnh viện được rồi.
    Ngày hôm đó, xe 2 thằng kia lên tài vào buổi tối, cả 2 chiếc đều ra Bắc, còn tao 1 mình lủi thủi ở phòng. Lại cơm nước, cà phê thuốc hút rồi tranh thủ ngủ lấy sức.
    2h sáng, chuông điện thoại vang lên, như đã thành thói quen, tao bật dậy nghe máy. Lại 1 vụ tai nạn giao thông. Tao vội vàng rửa mặt cho tỉnh ngủ rồi ra xe nố máy.
    Sài Gòn về đêm đường xá thông thoáng nên khoảng 10' sau chiếc xe cứu thương đã có mặt tại hiện trường vụ tai nạn giao thông ở 1 đoạn của đại lộ Nguyễn Văn Linh.
    Ra đến nơi cũng là lúc 1 cơn mưa rào bắt đầu ào đến. Những cơn mưa rào báo hiệu 1 mùa mưa sắp bắt đầu.
    2 chiếc xe máy nằm cách nhau không xa biến dạng trên phần đường dành cho ô tô, những mãnh vỡ văng tứ tung chắc chắn là lực va chạm rất lớn. Gần đó là 1 cái xác được đắp chiếu, máu lẫn với nước mưa hòa thành dòng chảy ra trên mặt đường. Vì mưa nên mọi người phải kiếm chỗ trú mưa xung quanh. Tao vẫn ngồi trên xe, đốt 1 điếu thuốc cho đỡ lạnh. Nghe mấy người bán hàng xung quanh bàn chuyện, hình như đây là 1 vụ đua xe, có mấy đứa đã được đưa đi cấp cứu.
    Mưa đã ngớt, chỉ còn lại những giọt lất phất rơi. Khám nghiệm hiện trường cũng xong, tao bước đến bên cái xác, kéo chiếc chiếu được 1 ai đó phủ lên. Là 1 cô gái đang nằm xấp, mái tóc dài ướt sũng nước mưa cùng với máu, chiếc nón bảo hiểm vỡ nát vẫn còn những mảnh vụn xung quanh, tao lật cái xác cho nằm ngửa lại.
    Tao như sững người, không thể tin vào mắt của minh, là em sao ? Tim tao đập mạnh lên từng nhịp, cái xác đó chính là Đồng Nai, cô gái mà tao từng phải ngất ngây vì nụ cười tỏa nắng khi lần đầu tiên tao nhìn thấy em. Có lẽ quá bất ngờ, tao như chết lặng chỉ biết đứng đó...
    Có phải chính xác là Đồng Nai hay không, tao cố nhen nhóm chút hy vọng quay lại hỏi khứa công an giao thông đang đứng gần đó. Và cái hy vọng đã vụt tắt khi những thông tin được khứa đọc vanh vách cho tao nghe, trên tay khứa là tấm chứng minh nhân dân của nạn nhân tử nạn.
    Tao quay qua nhìn cái xác nằm lạnh lẽo, những giọt mưa lất phất vẫn rơi. Em còn quá trẻ, còn biết bao ước mơ hoài bão cùng với sự kỳ vọng của gia đình em... Vậy mà giờ em nằm đây. Tao không thể nào ngờ, tao lại gặp em trong hoàn cảnh này. Em đã không giữ được lời hứa với tao, Đồng Nai hứa sẽ mời tao và Nha Trang đi ăn, tỉnh dậy đi em, tỉnh dậy còn thực hiện lời hứa với anh chứ !!! Những giọt nước mắt chảy ra trên khuôn mặt còn lấm tấm những hạt mưa của tao...
    Mưa vẫn rơi nhè nhẹ, trên con đường vắng, chiếc xe cứu thương lầm lũi lướt đi, ánh đèn chớp đỏ hắt vào những ngôi nhà ven đường. Giờ đây trên chiếc xe đó, có 1 thằng lái xe với những giọt nước mắt cứ liên tục chảy dài trên má, chắc nó đang khóc, khóc cho cái chết quá bất ngờ của cái thi thể 1 người con gái nằm phía sau, người con gái với cái má lúm đồng tiền và nụ cười tỏa nắng. Mưa vẫn rơi, đêm nay sao lạnh quá...!!!
    Về đến Bình Hưng Hòa, đưa em vào căn phòng lạnh lẽo, em vẫn nằm đó trên chiếc băng ca lạnh lẽo, bất động. Tao bước ra xe, không chạy về như mọi khi, bật cái ghế phụ ngã ra phía sau, tao nằm đó và đốt 1 điếu thuốc. Có lẽ linh hồn em đang cô đơn lạnh lẽo lắm, tao muốn ở đây để em bớt được phần nào cái lạnh lẽo đó. Tao lại thiếp đi, lại mơ thấy em vẫn với nụ cười đó, cái má lúm đồng tiền đó...rồi bỗng dưng em từ từ tan biến, tao với tay nắm lấy em nhưng tay tao chỉ quờ quạng trong cái khoảng không hư ảo...
    Giật mình thức giấc bởi những tiếng khóc, tiếng người xôn xao, tao dụi mắt nhìn đồng hồ, 6h45' sáng. Vào toilet rửa cái mặt cho tỉnh táo, bước ra làm điếu thuốc, tao nhìn vào phía trong thì thấy 5-6 người, chắc là người nhà của Đồng Nai.
    7h15' bên pháp y có mặt, tiếng gào khóc lại vang lên to hơn khi bác sĩ pháp y tiến hành khám nghiệm tử thi. Tiếng cưa y tế xè xè, tao ngồi trên xe, im lặng vô hồn, điếu thuốc trên tay tao đã tàn từ lúc nào không biết...
    Bước xuống xe, tiến lại cái quan tài, đốt cho em 1 nén nhang, tao không có can đảm nhìn gương mặt em lần cuối, giờ chỉ biết dùng nén nhang này như lời chào vĩnh biệt với em...
    Lân la mời khứa giao thông điếu thuốc, chào hỏi vài câu thì tao được biết đêm hôm qua, nguyên nhân tai nạn là do va chạm giữa 2 xe trong đoàn đua, thằng bạn trai em cầm lái và giờ cũng đang nằm mê man ở Chợ Rẫy, nó bị chấn thương sọ não, nghe bác sĩ tiên lượng xấu, khó có khả năng qua khỏi.
    Chuyến xe hôm nay tao chạy có vẻ nặng nề. Lái xe là vậy đó, nếu có tâm trạng thì chiếc xe chạy sẽ không được " ngọt " cho lắm.
    Nhà em cách không xa hồ Trị An, có rất đông người thân, bạn bè đón em trở về. Tiếng khóc lóc, tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng gào thét gọi tên em...Vậy là anh đã đưa em về nhà rồi đó. Cho đến ngày hôm nay, khi anh ngồi viết ra những dòng này, mắt anh vẫn nhòe đi.
    Chiếc xe cứu thương quay ra, chạy bon bon trên con đường quê vắng vẻ. Chợt tao đạp thắng, chiếc xe khựng lại và dừng hẳn, tao bước xuống xe, nhìn lại hướng ngôi nhà của em. Vĩnh biệt em, Đồng Nai !!!
    Đốt điếu thuốc, tao rít 1 hơi dài nhìn ra xa. Phía ngoài kia là hồ Trị An, những tia nắng chói chang rọi thẳng xuống mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn, từng cơn gió mát rượi thổi vào mặt. Tao đứng đó, yên lặng, làn khói thuốc theo gió cuốn bay vào hư không... Cuộc đời sắp đặt cho tao cái công việc này, cho tao thấy những kiếp người nằm xuống, những giọt nước mắt chia ly để tao có thể mỉm cười mà yêu cái cuộc sống này hơn...
     
  3. 25/6/20 lúc 19:38

    NBP.com

    Major Poster

    NBP.com
    Tham gia:
    20/7/11
    Bài viết:
    254
    Được thích:
    56
    hay quá, hóng tiếp
     
  4. 25/6/20 lúc 21:43

    hai_long

    Crazy Poster

    hai_long
    Tham gia:
    11/10/09
    Bài viết:
    309
    Được thích:
    34
    hóng tiếp , trái đất tròn thật
     
  5. 25/6/20 lúc 22:54

    ĐH_Mobile

    Insane Poster

    ĐH_Mobile
    Tham gia:
    23/7/12
    Bài viết:
    533
    Được thích:
    78
    Tiếp
     
  6. 26/6/20 lúc 09:58

    Duy Cường Apple

    Major Poster

    Duy Cường Apple
    Tham gia:
    2/4/18
    Bài viết:
    214
    Được thích:
    23
    lót dép hóng tiếp
     
  7. 26/6/20 lúc 11:38

    mrthang39

    Major Poster

    mrthang39
    Tham gia:
    13/6/11
    Bài viết:
    148
    Được thích:
    13
    Vẫn hóng
     
  8. 26/6/20 lúc 11:43

    NguyenVinh_GSM

    Crazy Poster

    NguyenVinh_GSM
    Tham gia:
    6/5/11
    Bài viết:
    321
    Được thích:
    70
    e Đồng nai chết uổng thế tml?
     
  9. 26/6/20 lúc 17:58

    alomobile_gsm

    Junior Member

    alomobile_gsm
    Tham gia:
    14/2/15
    Bài viết:
    48
    Được thích:
    7
    Hôm nay lâu nhỉ
     
  10. 26/6/20 lúc 22:48

    hai_long

    Crazy Poster

    hai_long
    Tham gia:
    11/10/09
    Bài viết:
    309
    Được thích:
    34
    vậy là hôm nay ko có chập nào
     
  11. 26/6/20 lúc 23:32

    Phước113

    Junior Member

    Phước113
    Tham gia:
    28/3/17
    Bài viết:
    38
    Được thích:
    20
    Thuốc cho ae
    Hộ chủ thớt
    Chap 24
    Về tới Sài Gòn tao còn phải cong lưng chạy thêm 2 ca chuyển bệnh liên tục về miền Tây và Bình Phước nữa vì 2 xe kia chưa về. Tao nghĩ trước sau gì thằng chủ xe cũng phải lấy thêm xe nữa vì với cường độ liên tục như vậy, nhiều lúc không đủ xe đáp ứng, phải nhờ những đội xe khác hỗ trợ.
    Chiếc xe cứu thương lừ đừ chạy về đến bãi xe thì hơn 3h chiều. Hơn 24 tiếng xuôi ngược, tổng cộng 3 chuyến xe liên tục, mắt tao cay xè, mệt mỏi vì thiếu ngủ mặc dù những lúc quay xe về Sài Gòn, tao có ghé mấy quán cà phê võng mà tranh thủ chợp mắt để lấy sức. Tranh thủ vệ sinh, kiểm tra chiếc xe xong xuôi tao lên phòng tắm rửa định ngủ 1 giấc lấy sức thì thằng chủ xe hú tao xuống nhà, nó đã làm sẵn 1 ly cà phê cho nó và tao. Ngồi xuống cùng với nó, tao đốt điếu thuốc rồi làm hớp cà phê, người cứ lâng lâng vì thiếu ngủ. Thằng chủ xe đưa tao 1 bao thư. Nó nói:
    _ Tiền tài của anh chạy hổm rày đó anh.
    Tao cười cám ơn nó, tao nhìn cái bao thư, có thể nó không nhiều như những đồng tiền lúc trước tao kiếm được nhưng tao cảm thấy vui vì đó chính là công sức tao bỏ ra, những nỗi sợ hãi tao phải cố gắng vượt qua... Thằng chủ xe nói tiếp :
    _ Ngày mai em phải đem xe đi đăng kiểm, tới tuần sau mới hết hạn nhưng em làm trước vì xe mình đi liên tục em sợ không có thời gian. Khuya nay 2 xe kia về rồi, anh tranh thủ nghỉ lấy sức đi
    Vậy cũng tốt, nghỉ ngơi cho lại sức. Tao ngồi làm hết ly cà phê rồi lên phòng ngủ. Tao làm 1 giấc dài ngon lành thì chợt tỉnh giấc vì có tiếng động, là thằng Nha Trang và Bến Tre về tới. Tao dụi mắt nhìn đồng hồ, 3h20' sáng. Tao kêu thằng Nha Trang lại ngồi gần, rồi kể nó nghe vụ Đồng Nai, nó trợn mắt ngạc nhiên nhìn tao, rồi nó không nói gì lặng lẽ lấy đồ đi tắm. Cái nghề của tụi tao là nhứ vậy, ai cũng nghĩ tụi tao không có cảm xúc, lạnh lùng nhưng cũng có những lúc tụi tao cũng phải rơi lệ vì tụi tao đâu phải là những cổ máy.
    Cầm điện thoại định mở vài bản Bolero cho dễ ngủ lại thì tao thấy tin nhắn Zalo của vợ tao trên màn hình " Ngày mai anh rảnh không? Dắt con đi chơi được không? ", tin nhắn từ lúc tối nhưng tao ngủ không hay. Tao vội vã trả lời " Ok em, mấy giờ được em? ". Giờ này chắc vợ tao đang ngủ ngon cùng với thằng nhóc. Tao mỉm cười vì ngày mai tao được gặp lại cái gia đình bé nhỏ của mình, mặc dù giờ đây giữa tao và vợ có 1 khoảng cách khó có thể gần lại với nhau.
    Hạnh phúc gia đình ??? Cái mà lúc tao có nó, tao cứ nghĩ nó là điều bình thường, là điều tất nhiên... Để rồi sau những danh lợi phù phiếm, tao mới ngộ ra rằng có 1 nơi để về đó là nhà, có được vợ, được con để tao yêu thương, đó là gia đình... Và rồi tao đã nuối tiếc, dằn vặt với những chuỗi ngày lặng lẽ cô đơn...
    Sáng hôm sau, 1 buổi sáng Chủ nhật như bao buổi sáng khác. Nhưng với tao ngày Chủ nhật hôm ấy rất đặc biệt. Vợ tao hẹn lúc 9h sáng. Tao tranh thủ lấy xe máy chạy ra 1 cái shop bán quần áo trẻ em. Tao chọn 2 bộ quần áo mà tao thấy ưng ý nhất theo đúng kích cỡ của con trai tao. Trên đường về, chạy ngang 1 cái shop, tao thấy 1 cái áo nữ rất đẹp, rất hợp với style của vợ tao. Vậy là quay lại, sau đó cái áo được gói gọn gàng cùng với 2 bộ quần áo của con trai tao.
    8h30', tao đã có mặt ở 1 quán cà phê, nơi vợ con tao hẹn gặp. Đây là cái quán quen thuộc mà vợ chồng tao thường xuyên ghé lúc trước. Nó yên tĩnh, có hồ cá nhỏ và hòn non bộ, nhiều cây xanh... Vẫn là cô bé tiếp viên quen thuộc ra đưa tao menu quán, gặp tao, cô bé cười nhe răng :
    _ Nay không có chị với bé ra hả anh? Cà phê đá ngọt hả anh?
    Tao cười rồi đáp :
    _ Uhm, còn nhớ gu của anh hả? Chút xíu vợ con anh ra
    Cô bé cười rồi vào quầy pha chế. Tao nhìn xung quanh, cảnh vật vẫn như vậy, cái gu nhạc trữ tình của quán vẫn không đổi, nó nhè nhẹ nhưng da diết, lắng đọng.
    Hơn 9h, 1 chiếc Taxi đậu lại trước quán, hình như là vợ con tao, vội chạy ra bồng thằng nhóc cho vợ tao bước xuống xe. Gặp tao, em nở 1 nụ cười, vẫn cái nụ cười này, ánh mắt này, bờ môi này nhưng giờ tao thấy nó xa vời quá...tao nhìn em, 2 tay bồng thằng nhóc, đứng đó cho đến khi vợ tao lên tiếng:
    _ Anh định để mẹ con em đứng ngoài này luôn hả?
    Lúc đó tao mới giật mình. Vậy là 1 người đàn ông bồng 1 thằng nhóc hơn 2 tuổi, ôm nó vào lòng, sánh bước cùng với 1 người phụ nữ với chiếc đầm xinh xắn, mùi nước hoa sang trọng toát ra từ người cô ấy thoang thoảng. Chắc mọi người xung quanh nghĩ đây là gia đình hạnh phúc...
    Thêm 1 ly kem và 1 ly sinh tố được đem ra cho bàn tao. Tao vừa ôm thằng nhóc của tao, vừa đút kem cho nó ăn, nhìn nó ăn ngon lành. Chợt vợ tao nhìn thằng nhóc rồi hỏi :
    _ Bi có nhớ ba hông ?
    Thằng ku vừa nhòm nhèm miếng kem, vừa trả lời với cái giọng hơi ngọng nghịu của 1 đứa 3 tuổi:
    _ Bi nhớ ba !
    Vợ tao lại hỏi tiếp tục:
    _ Nhớ ba nhiều hông?
    Thằng nhỏ gật gù cái đầu, miệng dính lem nhem mấy miếng kem
    _ Nhớ nhiều
    Tao cười, tao cố cúi đầu mình xuống thấp hơn, vừa muốn hôn lên cái đầu tròn vo của con tao, vừa cố ý không cho vợ tao nhìn vào đôi mắt của tao vì lúc đó tao đang kiềm chế cảm xúc của mình, kiềm chế những giọt nước mắt sắp chảy ra... Chắc vợ tao biết ý nên không hỏi thằng ku nữa nhưng bất ngờ thằng nhóc ngước mặt lên về phía tao rồi chu cái mỏ hỏi :
    _ Sao ba không ở nhà với Bi, ba đi hoài vậy?
    Tao im lặng với câu hỏi của con trai tao, chợt vợ tao lên tiếng:
    _ Mẹ nói rồi, ba đi làm kiếm tiền mua đồ chơi siêu nhân cho Bi mà.
    Thằng nhóc như thỏa mãn với câu trả lời của vợ tao, nó cúi xuống tiếp tục ăn kem.
    Tao chợt nhớ ra cái túi để bên cạnh, tao với lấy rồi khoe với thằng nhóc :
    _ Ba có mua quần áo mới cho Bi nè, đẹp hông?
    Vừa nói tao vừa lấy ra 2 bộ quần áo tao mới mua lúc sáng. Đôi mắt ku Bi sáng lên, nó cười rồi với tay chụp lấy bộ quần áo từ tay tao. Vợ tao nhìn nó, nói lớn :
    _ Ba cho thì Bi phải nói sao?
    Ku Bi vội nhìn vợ tao với ánh mắt hơi sợ sệt rồi hướng ánh mắt quay về phía tao rồi nói :
    _ Bi cám ơn ba
    Em lại tiếp tục nói :
    _ Cám ơn ba thì phải sao nữa?
    Nó nghe em nói như vậy thì chồm tay kéo khuôn mặt của tao xuống ngang mặt nó rồi hôn tao. Tao ôm nó vào lòng, hôn ngấu nghiến.
    Tao lại quay sang lấy 1 cái túi khác rồi đưa cho vợ tao:
    _ Anh mua đồ cho ku Bi, chạy ngang cái shop kia thấy cái áo này đẹp quá, hợp với em nên anh mua tặng em
    Em nhìn tao, ánh mắt em hơi buồn. Em khẽ nói :
    _ Mua cho ku Bi được rồi, mua cho em làm gì
    Tao cười cười :
    _ Thì mua cho 2 mẹ con
    Em cười, tao cũng cười, nhưng trong 2 nụ cười đó hình như ẩn chứa cùng chung 1 nỗi buồn.
    Tao nghe em kể những chuyện ku Bi, rồi về em, sắp tới em dự định đi làm lại nhưng không phải làm ngành cũ mà làm văn thư ở thành ủy, nơi ba vợ tao đang công tác. Ku Bi cũng sắp vào mẫu giáo rồi. Tao cũng kể cho vợ tao về công việc tao đang làm, em tròn mắt ngạc nhiên nhìn tao, có lẽ em không ngờ tao lại có thể làm công việc hiện tại nhưng sau đó nghe tao kể thêm những gì tao làm, tao chứng kiến... Em im lặng 1 lúc rồi nói:
    _ Anh có khi nào nghĩ ông Trời muốn anh làm như vậy không?
    Tao im lặng, gật đầu... Tao hiểu ý em, có lẽ em còn giận tao nhiều lắm. Mà em nói đúng chứ đâu có sai.
    Tao gửi chiếc xe máy lại quán rồi bắt Taxi cùng vợ con ra 1 cửa hàng KFC.
    Nhìn ku Bi ngồi đối diện ăn cái hamburger 1 cách ngon lành, mẹ nó cũng đang ăn dĩa mì Ý, chốc chốc thằng nhóc lại cười cười nói nói với mẹ nó. Tao ngồi đó, lại nhìn mẹ con của nó mà mỉm cười, tao cũng gọi 1 dĩa mì Ý giống kiểu vợ tao. Nhưng có lẽ dĩa mì hôm đó chắc chắn rất ngon, ngon nhất tao từng ăn, ngoài cái gia vị đã được tẩm ướp thì còn thêm cái dư vị của 1 gia đình, của tình cảm cha con, tình cảm vợ chồng...mà lâu rồi tao đâu được cảm nhận nó.
    Ăn uống xong xuôi, ku Bi có vẻ buồn ngủ vì gần đến giờ ngủ trưa. Vậy là phải kiếm 1 khách sạn cho nó ngủ trưa. Vào phòng 1 chút có lẽ do máy lạnh thổi mát nên nó nhắm mắt ngủ ngon lành sau khi uống xong 1 hộp sữa tươi mà mẹ nó chuẩn bị sẵn.
    Tao ngồi trên chiếc ghế nhìn ra phía ngoài qua ô kiếng to và rộng. Trời hôm nay không nắng lắm, vì là tầng trên cao nên tao dễ dàng thấy dòng xe cộ bên dưới, những mái nhà... Vợ tao bước đến, ngồi bên chiếc ghế cạnh tao, 2 vợ chồng tao ngồi đó, nhìn xa xăm, chốc chốc lại nhắc lại những kỷ niệm vui buồn lúc quen nhau rồi đến lúc cưới nhau...Rồi những giọt nước mắt em rơi, tao chỉ biết im lặng ngồi đó. Lúc này tao biết dù nói gì với em cũng vô nghĩa, có lẽ sự căm giận trong em lớn hơn cái sự yêu thương em dành cho tao...
    Khoảng thời gian vui vẻ với con tao trôi qua thật nhanh. Ku Bi thức dậy sau giấc ngủ trưa. Mẹ nó tắm rửa sạch sẽ cho nó rồi thay bộ quần áo tao mới mua cho thằng nhóc. Ku Bi hí hửng với bộ đồ mới của mình...
    Chiếc taxi dừng lại trước cửa nhà vợ tao. Thằng nhóc như không muốn tao rời đi, vội ôm nó vào lòng, tao hôn nó rồi để vợ tao dắt nó vào nhà. Tao nói với theo:
    _ Cám ơn em !!!
    Vợ tao quay lại nhìn, vẫn nụ cười phảng phất cái nét buồn.
    Đợi vợ con vào nhà, tao bước lên xe. Chiếc xe chạy ngang cái góc phố gần nhà của vợ tao. Vẫn cái góc phố đó, khi xưa chính là nơi hẹn nhau mỗi lần tao qua rước em, cũng là nơi những tối chở em về, trao nhau những nụ hôn lén lút, nồng cháy... Không biết mỗi lần em đi ngang qua đây, có còn nhớ đến cái góc phố kỉ niệm này không ?

    "Góc phố xưa hồn nhiên bao lần ước hẹn. Những chiếc hôn đầu tiên sao như còn nguyên
    Những ngón tay tìm nhau ngỡ không muốn rời
    Những dấu yêu ngày xưa sao còn ngất ngây

    Ngày xưa yêu dấu, đã xa tầm tay
    Tìm nhau không thấy, dư âm nỗi nhớ..."
     
  12. 27/6/20 lúc 08:05

    mrthang39

    Major Poster

    mrthang39
    Tham gia:
    13/6/11
    Bài viết:
    148
    Được thích:
    13
    tiếp đi ông ơi đang chỗ máu lửa
     
  13. 27/6/20 lúc 08:41

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    lên top
     
  14. 27/6/20 lúc 08:41

    s0rry_3by

    Crazy Poster

    s0rry_3by
    Tham gia:
    30/4/13
    Bài viết:
    374
    Được thích:
    49
    Thớt copy truyện thì nhớ copy truyện đã viết xong nhé, đừng như "chuyện vợ chồng tao" đang đọc thì chưa ra hết bực lắm
     
  15. 27/6/20 lúc 08:59

    anhquyetdk

    Major Poster

    anhquyetdk
    Tham gia:
    3/10/12
    Bài viết:
    283
    Được thích:
    62
    Sao ko tiện thể chịch lun vợ củ nhỉ
     
  16. 27/6/20 lúc 09:08

    thanhtung23

    Junior Member

    thanhtung23
    Tham gia:
    18/7/18
    Bài viết:
    15
    Được thích:
    8
    Một cuốn truyện hay, lôi cuốn, rất nhiều cung bậc cảm xúc.
     
  17. 27/6/20 lúc 09:51

    Yamato

    Insane Poster

    Yamato
    Tham gia:
    1/1/16
    Bài viết:
    580
    Được thích:
    142
    Chịch xã giao ha bác :)
     
  18. 27/6/20 lúc 21:20

    Phước113

    Junior Member

    Phước113
    Tham gia:
    28/3/17
    Bài viết:
    38
    Được thích:
    20
    Hộ chủ thớt
    Thuốc cho ae đây
    Chap 25
    Hôm nay tròn 1 tháng từ ngày tao chân ướt chân ráo bước vào cái nghề lái xe cứu thương. Vòng quay cuộc sống vẫn xoay đều đặn, tiếng khóc chào đời của những em bé ở khoa sản vang lên thì ở 1 góc khuất lặng lẽ của bệnh viện, nơi được gọi là "nhà vĩnh biệt" cũng lại vang lên những tiếng khóc tiếc thương khi 1 người nào đó vừa nằm xuống ra đi mãi mãi. Và cái công việc của tao vẫn đều đều diễn ra lặng lẽ hàng ngày, vẫn những cái xác, những ca bệnh nặng bệnh viện trả về, những chiếc quan tài lạnh lẽo...cùng tao trên những chuyến xe về với cát bụi.
    7h sáng, chiếc xe cứu thương đã đậu sẵn trong cái khuôn viên của nhà xác bệnh viện Nhi đồng 1. Mấy người của bên hội từ thiện cũng đã có mặt. Hôm nay tao chở 1 em bé đã mất vì bệnh về quê ở Khánh Hòa, tiền cước vận chuyển và quan tài đều được 1 hội từ thiện nào đó chi trả tất cả.
    Chiếc quách nhỏ đã được đặt lên xe, nhìn nó chỉ bằng 1/5 chiếc quan tài bình thường. 2 vợ chồng vừa khóc vừa nhận những tờ tiền hỗ trợ của mấy người bên hội từ thiện. Qua câu chuyện tao được biết vợ chồng họ sinh sống ở 1 làng quê nghèo vùng biển thuộc huyện Vạn Ninh, Khánh Hòa. Người chồng đi biển, còn người vợ thì ở nhà làm lặt vặt, ai kêu gì thì làm nấy. Họ có 1 đứa con gái đầu lòng, nhưng từ lúc sinh ra thì đã mắc phải căn bệnh lạ, chữa trị ngoài quê thấy không ổn nên họ gom góp tiền, vay mượn thêm bà con dòng họ để đem nó vào Sài Gòn chữa trị với hy vọng còn nước còn tát. Tiền bạc cạn kiệt dần nhưng bệnh tình đứa con của họ vẫn không thuyên giảm mà còn nặng hơn. Vậy là họ quyết định xin bệnh viện cho con họ được về nhà vì không còn tia hy vọng nào cho gia đình của họ, nhưng đêm hôm qua, sau 1 cơn co giật, đứa bé gái đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay bất lực của ba mẹ khi nó mới vừa hơn 9 tháng tuổi... Con chết nhưng ba mẹ nó không còn đủ tiền để mua 1 cái quách đàng hoàng để tẩm liệm cho bé. Rồi được sự giới thiệu của bệnh viện, 1 hội từ thiện đã đứng ra lo tất cả chi phí cho em bé xấu số kia. Âu cũng là niềm an ủi cho bé được thanh thản ra đi.
    Chiếc xe của tao lại lầm lũi ra khỏi cổng bệnh viện, 1 ngày mới lại bắt đầu với những tia nắng chói chang, trong dòng xe, dòng người đang hối hả, vội vàng có 1 chiếc xe cứu thương lặng lẽ lướt nhanh chở theo những mảnh đời bất hạnh.
    Như thường lệ, tao ghé vào 1 quán nước ven đường cho người nhà đi vệ sinh. Tao mua bò cụng, cà phê, nước suối,khăn lạnh...chuẩn bị cho cuộc hành trình dài. Chờ cho 2 vợ chồng kia lấy xong những chai nước suối, tao nói chủ quán đừng lấy tiền của họ, tao trả hết. Họ hơi ngạc nhiên vì việc tao làm rồi rối rít cám ơn. Tao không thể như người bên hội từ thiện, giúp đỡ được tất cả nhưng tao có thể chia sẻ với gia đình họ vài chai nước hay 1 bữa cơm dọc đường. Tao còn có con, tuy không ở được bên cạnh nó nhưng thỉnh thoảng tao vẫn được hôn nó, ôm nó vào lòng, đùa giỡn với nó... tao vẫn thấy tao may mắn hơn gia đình họ, cặp vợ chồng kia đâu còn có được những khoảnh khắc bên cạnh con của họ như tao đâu...
    Bỏ lại phía sau lưng là Sài Gòn, xe tao bon bon hướng ra miền Trung theo cung đường chính QL 1A.
    Chạy đến hơn 1h trưa thì đến Phan Rang, cũng hơn nửa chặng đường. Cái câu " gió như phang, nắng như rang " như rất đúng với vùng đất này. Tao mời cặp vợ chồng họ ăn bữa cơm trưa dọc đường.
    Rít xong những hơi cuối cùng của điếu thuốc, tao vội vàng đạp ga, chiếc xe lại lầm lì phóng đi dưới cái nắng mùa hè của miền Nam Trung Bộ, ngoài kia là mặt biển xanh biếc thổi vào những luồng gió mang theo cả hơi nóng đặc trưng của cái miền đất đầy nắng, đầy gió Phan Rang.
    Hơn 7h tối, sau 1 hồi chạy ngoằn ngoèo trên những con đường quê, chiếc xe tao đậu lại trước căn nhà xập xệ ở 1 cái xóm nghèo gần biển. Mọi người ở đó bu lại rất đông, đàn ông thanh niên người thì phụ tao đem cái quách đặt vào nhà, người thì an ủi cặp vợ chồng kia, còn đàn bà phụ nữ thì phụ nhau làm những việc lặt vặt để chuẩn bị lo hậu sự cho đứa bé... Tao bước lại chỗ cái quách, lấy tay xoa xoa vào cái nắp quách nói nhỏ vừa đủ tao nghe
    _ Chú đưa con về tới nhà rồi. Yên nghỉ nha con gái !!!
    Tao quay bước đi nặng nề sau khi chào từ biệt cặp vợ chồng. Phía sau lưng tao, mọi người vẫn loay hoay phụ giúp cặp vợ chồng họ. Tao đốt điếu thuốc, bước lên xe, quay lại nhìn căn nhà lần cuối. Phía xa xa, tiếng sóng biển vẫn vỗ về.
    Tấp vào 1 cái quán ăn bên đường cho dân xe tải đường dài, bây giờ gần 8h tối, tao gọi món rồi lững thững xách cái túi đựng quần áo, bàn chải, xà bông...vào phòng vệ sinh phía sau quán tắm rửa cho sạch sẽ. Sau 1 ngày lái xe mệt mỏi, giờ được xối những ca nước mát mẻ thật là sảng khoái. Đời tài xế là vậy, cơm đường cháo chợ là vậy.
    Bước ra cái bàn ăn, phần cơm canh nóng hổi đã được dọn lên. Kinh nghiệm đi đường xa của tao là chọn những quán có nhiều xe tải ghé vào, chắc chắn quán đó ngon bổ rẻ. Ực 1 cái gần nửa ly trà đá, tao ăn cơm ngon lành.
    Đang ăn gần hết phần cơm bỗng dưng tao thấy xuất hiện 1 con mèo đen, phải gọi là đen bóng, nó từ ngoài chầm chậm tiến lại cái bàn tao đang ngồi... Lúc đó tao cũng đéo quan tâm nó làm gì, chỉ nghĩ là mèo của quán nuôi, nó ra kiếm xương để ăn, rồi nó đứng lại phía dưới chân tao kêu lên những tiếng meo meo. ĐM chắc xin ăn rồi, tao quăng cho nó vài miếng xương cá, nhưng lạ 1 điều là nó không thèm quan tâm tới mấy miếng xương cá tao vừa cho nó. Rồi nó nhủi cái đầu của nó vào chân tao, giống như tao là chủ của nó. ĐM mày nhe mèo, xung quanh nhiều thằng cũng ăn như tao sao mày không kiếm tụi nó, tao cúi đầu xuống nhìn nó, 2 con mắt nó cũng hướng lên nhìn tao, tao hơi lạnh sống lưng, 2 con mắt nó nhìn có gì đó ghê ghê, lành lạnh... Bỗng nhiên nó vụt chạy ra ngoài sau tiếng dậm chân và suỵt suỵt của 1 người đàn ông, con mèo đen không quên đứng lại ngoái nhìn tao với 2 con mắt sắt lạnh rồi biến mất vào mấy bụi cây.
    Tao nhìn lại thì thấy ông ta, chắc là chủ quán vì tao thấy ông ta thu tiền mỗi khi có người kêu tính tiền. Tao hỏi ông ta:
    _ Mèo chú nuôi hả chú ?
    Ông chủ quán vừa trả lời vừa nhìn theo hướng con mèo vừa chạy ra
    _ Mèo này ở đâu tới, tui mới thấy nó lần đầu
    Thôi kệ mẹ, tao cũng đéo quan tâm. Ăn xong, tao ngồi nhâm nhi ly cà phê đá, điếu thuốc phì phèo trên môi sảng khoái.
    Tinh thần cũng đỡ mệt mỏi sau bữa cơm tối. Tao kêu tính tiền, ông chủ quán bước lại bàn tao rồi nói:
    _ Của em trai 50k
    Tao trả tiền, ông chủ quán cười hỏi :
    _ Thằng em chạy chạy cứu thương hả?
    Tao cười rồi trả lời :
    _ Dạ, giờ con quay đầu về Sài Gòn
    Sau vài câu xã giao, tao đứng lên để ra xe thì chợt ông chủ quán vẫy tay kêu tao lại rồi nói giọng vừa đủ tao nghe, ông ta nói với cái giọng nghiêm túc:
    _ Vậy là thằng em tối nay chạy đêm phải không?
    Tao gật đầu, tò mò với câu hỏi của ông chủ quán. Ông ta lại tiếp tục :
    _ Vậy thì chạy phải thật cẩn thận, nãy giờ tui để ý thấy ấn đường của thằng em đen lắm, mà đêm nay là 16 âm lịch, thằng em phải chạy thật cẩn thận đó.
    Tao hơi lạnh người với câu nói của ông chủ quán. Không lẽ ông này là thầy bà gì sao ta? Tao cũng có chút tin tưởng về những điều tâm linh, nên định hỏi thêm thì thấy có người khác kêu tính tiền nên thôi không làm phiền ông chủ quán. Tao quay bước ra xe thì ông ấy vẫn nói với theo:
    _ Nhớ lời tui nói nghe.
    Tao cười rồi nói lớn:
    _ Dạ con cám ơn chú
    Bước lên xe, tao vẫn còn hơi sợ với câu nói của ông chủ quán, tao vội cầm theo cái đèn pin mở cửa xe, bước xuống đi 1 vòng chiếc xe, 4 cái bánh xe được tao rọi đèn pin kiểm tra thật kỹ, rọi luôn xuống gầm xe...mọi thứ vẫn ổn. Tao bước lại lên xe, cất cái đèn pin vào cốp, khui lon bò cụng rồi làm 1 ngụm, đốt thêm điếu thuốc, tao thấy có vẻ yên tâm. Bật chìa khóa nổ máy xe, chiếc xe từ từ lăn bánh vào màn đêm.
    Tao vẫn tập trung lái xe, câu nói của ông chủ vẫn như còn vang vọng bên tai tao. Trời về đêm, tuyến đường huyết mạch Bắc Nam chỉ còn những chiếc xe giường nằm, xe tải, xe container...xuôi ngược. Đúng như lời ông chủ quán nói, đêm nay là 16 âm lịch, trăng sáng và tròn trịa, nó như trải 1 dãi lụa ánh sáng mờ ảo trải dài xuống mặt đường, xuống những ngọn núi, xuống những cánh rừng, rồi nó lại hắt xuống mặt biển, làm phản chiếu cái ánh sáng lấp lánh theo nhịp nhấp nhô của từng con sóng. Và rồi nó tạo thành 1 bức tranh thiên nhiên hùng vĩ với vẻ đẹp lung linh, huyền ảo. Trước vẻ đẹp đó, sao thấy con người thật nhỏ bé, cô đơn. Chiếc xe tao vẫn chạy bon bon trên con đường vắng, làn khói thuốc bay bay rồi tan vào không trung từ điếu thuốc đang hút dỡ dang của tao.
    Khẽ nhìn đồng hồ, 01h40'. Xe tao vừa vào đến địa phận tỉnh Bình Thuận, bỗng tao nghe tiếng kêu lụp cụp phát ra từ chỗ cái băng ca phía sau, lúc đầu tiếng kêu nhỏ, phải lắng tay mới nghe, kiểu như ai đang dùng tay lắc lắc cái băng ca, rồi từ từ cái âm thanh đó lớn dần, lớn dần. ĐCM cái CC gì vậy, lúc nãy ghé xe bên đường đi tiểu, tao đã cẩn thận kiểm tra cả trong và ngoài chiếc xe rồi mà, da gà tao bắt đầu dựng đứng, sống lưng tao lạnh ngắt, tao cố gắng bình tĩnh bật xi nhan tấp từ từ vào lề đường, tao nhanh chóng mở cửa nhảy xuống xe rồi bước về phía sau đuôi xe thì tao nghe bên tai 1 tiếng va chạm rất lớn...Ầmmm...
    Theo phản xạ tao quay người lại theo hướng phát ra cái âm thanh khủng khiếp đó
    ĐCM, trời ơi trước mắt tao là chiếc xe container đã đâm vào cái vách núi, nó nằm cách đầu xe tao khoảng vài chục mét, tao cảm nhận rõ khói bụi đang bay táp vào mặt tao sau cú va chạm đó. 1 vụ tai nạn giao thông vừa xảy ra gần sát bên tao. ĐM cặt dái lúc đó cứ như lên mây.
    Sau 1 thoáng giật mình sợ hãi, tao cũng lấy lại được bình tĩnh mà chạy nhanh đến phía chiếc container đang gặp nạn. Vừa tới nơi, tao thấy 3 bóng người đang đạp bung cửa chiếc xe rồi từ từ bước ra, tao vội bước tới hỏi tình trạng của mấy người đó coi có gặp vấn đề gì không. Và cũng thật may mắn, họ chỉ bị trầy xước trên mặt chút xíu, không có vấn đề gì nặng.
    Giờ tao mới bình tĩnh quan sát thì mới biết chiếc container này chạy từ phần đường phía đối diện lao sang bên này rồi tiếp tục đâm vào vách núi nhưng bị cản lại do bánh xe trước sụp xuống cái rảnh thoát nước ven đường, cái rảnh để thoát nước từ núi chảy xuống nên khá rộng và hơi sâu nên đã cản được chiếc xe lao vào vách núi. Nếu không thì hậu quả sẽ không biết như thế nào. Có thể do tài xế ngủ gục.
    Chiếc xe nằm đó, chiếm hết 1/3 bề mặt con đường nhưng vẫn còn đủ rộng để các xe khác chạy qua. Những chiếc xe tải, xe khách bắt đầu đậu lại quan sát, rồi lại tiếp tục cuộc hành trình. Những ngôi nhà rải rác cũng sáng đèn sau tiếng va chạm lớn kia, mọi người chạy ra xem coi có chuyện gì để phụ giúp đỡ.
    3 người đàn ông thất thần ngồi bệt xuống lề đường, những người dân tụm lại xung quanh thăm hỏi.
    Tao vội quay bước về xe, nhưng mới bước được vài bước thì... Mặt tao tái xanh, chân tao hơi run run vì sợ. Tao vừa nhận ra, nếu tao không dừng xe lại kiểm tra thì chuyện gì sẽ xảy ra, xe tao vừa đậu lại thì lập tức chiếc container kia lao từ bên kia đường sang, sự việc xảy ra chỉ trong khoảng khắc...
    Tao cố lê mấy bước rồi cũng ngồi sụp xuống bên kề đường như mấy cha nội kia, tay run run lấy gói thuốc trong túi áo. Tao đốt điếu thuốc trấn an tinh thần, hình như tao vừa mới thoát khỏi 1 vụ tai nạn giao thông. Tao quay mặt về hướng chiếc xe gặp nạn, kích thước nó quá to, chiếc xe cứu thương của tao chẳng là gì so với nó. ĐM, tao vừa thoát nạn hay sao? Chợt nhớ lại câu nói của ông chủ quán làm tao lạnh hết người. Bỗng bên phía bên kia đường, 1 con mèo đen lại xuất hiện giống y chang con mèo lúc tối tao gặp trong quán ăn. Nó đưa cặp mắt xanh lè nhìn về hướng tao, rồi thoáng qua 1 cái, nó biến mất trong cái màn đêm u tịch. Đầu óc tao lúc này quay cuồng với những thắc mắc không lời giải thích.
    Ngồi đó tầm khoảng 10', 2 cái tàn thuốc tao mới vừa hút nằm lăn lóc trên mặt đường. Tao hít 1 hơi thật sâu rồi đứng dậy. Có lẽ tao đã bình tĩnh được phần nào, bước về chiếc xe cứu thương, tao mở cốp sau, mở luôn cái đèn led phía trong xe, kiểm tra mọi thứ, vẫn bình thường. ĐM vậy tiếng kêu vừa rồi là cái gì, nhìn cái băng ca được cố định chắc chắn trong lòng tao vẫn còn chút hoang mang.
    Tắt đèn và đóng cốp lại, tao bước về phía đầu xe rồi mở cửa, với lấy chai nước suối, tao bước vào lề đường, mở nắp rồi đổ ra rửa mặt, dòng nước lạnh giúp tao tỉnh táo lại từ từ.
    Bước lên xe, tao ực hết 1 lon bò cụng, đốt tiếp điếu thuốc, rít vào rồi thổi ra 1 làn khói, tao như trở về với thực tại. Chiếc xe lại từ từ lách qua chỗ chiếc container bị nạn rồi tiếp tục cuộc hành trình.
    Tao vừa lái xe vừa cố gắng lắng tai nghe coi tiếng động lạ có còn hay không. 1 điều lạ là tuyệt nhiên tao không hề nghe bất cứ âm thanh nào phát ra nữa.
    Và câu hỏi lớn nhất trong đầu tao lúc này là có phải tao gặp MA ???
    Thôi kệ mẹ có thể có 1 sự trùng hợp nào đó tao không giải thích được hay là tao gặp MA thật. Dù sao đi chăng nữa, cho dù tao có gặp MA thì linh hồn của họ cũng đã cứu tao thoát khỏi cái tai nạn vừa rồi, nếu không có linh hồn của họ báo hiệu thì có lẽ giờ này 1 thằng lấy xác nào đó đang kéo cái thi thể của tao ra khỏi cái đống kim loại nát bét kia thì sao. Tao phải thầm cảm ơn họ đó chứ.
    Những ánh bình minh đã bắt đầu ló dạng phía chân trời, và 1 ngày mới lại bắt đầu. Tao với tay mở cái máy CD trên xe, huýt sáo theo tiếng nhạc được phát ra, hôm nay tao cảm thấy yêu đời hơn, yêu cái cuộc sống này hơn, yêu cái công việc tao đang làm...

    "...Và như thế tôi sống vui từng ngày
    Và như thế tôi đến trong cuộc đời
    Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi.."

    Chiếc xe cứu thương vẫn chạy, tiếng hát vẫn đều đều, và cái vòng xoay của cuộc sống vẫn tiếp tục tiếp diễn...
     
  19. 27/6/20 lúc 22:06

    phongcellphone

    Major Poster

    phongcellphone
    Tham gia:
    13/1/17
    Bài viết:
    158
    Được thích:
    22
    Hay quá
     
  20. 27/6/20 lúc 22:22

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    hay
     
    duyphuc_mobile thích bài này.
  21. 28/6/20 lúc 09:05

    hai_long

    Crazy Poster

    hai_long
    Tham gia:
    11/10/09
    Bài viết:
    309
    Được thích:
    34
    vấn đề tâm linh vẫn là vấn đề gì đó bí ẩn
     
  22. 28/6/20 lúc 10:49

    NguyenVinh_GSM

    Crazy Poster

    NguyenVinh_GSM
    Tham gia:
    6/5/11
    Bài viết:
    321
    Được thích:
    70
    Thặc là gây cấn tiếp đi tml
     
  23. 28/6/20 lúc 12:44

    Duy Cường Apple

    Major Poster

    Duy Cường Apple
    Tham gia:
    2/4/18
    Bài viết:
    214
    Được thích:
    23
    lót dép hóng tiếp
     
  24. 28/6/20 lúc 14:05

    anhquyetdk

    Major Poster

    anhquyetdk
    Tham gia:
    3/10/12
    Bài viết:
    283
    Được thích:
    62
    Hay
     
  25. 28/6/20 lúc 14:50

    gyong

    Major Poster

    gyong
    Tham gia:
    16/2/09
    Bài viết:
    279
    Được thích:
    71
    Con mèo chắc leo lên xe lúc ở quán cơm rồi
     
  26. 28/6/20 lúc 14:56

    minhduc_dongnai

    Insane Poster

    minhduc_dongnai
    Tham gia:
    16/8/11
    Bài viết:
    626
    Được thích:
    71
    có khi đó là em đồng nai kaka
     
    duong 502duyphuc_mobile thích điều này.
  27. 28/6/20 lúc 16:16

    alomobile_gsm

    Junior Member

    alomobile_gsm
    Tham gia:
    14/2/15
    Bài viết:
    48
    Được thích:
    7
    Cho xin link đi a thớt
     
  28. 28/6/20 lúc 16:43

    mrthang39

    Major Poster

    mrthang39
    Tham gia:
    13/6/11
    Bài viết:
    148
    Được thích:
    13
    làm gì có chuyện người ta cho bạn ,,, nếu cho người ta đã cop 1 lần hết chuyện rồi
     
  29. 28/6/20 lúc 19:53

    Phước113

    Junior Member

    Phước113
    Tham gia:
    28/3/17
    Bài viết:
    38
    Được thích:
    20
    Ko có a ơi,truyện đây tác giả đang viết,mỗi ngày chỉ ra 1 chap thôi a.
     
    alomobile_gsm thích bài này.
  30. 29/6/20 lúc 13:02

    cuonggialai

    Junior Member

    cuonggialai
    Tham gia:
    1/7/07
    Bài viết:
    33
    Được thích:
    1
    Cho xin link đi a thớt,ngày có 1 chap thấy khó chiệu trong lòng
     
  31. 29/6/20 lúc 14:16

    vietqn

    Major Poster

    vietqn
    Tham gia:
    16/6/08
    Bài viết:
    171
    Được thích:
    42
    mấy ngày vừa rồi tml ấy lộ info nó đấu tranh mãi nó mới viết tiếp đấy
     
  32. 29/6/20 lúc 21:36

    alomobile_gsm

    Junior Member

    alomobile_gsm
    Tham gia:
    14/2/15
    Bài viết:
    48
    Được thích:
    7
    Hóng mấy ngày rồi mà không thấy chap mới
     
  33. 30/6/20 lúc 08:17

    truongquy2013

    No Life Poster

    truongquy2013
    Tham gia:
    11/11/13
    Bài viết:
    951
    Được thích:
    53
    phụ chủ thớt
    Chap 26
    Mệt mỏi sau 1 cuộc hành trình dài, tao bước vào nhà sau khi đã kiểm tra và vệ sinh thật kỹ chiếc xe. Vừa bước vào thì đã thấy con bé FE, nó cười cười rồi hỏi tao
    _ Anh.T mới về hả? Mệt không anh?
    ĐM bữa nay chắc trời mưa quá. Tao làm ở đây cả tháng, ra vô gặp mặt nó suốt vậy mà nó có quan tâm hỏi han tao đéo đâu, có chăng thì cười nhếch mép với tao. Vậy mà hôm nay lại cười tình cảm rồi hỏi thăm các kiểu. Chắc họa tới rồi !!!
    Tao cũng trả lời vu vơ cho qua chuyện để còn lên phòng tắm rửa rồi ngủ nữa, lái xe cả 1 đêm rồi. Nhưng nó lại đéo buông tha tao. Nó hỏi tiếp
    _ Anh.T ở bên quận 8 có biết anh.P không anh?
    Tao hơi bất ngờ nhưng lại hỏi nó ngược lại
    _ Anh biết nhiều thằng.P lắm em. Mà thằng.P em hỏi có biệt danh gì không? Nó ở khu nào?
    Sau khi nghe FE nó tả hình dạng và chỗ ở thì 90% tao đã biết thằng.P đó là ai. Thằng này tụi tao kêu nó là P.điếm, nó đẹp trai, tướng tá ngon lành cành đào, lại được cái dẻo miệng nên đối với nó, gái là không thiếu. Nhưng có tài thì lại luôn có tật, thằng này thì đéo muốn làm gì, nó chỉ cặp với mấy em tiếp bia, massage, cave...để mấy đứa kia nuôi nó. Mà đầu có sạn như mấy em làm dịch vụ còn lết với nó thì nói gì mấy em sinh viên, gái nhà lành. Nói chung là rất nhiều đứa con gái bị nó gạt cả tình lẫn tiền. Bây giờ nghe FE nó hỏi về thằng này thì tao cảm thấy có gì không ổn với con nhỏ này rồi. Tao nói với nó
    _ Thằng này anh biết, nhưng có gì không em?
    FE ngập ngừng rồi nhìn xung quanh cho chắc chắn không có ai, nó nói
    _ Anh.P có mượn em 30 triệu, tháng rồi là tới hạn trả mà ảnh cứ hẹn hoài, giống kiểu không muốn trả. Giờ em điện thoại thì không thèm nghe máy, nhắn tin thì nói là không có tiền, chừng nào có mới trả
    ĐM, có mà tết Congo mới trả he. Tao cười thầm trong bụng, thằng này mà nó trả chắc tao đi bằng đầu. Lại thêm 1 con nhạn nữa rồi. Tao cười cười rồi hỏi FE
    _ Vậy em với nó có gì không mà sao cho nó mượn tiền nhiều vậy em gái?
    FE nhìn tao đỏ mặt, nó cúi mặt xuống rồi lại ngập ngừng
    _ Thì cũng bạn bè bình thường thôi anh
    ĐCM, chắc bạn bè bình thường, thôi xong, vừa bị nó gạt tiền rồi gạt luôn tình rồi. Tao thì lạ gì nữa. Nhưng nhìn thấy FE cũng tội nghiệp, chắc chưa trải đời nhiều, con gái mà. Tao nói luôn
    _ Thôi được rồi, để anh ngủ cái, chạy nguyên 1 đêm giờ anh hơi bị đuối. Chiều tối thức dậy, nếu chưa tới tài thì anh chở em qua đó nói chuyện phải quấy với nó
    FE bỗng mặt mày sáng rỡ như vớ được cái phao, nó cười tươi rói rồi nói
    _ Vậy hả anh. Vậy anh ráng giúp giùm em vụ này nhe. Em cám ơn anh
    Bỏ lại phía sau cái mặt đang hí hửng của nó, tao bước lên phòng để còn tắm rửa và đi ngủ.
    Tiếng chuông điện thoại lại reo lên. Tao với tay lấy điện thoại đang sạc pin. Số điện thoại của thằng chủ xe. Nhìn đồng hồ cũng gần 6h tối, vội bước vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo rồi nhanh chóng lên đường.
    Hơn 20' sau tao đã có mặt ở hiện trường 1 vụ tai nạn giao thông trên Xa lộ Hà Nội. Vì tai nạn xảy ra lúc giờ tan tầm, thêm việc vì có chết người nên người đi đường đứng lại xem rất đông, làm ách tắc cả 1 khúc đường, vất vả lắm tao mới lái xe vào tới hiện trường.
    Kéo cái băng ca lại gần chỗ cái xác đang được đắp chiếu, tao hỏi mấy khứa cảnh sát giao thông
    _ Khám nghiệm xong chưa mấy huynh? Đệ đem đi được chưa?
    1 ông anh trả lời
    _ Rồi em, đem về Bình Hưng Hòa nhe em trai
    Tao gật đầu rồi bắt đầu công việc như thường lệ của mình. Bây giờ tao đã không còn cái cảm giác sợ hãi tột độ như lúc mới vào nghề, thay vào đó là những động tác nhanh, gọn và dứt khoát. Chắc có lẽ tao đã bắt đầu chai sạn những cảm xúc rồi chăng?
    Đập vào mắt tao là 1 con gấu nhồi bông không to lắm, nó nằm gần chỗ cái xác, con gấu nhồi bông đã bị dơ vì dính đầy bụi đường và cả máu từ cái xác chảy ra...chắc là của nạn nhân, tao thầm nghĩ.
    Nạn nhân là 1 người đàn ông trung niên, trên người anh ta còn mặc 1 đồ công nhân dính đầy máu và rách nhiều chỗ do chà sát khi xảy ra tai nạn. Thi thể không biến dạng, chỉ có phần đầu ra nhiều máu, chắc va chạm với 1 xe nào hay vì lý do nào khác rồi té đập đầu xuống đường, mà va chạm cũng mạnh lắm mới ra nông nổi này. Tao cũng chẳng quan tâm cho lắm nguyên nhân vụ tai nạn, chỉ lo khiêng xác nạn nhân qua chiếc băng ca rồi để lên xe...
    Chiếc xe cứu thương lại hú còi lao đi, 1 vụ tai nạn giao thông chết người như những vụ khác tao từng làm.
    Về tới Bình Hưng Hòa thì cũng hơn 7h tối, sau khi bàn giao cái xác cho ông anh nhận xác thì cũng thấy đói nên tao lái xe lại quán cơm tấm đêm cũng gần đó.
    Là cái quán mà tao từng gặp Đồng Nai. Quán vẫn đông khách nhưng có lẽ chắc chắn có 1 người khách quen sẽ mãi mãi không bao giờ quay lại ăn nữa. Tao gọi 1 dĩa cơm như mọi khi, lặng lẽ ngồi ăn. Ngoài kia Sài Gòn đã lên đèn từ lúc nào
    Ăn xong, tao ghé mua 2 hộp cà phê mang đi. Về đến Bình Hưng Hòa, đưa cho ông anh nhận xác 1 ly cà phê, lúc này tao đã thấy 5-6 người ở đó. Nét mặt ai cũng bàng hoàng, đặc biệt có 1 người phụ nữ ôm theo 1 đứa bé trai chắc cũng tầm tuổi thằng nhóc con tao, chị luôn tục khóc, những tiếng gọi tên 1 người đàn ông, chắc là nạn nhân tao vừa đem vào lúc nãy...Tao cũng không quan tâm mấy vì tao đã quá quen thuộc với cảnh sinh ly tử biệt như thế này.
    Ngồi uống ly cà phê nói chuyện với ông anh nhận xác thì tao thấy thằng nhóc tiến lại cái ghế đá, nơi tao và ông anh đang tán dóc. Nó nhìn tao và nở 1 nụ cười thân thiện, đôi mắt to tròn cùng với thân hình nhỏ nhắn, nó vẫn còn mặc bộ đồng phục của 1 trường mầm non nào đó. Tao cười rồi vẫy tay kêu nó lại, thằng ku chắc mắc cỡ nên vội quay lại chạy về hướng mấy người kia...lâu lâu nó lại hướng đôi mắt của nó nhìn về phía tao rồi cười cười.
    Một lúc sau, có thêm 1 người từ ngoài chạy vào sân của trung tâm bằng 1 chiếc xe máy, trên cổ xe treo lủng lẳng mấy hộp cơm và vài chai nước suối. Anh ta bước lại mấy người kia và kêu họ dùng cơm, vì còn phải đợi bên pháp y tới mới giải quyết.
    Vậy là mọi người 1 góc chia nhau những hộp cơm mà ăn vội vàng. Người phụ nữ kia thì bồng thằng nhóc đến cái ghế đá gần chỗ tao, chị mở hộp cơm rồi đút cho thằng ku từng muỗng, đôi mắt chị vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt. Thằng nhỏ vừa ăn nhưng thi thoảng lại lấy tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt người phụ nữ kia.
    Tao nhìn thằng bé rồi hỏi người phụ nữ đang đút cơm cho nó
    _ Thằng ku nhiêu tuổi rồi chị?
    Chị ta nhìn tao rồi nói giọng rưng rưng
    _ Nó 3 tuổi rồi anh. Mà bữa nay là sinh nhật nó...
    Chị ta lại khóc khi chưa kịp nói hết câu. Thằng nhỏ thấy vậy nó vừa nhai cơm vừa nói như giọng an ủi
    _ Mẹ đừng có khóc nữa, khóc hoài là hổng ngoan đâu.
    Tao bật cười khi nghe thằng ku nói câu đó. Và qua câu chuyện của người phụ nữ kia, tao mới biết được nạn nhân nằm trong kia là chồng của chị ta. Anh chị có 2 đứa con, 1 gái và 1 trai, thằng nhỏ đang ăn là đứa út. Đứa con gái lớn thì phải gửi ông bà ngoại dưới quê, thằng út còn nhỏ quá nên anh chị mới đem nó lên Sài Gòn. Chồng chị thì làm công nhân cho 1 công trình xây dựng, chị thì có tiệm tạp hóa nhỏ ở khu nhà trọ, chỗ vợ chồng chị thuê trọ. Hôm nay là sinh nhật thằng út nên lúc trưa chồng chị có điện thoại về kêu chị làm vài món nó thích, chiều anh về sẽ ghé ngang chỗ nào đó mua quà sinh nhật cho nó, và rồi đó là cuộc điện thoại cuối cùng chị được nghe giọng nói của anh...
    Tao chợt nhớ đến con gấu bông tao đã nhìn thấy lúc ở hiện trường. Chắc chắn đó chính là món quà mà ba của thằng ku mua tặng cho nó rồi.
    Nếu như không xảy ra cái tai nạn ấy, thì có lẽ giờ đây, ở cái phòng trọ của gia đình thằng nhỏ sẽ rộn vang tiếng cười hạnh phúc của cả nhà nó. Và nó sẽ được ăn những món nó thích, được thổi nến sinh nhật, được cắt bánh kem và đặc biệt là được ba nó tặng 1 con gấu bông thật đẹp...Và rồi cái định mệnh oan trái lại ập xuống cái gia đình của nó chỉ trong 1 buổi chiều cướp đi của nó 1 người ba, 1 người chồng, 1 trụ cột gia đình, cướp đi cái dự tính tối hôm nay sẽ có thật nhiều tiếng cười ấm áp hạnh phúc của ba mẹ nó...để rồi giờ đây, mẹ nó ngồi đây, lặng lẽ vừa khóc vừa đút những hột cơm đã nguội lạnh cho nó ăn, trong kia là cái xác của ba nó nằm đó lạnh lẽo.
    Tao không muốn nhìn thấy cái ánh mắt ngây thơ tội nghiệp của thằng bé nữa, tao bước ra xe, bật ghế rồi nằm đó, đốt 1 điếu thuốc. Tao sợ nếu ngồi đó thêm chút xíu nữa, tao lại rơi nước mắt, tao sợ tao không kìm lại được những cảm xúc của mình.
    Pháp y đã đến, những thủ tục khám nghiệm tử thi cũng được bắt đầu. Nhìn người mẹ nấc lên từng tiếng đang ôm chặt thằng bé vào lòng, nó ngây ngô không biết chuyện gì đang xảy ra mà cứ nhìn mẹ nó, rồi lại lau những giọt nước mắt cho mẹ nó, đôi mắt nó lại nhìn xung quanh, và bên trong cái rèm được che lại, những tiếng xè xè, xè xè lại vang lên...
    Chiếc quan tài cũng được đem đến cùng với mấy khứa đạo tỳ lo việc khâm liệm. Mẹ của thằng bé như ngất đi khi cái nắp quan tài được đóng lại, nó cũng được nhìn ba nó lần cuối nhưng có lẽ nó còn quá nhỏ để biết và hiểu được cái chết là như thế nào, chắc nó nghĩ ba nó vẫn đang nằm ngủ như mọi khi... Những người thân lần lượt thắp những nén nhang cho người xấu số, thằng bé vẫn chạy loanh quanh gần chiếc quan tài, lâu lâu nó lại hát 1 vài câu hát của 1 bài nhạc thiếu nhi, chắc nó được cô giáo dạy ở trường.
    Chiếc xe cứu thương lại lặng lẽ rời Bình Hưng Hòa, chở theo gia đình của nó nhưng trong xe, 1 người chồng, 1 người ba đã vĩnh viễn nằm lại trong chiếc quan tài lạnh lẽo...
    Đường phố Sài Gòn ngày cuối tuần đông đúc hẳn ra. Nhiều gia đình tranh thủ chở con cái đi chơi, đi ăn uống, đi mua sắm...họ đâu để ý có 1 chiếc xe cứu thương vừa chạy qua mà trên xe cũng có 1 gia đình cũng từng đã hạnh phúc như họ.
    Chiếc xe tao dừng lại trước 1 căn nhà ở 1 vùng quê nghèo gần biên giới của tỉnh Long An, căn nhà vẫn đang sáng đèn, nhiều người đã đứng đợi sẵn ở đó.
    Chiếc quan tài được những thanh niên lặng lẽ khiêng vào nhà. Tao xoa đầu thằng bé, nó đang ngủ gật trên vai của mẹ nó. Những tiếng khóc lóc lại vang lên trong đêm vắng, đây là thứ âm thanh quen thuộc đối với tao mỗi khi kết thúc 1 cuộc hành trình đưa những người xấu số về với Đất mẹ.
    Số phận đem họ đến với cuộc sống này và cũng chính số phận lại đem họ ra đi.
    Đâu đó, những tiếng chó sủa vang lên trên con đường vắng. Chiếc xe cứu thương lại lầm lũi chạy bon bon, những đám bụi mù bay tung tóe phía sau. Điếu thuốc trên môi tao vẫn cháy lập lòe. Lại 1 chuyến xe đêm...
     
  34. 30/6/20 lúc 09:41

    hai_long

    Crazy Poster

    hai_long
    Tham gia:
    11/10/09
    Bài viết:
    309
    Được thích:
    34
    trước thấy đọc dài lắm giờ ngắn rồi , xót xa cho những cuộc chia ly
     
  35. 30/6/20 lúc 11:03

    anhquyetdk

    Major Poster

    anhquyetdk
    Tham gia:
    3/10/12
    Bài viết:
    283
    Được thích:
    62
    Hòng
     
  36. 30/6/20 lúc 12:45

    cuonggialai

    Junior Member

    cuonggialai
    Tham gia:
    1/7/07
    Bài viết:
    33
    Được thích:
    1
    Đợi chờ là ...
     
  37. 1/7/20 lúc 18:31

    truongquy2013

    No Life Poster

    truongquy2013
    Tham gia:
    11/11/13
    Bài viết:
    951
    Được thích:
    53
    phu thot Chap 27
    Tiếng gõ cửa..cộc...cộc làm tao giật mình tỉnh giấc, quay sang thấy thằng Nha Trang và Bến Tre vẫn còn ngủ say sưa. Tao dụi mắt bước ra mở cửa phòng, là FE, nó nhìn nhìn vào phòng rồi hỏi nhỏ tao
    _ Anh.T chưa dậy nữa, em thấy anh ngủ sáng tới giờ. Dậy đi anh, chở em qua chỗ anh.P nha
    Tao ậm ừ kêu nó xuống nhà đợi tao vệ sinh cá nhân rồi tao sẽ xuống liền.
    Đóng cửa phòng, tao nhìn đồng hồ, 3h20' chiều. ĐM hôm nay ngủ đã thật. Tao nhè nhẹ vào toilet vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo bước ra ngoài, tiếng máy lạnh kêu ro ro cùng tiếng ngáy của thằng Nha Trang vẫn vang đều trong phòng.
    Bước xuống nhà thì đã thấy FE ngồi đợi sẵn ở cái bàn cà phê trước nhà. Nó cười cười hỏi tao
    _ Tỉnh ngủ chưa anh? Đói bụng không em dẫn anh đi ăn nhẹ
    ĐM lại màu mè nữa rồi, tao ghét nhất mấy đứa bình thường thì đéo hỏi thăm mình 1 tiếng nào nhưng có chuyện thì vồn vã này nọ. Nhưng cũng nghĩ nó còn nhỏ, chưa lăn lộn nhiều nên tao cũng không trách. Thấy cũng hơi đói vì lúc sáng chỉ ăn có 1 tô hủ tiếu đến giờ, tao ậm ừ
    _ Uhm, anh em mình kiếm gì ăn rồi qua nhà nó.
    Dắt chiếc xe máy ra khỏi nhà, tao chở FE đi theo hướng chỉ dẫn của nó.
    Sau 1 lúc ngoằn ngoèo trong con hẻm nhỏ trên đường Bà Hạt, tao và FE đã ngồi ung dung thưởng thức món phá lấu bò nóng hổi cùng với bánh mì. Đang đói mà ăn phá lấu bò chấm với bánh mì thì khỏi phải bàn, cái nước sánh vàng của màu cà ri quyện với mùi thơm của ngũ vị hương, lá quế...miếng lòng bò mềm mềm, béo béo hòa lẫn cùng vị béo của nước cốt dừa, vị mằn mặn, ngòn ngọt của nước chấm sẵn sàng làm hài lòng bất cứ thực khách khó tính nào đó.
    Kêu thêm 2 ly nước mía, tao vừa nhâm nhi, vừa phì phèo điếu thuốc trên môi sau khi đã thỏa mãn cho cái bao tử của mình. Móc cái điện thoại ra tao bấm số gọi cho 1 thằng em chơi chung lúc xưa để hỏi thêm thông tin về P. điếm.
    Thằng em nói lúc này ít thấy nó xuất hiện ở mấy sòng tài xỉu, nghe nói đang cặp kè với em nào con nhà lành, gia thế cũng ngon nên nó bỏ hẳn mấy em massage, cave. Nếu muốn kiếm nó thì qua nhà nó hoặc mấy quán cà phê gần nhà nó là gặp nó. Tao cám ơn thằng em rồi cúp máy, biết vậy thì dễ kiếm rồi.
    Định quay ra kêu tính tiền thì đã thấy FE nhanh nhẹn tính trước, nó cười, vừa nhận tiền thối lại vừa nói với tao
    _ Hôm nay em mời anh mà. Còn nhiều quán ngon nữa, mai mốt em dắt anh đi ăn.
    ĐM chắc có mai mốt, xong việc thì nó quăng cho tao cục lơ tiếp chứ ăn uống mẹ gì. Mà thực sự, cái quán phá lấu lòng bò này ngon thật, tao trước giờ chủ yếu ăn nhậu là chính nên cũng không để ý những quán ăn vặt như thế này. Đúng là Sài Gòn là thiên đường ẩm thực mà.
    Chiếc xe máy tụi tao lại lăn bánh hướng về cầu Nguyễn Tri Phương, cây cầu nối giữa quận 5 và quận 8.
    Chiếc xe máy của tao chở FE vào 1 con hẻm ở quận 8, những cặp mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm hướng về phía tụi tao... Cũng phải thôi, đây là khu bán xì ke có tiếng ở đây mà, chắc tụi nhóc canh đường tưởng tụi tao là chèo ( tiếng lóng của dân giang hồ kêu công an là chèo ).
    Đậu xe trước 1 căn nhà xập xệ, tao lớn tiếng kêu to
    _ P. điếm ơi P. điếm, có nhà không mậy ?
    Đéo có ai lên tiếng sau mấy tiếng kêu của tao. Vậy là nó không có ở nhà. Quay xe lại, tao nói với FE
    _ Chạy tàng tàng ra ngoài đường kiếm mấy quán cà phê coi có nó không. Nếu không có thì đưa anh số điện thoại của nó
    FE gật đầu nhanh nhẹn, nhìn mặt nó có vẻ hơi sợ sợ, tao chợt nhớ ra mấy cặp mắt nhìn tụi tao từ lúc vào con hẻm này, tao trấn an nó
    _ Yên tâm đi em gái, khu này phức tạp vậy đó, nhưng không sao đâu, đi với anh cứ yên tâm, cùng lắm kêu thằng chủ xe đem cứu thương lại rước anh em mình
    Nó bật cười rồi đánh nhẹ vào vai tao, ĐM con gái là vậy đó.
    Tao rảo vài vòng qua lại quanh mấy cái quán cà phê cũng không thấy bóng dáng thằng lol này đâu. Cuối cùng, tụi tao ghé vào 1 quán cà phê gần đầu hẻm nhà thằng P. điếm.
    Sau khi hớp ngụm cà phê và đốt xong điếu thuốc, tao lấy số điện thoại của P. điếm từ FE rồi bấm số gọi cho nó. Từ đầu dây bên kia giọng của 1 thằng thanh niên khoảng 22-23 tuổi vang lên, giọng của thằng P. điếm
    _ A lô ai vậy?
    _ Tao, anh.T nè. Tao trả lời
    _ Anh.T nào?
    ĐM giọng nó hỏi ngược lại tao nghe hơi chõi cái lỗ tai
    _ Anh.T "..." nè, nhớ chưa mậy?
    ĐCM phải nói luôn cái biệt danh của tao nó mới biết. Nó nói đang trên đường về, nó sẽ ghé quán cà phê tao đang ngồi.
    Tao cúp máy và tiếp tục phà khói thuốc vào khoảng không. Bất chợt FE hỏi tao
    _ Chắc hồi xưa anh.T đi chơi dữ lắm hả? Em nghe anh 2 của em kể anh quen nhiều lắm, ảnh kể vụ đánh lộn của anh với mấy thằng ở bệnh viện nữa.
    Tao cười nhẹ rồi tiếp tục hút thuốc. Cái quá khứ của tao có cái con mẹ gì mà phải tự hào ngoài những cuộc ăn nhậu thâu đêm, những trận đâm chém, những cuộc đua bất chấp, banh bóng, đề đóm, gái gú... Rồi còn lại gì sau những cuộc chơi, gia đình là nơi để quay về nhưng tao cũng đã đánh mất nó, rồi những thằng anh em luôn có mặt bên tao trong những cuộc chơi nhưng khi sa cơ thì còn lại được mấy thằng bên cạnh tao. Nhưng có lẽ bản chất cuộc sống nó là như vậy, tao chẳng trách ai, chỉ có thể tự trách mình và lặng lẽ tự mình gặm nhấm những lỗi lầm, những tiếc nuối của 1 thời lầm lỡ...
    FE cắt ngang những dòng suy tư của, cái khều tay kèm theo ánh mắt hướng về phía ngoài, nơi có 1 thằng thanh niên to cao, đẹp trai đang nắm tay 1 người con gái bước vào, chắc là bạn gái của nó.
    Thằng P. điếm với cái đầu sành sỏi của nó chắc chắn phải nhảy số khi biết tao kiếm nó thì phải có việc gì rồi và chắc nó cũng không ngờ khi tao ngồi đó cùng FE, tao để ý nét mặt nó hơi biến sắc khi nhìn thấy FE nhưng chỉ thoáng qua, nó trở lại với nụ cười bình thường.
    Nó ngồi xuống cùng với người con gái đi cùng, nó vừa cười vừa hỏi thăm tao đủ các kiểu như anh em thân thiết lâu ngày mới gặp. ĐM tao còn lạ gì với tính cách của thằng này, ngoài mặt như vậy nhưng đéo có vụ tình cảm anh em gì đâu.
    Sau vài câu hỏi han xã giao với nó, tao đốt điếu thuốc rồi đề pa vào thẳng vấn đề với nó.
    _ Giờ như vầy, này là đứa em của tao, cũng coi như trong nhà. Tao nghe nó kể giữa mày với nó cũng có chút lấn cấn về chuyện tiền bạc. Bữa nay tao chở nó qua đây, có gì mày với nó nói chuyện trực tiếp sẽ dễ hơn. Nó thì thân con gái, anh em cứ nói chuyện phải quấy với nhau
    Tao nói câu này cũng để giữ thể diện cho nó trước mặt bạn gái nó và cũng muốn thăm dò thái độ của nó coi sao.
    Thằng P. điếm nói với cái giọng nhỏ nhẹ của nó
    _ Dạ lúc trước em với FE cũng có mối quan hệ tình cảm, lúc đó em kẹt vốn làm ăn nên mới mượn đỡ để xoay sở. Sau đó công việc của em không thuận lợi nên chưa thể trả lại số tiền như đã hứa. Rồi sau này em và FE chia tay nhưng không phải là em không trả, tại em xoay chưa ra thôi anh
    ĐM nhìn cái mặt buồn buồn của nó kèm theo những câu nó vừa nói thì tao cũng hiểu vì sao tụi con gái chết vì nó, đúng là mật ngọt thì chết ruồi. Tiền làm ăn cái CC, tiền nó đi lắc tài xỉu chứ làm ăn con mẹ gì.
    FE lúc này mới lên tiếng với cái giọng hơi gắt gỏng
    _ Anh nói yêu tui, thương tui vậy ngoài tui anh còn có người con gái khác. Tiền tui dành dụm bao nhiêu tui cũng đưa hết cho anh. Vậy mà anh đối xử với tui như vậy...
    Nói tới đây thì FE bật khóc. ĐM lại khóc, tao sợ nhất là nước mắt con gái. Tao quay sang hỏi thằng P. điếm
    _ Vậy giờ mày tính sao?
    Nó nhìn FE rồi quay sang nhìn tao lí nhí
    _ Thì em nói em trả nhưng giờ khó khăn quá, kiếm đâu ra tiền anh
    ĐM tiền cờ bạc thì nó kiếm nhanh lắm, giờ định chơi chiêu với tao chắc. Tao nói lớn
    _ Nãy giờ tao cũng nói chuyện đàng hoàng. Nếu giờ mày cứ nói như vậy thì ĐM tao cho mày 3 ngày, không có đủ thì mày trốn khỏi cái đất Sài Gòn này luôn đi.
    Tao đã vốn không ưu thể loại điếm như nó từ lâu nhưng nó cũng không đụng tới tao thì tao cũng đéo muốn kiếm chuyện với nó. Nhưng hôm nay trước mặt tao mà nó còn giở cái trò lươn lẹo này thì chắc phải thẳng tay với thằng này.
    Thằng P. đìếm im lặng không nói gì trước câu nói của tao, FE thì vẫn khóc thút thít thì bỗng nhiên đứa con gái ngồi cạnh thằng P. điếm lên tiếng
    _ Tiền đó để tui trả
    Giọng nói này tao nghe quen quen. Nãy giờ tao cũng chẳng để ý người con gái đi cùng thằng P. điếm là ai, và tao cũng chẳng muốn quan tâm tới làm gì. Nhưng giờ nghe giọng nói, tao quay sang nhìn thì...Ánh mắt này, đôi mắt to tròn, đen lay láy, tao cố nhớ... ĐCM là em điều dưỡng hay sao? Vì lần đầu tiên tao gặp em thì em mang khẩu trang y tế, tao chỉ ấn tượng đôi mắt to tròn thật đẹp của em, và giọng nói vừa rồi thì tao nghĩ 90% là em, người con gái với chiếc váy trắng đồng phục của bệnh viện. Và có lẽ em cũng chẳng nhận ra tao, cái thằng tài xế lái xe cứu thương nhận bệnh buổi sáng hôm ấy. Bây giờ tao mới được nhìn đầy đủ khuôn mặt của em, em đẹp, 1 nét đẹp nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm bất cứ thằng đàn ông nào cũng phải quay lại nhìn khi bước qua em, và có lẽ chắc chắn trong đó sẽ có tao. Trở lại thực tại với câu nói tiếp theo của em điều dưỡng
    _ Anh.P thiếu chị bao nhiêu?
    Em nhìn thẳng qua FE rồi hỏi câu đó
    _ 30 triệu chị
    FE vừa thút thít vừa nói
    Em điều dưỡng lại nói tiếp
    _ Chị cho em xin số điện thoại và số tài khoản. Sáng ngày mai em sẽ chuyển đủ cho chị không thiếu 1 đồng, không thôi mấy ngày nữa bạn em không sống được ở cái đất Sài Gòn này nữa.
    Em điều dưỡng vừa nói hết câu thì em liếc đôi mắt sắc lạnh nhìn tao rồi nhếch mép cười.
    ĐM đôi mắt xinh đẹp giờ đây nhìn tao không được thiện cảm cho lắm. Tao không biết phải nghĩ sao, nếu thằng kia yêu em thật sự thì không có gì để nói, tao chỉ sợ em sắp là 1 người trong những người con gái bị thằng lol kia nó gạt mà điển hình là con bé FE đang ngồi đó.
    Câu chuyện kết thúc khi FE đưa số điện thoại và kèm theo số tài khoản cho em điều dưỡng kèm theo lời hứa chắc chắn của em, ngày mai sẽ chuyển đủ số tiền nợ của thằng P. điếm. Em đứng lên cùng thằng P. điếm, em cũng chẳng thèm nhìn tao rồi bước ra cùng thằng kia. Thằng P. điếm quay lại cười với tao 1 nụ cười, nụ cười đầy vẻ gian xảo.
    FE có vẻ vui ra mặt vì nó sẽ lấy được tiền vào ngày mai, tao ngồi bên cạnh đốt thêm điếu thuốc, tao nhìn theo hướng em điều dưỡng vừa đi, tao thấy trong lòng hơi lo, tao lo cho em, nhưng tao có thể làm gì bây giờ, tao đâu thể nói cho em về cái tiểu sử của thằng P. điếm, mà có nói chắc gì em đã tin khi em đang mơ giấc mơ màu hồng.
    Rồi tao nhìn lại tao, tao cũng có hơn gì thằng kia với cái quá khứ của tao. Thôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, mọi chuyện đều có sự sắp đặt của số phận mà.
    Tao kêu tính tiền nhưng FE lại giành trả tiền. Tao chở FE vòng qua nhà tao gần đó.
    Tiệm thuốc tây của Vĩnh Long có vài người đang đứng mua thuốc. Tao vẫn thường nhắn tin qua lại với Vĩnh Long, nhưng tao vẫn muốn giữ mối quan hệ ở 1 chừng mực nào đó.
    Tao dừng xe, FE cũng bước theo sau tao. Vĩnh Long nở 1 nụ cười thật xinh đẹp khi nhìn thấy tao và nét mặt em hơi ngạc nhiên khi thấy FE đứng cạnh tao.
    Bước vào nhà, giới thiệu FE với Vĩnh Long, đúng là chị em bạn gái, chỉ qua vài câu chào hỏi đã chí chóe như thân nhau lắm, FE kể cho Vĩnh Long nghe câu chuyện vừa rồi ở quán cà phê, nghe xong Vĩnh Long không nói gì, chỉ nhìn tao 1 cách nhẹ nhàng. Tao báo với Vĩnh Long ngày mai tao mua chút đồ qua nấu nướng, vì mai là ngày giỗ của ba tao. Như chợt nhớ ra, tao móc điện thoại gọi cho thằng chủ xe, nói nó tao xin nghỉ 1 ngày.
    Có khách ghé mua thuốc tây, tao chào Vĩnh Long ra về, em vẫy tay chào với nụ cười nhẹ nhàng.
    FE lại rủ đi ăn tiếp, nó nói có cái quán ăn người Hoa ngon lắm. Uhm thì đi. Chiếc xe máy hòa vào dòng xe cộ, 2 bên đường là hàng cây rộp bóng với những sợi nắng vàng buổi chiều cuối ngày
     
    Mr Kuty, kiet_gocong, le_manhpro4 thành viên khác thích điều này.
  38. 1/7/20 lúc 19:14

    ĐH_Mobile

    Insane Poster

    ĐH_Mobile
    Tham gia:
    23/7/12
    Bài viết:
    533
    Được thích:
    78
    Đang hay.hóng tiếp
     
  39. 1/7/20 lúc 20:01

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    hóng
     
  40. 1/7/20 lúc 20:13

    NguyenVinh_GSM

    Crazy Poster

    NguyenVinh_GSM
    Tham gia:
    6/5/11
    Bài viết:
    321
    Được thích:
    70
    ok 3 ngày sau quay lại đọc tiếp
     

Chia sẻ trang này