Ẩn / Hiện Quảng Cáo

Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Mrbuonkutato

Thảo luận trong 'TÂM SỰ CHUYỆN TRÒ' bắt đầu bởi Begauheo, 29/9/17.

  1. 29/9/17 lúc 19:11

    Begauheo

    Crazy Poster

    Begauheo
    Tham gia:
    21/4/11
    Bài viết:
    311
    Được thích:
    56
    Câu truyện này dựa trên 1 câu truyện có thật mà mr buồn được nghe kể, được sự đồng ý chủ nhân của câu chuyện nên mình viết lại theo lời kể của nó....có những chi tiết thêm vào và bỏ bớt đi tránh ánh hưởng đến cuộc sống của các nhân vật có thể mình viết lại không hay mong anh em gạch đá từ từ nhé....
    Nó sinh ra trong những năm đầu xóa bỏ bao cấp. Bố nó là dân giang hồ chuyên đi đâm thuê chém mướn bảo kê các sòng bài, mẹ nó cũng vậy là chị hai chị ba trong băng đảng khét tiếng 1 thời của đất cảng. Rồi họ gặp nhau trong cái đêm định mệnh của 2 băng nhóm, chém nhau không chết kết duyên vợ chồng. Rồi họ có nó,bố nó bỏ băng nhóm đi làm công nhân cảng, mẹ nó bỏ làm chị hai chị ba về làm vợ hiền dâu thảo buôn bán tảo tần lo cho chồng cho con. Nhà nó nằm trong cùng của 1 xóm liều đất cảng, nơi đó tập trung đủ các loại người từ nghiện ngập đến đĩ điếm,từ đại ca giang hồ đến công nhân viên chức không thiếu loại người nào ở đó. Họ khác nhau về địa vị xã hội nhưng họ đều có điểm chung là trước sau tay đều nhúng chàm. Nó lớn nên trong vũng bùn nầy đó nhưng hoàn toàn lương thiện ( theo 1 nhà giáo trong xóm nó nhận xét) , ở đó nó học được đủ cái hay cái dở của xã hội từ những mánh khóe để tồn tại trong xã hội đến những đường quyền tinh thâm của cả ta lẫn tàu, cả cách sống hiệp nghĩa đến cách trở mặt hại lẫn nhau. Có điều nó là thăng biết nghĩ, biết đúng sai phải trái cái nào hay cái nào tốt nó học bằng được cái nào dở cái nào xấu nó tìm hiểu cho ra và tích lũy thành kinh nghiệm sống sau này có gặp phải biết đường mà tránh xa. Bố mẹ nó tự hào về nó lắm nhất là cái hôm nó nhận được giấy báo trúng tuyển đại học của trường đại học danh giá nhất thủ đo thời bấy giờ. Mẹ nó hét nên như trúng số độc đắc rồi chạy vào nhà ôm nựng nó như đứa trẻ, bố nó mừng phát điên đập mạnh cái cờ lê vào khay nhớt ông đang thay cho xe, kết quả là nhớt bắn tung tóe hết nên mặt mũi ông vậy mà ông vẫn cười rất sung sướng. Cả xóm cũng mừng thay cho nhà nó, nó là đứa đầu tiên của xóm liều bước chân vào cổng trường đại học. Một của liên hoan linh đình ngay tới hôm đó với sự góp sức của cả xóm, ai đó cũng hả hê như con họ đỗ đại học vậy. Họ đến ôm hôn tung hô nó như thể muốn thông báo với cả thành phố rằng xóm liều cũng có con em đi học đại học vậy. Nó thấy mọi người vui nó cũng khoái trí lắm, nụ cười cứ toe toét trên môi rồi khi buổi tiệc nên cao trào nhất giọt nước mắt đầu đời đã tràn qua khóe mắt. Nó hiểu nó là niềm tin niềm hi vọng của các bậc phụ huynh nơi đây để họ cố gắng làm bụng nuôi dưỡng con cái rồi sau này con họ cũng sẽ được thành quả như nó. Nó cũn hiểu nó là tấm gương để cho đám trẻ nhỏ trong xóm soi vào và học tập. Sau đêm đó nó tự thề với lòng mình nên đại học cố gắng học thật tốt để nấy bằng cử nhân cao nhất
     
  2. 29/9/17 lúc 19:12

    Begauheo

    Crazy Poster

    Begauheo
    Tham gia:
    21/4/11
    Bài viết:
    311
    Được thích:
    56
    lần đầu xa xóm liều
    Lần đầu xa xóm liều nó được bố dẫn nên tận nơi nhập học. Đi tàu đến ga Long Biên có bạn của bố nó đón bằng xe hơi, bác ấy tên là Lâm. Bác trở 2 bố con vòng vèo ăn sáng rồi nên trường làm thủ tục nhập học sau đó lại trở 2 bố con nó về nhà bác ấy. Nhà bác Lâm quá khang trang nếu không nói là đẹp nhất trong những căn nhà nó nhìn thấy, 1 căn nhà chính đồ sộ mà sau này nó mới biết tên là biệt thự nằm chính giữa mảnh đất hai dẫy nhà cấp 4 mái bằng nằm song song hai bên hồi từ cổng vào nhà nó áng chừng cũng phải trục mét xe ô tô có thể xếp thoại mái cũng được 5-6 chiếc. Căn nhà được quét 1 thứ ve bóng lộn mà sau này hai anh con bác giải thích thì nó biết đó là sơn tường chứ không phải ve ( từ bé ở xóm liều các căn nhà ở đó chủ yếu được quét vôi ve đã là sang trọng lắm rồi còn không toàn nhà lá với nhà đất nên sơn tường hoàn toàn không nằm trong tử điển của nó). Nó hoàn toàn bị choáng ngợp trước căn nhà của bác Lâm đứng ngây ra như trời trồng mồm há hốc không nói thành lời. Bố nó phì cười trước thái độ ngớ ngẩn của nó, ông phải dùng tay ép cái mồm nó lại không rớt rãi chảy tùm lum mất. Bác Lâm cười khoái chí trước thái độ ngây thơ của nó, bác dẫn 2 bố con vào nhà. Trong nhà có bác Lâm gái và 2 anh con trai của bác đang ngồi chờ bố con nó như chờ đoàn đại biểu đến thăm nhà vậy. Nó hơi bất ngờ vì sự nhiệt tình của cả nhà nên ngại ngùng lấp sau lưng bố nó. Bác Lâm trai nỗng quát to:
    _ Thằng kia làm gì mà líu ríu như gái về nhà chồng thế, đàn ông con trai phải mạnh mẽ nên chẳng giống bố mày tí nào
    Nghe câu khích tướng của bác nó nhẩy cái rụp ra khỏi lưng bố cao giọng:
    _ Con chào bác gái ưm chào 2 anh ạ
    Bố nó khoái chí cười ngặt nghẽo bác Lâm trai và 2 anh con trai bác thì ôm bụng ôm miệng cười không khác gì bố nó. Chỉ có mỗi bác Lâm gái là không vậy bác cười rất điềm đạm quay ra mắng nhẹ cả nhà:
    _ Thôi thôi cả nhà không ghẹo cháu nó nữa, bố con anh Quang đi rửa mặt mũi chân tay đi còn vào ăn cơm. Rồi bác quay lại nói với bác Lâm trai:
    _ Cả anh nữa đi rửa mặt mũi chân tay đi cho mát còn ăn cơm ngồi đó mà ghẹo con nó nữa.
    Sau màn chào hỏi còn phần hơi quê độ của nó cả nhà quây quần bên mâm cơm khá vui vẻ. Cả nhà ai cũng quý nó gắp cho nó lia lịa, trong bữa cơm nghe bố và bác Lâm nói chuyện nó dần dần hiểu ra mối quan hệ của 2 ông cụ. Xưa khi nó chưa ra đời bố và bác lâm là chiến hữu vào sinh ra tử trong các cuộc huyết chiến của băng đảng, bố đôi lần đã từng cứu bác Lâm, sau bố rút về ở ẩn bác cùng vợ con cũng rút về Hà Nội nhờ gặp thời gặp thế bác Lâm mới giàu như bây giờ. Trong men rượu cay nồng bác Lâm hồi tưởng:
    _ Ngày đó không có bố con khả năng bây giờ ta đã xanh cỏ từ nâu, hai bên băng đảng huyết chiến liên miên cứ hễ thấy nhau ở ngoài đường là lao vào nhau như trâu chọi chả coi sống chết là gì. Quang em còn nhớ vụ anh em mình bị quây ngoài chợ Sắt không, hôm đó không có em chắc chắn đầu anh bay khỏi cổ.....
    Bố nó vỗ nhẹ nên tay bác cắt lời:
    _ Thôi thôi cái anh này chuyện sảy ra bao năm rồi anh còn nhắc làm chi, anh còn nhắc lại là bố còn em về đấy.....
    Quả thật chuyện quá khứ của bố nó nó không biết gì cả. Bố không bao giờ kể, mẹ nó cũng không mọi người trong xóm liều cũng không, nó chỉ biết duy nhất 1 điều bố nó từng là tay anh chị khét tiếng của đất cảng thôi. Nay được bác Lâm kể lại tí ti bố đã ngăn lại.....
    Máy hết pin nên post tạm không sợ mất bài ang em nhé
    Lúc đó nó thèm lắm nhưng sợ bố giận nên không giám hỏi. Bác Lâm trai có lẽ cũng hiểu dụng ý của bố nó nên bác ngưng hẳn chuyển chủ đề sang những năm tháng làm ăn buôn bán, bữa cơm vẫn đầy ắp tiếng cười với sự hài hước dí dỏm của bác Lâm và bố con nó. Tiệc tàn bác Lâm trở bố nó ra ga cho kịp chuyến tàu cuối. Trong lòng nó bỗng trỗi dậy cảm giác cô đơn, có cái gì đó khiến nó bất an và muốn nó giữ bố lại. Trả phải ít phút trước nó hòa nhập với gia đình bác Lâm lắm mà sao bây giờ lại thấy lạc lõng đến thế. Nó muốn bố ở lại quá nhưng lí trí đã kìm hãm nó lại, lí trí và cảm giác đấu tranh dữ dội khiến nó chìm sâu vào trong suy tư. Mặt nó đàn thối ra đôi mắt nhìn xa xăm theo bóng xe của bác Lâm. Có lẽ bác Lâm gái và các anh hiểu được cảm giác đang ngự trị nó, mỗi người có cách riêng để giải tỏa tâm lí cho nó. Bác Lâm gái dẫn nó đi thăm quan xung quanh ngôi biệt thự muốn nó chọn cho mình 1 phòng nhưng nó chỉ cười trừ, anh Lân anh Long thay phiên nhau giới thiệu đủ thứ vật dụng lạ đời nhưng nó vẫn như người mất hồn. Cho đến khi nghe tiếng xe hơi của bác Lâm trai đỗ ngoài sân nó vội vàng lao ra như kẻ kiếm tìm hi vọng. Rồi lòng nó trùng xuống khi không còn thấy bố trong xe. Bác Lâm trai nhìn nó có vẻ như cũng cảm nhận được nó đang nghĩ gì. Bác im lặng đi về phía đồ đạc của nó để góc nhà,lặng lẽ xách đồ kéo nó đi. Nó giật mình trước hành động đó của bác thì bác nói:
    _ kẻ yếu hèn hãy về nơi mày đã đến, ở nhà này không thể chứa chấp mày, đi... đi ra khỏi nhà tao...tao..tao sẽ đưa mày về với gia đình
    Cảm giác sợ bao chùm nấy toàn thân, nó biết bác Lâm đang nói thật, nó về với hiện thực nhìn ráo rác xung quanh xem ai đó có ngăn bác Lâm lại không. Bác Lâm gái đứng chết chân mắt mở to kinh ngạc hai bàn tay bác đưa nên che miệng lại. Các anh cũng đứng chết chân, môi mấp máy như muốn xin cho nó mà không dám nói. Não bộ nó hiện về toàn bộ hình ảnh liên hoan ở xóm liều rồi câu hứa thành danh cứ vang vọng mãi, nó vùng nên mạnh mẽ hai chân đứng tấn ngưng bác Lâm trai lại, nó nói như gằn giọng từng từ:
    _ Không được, không được cháu không thể về, có chết cháu cũng không về khi chưa nấy được tấm bằng đại học hạng cao nhất.
    Bác Lâm trai buông tay nó ra rồi cười lớn:
    Hahaha, có thế chứ con trai đời bác mày ghét nhất loại đàn ông ủy mị như đàn bà, có chí khí lắm....nâu lắm rồi chưa có ai dám lớn tiếng trước mặt ta.
    Rồi bác ôn tồn vỗ vai nó nói tiếp:
    Bố ku về có dặn bác cho mày ở 1 phòng sống tự lập từ a-z nhưng bác nghĩ chắc mày không thể hay vô biệt thự chọn 1 phòng bao nhiêu 2 bác lo cho mày từ a- z. Đó mày chọn đi
    Nó dõng dạc trả lời:
    Bác cho con mượn 1 phòng tự lo cho mình từ a-z bác ạ.
    Bác Lâm trai khoái chí cười híp mắt:
    Ok bác tôn trọn ý kiến của mày khó khăn gì thì cứ nên nhà tìm 2 bác và các anh. Cả nhà lại lại đây
    Bác Lâm gái và 2 anh đã vui vẻ trở lại tiến gần về 2 bác cháu. Anh Lân anh cả cầm túi đò trao tận tay cho nó vỗ nhẹ nên vai chia sẽ cảm xúc,anh Long cũng cười tin mắt nhìn đuôi mắt hình như ươn ướt..........
    Chương 2 : tình đơn phương
    3 năm đầu thấm thoát trôi qua êm đềm như dòng sông nằm cạnh xóm liều nơi nó ở. Nó thành công trong con đường học tập, luôn nằm trong top đứng đầu trường, lại là cây văn nghệ của đoàn trường nên được sự quan tâm khá ưu ái của giáo viên và bạn khác giới. Nhưng nó vẫn không yêu ai, chính xác là không mở lòng mình với ai. Có 1 cơ số người thuộc phần ghen ăn tức ở hoặc 1 số người khác bị nó từ chối tình cảm nói nó bị gay vô cảm với đàn bà. Nó cười nhạt trước tin đồn thất thiệt, đối mặt với những tin đồn đó tốt nhất là im lặng bao năm sống ở xóm liều nó vẫn luôn dùng cách đó đối mặt với truyện đó. Nó ít tuổi nhưng là dân xóm liều nó quá hiểu cuộc sống phải cần gì, nó lo cho bản thân còn chưa đủ sao dám lo cho người khác. Nó không muốn làm người khác phải khổ vì nó, bố đã từng nói là đàn ông không lo được cho người đàn bà của mình thì tốt nhất đừng biến đàn bà của xã hội thành đàn bà của mình. Nếu ai hỏi nó 3 năm vừa rồi có rung động trước ai không ? Dạ có nó không chỉ rung động mà nó thực sự đã tôn thờ người đó, có những lúc nó khát khao người đó thuộc về nó nhưng nó không thể nói cho người đó biết vì gì ư ? Nó có vô vàn lí do để nói im lặng nên mọi cảm xúc về người đó bị nó khóa chặt trong tim.
    "Tình đơn phương mình ta gặm nhấm

    Mình ta biết mình ta tổn thương

    Chỉ cần thấy nàng cười ta đã biết ta vui

    Thấy nàng buồn thì tim ta thổn thức

    Nhưng cũng chỉ cấm nín xoa dịu tâm tư

    Dẫu biết rằng mai kia nàng hạnh phúc

    Bên một ai khác mà không phải là ta

    Ta cũng chấp nhận

    Ôm chọn tình đơn phương"

    Câu thơ buồn nó dấu vào tâm thức không ai biết và không ai hay chỉ biết rằng mọi kí ức về người đó luôn là động lực để nó vươn nên vượt qua mọi trở ngại của cuộc sống.
    máy lại hết pin, xin hỏi anh em nếu mình viết truyên cứ hết dòng mình cách hẳn 1 dòng rồi viết tiếp anh em liệu có đồng ý không? Hay lại bảo mình cách dòng cho dài chuyện
    Năm đầu nhập học lớp nó như bày chim vỡ tổ tập trung ở giảng đường, nam thanh nữ tú lần đầu gặp mặt buôn dưa lê bán dưa thối không khác gì cái chợ. Nó sợ cái không khí ồn ào đó lép mình vào góc lớp quan sát mọi người. Nó thích quan sát từ xa hơn là ép mình vào 1 nhóm để hỏi này hỏi nọ, nhìn đám bạn mới đang gân cổ nên thể hiện cái tôi của mình nó chợt thấy hài hài. Tính nó là vậy không thích vồ vập làm quen, nó không nhát cũng không tự kỷ mà đơn giản là không thích vồ vập xô bồ. Nó muốn yên thân mà không được, vài ông đồng hương tốt bụng ông ổng sướng tên nó và địa chỉ xóm liều với giọng mỉa mai khinh miệt. Rồi 1 đám cả nam lẫn nữ có khi chả biết đếch gì về xóm liều cũng lao vào hùa theo mấy ông bạn kia. Tướng tá nó vốn đã phong trần bụi bặm kiêm thêm kiểu ăn mặc đặc trưng của xóm liều chẳng mấy khó khăn khiến chúng nó nhận ra ai là chủ nhân của cái tên và địa chỉ đó. Mọi ánh mắt đổ dồn vào nó như thể nó là sinh vật lạ đến từ hành tinh khác vậy. Có đứa nói:
    _ Nhìn nó thế kia cơ mà, không xuất thân từ xóm liều mới lạ...
    Có đứa bênh vực theo giọng mỉa mai:
    Nhìn trông cũng đẹp trai đấy chứ,có điều trông lạnh và hung tàn quá đích thị là côn đồ rồi.
    Rồi đủ câc loại nhận xét tứ tung luyên thuyên về nó. Nó hơi ái ngại trước những ánh mắt soi mói của đám bạn mới nhưng nó tỉnh bơ trước lời nhận xét của họ. Không tức giận, không buồn cũng không nao núng nó quá quen với hoàn cảnh này rồi. Bao năm học phổ thông sự miệt thì bêu riếu về xuất xứ nơi sống của nó vẫn luôn diễn ra dù nó học đứng hàng top ten của trường. Quá nhiều tai tiếng nơi nó ở,khiến phụ huynh không muốn con em họ làm bạn với nó. Hồi mới đầu nó cũng buồn lắm nhưng sau đó thì nó không còn bận tâm đến chuyện đó nữa, anh em xóm liều sống với nhau chân tình thẳng thắn đâu như đám ngoài xóm miệng thì chính nghĩa mà trong lòng toàn dã tâm lừa lọc nhau. Vó anh em xóm liều là đủ với nó, nó chả cần cái đám mặt lạ đó.
    Tiếng đồn thổi mỉa mai nó chỉ ngưng khi tiếng trống tường vang nên. Cô chủ nhiệm vào lớp, mọi thủ tục đầu năm đều được cô thực hiện bài bàn đúng quy trình 1 cách thuân thục. Mọi thứ nó thấy cô làm đều rất ổn ngoại trừ việc cô chỉ định nó làm lớp trưởng. Cả lớp phản đối không riêng gì nó nhưng đều không chống lại được lênh của cô chủ nhiệm. Lí do của cô chỉ định nó cũng rất lạ. Cô không giải thích bất cứ điều gì chỉ nói 1 câu duy nhất:
    _ Chỉ vì cô thích
    Nó làm lớp trưởng trong sự phản đối của cả lớp. Sự phản kháng của các bạn trong lớp đối với nó khá mãnh liệt. Nó ngao ngán thực hiện mọi nghĩa vụ cho đúng quy trình và hết trách nhiệm.... Rồi học kì đầu trôi qua, thành tích học tập đứng đầu khóa, đóng góp tích cực trong mọi phong trào của lớp và của trường. Nó dần nấy được lòng tin của mọi người trong lớp. Không còn miệt thị phản đối nữa, họ dần dà tôn trọng nó hơn.
    Năm 1 khóa 1 khá nhiều ngày lễ được trường tổ chức hoành tráng, các tiết mục văn nghệ được các lớp các khóa biểu diễn khá quy mô và chuyên nghiệp. Và 1 lần như vậy nó gặp được "người đó".
    Người đó là hoa khôi của trường, học giỏi hát hay nhìn mọi góc không thấy 1 khiếm khuyết, là thần tượng của tất cả mọi người trong trường. Người đó hơn nó 3 tuổi đang học năm cuối của trường. Nó gặp chị trong đêm diễn văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11. Chị nên sân khấu hát 1 bài hát ca gợi nghề thấy giáo trong trang phục áo dài trắng cách tân. Tiếng reo hò cổ vũ ầm ĩ, tiếng huýt sáo kêu gào tên chị khiến chị như 1 ngôi sao thực thụ rạng rỡ dưới anh đèn sân khấu. Giọng nhẹ nhàng êm ái của người Hà Nội vang nên, cả hội trường im lặng:
    _ Xin kính chào tất cả các thầy cô giáo đang có mặt tại hội trường và toàn thể sinh viên trường....Hôm nay là ngày lễ lớn để kỉ niệm nhớ ơn các thầy các cô em xin thay mặt sinh viên toàn trường kính chúc các thầy cô có 1 ngày lễ an lành, mạnh khỏe, hạnh phúc.....
    Lời chúc êm ái và ngọt ngào như khắc từng vết nhỏ trong trái tim nó. Nó thấy tim mình rúng động hồi hộp đến ngộp thở, đôi mắt nó chăm chú nhìn chị như thể chị có thể bốc hơi khỏi sân khấu bất cứ lúc nào. Nó nghẽ rõ tiếng tim mình đập rộn rã mọi cảm giác xung quanh lu mờ, trong mắt nó bây giờ chỉ có chị. Tiếng hát chị lúc trầm lúc bổng êm ai kể về công ơn của thầy cô giáo,phía dưới đã không có ít thầy cô giáo xúc động kín đáo lau đi những giọt nước mắt. Giọng chị thực sự truyền cảm, tiếng hát chị bộc lộ được hoàn toàn ý nghĩa của lời bài hát mà tác giả muốn nói. Chị đã hát song đì về phía sau cánh gà, cả hội trường vẫn chết lặng cho đến khi Mc của trường nhắc khéo thì tiếng vỗ tay reo hò mới vang nên. Nó cũng vậy, đứng hình hoàn toàn cho đến khi cả trường vỗ tay. Tiết mục của nó ngay sau tiết mục của chị. Nó ra sân khấu trình diễn tiết mục guitar độc tấu với cái xác vô hồn. Nó độc tấu vẫn hay vẫn được mọi người nhiệt liệt vỗ tay nhưng nó chẳng mấy bận tâm. Tâm hồn nó không biết đã bay đi đâu mất rồi. Sau đêm diễn tâm trí ngập tràn hình bóng chị, nó dùng mọi cách để nấy thông tin về chị. Chị nổi tiếng nên mọi thông tin về chị rất dễ tìm kiếm. Chị người gốc Hà thành, sống trong phố cổ, gia đình gia giáo không có bất kì tin xấu nào về chị. Thông tin nổi bật nhất là chị đang là người yêu của vị giáo sư trẻ mới ở nước ngoài đang công tác trường nó.....​
     
  3. 29/9/17 lúc 19:14

    Begauheo

    Crazy Poster

    Begauheo
    Tham gia:
    21/4/11
    Bài viết:
    311
    Được thích:
    56
    Chap 2 continue
    Cuối thu sắp chuyển sang đông từng cơn gió mùa luồn lách qua xóm phố, mẹ thiên nhiên nhẹ nhàng bứt lá vàng thả xuống phố phường. Bầu trời Hà Nội xám xịt mọi cảnh vật như mờ đi trong mắt nó. Đúng như những gì người ta nói " người buồn cảnh có vui đâu bao giờ ". Sau đêm diễn tâm trạng nó vui lắm, không hiểu sao sau khi biết tin chị yêu 1 giáo sư tài năng giàu có tâm trạng nó lại buồn đến thế. Nó không còn nghĩ được gì ngoài hình ảnh của chị với vị giáo sư kia. 1 người nó mới gặp vài lần, chưa bao giờ trò chuyện với nhau, 1 người nó không biết mặt tại sao họ cứ hiện hữu trong đầu nó rồi làm lòng nó bồn chồn thấp thỏm đến chán trường. Nó không thể hiểu nổi nó nữa, hay nó bị bệnh nhỉ....Cứ đi miên man lang thang trên phố cổ cố tìm kiếm câu trả lời trong lòng mình mà sao khó quá. Tiếng xe máy đâu đó trên đường phố đang gầm rú 1 cách dữ tơn kéo nó về thực tại, nó đang đứng trước đầu xe phân khối lớn, 1 thanh niên tầm tuổi nó mặt mũi dữ tợn nhìn nó hằn học:
    _ Thằng nhà quê điếc sao mà không nghe thấy tiếng xe máy của bố mày. Chán sống rồi hả mày.
    Nó cười ngượng ngạo xin lỗi cho qua chuyện :
    _ Dạ em xin lỗi em không để ý
    Rồi nhẹ nhàng tránh đầu xe của ngã đó cun cút đi thẳng tránh dây dưa lằng nhằng. Có vẻ ngã đó không muốn vậy, ngã xuống xe chặn nó lại túm cổ ảo giọng hằm hè:
    _ Mày nghĩ gây ra chuyện rồi đi dễ dàng vậy hả.bố nện chết mẹ mày
    Hắn nói là làm vung tay đắm thẳng mặt nó. Tâm trạng đang chán trường, lại bị kẻ khác vô duyên vô cớ muốn kiếm sự túm cổ áo. Nó mất tự chủ, máu nên não chậm hơn tay chân. 1 tay nó bắt chặt nắm đấm của ngã đó tay còn lại nhanh như cắt cấu hầu hắn giật mạnh. Hắn đau đớn buông cổ áo nó ra ngồi quỳ xuống đất thở hổn hển 1 cách khó nhọc. Nó giơ chân nên định kết thúc hắn thì máu kịp nên não. Câu nói của sư phụ nó văng vẳng trong đầu " học võ để rèn luyện sức khỏe chứ không phải để đánh nhau, bạo lực chỉ mang lại bạo lực mà thô " chân nó khựng lại giữa khoảng không trong cái nhìn hoảng sợ của ngã đối diện. Nó gầm nên giải tỏa:
    _ Biến
    Ngã kia mặt cắt không còn giọt máu lổm ngổm đứng dậy chạy ra xe phóng thẳng không quên để lại cho nó 1 câu:
    _Nhớ bố mày đấy
    Nó cười nhếch mép mặt lạnh te tiếp tục đi lang thang trên đường. Vài người đứng đó chứng kiến xì xào to nhỏ gì đó nó cũng không để ý. Đi được không xa nó lại gặp chuyện, tiếng của nam thanh niên nào đó đang chửi bơi đất thô tục:
    _ Địt mẹ con đĩ đi đứng kiểu gì đó, hỏng mẹ mày xe máy bố rồi.
    Nó nhìn theo hướng âm thanh chửi bới đó. Cách nó không xa 1 cô gái đang đang lóp ngóp đứng dậy khăn bịt kín mặt phủi phủi quần áo, cạnh cô là 2 chiếc xe máy nằm đè nên nhau và 1 thanh niên mặt đỏ tía tai hùng hổ chửi bới. Nó tiến lại gần can thiệp tránh cho cô gái không bị ngã đó đánh. Đúng như nó dự đoán tên đó chửi chán quay ra động tay động chân với cô gái kia. Nhanh như cắt nó giữ hắn lại giọng hằm hè mỉa mai:
    _ Đàn ông đánh đàn bà không thấy hèn hả mày
    Tên thanh niên bị nó chặn lại tức tối nhìn hắn nói:
    _ Mày là ai ? Liên quan gì đến mày, không phải việc của mày biên đê
    Nó cười khểnh:
    _ Tao là ai không quan trọng, mày là đàn ông hở tí động tay động chân đòi đánh đàn bà nhìn ngứa mắt thì vào. Giỏi thì đánh tao này
    Ngã đó tức điên xông thẳng vào nó đấm đá túi bụi, nó nghiêng người lé nhẹ nhàng vài cái rồi đấm thẳng vào xương ức của ngã đã. Đòn chí mạng làm tên đó ngục luôn trên tay nó, đỡ nấy hắn kéo vào vỉa hè trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người đi đường. Cô gái bị tai nạn lúc này mới hoàn hồn, cô nhẹ nhàng bỏ khăn bịt mặt ra giọng nói run run:
    _ Cảm ơn anh nhé, không có anh ở đây chắc là....
    Ôi cái âm thanh này, cái chất giọng này sao mà thân quen đến thế. Nó giật mình quay lại cô gái đó cũng vừa kịp bỏ khăn che mặt ra. Oh my good ! Là chị nó đứng chết chân mắt ngỡ ngàng nhìn người con gái thân mad không quen đó. Phía bên kia có vẻ chin cũng biết nó thì phải, mắt chị cũng tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy nó. Cả hai giường như cùng đồng thanh nói:
    _ Là chị à
    _ Là em à
    Tiếng ơ ơ ngơ ngác của cả 2 bị ngã thanh niên tai nạn phá vỡ. Hắn tỉnh lại gào nên :
    _ Xe tao đâu rồi, xe tao đâu....
    Giải quyết êm xuôi vụ tai nạn, hai chị em tạt vào quán cafe gần đó nói chuyện.
    Quán cafe giờ chiều khá vắng khách, chính xác là chỉ có chị và nó đang ngồi. Chị cảm ơn nó rất nhiều:
    _ Cảm ơn em rất nhiều, không có em hôm nay chắc chị khó bảo toàn tính mạng quá
    Nó ngượng ngùng:
    _ Có gì đâu chị, việc nên làm thôi. Mà chị có sao không
    Chị:
    _ Chị không sao, lúc hai xe va chạm chị nhảy ra ngoài kịp xước xát tí thôi. Mà này em vừa đánh đàn giỏi lại đánh võ cũng hay nữa. Khai ra mau em từ đâu đến
    ...................................................................
    Chị nói chuyện khá dí dỏm và khéo léo khiến cho kẻ ít nói như nó cứ phải mở miệng trả lời suốt. Cả chiều nói chuyện với chị mà tâm trạng nó cứ bay cao bay cao mãi. Nó chả biết vì sao nó lại vui đến thế, 1 ngày kì lạ với quá nhiều cung bậc cảm xúc từ tâm trạng buồn miên man không nguồn gốc đến chuyện tày đình phạm nỗi đến hai lần lời thề với sư phụ rồi cả ước mơ tưởng trừng chỉ là mơ ước được 1 lần trò chuyện với chị cũng thành hiện thực. Bước ra khỏi quán trời cuối thu tối sớm cảm giác se se lạnh ngập tràn đường phố, chị hơi co người đi bên cạnh nó ra chỗ để xe. Nó ưỡn ngực ra trước hiên ngang bước đi hơn thường ngày như muốn che bớt đi cái lạnh cuối thu giùm chị. Ý nghĩ thật ngốc nghếch nhưng lúc đó nó chỉ biết làm theo bản năng mà thôi. Chị 1 mực muốn lai nó về nhưng nó khéo léo từ chối. Nó không dám để chị lai nó về chứ không phải là không muốn chị lai nó về. Nó muốn đi bộ để tận hưởng cảm xúc sung sướng tột cùng của nó. Để chị lai về sợ rằng nó không chịu nổi, cảm xúc vượt ngưỡng nó chịu đựng. Bóng chị khuất dần trong dòng người tấp lập đi qua, nó vẫn đứng đó miệng cười không chịu khép. Nhìn nó lúc đó giống thằng dở người lắm các bác ạ. Bóng chị khuất hẳn nó mới bước chân sáo về nhà với tâm hồn bay bổng nên 9 tâng mây.
    Về đến nhà nó nằm dài trên giường dang chân dang tay ra hết cỡ, miệng cười toe toét nhắm mắt nhớ lại từng câu nói cử chỉ của chị trong lúc nói chuyện ở quán cafe. Nó cứ nằm đó quên ăn quên tắm cho đến khi bụng réo ầm ầm mới sực nhớ ra đồ ăn thức uống đã bị nó tiêu diệt sạch từ trưa. 9h rồi còn chợ búa gì nữa úp mì cho song. Bật bếp đun nước xé mì tôm với tốc độ nhanh nhất có thể. Sau 10p nó đã có bữa tối, lâu rồi mới thấy mì tôm ngon đến thế. Nó ăn ngon lành như đang thưởng thức 1 món cao lương mỹ vị quý hiếm nào đó. Ăn sạch sành sanh không còn đến 1 giọt nước mì. Nó nghêu ngao hát vài lời trong bài hát nào đó của ca sĩ đàm vĩnh hưng, cái giọng khàn khàn vọt đực của nó nghe đến nổi ra gà ai đó mà vô tìn nghe nó hát chắc chỉ có duy nhất 1 suy nghĩ " bóp cổ nó cho đến chết".........
    Sáng hôm sau tâm trạng nó không thể tốt hơn được nữa, nó hứng chí đi quyền như điên 1 phần để chuộc nỗi hôm qua đã vi phạm sư môn 1 phần để giải bớt sự sung sướng ra ngoài để tâm trạng vậy đến trường dễ bị chọc quê lắm. Nó ngồi thiền tịnh tâm kéo đôi chân của nó về với mặt đất. Ổn định tâm lí toàn tập nó đến trường như mọi ngày. Nhưng cái mặt lạnh thường ngày tồn tại chẳng được bao lâu, chị đứng ngay cổng trường không biết là đợi nó hay vô tình.làm nó bối rối không lời văn nào tả nổi. Còn chị thì vẫn cứ vô tư nhìn thấy nó vẫy tay gọi í ới:
    _ Ê ê chị nè ra đây chị bảo.
    Nó nấy hơi hit hà xả rối đi lại chị ngoan ngoãn như cúm con:
    _ Dạ chị gọi em
    Chị toe toét cười:
    _ Ờ em ngoan ăn gì chưa mời chị ăn sáng đi.
    Nó trợn mắt nhìn chị:
    _ Gì cơ....ăn sáng á....em chưa...
    Chị bĩu môi:
    _ Hứ con trai gì chả ga lăng gì cả, mới bảo mời cái đã tiếc tiền không nói thành lời rồi.
    Nó ngượng chín cả mặt vì câu nói của chị, gãi đầu gãi tai như thằng hề. Đầu rất muốn giải thích nhưng miệng không tài nào mở ra được. Cũng may chị nói đai lượng:
    _ Hihihi trêu em vui thật, đi đi di ăn sáng nào. Chị cầm tay nó lôi thẳng vào quán ăn.
    Vào quán ăn mặc chị gọi gì nói gì tâm hồn nó lại phiêu dạt bay bổng nên mây. Ăn bún ốc như lần đầu được ăn, chả cần chua cay như thường ngày. Ở cạnh chị nó hóa đần mất rồi.
    Ăn song vào lớp, vài tên điệp viên đã nhìn thấy nó và chị ăn sáng cùng nhau. Chúng bô bô cái mồm trêu chọc nó, còn nó vẫn im lặng như mọi khi nhưng trong lòng lại sưng sướng khôn nguôi. Thời gian học trôi qua nhanh chóng nó ra khỏi trường thì bị 1 đám đông lạ mặt vây kín. Nhìn chúng trông rất hổ báo và dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. Nó đảo mắt quét mặt từng đứa trong đó và lờ mờ hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hóa ra đám côn đồ này là bạn của thằng thanh niên đi xe phân khối lớn hôm qua bị nó vô tình chặn đầu xe. Bọn này cũng tinh thật chưa đầy 24h đã biết nó học ở đâu. Nó chả kịp nghĩ nữa giọng lạnh lùng;
    _ Chúng mày muốn gì
    Thằng thanh niên đi xe phân khối lớn lên tiếng :
    _ Bố mày muốn ăn thịt mày thằng nhà quê.
    Nó cười khinh khỉnh giọng mỉa mai:
    _ Dựa vào sức mày á
    1 thằng trong đám khá manh động, tay cầm típ sắt vụt thẳng về hướng nó. Quát to:
    _ Đạp chết mẹ nó đi anh em
    Nó né người sang 1 bên tranh típ sắt vụt trúng. Tiếng ai đó lại quát ầm ĩ:
    _ Khoan....tất cả dừng tay
    Cả đám côn đồ dừng ngay tức khắc, chúng nháo nhác nhìn lại phía sau. 1 ngã to lớn bợm chợn ở giữa đám đông tiến lại gần nó. Ngã hỏi lớn:
    _ Ê nhóc có phải mày đang ở nhà anh Lâm không.
    Nó lầm lì nhìn ngã đó trả lời cộc lốc:
    _ Vâng
    Ngã đó tiến sát nó đưa cánh tay hộ pháp của ngã vỗ bồm bộp nên vai nó:
    _ Ha ha anh em...anh em....cả. Bỏ qua đi
    Thằng phân khối lớn đứng gần nó mắt trợn ngược nên từ nãy cho đến giờ. Hết nhìn nó lại nhìn ngã hộ pháp kia. Rồi chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đất dáng vẻ của hắn cám chịu đến phát tội.
    Nó cũng khá bất ngờ, không dấu được tò mò hỏi ngã hộ pháp:
    _ Sao anh biết em ở nhà bác Lâm
    Ngã cười khà khà:
    _ Anh vào nhà anh Lâm gặp chú em trong đó mấy lần. Nhưng lúc đó chú em bận nên không tiện làm quen. Dân Hải Phòng có khác gan lì đấy.
    Nó chỉ biết cười trừ trong lòng than khổ vụ này mà đến tai bố nó thì chỉ có ốm đòn.
    Cơn mưa đến rồi lại tan trả lại ánh sáng cho bầu trời nhưng dưới đất vẫn còn ướt loang lổ, chuyện của nó cũng vậy giữa nó và đám côn đồ đã giải quyết ổn thỏa nhưng việc ầm ĩ nơi cổng trường khiến nó gặp không ít rắc rối. Bọn đưa chuyện ở trường được dịp phao tin các kiểu nào là dân Hải Phòng tinh tướng bị anh tài Hà Nội đến dằn mặt, nào là bất đồng băng nhóm bị người trong băng cho người đến xử, nào là đi đòi nợ thuê bất thành.... mọi tin đồn đó đối với nó không quan trọng và lo lắng bằng cái tin độc mồm độc miệng của ai đó phao tin nó tán tỉnh chị bị người yêu chị thuê người đến xử. Với mọi tin đồn về nó thì nó có thể im lặng được nhưng lôi chị vào vụ này thì thật là quá quắt không chỉ ảnh hưởng đến quan hệ của nó với chị mà còn làm ảnh hưởng đến danh dự của chị và người yêu chị. Nó buồn lòng vì chuyện này nhất, còn chị nữa mấy hôm nay cũng không thấy xuất hiện hiện. Có lẽ nào vì tin đồn thất thiệt kia nên chị tránh mặt, lòng nó rối như tơ vò nghĩ đủ phương án để giải quyết êm thấm vụ này mà không tài nào nghĩ ra được. Nếu cố phản kháng lại tin đồn đó chả khác nào tự khẳng định chuyện đó là thật còn nếu im lặng mãi sẽ làm chị và người yêu chị khổ tâm. Nó nghĩ cả ngày trời mà không ra, điên đầu nó đi lang thang cho khuây khỏa. Ra khỏi nhà nó gặp anh hộ pháp ngoài cổng. Ông trời đánh đó bô bô cái mồm:
    _ A thằng em Hải Phòng đi đâu đấy, cần anh trở đi không.
    Nó chào anh rồi lắc đầu đi thẳng, bước vài bước như sực nhớ ra việc quan trọng nó quay lại gọi í ới :
    _ Anh Quân...anh Quân em nhờ tí việc được không
    Lão hộ pháp vui vẻ quay lại:
    _ Có việc gì nói đi
    Nó ra vẻ bí mật nói thì thầm:
    _ Truyện hôm xưa anh đừng nói cho bác Lâm nhé, không bác lại lo thì lôi thôi lắm
    Lão hộ pháp gật gù cái đầu:
    _ Ờ ...ờ được rồi anh không nói. Thế còn việc gì không
    Nó cười trừ lắc đầu đi tiếp. Lão hộ pháp cỏ vẻ tức lắm đèo xìu mấy câu rồi phóng xe đi thẳng. 1 tay giang hồ cộm cán có số má bị thằng trẻ trâu nó dặn dò chuyện đó khác nào nó nghĩ lão ta là thằng chuyên đưa chuyện. Lão chửi cũng đúng, nó cũng chợt nhận ra mình có lỗi với lão. Thôi kệ gặp lại xin lỗi sau tập trung suy nghĩ vụ ở trường đã. Nó cứ đi cứ đi nghĩ đủ trăm phương ngàn kế nhưng chả thấy cái kế nào nó khả thi cả. Nghĩ mãi không ra, nó tức tối vào công viên gần nhà đấm đá túi bụi vào gốc cây dừa cảnh giải tỏa tâm lý. Đám chán nó ngồi thù lù dựa lưng vào gốc cây ngồi thở hổn hển như trâu.
    " Bim bim bim " tiếng còi xe máy như quát vào tai nó, nó ngoái lại nhìn xem ai lại vô duyên đến thế. Đệch tưởng ai hóa ra thằng bại tướng phân khối lớn, nó lr bẩm:
    _ Gì nữa đây, hôm nay tôi có chắn đường ông đâu mà bóp cỏi inh ỏi thế
    Thằng phân khối lớn:
    _ Thấy mày có vẻ không vui tao vào kiểm tra thôi, anh em đánh nhau song thành bạn. Cần tao giúp gì không
    Nó nhìn thằng phân khối lớn lắc đầu :
    _ Không có chuyện gì đâu mày đi đi
    Thằng phân khối có lẽ không tin:
    _ Địt mẹ sao bảo dân Hải Phòng phóng khoáng lắm. Tin đồn hả
    Nó nhìn thẳng vào mặt thằng phân khối lớn:
    _ Tao bảo là tao không sao, mày không cần bận tâm cũng đéo cần phải móc lò nhau. Mày không đi tao đi ok ?lúc nào rảnh nói chuyện với mày sau
    Thằng phân khối lớn vẫn không để nó yên, hắn dựng xe chạy thẳng đến trước mặt nó :
    _ Mày có chấp nhận tao là bạn không. Hắn đưa tay về phía nó
    " Đệch mẹ thằng này dai như đỉa " nó nghĩ trong bụng nhưng vẫn đưa tay ra bắt :
    _ Ok ta là bạn
    Thăng phân khối lớn khoái chí lắm, hắn cười sảng khoái :
    _ Lên xe tao muốn làm 1 cái gì đó để kỉ niệm ngày này.
    Như sợ nó từ chối thằng phân khối lớn cầm tay lôi mạnh nó nên xe. Đầu nó cũng đang chán nản không biết giải quyết vụ ở trường thế nào nên mặc kệ thằng phân khối lớn muốn lôi nó đi đâu thì đi. Cái ý nghĩ buông xuôi đó đúng là ngu dại, nên xe thằng phân khối lớn nó được dịp thử lòng can đảm của chính mình. Thằng phân khối lớn phóng như điên dại trên đường, lạng lách trái phải liên hồi, cú ốp cua cuối cùng khiến nó bắn hết cả tim ra ngoài. Hắn dừng xe lại nó mới biết mình vẫn còn sống, mặt tái không còn giọt máu quát thẳng vào mặt thằng bạn mới:
    _ Địt mẹ đi xe kiểu gì đấy, tính tự tử hả mày
    Thằng phân khối lớn mặt tỉnh bơ:
    _ Sao bảo dân hp gan dạ lắm mà, tính đó mà đã xón mẹ nó ra quần rồi. Thôi vào đây tao giặt quần cho.
    Nó ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh nó miệng lẩm bẩm "Đệch quán nhậu sang trọng quá, tiền đéo đâu mà vào ". Nó nghĩ chưa song đã bị thằng phân khối lớn kéo thẳng vào bàn, hắn giơ tay về phía nó :
    _ Tao là Kha, mọi người gọi tao là Kha đầu đất. Còn mày tên gì
    Nó lịch sự bắt tay:
    _ Tao tên Minh, 18 tuổi không biệt danh
    Kha đầu đất giữ chặt tay nó :
    _Ok tao hơn mày 1 tuổi nhưng tao thích làm bạn không làm anh
    Nó và Kha đầu đất chuyện trò khá là hợp, chuyện trò rôm rả chén ra chén vào nó say lúc nào không biết. Bao truyện cuộc đời của nó và Kha đầu đất lôi ra kể cho bằng sạch. Qua chén rượu nó hiểu về thằng bạn mới hơn tuổi này nhiều hơn. Cuộc sống gia đình Kha đầu đất khá tẻ nhạt dù nhà rất giàu, bố mẹ hắn mải mê làm ăn không có thời giờ quan tâm đến hắn, nhà hắn lâu lắm rồi chưa có nổi bữa cơm đầy đủ thành viên trong gia đình kể cả ngày lễ tết. Sống cô độc chính trong căn biệt thự của mình, hắn nhắm mắt vung tiền kiếm niềm vui vì vậy được anh em xã hội đặt biệt danh là Kha đầu đất dù hắn học rất giỏi.
    Kha đầu đất uống khá nhiều, hắn uống như để quên đi hết sự đời vậy. Những câu chuyện hắn kể như móc gan móc ruột ra phơi bày trước nó, hắn khóc những giọt nước mắt roi lã chã nên bàn nhậu khiến cho nó cũng cảm thấy nao lòng và bối rối. Nó hiểu cái cảm giác cô đơn nhưng dù sao cuộc đời nó vẫn may mắn vì được bố mẹ chăm bẵm quan tâm được an bình trong xóm liều nghèo mà có tình. Không như hắn cô đơn chính trong sự giàu sang của gia đình,có lẽ hắn coi nó như tri kỷ nên mới kể nhiều như vậy. Đời đúng là bi hài kẻ gọi nhau là bạn là tớ nhưng chưa chắc đã là bạn, kẻ đấm đá nhau túi bụi như kẻ thù giờ đây là ngồi tâm sự cuộc đời cho nhau nghe. Nó sinh ra trong liều đúng là kết bạn theo kiểu xóm liều không bình thường như người bình thường được. Miên man suy nghĩ qua từng câu chuyện của Kha đầu đất nó bất giác chân trọng những gì mình đang có, mọi thứ diễn ra hàng ngày tưởng chừng nhỏ bé đời thường ai cũng có vậy mà kẻ ngồi đối diện nó lại khát khao không được. Rồi bất giác nó nghĩ về chị, chẳng hiểu sao lại nghĩ về chị lúc này nhỉ ? Nó nhớ chị quá mấy hôm rồi không gặp, không biết chị ra sao đối diện với tin đồn thất thiệt kia có bị ảnh hưởng gì không. Kha đầu đất ngưng câu chuyện của hắn lại nhìn nó bằng ánh mắt đỏ ngầu của kẻ đang khóc :
    _ Nên chén nào ông bạn, nâu rồi mới có người để dốc bầu tâm sự. Tao vui lắm bạn ạ. Còn mày vừa rồi có chuyện gì không vui hả nếu có thể kể tao nghe....
    Cái say rượu đúng là lè nhè, xưng hô loạn xạ chẳng giống ai nhưng lại như có 1 lực đẩy vô hình cửi nút thắt trong lòng nó. Nó kể cho Kha nghe về chị, về cái cảm giác lúc vui lúc buồn khi nghĩ về chị. Kha đầu đát cười như điên dại :
    _ Khà...khà...ha...ha bạn tao, mày đang yêu rồi đó. Có thế mà cũng không biết đúng là cái loại.....
    Hắn nói không hết câu đổ gục xuống bàn nằm ngủ như không có chuyện gì sảy ra. Nó ngồi đó mặt đần thối, trong men say nó lờ mờ hiểu thế nào gọi là yêu.
    Nó ngồi yên vị tại chỗ nhìn mọi cảnh vật xung quanh bằng ánh mắt của người say, khung cảnh lúc tỏ lúc tường nhìn mờ ảo và lung linh quá, có bóng ai quen thuộc đang tiến lại gần nó, nó chưa kịp nhận ra đo là ai thì đôi mí mắt đã đóng sập lại.
    Sáng tinh mơ nó giật mình tỉnh dậy, mọi thứ xung quanh sao lạ quá, nó ráo giác nhìn lờ mờ nhận ra nó đang ở đâu. Nó đang trong khách sạn thì phải giường bên cạnh Kha đầu đất đang gáy như trâu. Nó ngồi rựa vào tường cố nhớ lại chuyện tối qua mà không tài nào nhớ nổi vì sao nó lại vào được đây. Chẳng nhẽ thằng Kha tỉnh rượu rồi trở nó về đây. Nó lập tức chạy lại gọi Kha đầu đất dậy:
    _ Dậy đi ông ơi, tôi còn phải về đi học
    Kha đầu đất mở mắt nhìn nó:
    _ Bạn à, dậy sớm thế ngu tiếp đi học làm đéo gì. Hắn nói giọng gắt ngủ rồi quay lưng ngủ tiếp.
    _ Dậy dậy mau tôi còn phải đi học
    Kha đầu đất tức tối bật dậy như con tôm:
    _ Thì dậy được chưa, mày làm như mỗi mày học đấy. Bố tổ đau đầu thế nhở. Địt mẹ bọn nó cho uống cái rượu b** gì thế này. Tối này biết tay bố.
    Hai thằng vệ sinh cá nhân song Kha đầu đất trở nó về nhà bác Lâm nấy cặp sách rồi vất nó ở cổng trường. Nó chạy như bay vào trong lớp, may qua vẫn kịp giờ.
    Hết giờ cả trường như bầy kiến vỡ tổ lao ra công trường. Nó vẫn còn mệt mỏi vì đêm qua quá chén lững thững đi xuống san trường.
    Ú ào....nó giật mình nhảy lại thủ thế
    Khuôn mặt chị tinh nghịch hiện ra trước mắt nó. Nó đứng hình nhìn chị, miệng muốn nói đủ thứ mà không tài nào phát âm ra được. Chị tủm tỉm cười :
    _ Mới mấy ngày không gặp quên chị rồi à.
    Nó gãi đầu gãi tai:
    _ Quên sao được mà quên tại chị làm em giật mình chứ bộ
    Chị khoái chí cười:
    _ Gớm nhìn trông to xác thế kia mà yếu bóng vía thế. Đùa có 1 tí mà...... thế mà chị nghe tin đồn em chị trời không sợ đất không kinh cơ đấy.
    Nó đứng hình tập 2, mọi lo lắng về tin đồn lại ùa về. Nó đứng ngây người với muôn ngàn câu hỏi trong đầu. Chị cốc 1 phát rõ đau vào chán :
    _ đói không, đi ăn đi hôm nay chị mời.
    Nó xoa chán :
    _ Ok em đang đói đây
    Chị ra nấy xe nó đứng chờ ngoài cổng trường. Thời tiết đầu đông không khí thật dễ chịu man mát không nóng không lạnh, nó cảm thấy hôm nay trời Hà Nội thật đẹp. Chị đã nấy xe song tính nhường nó cầm tài nhưng khoản đường phố Hà Nội thì nó chịu lớ ngớ phi đường cấm như chơi. Chị bất đắc dĩ phải làm tài xế, nó ngồi sau chị mà tâm hồn bay bổng. Hương thơm từ cơ thể chị theo nàn gió bay thẳng vào mũi nó, 1 hương thơm êm dịu như hương bưởi phảng phất trong gió lúc sớm mai. Nó ước sao con đường dài mãi, thời gian xin ngừng trôi để giây phút nó ngồi sau chị mãi tồn tại không phai phôi. Ước mơ đúng là mơ ước chị lòng vòng qua vài con phó dừng chân 1 quán bánh tôm bèn hồ tây. Trời đầu đông không có nắng, nó mơ màng nhìn ra hồ sau khi chọn song bàn. Mặt hồ tây trời trưa vẫn còn sương khói phảng phất trên mặt hồ nhìn huyền ảo mê hoặc lòng người. Chị đã gọi song món quay ra nói:
    _ Này ông ngố, đang có tâm sự gì hả. Sao nhìn mặt em trông sầu đời thế
    Nó quay lại cười toe toét :
    _ Mặt thế này mà bảo sầu. Chị mấy hôm rồi đi đâu sao không thấy mặt
    Chị cười nhìn nó :
    _ Mấy hôm rồi chị phải đi thực tập không nên trường được, hôm xưa thấy tụi bạn chị bảo em bị côn đồ quây đánh ở cổng trường hả.
    Nó bất giác giật mình hỏi chị:
    _ Em không sao thế họ còn nói gì không
    Chị chu môi:
    _ Em thì giỏi rồi, còn nhiều thứ lắm nhưng kệ thôi em. Hơi đâu mà để ý mấy cái tin nhảm nhí nó.
    Nó cười trừ trong lòng trộm nghĩ " chị có cách nghĩ giống nó nhỉ". Nút thắt trong lòng nó mấy hôm nay không có lời giải nay chị nói đúng 1 câu thôi mà mọi nỗi lo lắng trong lòng nó tan biến. Hai chị em vừa ăn vừa nói, chị kể khá nhiều về chị về cuộc sống về cả những tin đồn thất thiệt ác ôn kia nữa. Chị có cách nghĩ khá giống nó, đối mặt với tin đồn tốt nhất là im lặng bơ đi mà sống cho nhàn đầu. Sự thật mãi mãi là sự thật dù người ta có nói xằng nói xiên thì theo thời gian chân tướng của sự thật sẽ chứng minh tất cả. Nếu ta bối rối trước tin đồn càng đi giải thích càng bị nghi ngờ, bọn tung tin sẽ được dịp hả hê đắc chí. Nó và chị nói chuyện quá hợp nhau, ăn bữa bánh tôm mà mất hơn 3 tiếng cho đến khi chủ quán nhác khéo hai chị em mới ngượng nghịu thanh toán tiền ra về. Chị trở nó về đầu ngõ nhà bác Lâm rồi vội vàng đi công chuyện. Nó thả bộ từng bước về nhà trong lòng dâng trào 1 cảm xúc khó tả mà nó không thể tự nhận định đó là gì. Nó đang khoái chí với cảm xúc của riêng mình thì gặp bác Lâm đứng ngay ngoài cổng. Mặt bác nghiêm nghị:
    _ Vào nhà bác có chuyện muốn nói với cháu
    Mặt nó biến sắc không biết có chuyện gì nhỉ. Trong lòng nó chợt thấy lo lo:
    _ Dạ có chuyện gì vậy bác
    Bác Lâm :
    _ Vào nhà rồi nói.
    Bác Lâm đi thẳng vào nhà nó cun cút đi sau như cún con bị chủ phạt tội. Bác Lâm rót nước mời nó giọng nghiêm nghị;
    _ Cháu uông nước đi rồi nói cho bác biết mấy hôm nay ở trường sảy ra chuyện gì, đêm qua cháu đi đâu không về. Dạo này sinh hoạt của cháu lộn xộn quá
    Nó tái mặt thầm trách " đệch lão hộ pháp khai ra rồi hay sao ấy nhỉ, đàn ông gì mà đưa chuyện như đàn bà". Nó hít 1 hơi dài nấy lại bình tĩnh kể lại cho bác Lâm toàn bộ sự việc. Trong lúc kể nó để ý đôi mắt của bác Lâm có vẻ rất ngạc nhiên khi biết nó đánh nhau và gặp anh hộ pháp. Bác gật gù chuyện nó hóa thù thành bạn với Kha đầu đất, còn chuyện về chị thì nó thà chết không khai. Nghe song câu chuyện nó kể bác Lâm liền nói:
    _ Chuyện chỉ có vậy thôi hả, mày làm bác lo quá cứ tưởng mày nên đây thay đổi tính nết an nhàn sinh ra chơi bời hư hỏng. Thôi mấy chuyện cỏn con bỏ đi tập trung vào việc học mày mà xa sút bác còn mặt mũi nào nói chuyện với bố mẹ mày.
    Nó im re ngồi nghe bác Lâm nói, cứ nghĩ sẽ bị sạc cho 1 trận té khói ai ngờ bác lại sống thoáng đến vậy. Nó vui vẻ trở lại xách đít về phòng quay lại cuộc sống đời thường như bao ngày trước. Tâm tư thanh thản ngước mắt nên nhìn bầu trời xám xịt lúc chiều ta miệng lẩm bẩm : bầu trời Hà Nội hôm nay đẹp thật. #29​
     
  4. 29/9/17 lúc 19:21

    baocaosu39

    Crazy Poster

    baocaosu39
    Tham gia:
    11/11/13
    Bài viết:
    342
    Được thích:
    71
    vãi thua em thấy chữ nhiều vậy là ra luôn
     
  5. 29/9/17 lúc 19:25

    anthanh97

    No Life Poster

    anthanh97
    Tham gia:
    16/12/08
    Bài viết:
    1,674
    Được thích:
    229
    Anh baocaosu39 đọc đi kể em nghe.:D
     
  6. 29/9/17 lúc 19:28

    baocaosu39

    Crazy Poster

    baocaosu39
    Tham gia:
    11/11/13
    Bài viết:
    342
    Được thích:
    71
    thua chạy luôn chứ đọc gi nổi mấy trang a4 thế kia kkk
     
  7. 29/9/17 lúc 19:28

    Begauheo

    Crazy Poster

    Begauheo
    Tham gia:
    21/4/11
    Bài viết:
    311
    Được thích:
    56
    Chap 3 :
    Hà nội những ngày tháng 12, thời tiết rét đậm rét hại ai có việc mới đi ra ngoài đường còn không ở nhà ôm chăn cho nó ấm. Nó thì ngược lại cực kì thích rét, trời càng rét nó càng thích ra ngoài đường. Như đã hứa với bác Lâm nó đã sinh hoạt điều độ trở lại, có việc đi đâu nó đều nên xin phép bác cẩn thận. Kha đầu đất và chị đã dần trở thành những người không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của nó. Đến trường nó và chị ở bên nhau suốt, ngoài giờ phải nên lớp hai chị em tụ tập tại phòng văn nghệ của trường. Kẻ đánh đàn kẻ hát luyện tập nhuần nhuyễn chuẩn bị hội diễn văn nghệ ngày 24-25/ 12. Chị hát đã hay lại còn chăm chị tập luyện khiến nó phải ôm đàn đến mỏi nhừ tay chân mới chịu tha. Hai chị em chỉ kết thúc các buổi tập khi màn đêm phủ kín không gian Hà Nội. Sát ngày diễn chị hẹn nó tập song về cũng chị đi dạo phố cổ mời chị ăn bát phở cồ nóng đến bỏng môi. Nó tỏ vẻ tiếc tiền mặt nhăn nhó :
    _ Đang cháy túi còn bị ép là sao chị hai...
    Câu giọng miền nam nhái của nó nghe nhão nhoẹt hài hài, chị cốc mạnh nên chán nó:
    _ Thế có đi không thì bảo, chị đi mời người khác đồ keo kiệt
    Nó thích thú vì trọc được chị :
    _ Đi thì đi sợ gì
    _ Thế nhé khi về câm chuồn. Chí đưa tay nên móc ngoặc ngón út kiểu trẻ con hay hứa. Khiến nó không thể nhịn nổi cười. Chị và nó luôn như vậy đó vô tư trong sang không vụ lợi không toan tính. Ở bên chị nó luôn cảm thấy thoải mái vô cùng.
    Buổi tập thử giọng cuối cùng cũng kết thúc, nó đợi mãi cái giây phút này. Đi dạo bên chị luôn là điều mơ ước của nó nhất là vào những buổi tối giá rét như thế này. 1 it nghĩ đen tối đang lờ mờ hiện ra trong đầu nó thì nó bị chị đập mạnh vào đầu đánh rơi cái suy nghĩ đen tối đó khiến nó tiếc hùi hụi. Chị lẩm bẩm mặt trợn nên dọa nó :
    _ Này làm gì mà đứng ngơ ngơ ngẩn ngẩn ra thế chị gọi nãy giờ không trả lời. Vẫn còn tiếc tiền à, thay đổi vẫn còn kịp đó cưng.
    Nó cười chống chế trêu lại chị:
    _ Hứ tiếc gì con muỗi, em chỉ lo chị ăn phở nhiều mập như con heo không biết mang bán ở đâu thôi.
    Chị cười tươi:
    _ Khỏi lo đi cưng ơi chị mày có ăn hết phở Hà Nội cũng chả béo nên được. Yên tâm mà chả tiền nhé. Thôi nên đường không bèo nhèo nữa mất thời gian.
    Sau nhiều ngày lang thang cùng chị khắp phố phường Hà Nội nó dần thông thuộc đường phố không kém dân gốc như chị vì vậy nó đã trở thành tài xế không công cho chị mấy ngày nay. Lượn lờ trên phố, khí lạnh táp vào mặt đến bờ cả da nụ cười nó cứ nở mãi trên môi nhìn như kiểu nụ cười bị đóng băng vậy. Đi với chị đã là 1 niềm sung sướng đối với nó rồi đã thế chị lại là người khá dí dỏm vui tính sao mà nó ngừng cười được cơ chứ. Đến quán phở đông như chảy hội, chen chân mãi mới kiếm được góc đủ cho 2 người ngồi. Chị thì thầm vào tai nó :
    _ Này ăn nhanh rồi ra ngoài không ở đây đông người khó thở quá.
    Hương thơm trên người chị sông thẳng vào mũi nó, đây rồi cái hương bưởi lúc sớm mai mê hoặc nó đến đờ cả người. Thấy nó không phản ứng, chị tưởng nó không nghe thấy lại lần nữa thì thào vào tai nó :
    _ Này quán đông người quá ăn nhanh rồi đi nhé
    Phát thứ 2 khiến nó phê nặng hơn phát thứ nhất mặt nó ngu hẳn đi. Chị cáu tiết gõ nên đầu nó chan chát miệng quát lớn :
    _ Này có nghe thấy gì không đấy ông tướng.
    Nó gật đầu ra hiệu đồng ý, mắt vẫn đờ đẫn nhìn vô hồn. Chị càng tức bồi thêm 1 phát nhéo mạnh vào cánh tay. Nó vẫn không phản ứng gì, chị ngán ngẩm lắc đầu chả hiểu chuyện gì đang diễn ra trong đầu nó. Hai tô phở nóng hổi vừa thổi vừa ăn được phục vụ bê đến tận nơi, nó cũng kịp phục hồi trạng thái thực hiện đúng mệnh lênh chị đề ra ăn nhanh nhất có thể. Ăn song nó kê tiền dưới bát kéo chị thật nhanh ra khỏi quán. Nên xe phóng thằng hướng hồ tây để lại sau tiếng gọi í ới của chủ quán :
    _ Trả tiền chưa 2 đứa kia.....
    Nó và chị troll được bà chủ quán cười sặc sụa trên xe, vô tình 2 tay chị bám vào eo nó khiến tim nó bối rối khôn nguôi. Đến bờ hồ vào nhà người quen của chị gửi xe, hai chị em sóng bước lang thang bên bờ hồ. Tiết trời đông sương khói bay đầy trời, phủ nên mặt hồ 1 lớp khói bạc huyền ảo, ánh đèn neon tỏa sáng lung linh kết hợp với sương khói tạo nên 1 không gian huyền ảo khác với đời thường. Đi bên chị tâm hồn nó bay bổng thổn thức yêu đời như những thi nhân ngập tràn ý tưởng tạo nên những vần thơ bất hủ cho đời. Nó im lặng tận hưởng từng giây từng phút 1 đi bên chị. Còn chị đôi mắt nhìn xa xăm, miệng như có điều muốn nói mà không thể bật ra âm thanh. Đôi môi mọng đỏ tự nhiên cứ mấp ma mấp máy khiến nó thấp thỏm không yên. Kiên nhẫn trong nó bị vỡ vụn không thể chờ chị nói nó nên tiếng trước :
    _ Chị hôm này lạ quá, có tâm sự gì à.
    Chị quay sang nhìn nó, mắt ươn ướt khó nhọc nói :
    _ Uh chị đang có tâm sự không biết nên nói từ đâu.
    Nói nhìn sâu vào đôi mắt chị :
    _ Có gì nói đấy, nghĩ ngợi làm gì nhiều em thông minh dịch chuyện nhanh lắm chị yên tâm.
    Chin cười nhạt, hai hàng lệ trực năn trên má, nó nhẹ nhàng lau khô 2 hàng lệ miệng thì thầm :
    _ Nói đi chị đừng khóc nữa, em sợ nhất là nước mắt của đàn bà.
    Chị nhẹ nhàng giữ tay nó lại, đầu lắc nhẹ ra hiệu không sao. Nó ngượng ngùng rút tay mình lại lòng chợt nghĩ " sao mình liều thế nhỉ '. Hai chị em lại nhẹ nhang bước tiếp, vừa đi chị vừa kể :
    _ Chị yêu 1 người và người đó cũng rất yêu chị. Bọn chị đã có hẹn ước học song là anh ấy cưới chị. Mấy tuần trước anh ấy bảo bận công việc không thể gặp nhau thường xuyên được nữa. Vì sự nghiệp của anh ấy chị đồng ý, bọn chị trao đổi qua mail thường xuyên cho nhau. 3 ngày gần đây không tbấy anh ấy mail lại hồi âm chị lo quá em ak. Không biết anh ấy có sảy ra chuyện gì không nữa.
    Nước mắt chị lại tiếp tục năn dài trên má rơi lã chã theo từng nấc, thân hình chị run rẩy trong đêm sương. Nó nhìn chị lòng xót xa, có cái gì đó trào dâng nên cuống học khiến nó phải nắm chặt 2 tay. Hình như nó đang tức, nộ hỏa bốc nên 1 cách mạnh mẽ làm nó ù tai, chân tóc có cảm giác như đang bốc khí ngun ngút. Thời tiết đang rất lạnh chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy oi bức khó thở đến thế. Nó đang nghen à, đúng rồi nó đang nghen tỵ với người đàn ông tốt số kia, sao hắn có số đỏ thế nhỉ, được chị yêu sao không chuyên tâm vào yêu chị, làm cho chị phải lo sợ đến phát khóc. Nếu là nó dù trời sập cũng không thể để cho những giọt nước mắt kia trào ra khỏi khóe mắt chứ đừng nói rơi lã chã như vậy. Đúng là tên khùng số được hưởng mà không biết chân trọng. Nó bị cơn ghen tị nuốt chửng trong nháy mắt quên hết mọi hiện thực trước mắt chìm sâu vào suy nghĩ của riêng mình. 1 người vẫn đi nói hết mọi tâm tư suy nghĩ trong lòng mình ra, 1 người chỉ thấy im lặng âm thầm đi bên cạnh người kia. Tình trong nhân gian thật biết trêu lòng người, để cho kẻ đang đau khổ thấp thỏm vì tình tâm sự với 1 kẻ yêu mình đơn phương. Sự vô tình của người kia rày vò tâm can của người này, biến 1 buổi tối lãng mạn bên hồ tây thành cánh đồng reo mầm ghen tị.
    Rất lâu sau tiếng âm thanh của đường phố mới len lỏi vào được cái đầu mụ mị của nó. Nhiệt hỏa trên đầu đã phần nào hạ xuống, nó thầm sợ chính bản thân mình vì đã để phần con lấn át phần người trong nó. Phải chăng nó đã quá nhẫn tâm với người con gái kia. Chị đang đau khổ cơ mà sao nó nỡ lòng nào để mặc chị cô đơn với nỗi buồn khi cả 2 đang đi cùng nhau. Cơn gió mùa bỗng trở nên dữ dội nó khẽ kéo chị sát vào người nó, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang còn vương vẫn trên má chị. Đúng rồi làm con trai phải thế, phải bỏ qua những ham muốn ti tiện của bản thân, phải làm sao cho người mình yêu được hạnh phúc chứ không nhất thiết giữ người đó bên mình. Hơn tuần nay bỏ ra nhiều thời gian để nghiên chứ về tình yêu, nó đã định nghĩa được thứ tình cảm của nó giành cho chị là gì ? là yêu là si mê mù quáng dù đã biết người đó có người trong mộng rồi, dù đã biết người đó chỉ coi nó là em nó vẫn không thể ngăn con tim nó hướng về chị. Nó cố nghĩ ra 1 cách nào đó để an ủi động viên chị, vậy mà không tài nào nghĩ ra nó đúng là thằng vô dụng khô khan mà. Đầu nó muốn vỡ tung ra mà chẳng có câu nào hay ho cả. Mãi nghĩ nên nó không kịp nhận ra chị đang ngả đầu vào vai nó, cho đến khi hương tóc hương trên cơ thể chị ngào ngạt trong mũi nó nó mới nhận ra. Chị thì thầm :
    _ Cảm ơn em nhé, nói ra được hết những muộn phiền trong lòng chị cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Có thể chị đã quá lo xa chắc anh ấy quá chuyên tâm nghiên cứu nên không có thời gian gửi mail cho chị.
    Nó cười trừ :
    _ Em có làm được gì đâu....
    Chị cắt ngang lời nó :
    _ Em làm được nhiều hơn em tưởng đó, cho chị mượn vai em ít phút nữa nhé....rồi chị em mình về có khi bây giờ anh ấy gửi mail cho chị rồi cũng nên.
    Nó :
    _ Không có chuyện mượn không đâu nhé, mai nhớ khao em 1 chầu gì nong nóng nha.
    Chị nhéo vào mũi nó :
    _ Hứ cái đồ tính toán, ngồi đó mà mơ đi cưng. Chị đứng thẳng người vươn 2 cánh tay nên nhìn điệu bộ khá thoải mái như người tù được thoát khỏi gông cùm vây. Chị của nó đã trở lại như ngày thường duy chỉ có đôi mắt đỏ đỏ sưng sưng tí thôi.
    Chia tay chị nó trở về phòng trọ, trời rét nhà bác Lâm đã của đóng then cài. Nó lủi thủi vào phòng tắm rửa cho tỉnh táo đầu óc. Hơi nước nóng bốc khói nghi ngút trong nhà tắm, nó dựa vào tường miệng lẩm bẩm thầm ước giá như người chị yêu là nó nhỉ.......
    Kha đầu đất là người có dáng vẻ bất cần đời, khuôn mặt ngổ ngáo lấc cấc, đôi mắt dữ tợn sống buông thả nhiều năm vì chán gia đình. Nếu ai lần đầu gặp hắn đều có cảm giác khó ưa, cách nói chuyện tục tĩu khó gần. Từ ngày nó kết bạn với hắn trải lòng với nhau nhiều hơn, nó nhận thấy sau cái vẻ ngoài xù xì kia là 1 người khá tốt trọng nghĩa khí đôi khi nó thấy hắn hơi yếu đuối và dễ bị kích động. Nhà Kha đầu đất rất giàu, bố mẹ hắn có cả 1 cty lớn bên trời Âu. Họ rất bận ít có thời gian để ý đến con cái. Bữa cơm thân mật của gia đình hắn là 1 thứ xa xỉ không bao giờ có. Từ bé cho đến tận bây giờ hắn chưa bao giờ được ăn bữa cơm mà có đủ cả bố lẫn mẹ kể cả ngày tết. Vì thế hắn thèm bữa cơm đó lắm nhưng có lẽ đó chỉ là mơ ước của riêng hắn. Cuộc đời này người ta thiếu gì thì cần đó, kẻ thiếu tiền thì luôn khao khát sao kiếm được nhiều tiền, kẻ thiếu địa vị luôn phấn đấu hết mình để đạt được địa vị cao nhất còn hắn cái ươc mơ nhỏ nhoi đời thường nhất sao mà khó thực hiện đến thế. Vì vậy khi Kha đầu đất quen nó, hắn luôn tìm mọi cách để được nó nấu cơm cho ăn. Kha đầu đất chưa bao giờ thiếu tiền, bữa ăn của hắn có thể nuôi sống 1 gia đình đến hàng tuần nhưng hắn chưa bao giờ cần bữa ăn đó. Kha đầu đất nói với nó :
    _ Những bữa trước đây tao ăn toàn là rác mày ak, hôm nay mới chính thức được bữa ăn ngon.
    Nó trơn mắt nhìn Kha đầu đất :
    _ Nịnh đểu tao hả thằng kia, cơm rau luộc trứng rán đạm bạc có gì đâu mà mày khen ngon
    Kha đầu đất chép miệng :
    _ Mày ngu lắm không hiểu được đâu. Trước tao ăn chủ yếu là để duy trì sự sống thôi, sơn hào hải vị cũng đéo bằng mày luộc rau con ak.
    Nó :
    _ Ờ nếu vậy chịu khó qua đây tao nấu cho mà ăn, nhưng nói trước ăn song nhớ mà đi rửa bất nhé.
    Kha đầu đất :
    _ Ờ có cái rửa bát thôi mà....
    Thằng Kha đầu đất tuy lấc cấc ăn nói thô tục với bạn bè nhưng lại rất lễ phép với người lớn tuổi, sống thật thà nên cũng được gia đình bác Lâm quý mến,nhất là bác Lâm coi hắn cũng như con cháu trong nhà. Có lần bác Lâm bảo hắn có nét hao hao giống bác thời trẻ, nhìn hai đứa nó chơi thân với nhau như vậy làm bác nhớ lại thời bác và bố nó sông pha dưới Hải Phòng.
    Đầu tháng 12 nó và Kha đầu đất về Hải Phòng thăm gia đình. Xóm liều trả mấy thay đổi sau 4 tháng xa cách, vẫn con đường gạch đá lởm chởm lúc khô thì bụi lúc mưa thì lầy, vẫn cây sấu cây me gắn liền với tuổi thơ leo trèo nghịch ngợm, vẫn dẫy nhà tranh cái thụt cái thò nằm sát bên sông. Về đến nơi nó hít 1 hơi thật sâu căng đầy bầu không khí của xóm liều. Nhớ quá đi thôi xóm liều ơi, nhớ cái mùi ngai ngái tanh tanh của các mẹ các bà phơi cá khô trên mái, cái mùi hôi hôi nồng nồng của sông của đất của bãi sú bãi sậy ven sông. Tất cả hương vị đó không thơm tho như chốn đô thành nhưng lại là 1 thứ hương vị không thể thiếu không thể phai trong tâm trí nó. Nó và Kha đầu đất về đến xóm liều nhận được sự trào đón không thể nông nhiệt hơn được nữa, đi đến đâu cũng có người chào đón cái bắt tay cái vỗ vãi cái xoa đầu của các bà các mẹ các cô các bác trong xóm đủ để thấy được xóm liều sống tìn cảm thế nào. Tụi trẻ con trong xóm đứa nhẩy nên xe đứa hò reo chúng hô vang tên nó trên suốt quảng đường từ đầu xóm về đến nhà. Bố nó hôm nay làm tối, ông đang ngồi uống nước trong nhà cùng với vài chu trong xóm đợi nó về, mẹ nó sáng sớm đã ra chợ mua đồ ăn thức uống chuẩn bị đón đưa con sau vài tháng xa cách.
    Mẹ nó đi chợ về, nhìn xa xa nó đã nhận ra. Vẫn cái dáng không gầy không béo ham xách nặng đến vẹo cả vai đang rảo bước trên đường. Mẹ nhìn thấy nó, túi đồ ăn rơi rớt xuống đường bà chạy thật nhanh về phía nó. Cái ôm xiết chặt, cái xoa đầu xoa má nó cảm nhận được nỗi nhớ của mẹ giành cho nó lớn thế nào. Nước mắt mẹ nó khẽ trào dâng, bà lặng người không nói nên lời thời gian và không gian như bị bà làm cho đông cứng lại. Bố trong nhà chạy ra :
    _ Này mình xách đồ vào nhà đi chứ, định đứng đó ăn vạ đó hả. Hôm nay con về còn có bạn nó đi cùng đó.
    Mẹ nó cười, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má :
    _ Dạ em biết rồi vào ngay đây mình ak.
    Nó phụ mẹ xách đồ vào bếp, bà không quên chuyên trò qua lại làm quen với Kha đầu đất. Kha đầu đất nãy giờ ngồi như trời trồng ăn nói nhẹ nhàng lễ phép khác hẳn với ngày thường. Nhìn mặt hắn nó biết hắn đang thèm khát được như nó lắm.
    Bữa cơm đầu sau bao ngày xa nhà được mẹ nó chuẩn bị khá tươm tất, toàn món tủ nó thích ăn. Ngồi trong mâm cơm nó hít 1 hơi thật sâu tất cả hương vị của các món ăn chui sâu vào trong lồng ngực nó, cảm giác thân quen ấm cúng vô cùng. Bữa cơm diễn ra đầy ắp những tiến cười của bố, tiến nhắc nhở của mẹ :
    _ Ăn từ từ thôi con không mắc nghẹn bây giờ. Kha con ăn nhiều vào nhé, về đây là không được khách sáo đâu đấy.
    Kha đầu đất ăn uống khá tự nhiên, hắn ăn từng món 1 thưởng thức như 1 chuyên gia âm thực vậy. Ăn đến đâu khen không hết lời đến đó. Về khoản nịnh bợ phụ huynh có lẽ thằng này là nhất.
    Sau bữa ăn nhà nó đầy ắp người, mọi người tụ tập đông đủ chia vui cùng gia đình nhà nó. Tiếng nói tiếng cười râm ran cả góc trời, xóm liều luôn là vậy nhà ai có người đi xa y như rằng cả xóm tập trung đến thăm hỏi chia vui cùng chủ nhà. Cái thứ tình cảm hiếm có không nhiều nơi có bao năm chưa 1 lần mai một. Nó như 1 thứ đặc sản bình dị của xóm liều vậy, không rượu không bia không bánh kẹo chỉ đơn giản là cốc nước cốc trà cũng đủ cho cả xóm liều chung vui rồi. Đối với nó chuyện này tuy đã lặp lại nhiều lần nhưng chưa bao giờ nó thấy nhàm chán cả, còn Kha đầu đất có lẽ choáng ngợp với tỉnh cảm của xóm liều hắn không kìm được lòng mình phải ra ngoài đi vệ sinh suốt.
    Kha đầu đất là thằng cứng ngoài mềm trong, hắn sống thiếu thốn tình cảm từ bé nên gặp chuyện này không kìm được chốc chốc lại chạy nhà vệ sinh dấu đi cảm xúc của mình. Đời là thế thiếu gì thì cần đấy
    Sau buổi đoàn tụ cùng xóm liều đầy cảm xúc nó dẫn Kha lang thang phố phường Hải Phòng. Đến ngôi trường ngày xưa nó học, nơi đây chốn dấu bao kỉ niệm buồn nhiều vui ít của đời học sinh. Chưa ra trường thì khao khát để ra, ra trường rồi đi xa có mấy tháng cũng thấy nhớ thương vô cùng. Nội đô hải phòng nhỏ bé đi chưa hết giờ chiều đã hết đường, nó tạt qua nhà xin phép bố mẹ dẫn Kha đầu đất ra ngoài Đồ Sơn ngắm biển tiện ăn cơm chiều ngoài đó luôn. Kha đầu đất thực ra xuống Hải Phòng nhiều lần rồi, địa điểm hắn thích nhất là Đồ Sơn nơi tập trung các em gái của mọi miền tổ quốc. Về đến Hải Phòng lần nào đều ra đó ăn chơi xả láng, dẫn nó ra đến nơi hắn phản chủ vi khách, dân gốc Hải Phòng như nó trở thành khách còn tên Kha đầu đất kia thành hướng dẫn viên du kịch kì cựu. Hắn biết đủ góc ngách của Đồ Sơn từ nhà hàng ăn ngon phục vụ tốt đến khách sạn trá hình nuôi gái làm cave. Hắn vừa đi vừa chỉ trỏ hướng dẫn rất sành sỏi. Dừng xe lại trước bãi 2 ,trời chiều cuối năm gió thổi lạnh buốt khách khứa văng tanh, nhà hàng biển cái mở cái không nhìn buồn buồn văng vắng. Nhìn xa xăm ra biển thả hồn trên từng con sóng nó ước sao có ngày được cùng chạy dạo chơi trên bãi biển này. Đang phiêu lãng trong tưởng tượng của riêng mình, Kha đầu đất nham nhở :
    _ Ê ku mở mắt chưa
    Nó :
    _ Mở mắt cái gì. Tao không hiểu
    Kha đầu đất :
    _ Nhìn biết là ngu rồi, để tao giúp.
    Nói song hắn kéo nó nên xe phóng thẳng vào 1 ngõ lớn, phía đầu ngõ có công chào : ....Xây Dựng
    Dừng xe lại ở 1 nhà nghỉ khá to và sạch sẽ, vài nhân viên ra tận chỗ để xe tiếp đón thân mật :
    _ Chào 2 anh ak, mời các anh nên tầng uống nước, lạnh như thế này maf các bác còn nhớ đến bọn em quý hóa quá
    Kha đầu đất rút nhanh trong ví ra 20k đưa cho thằng nhân viên rồi dặn dò :
    _ Bạn anh lần đầu chú xem kiếm hàng họ chuẩn 1 tí cho nó đỡ bỡ ngỡ
    Tên nhân viên mặt tươi nên hẳn, miệng nói tay cầm rất chuyên nghiệp :
    _ Anh yên tâm chỗ em làm ăn uy tín mà lại.
    Nó nghe hai thăng kia nói chuyện mang máng hiểu được ý thằng đầu đất hỏi nó mở mắt hay chưa. Nó chưa đi nhưng cũng không phải là gà, tiếng nóng trong nghề điều gái nó tiếp xúc từ nhỏ. Nó quay sang thằng đầu đất :
    _ Ê vụ này tao không theo đâu nha
    Kha đầu đất :
    _ Là sao mày định giữ đến già chắc. 2 trục tuổi đầu đến nơi rồi..... Địt mẹ chim chỉ để đái.
    Nó :
    _ Kệ mẹ tao không thích thế thôi.
    Kha đầu đất :
    _ Không thích thì thôi để tao bảo nó kiếm cho ít hải sản anh em mình ngồi uống rượu ngắm biển chơi.
    Nó :
    _ Uh
    Thằng Kha đầu đất cười nham hiểm. Hắn nháy mắt thì thầm to nhỏ với thằng nhân viên, nửa tiếng sau cua tôm mực bày đầy trên bàn. Trên tay thằng đầu đất lúc lắc trai rượu tây khiêu khích :
    _ Món này bạn tao dùng được không
    Nó không nói gì chỉ cười trừ. Hai thằng bắt đầu nhậu, thằng đầu đất cứ rượu vào là ôn chuyện cũ, hắn kể cho nó nghe mối tình đầu của hắn :
    _ Ngày xưa tao có yêu 1 em gần nhà, gái nhà lành ngoan hiền đẹp cả người lẫn nết. Nàng đẹp theo kiểu hiền lành thánh thiện đéo hiểu duyên số thế nào lại thích tao....uống đi mày
    Ực 1 cái 2 thằng đi hết chén rượu đầy hắn tiếp tục rót miệng lại lè nhè kể :
    _ Tao nhớ cái lần đầu gặp nàng ấy. Hôm đó tao vừa đi đánh nhau về thấy nàng ta đang bị 2 thằng choai choai quây ngay cửa nhà tao. Nhìn đôi mắt nai của nàng rướm lệ không nhịn được lao vào nện hai thằng ôn thần kia 1 trận lên bờ xuống ruộng. Kết quả của vụ ẩu đả đầu tao ăn nguyên viên gạch chỉ, rách khâu mẹ nó 10 mấy mũi. Đây nhìn này.
    Hắn vừa nói đầu hơi nghiêng về phía trước 1 con rết nhỏ vằn vện trên đầu. Thằng đầu đất lại tiếp tục cậ chuyện :
    _ Nàng ấy đưa tao đi khâu, sau đó hàng ngày đến chăm sóc tao. Từ đó nảy sinh tình cảm lúc nào không hay. Nàng ta và tao là 2 kẻ khác biệt sống ở 2 thế giới khác nhau, yêu nhau lúc đầu còn thấy hạnh phúc....uống đi mày.
    Ực 1 cái chén rượu đầy lại hết, nó tiếp tục ngồi lắng nghe Kha đầu đất kể tiếp :
    _ Mối tình của tao có lẽ sẽ mãi đẹp nếu như không bị cha mẹ nàng phản đối, tao là ai đã làm gì không chỉ phố tao biết mad có khi cả cái đất Hà Nội cũng biết. Bố mẹ nàng phản đối cũng đúng thôi, con gái họ hiền lành chất phác thế kia có mà điên mới đồng ý cho nàng yêu tao. Họ tìm đủ mọi cách để ngăn tao đến với nàng, lần nào may mắn gặp được nàng cũng thấy đôi mắt nai của nàng sưng mọng. Giây phút bên nhau tao luôn cố làm cho nàng hạnh phúc, nụ cười của nàng là báu vật của ông trời ban cho tao. Chuyện bị đẩy nên cao trào sau hơn 1 tháng tao mới gặp được nàng, bố mẹ nàng đã giam cầm nàng trong phòng ngủ, không cho nàng ra ngoài để gặp tao. Nàng tìm đủ mọi cách mới ra gặp tao được. Nhìn nàng tiều tụy hốc há quá, đôi mắt nai của nàng sưng tím, nụ cười của nàng đã mất....uống đi mày
    Cứ thế cứ thế chai rượu tây chẳng mấy chốc cạn, nó muốn nghe tiếp câu chuyện của Kha đầu đất mà không thể. Rượu đã ngấm vào từng thớ thịt trong ngưới nó, gục xuống bàn nhậu là khoảng khắc cuối cùng nó còn nhận thức được.
    Đang say mềm trong giấc ngủ, nó cảm thấy nhưng nhức ở tay như có vật thể gì đó đè nên tay nó. Mở mắt ra căn phòng như đảo lộn, màu trắng hồng nhu nhảy múa trước mắt nó. Muốn co tay lại mà không sao co được,nó khom người nhìn xem vật gì đang cản nó co tay. Là người à, hình như là gái thì phải, hương thơm thoang thoảng mùi hương bưởi lúc sớm mai ngào ngạt trong.mũi nó, khuôn mặt thân quen nhìn không rõ ràng đang từ từ tiến sát mặt nó. Là chị à, nó lại chìm dần trong vô thức không còn biết trời đất xung quanh đang diễn ra chuyện gì.....
    Mồm nó khô như giang, cảm giác khát nước kéo nó dậy. Căn phòng trần trắng tường hồng nằm yên vị không còn đảo lộn trong mắt nó nữa. Nó đứng dậy ra khỏi giường tìm nước, cảm giác lạnh bao trùm toàn thân, nó co rúm người lại hóa ra trên người không mảnh vải che thân. Chẳng nhẽ những thứ nó lờ mờ nhìn thấy là thật không phải mơ. Nó quên cả cái lạnh chạy lùng sục quanh phòng tìm kiếm tìm kiếm mà không có ai. Là thật hay là mơ nhỉ, nó mặc vội quần áo ấm vào người đi ra khỏi phòng, dãy hành lang vắng tanh không 1 bóng người, âm thanh rên rỉ đầy nhục dục của phụ nữ ở đâu đó vọng ra, tiếng uỳnh uỵch của giường chiếu của xác thịt va chạp vào nhau nghe chát chúa. Nó đưa tay nên chán bóp chán chấn tĩnh lại. Miệng lẩm bẩm :
    _ Địt mẹ thằng đầu đất đã bảo không thích rồi mà.
    Nó quát lớn :
    _ Kha đầu đất mày ở đâu.
    Tiếng Kha đầu đất trả lời :
    _ Tao ở đây
    1 phút sau khuôn mặt lấc cấc của thằng đầu đất chui ra từ cửa sổ phòng đối diện. Mặt nó nhăn nhở :
    _ Đã không ku, em của mày là đẹp nhất đêm nay đó.
    Nó mặt lạnh lùng, đôi mắt phát hỏa giơ tay đấm thẳng vào mặt thằng đầu đất. Như đọc được ý định của nó, thằng đầu đất thụt đầu vào cửa sổ, hắn vội vàng đóng cửa cái rầm. Tiếng Kha đầu đất vọng ra :
    _ Thằng chó mày làm cái trò gì thế....
    Nó nói rít nên trong họng :
    _ Địt mẹ mày ra đây....
    Tiếng ầm ĩ đánh động cả khu nhà, tiếng bước chân chạy rầm rầm tiến về chỗ nó. Mấy thằng nhân viên khách sạn nên tiếng :
    _ Có việc gì vậy anh
    Thằng Kha đầu đấtlúc này mới mở của bước ra :
    _ Không có việc gì đâu các em. Chuyện riêng ấy mà. Mày bình tĩnh lại đi thanh toán song tao với mày ra ngoài giải quyết.
    Nó im lặng nghiến răng kèn kẹt. Lạnh lùng bước qua đám đông xuống dưới nhà chờ thằng đầu đất.
    5 phút sau thằng đầu đất đi ra mặt méo nó nhìn nó giọng thành khẩn :
    _ Thôi nào tao xin lỗi say quá nên làm bừa thông cảm cho tao nhé
    Cơn giận dữ của nó phần nào đã nguôi ngoai trong lúc đứng đợi thằng đâu đất. Chuyện đã rồi có đấm có đá cũng chả giải quyết được việc gì. Nó nói nhấn mạnh từng từ 1 :
    _ Lần sau cái gì tao nói là không thích thì đừng có cố làm. Còn tái phạm chấm dứt bạn bè
    Thằng đầu đất giọng chắc nịch :
    _ Ok tao hứa sẽ không có lần sau. Thôi lên xe anh em mình về.
    Nó và Kha đầu đất về đến nhà lúc 2h sáng. Bố đi làm không có nhà, mẹ nó lo lắng cho 2 thằng không ngủ được. Ngồi ngoài ghế chờ bọn nó cả đêm. Đến khi bọn nó về mùi rượu nồng nặc, mẹ nó chỉ nhắc nhở vài câu rồi cả nhà tắt đèn đi ngủ. Trong đêm lạnh nó không ngủ được, nó thấy hối hận vì đã làm mẹ phải thức đêm chờ nó, nó cảm thấy có lỗi với chị vì đã làm điều đó......
    Sáng mùa đông, trời lạnh căm căm 5h rồi mà trời vẫn tối đen như mực, nó ra sân đi vài đường quyền quen thuộc cho bớt buồn bực trong người. Tâm trạng trong người quá nhiều nó không thể tĩnh tâm ngồi thiền. Đi dạo 1 mình quanh xóm liều, tuổi thơ như 1 bộ phim hiện về trước mắt nó. Bao buồn vui nhọc nhằn trong quá khứ cứ hiện về qua từng góc xóm thân quen.....
    Đêm hội noel :
    Ngày 24 - 12.....Thời tiết rét đậm rét hại, tối và đêm mưa phùn diện rộng.....đêm noel đầu tiên xa nhà của nó, đêm noel đầu tiên của nó trên đất Hà thành, đêm noel đầu tiên của nó trong thời sinh viên, đêm noel đầu tiên nó được ở bên chị trong đêm diễn nghệ thuật của trường đại học nơi nó học. Tất cả đều là lần đầu vậy mà thời tiết lại quá khắc nghiệt, phải chăng ông trời muốn thử thách lòng người, muốn kiểm chứng chữ tình trong nhân gian liệu rằng những đôi yêu nhau có đủ sức mạnh để vượt qua thời tiết khắc nghiệt này để ở bên nhau trao cho nhau những kỉ niệm ngọt ngào đáng nhớ nhất. Nhân gian có câu " lửa thử vàng gian nan thử sức " trong gian nan mới biết lòng người và trong gian nan mới biết lòng kẻ si tình bền bỉ cỡ nào.
    Đêm diễn nghệ thuật của trường xxx bắt đầu đúng 18h thời tiết rét đậm rét hại mưa gió vẫn chưa kịp rơi vì lòng người nơi đây đang hừng hực khí thế chuẩn bị thật tốt thật chuyên nghiệp cho đêm diễn. Chị đã đến tâm trạng đang rất vui vẻ và hạnh phúc, đã khác hẳn ngày hôm trước đi tâm sự với nó. Nó đoán 9/10 giáo sư đã mail lại cho chị rồi nên cũng yên tâm ngồi chỉnh lại cây guitar, bạn đồng hành của nó và chị suốt đêm diễn hôm nay. Tiếng kato...kato...1...2...3....4 được Mc thử đi thử lại liên tục tạo nên 1 bầu không khí cười đùa vui vẻ của đám khán giả tếu táo. Đúng giờ là diễn tất cả đội nghệ thuật đã chuẩn bị song, Mc mở đầu bằng câu chào câu chúc khá chuyên nghiệp, nó và chị có tiết mục đầu tiên nên đứng ngay sau cánh gà chờ Mc sướng tên là ra. Chị nó đêm nay thật tuyệt mặc nguyên bộ váy trắng tóc kết cài vương miện nhìn như công chúa bạch tuyết bước ra từ truyện cổ tích. Chị đang hạnh phúc, cưs tủm tỉm cười nãy giờ. Nó :
    _ Chị ơi ăn gì vui thế, cười đến không ngậm miệng vào kìa
    Chị cười nháy mắt với nó :
    _ Hehe bí mật nha cưng
    Nó :
    _ Hứ hôm nay còn bày đặt bí mật nữa cơ đấy, không nói đây cũng biết.
    Chị lè lưỡi trêu nó :
    _ lêu lêu đoán thử xem thầy bói xem voi
    Nó cười :
    _ Chắc giáo sư mail trả lời chị rồi chứ gì
    Chị :
    _ Đúng 1/2 rồi nhưng còn hơn thế nữa cơ .
    Nó :
    _ Là sao, giáo sư tặng quà cho chị rồi à
    Chị cười tit mắt :
    _ Bí mật.
    Chưa kịp hỏi thêm gì chị thì Mc đã thét gào tên chị và nó ra diễn rồi. Đúng là lão Mc vô duyên nhất quả đất nó vừa đi vừa lẩm bẩm. Chị mở đầu như mọi khi cái giọng êm ái ngọt ngào như rót mật vào tai làm say đắm bao lòng người. Cả hội trường ầm ĩ là thế vậy mà khi chị lên tiếng họ im lặng như thể muốn nuốt từng chữ từng câu chị nói vậy. Bài hát đầu " bài thánh ca buồn " của nhạc dõi nguyên vũ :
    Bài thánh ca đó còn nhớ không em
    Noel năm nào chúng mình có nhau

    Long lanh sao trời đẹp thêm môi mắt
    Áo trắng em bay như cánh thiên thần
    Giọt môi hôn dưới tháp chuông ngân.


    Cùng nhau quì dưới tượng Chúa cao sang
    Xin cho đôi mình suốt đời có nhau
    Vang trong đêm lạnh bài ca Thiên Chúa
    Khẽ hát theo câu đêm thánh vô cùng
    Ôi giọng hát em mênh mang buồn...

    Rồi mùa giá buốt cũng qua mau
    Lời hẹn đầu ai nhớ dài lâu
    Rồi một chiều áo trắng phai màu
    Em qua cầu xác pháo bay sau.

    Lời nguyện mình Chúa có nghe không
    Sao bây giờ mình hoài xa vắng
    Bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian
    Bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu.

    Rồi những đêm thánh đường đón Noel
    Lang thang qua miền giáo đường dấu yêu
    Tiếng thánh ca ngày xưa vang đêm tối
    Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn
    Ðêm thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi..
    Giọng chị thánh thót như biết nhảy múa cùng với tiếng đàn của nó vậy. Bài hát đã hết vậy mà khán giả không chịu vỗ tay, cho đến khi chị phải nhắc khéo cả hội trường như bừng tỉnh tiếng vỗ tay đập chai nhựa ầm ĩ, tiếng fan gào thét tên chị với cổ ngữ không thay đổi " i love ..., ....anh yêu em...". Đệch mẹ bọn kia dám kêu gào yêu chị của nó cơ à. Nó mà ở gần hội ấy kiểu gì cũng ném đá dấu tay cho chúng nó câm hết mồm lại. Nó khoái chí với cái rưởng tượng trẻ con của nó. Còn chị diễn song rồi mà sao không ra sau cánh gà đi còn đứng đó ngó nghiêng gì nữa, chẳng nhẽ lại thích đám kia kêu gào yêu đương này nọ hả trời. Ngó nghiêng chán chê, lão Mc sốt ruột phải ra nháy nhó mãi chị mới vào. Cái mặt còn tỏ vẻ khó chịu mới kinh chứ, nó thấy kì kì ra hỏi chị :
    _ Chị ơi diễn song không vào luôn đi để người khác còn diễn nữa chứ, đứng đó ngó nghiêng tìm vàng hả.
    Mặt chị lạnh te :
    _ Không phải việc của em im đi
    Nó đang cười, nụ cười vụn vỡ không nói nổi thành lời. Con gái kì lạ thật đang cười nói vui vẻ rồi bất ngờ thay đổi 180° là sao. Nó đành im lặng ngồi sau chị, cố nghĩ xem lúc diễn có làm sai điều gì không mà bất ngờ chị lại giận dữ với nó như vậy. Ngồi nghĩ mãi mà không ra, ngó sang chị lại thấy chị lấp ló sau cánh gà nhìn xuống sân khấu như đang tìm kiếm 1 thứ gì rất quý giá. Nó giật mình lờ mờ biết lí do vì sao chị giận nó, vì sao chị cứ ngó nghiêng nãy giờ. Tất cả chỉ có thể chị đang tìm giáo sư, có lẽ giáo sư có hứa sẽ đến xem chị diễn đêm. Nó cũng chạy vội ra phía gần cánh gà, ngó nghiêng chán chê nó mới nhớ là nó chưa gặp giaos sư lần nào vậy biết ai mà ngó. Ngán ngẩm với suy nghĩ ngớ ngẩn của mình nó đành lủi thủi quay lại chỗ ngồi cũ. Muốn giúp chị mà bất lực chán nó ghê. Tiết mục thứ 2 cũng đã kết thúc, lão Mc lại được dịp lên tiếng khoe cái giọng eo éo giống hoạn quan của lão. Đội diễn tiết mục thứ 3 đã vào vị trí, chị nó vẫn đứng ngó nghiêng sau cánh gà chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo tay trông có vẻ sốt ruột lắm rồi thì phải. Nó phải ra nhắc chị :
    _ Này ra kia ngồi tí đi, sau tiết mục này đến chị em minh hát tiếp đó ,lúc đó tha hồ mà ngó xuống dưới.
    Chị im lặng bơ nó luôn, tức khí nó mặc kệ. Khỏi thèm để ý luôn đứng cho mọi chân luôn đi. Bực cả mình, hừ nó bắt đầu nóng trong người ra ghế ngồi đá thụng đụng lia liên tục. Mà kể cũng lạ điều gì làm nó bực vậy nhỉ, chị đứng liên quan gì đến nó đâu. Chẳng nhẽ lại là ghen, không nó chỉ đang lo lắng cho chị thôi, nó sợ chị đứng lâu thì mỏi chân thôi. Nó tự nghĩ rồi tự bào chữa cho chính mình. Con quỷ sứ và ngã thiên thần trong nó đấu tranh dữ dội.
    Tiết mục thứ 3 đã kết thúc, lão Mc tiếp tục sướng tên chị và nó. Vậy mà nó có nghe thấy đâu, đầu óc của nó bị con quỷ kia và ngã thiên thần chiếm hữu mất rồi. Chị tiến lại gần nó lúc nào mà nó không hay, cốc nên chán nó :
    _ Này ra diễn đi Mc gọi rồi đó, dỗi chị đây hả
    Nó ngước mắt nên, chị nó đã đánh mất nụ cười trên môi, nét mặt buồn buồn lành lạnh như thời tiết cuối thu vậy. Nó cười trừ :
    _ Ok em ra liền.
    Bài hát tiếp theo là bài hát mang tên 2 mùa noel nhạc và lời nó không biết do chị và nó trình bày. Chị của nó khá chuyên nghiệp khí đứng trên sân khấu, mặc dù tâm trạng không tốt nhưng giọng hát vẫn thánh thót như thường ngày không nó nghe tâm trạng hơn rất nhiều hay hơn rất nhiều. Bài hát kết thúc chị nó vẫn không ngừng ngó nghiêng tìm kiếm vị giáo sư kia. Có điều lần này chị lùi lại sau cánh gà ngã Mc nhí nhố kia không cần phải nhắc nhở nữa........
    Đêm diễn đã gần kết thúc, chị nó vẫn không ngừng tìm kiếm còn nó mắt nhìn sau lưng chị đăm chiêu. Vai chị rung rung, có tiếng lấc nhẹ chị khóc rồi ư. Nó cảm thấy trong lòng lại trào lên cái cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, tim nó bắt đầu cảm thấy như có ai đang cầm dao cứa từng nhát 1 nhát 1 chậm dãi đau đớn khó chịu vô cùng. Chị đang đứng ngay trước mặt nó, đang đau đớn tìm kiếm người chị yêu, có lẽ chị đã cảm nhận được rằng người đó không đến, có lẽ trong lòng chị đã buông xuôi nhưng tại sao chị vẫn còn cố tìm kiếm phía dưới sân khấu kia. Chị không chấp nhận rằng người đó không đến ư, chị cố chấp hay chị quá tin tưởng vào người đó. Nó muốn làm 1 điều gì đó để an ủi chị lúc này vậy mà trong đầu nó không tào nào nghĩ ra được 1 câu nói 1 phương thức giúp chị bớt buồn. Nó tuyệt vọng về bản thân mình, nó bất tài thật, nó vô dụng quá, nó không thể làm gì cho chị lúc này ngoài cách im lặng chứng kiến người nó yêu là chị đang đau buồn.
    Thời gian cứ thế trôi đi, đêm văn nghệ đã kết thúc, khán giả đã ra về bạn diễn cũng đang lục tục dọn dẹp đồ đạc. Chị vẫn lép mình phía sau cánh gà chờ đợi trong vô vọng và phía sau chị nó mắt không rời chị nửa bước gặm nhấm cơn ghen tị của bản thân mình. Kết thúc rồi, tất cả đã ra về rồi chỉ còn nó và chị ở đó mà thôi. Chị đã rời khỏi cánh gà ra hẳn phía ngoài sân khấu ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài đường. Còn nó vẫn ngồi phía sau chị im lặng như tượng đá vô hình nhưng bên trong nó hai tên và ác quỷ đang chiến đấu dữ dội. Tên ác quỷ thúc giục nó :
    _ Còn chờ gì nữa thằng người kia, cơ hội ngàn năm có được người đẹp sao không tiến tới và chớp cơ hội này đi
    Tên thiên thần phản pháo :
    _ Đừng tin nó tên người kia, nếu ngươi tiến lại cô ấy chắc chắn sau này ngươi sẽ không bao giờ gặp lại được cô ấy, cứ để vậy đi người còn có cơ hội ở gần cô ấy.
    Tên quỷ :
    _ Thằng thiên thần ngu ngốc, nhân cơ hội người yêu cô ta không có ở đây hãy tiến tới mà chiếm đoạt cô ấy không thì sẽ không bao giờ còn cơ hội nào tốt hơn nữa đâu.
    Thiên thần :
    _ Mi mới là thằng ngu đó quỷ, lợi dụng tình huống như vậy có đáng mặt đàn ông không.
    Tên ác qủy ;
    _ Vất mẹ cái cao thượng của mày đi thiên thần ơi, sống không vì mình thì trời chu đất diệt con ak. Tiến nên đi thằng người ơi
    Nó nửa đi mắc núi nửa ở mắc sông tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm thế nào ngoài im lặng. Trời bắt đầu thay đổi, mưa bắt đầu bay, cái rét ngọt ngào bắt đầu tăng mạnh, nó lo cho chị không còn im lặng được nữa :
    _ Về đi chị, đêm diễn tan rồi người đó không đến đâu
    Chị nó :
    _ Em im đi, anh ấy đã hứa rồi mà, em biết gì thích thì về trước đi
    Nó im lặng trước thái độ cương quyết của chị, lại tiếp tục ngồi nhìn chị từ phía sau.
    Thời gian cứ thế cứ thế trôi qua, nhiệt độ càng ngày càng xuống thấp, tiếng khóc của chị càng ngày càng lớn, âm thanh thút thít đã không còn kìm nén được nữa. Chị khóc ầm ĩ như đứa trẻ ăn vạ bố mẹ vì không được đáp ứng yêu cầu của chúng. Nó đã không còn kiên nhân được nữa, nó hành động theo bản năng tiến lại phía lưng chị,ôm tròn nấy người chị. Hành động đó của nó như ngọn lửa châm vào ngòi pháo, chị bùng lên dữ dội, chị gào chị thét chị cào cấu nên 2 bàn tay nó. Chị vùng mạnh thoát khỏi nó, chị chạy như điên dại trong sân trường gào khóc dữ dội. Nó đuổi theo chị thật nhanh, kéo mạnh thân hình chị về phía nó, hai tay nó lần nữa ôm chặt chị ghì vào trong lòng, lần này nó quyết không cho chị thoát ra khỏi người nó. Chị man dại đấm đá cào cấu nên cơ thể nó, hai tay vùng ra tát liên tiếp vào măt nó hô:
    _ Thả chị ra...thả chị ra...mặc kệ chị đi mà
    Chị giẫy giụa càng mạnh nó càng ôm chị chặt hơn, vùng nên vùng xuống mãi cũng không thể thoát được đôi cánh tay nó, tóc tai chị bù xù vương miện chị đeo bay xa tít tắp. Cơn man dại của chị đã đến hồi kết thúc, chị ôm chặt nấy nó khóc như đứa trẻ :
    _ hi hu anh... hứ....a rồi.... mà....hu hu
    Tiếng chị hờn trách hòa trong tiếng khóc, khuôn mặt xinh đẹp méo mó ướt đẫm mồ hôi và nước mắt. Chị khóc đến khàn cả tiếng, khóc đến nỗi đòi nôn đòi ọe, khóc đên khi không còn bật ra nổi tiếng khóc. Chị nằm chết lặng trong vòng tay của nó, đôi mắt thiên thần ngày nào bây giờ vô hồn như người điên, nét mặt chị lạnh lùng không còn chút thần sắc nào cả. Tiếng thở của chị hổn hển yếu ớt hít từng ngụm không khí lạnh lẽo vào trong buồng phổi. Mặt chị má chị tái đi, đôi môi căng mọng hàng ngay giờ đây đã khô khan tím tái. Nó dìu chị vào trong mái hiến của hội trường, toàn bộ thân thể chị đã buông xuôi, vất vả lắm mới khiến chị ngồi dựa vào nó, hai tay nó ôm ghì nấy chị 1 phần vì sợ chị lại vùng lên chạy đi mất 1 phần vì nó sợ chị bị lạnh. Nó thì thầm ;
    _ Chị có lạnh không
    Chị không nói chỉ lắc đầu. Nó vẫn tiếp tục thì thầm :
    _ Nghe em nhé, về đi muộn rồi người đó không đến đâu
    Chị vẫn im lặng không nói gì. Nó không bỏ cuộc :
    _ Về nhé, trời lạnh lắm không về ốm ra đấy.
    Chị vẫn im lặng nằm bất động trong vòng tay của nó, mắt vô hồn nhìn xa căm đâu đó ngoài đường. Nó vẫn kiên nhẫn thủ thỉ phân tích thiệt hơn các kiểu cho chị nghe. Phải mất rất rất nhiều thời gian mới nhận được cái gật đầu đồng ý của chị. Nó vội vàng đi thu nhặt tất cả đồ đạc của chị và của nó lại, chỉnh lại tư trang quần áo cho chị. Nó cố gắng làm nhanh nhất có thể để đưa chị ra khỏi sân khấu của trường.
    Đêm noel thời tiết khắc nghiệt mưa phùn làm tăng thêm cái lạnh cái rét cho người Hà thành, nếu là ngày thường chắc hẳn đã không còn bóng người nhưng hôm nay là ngày lễ các cặp tình nhân quấn chặt nấy nhau tạo thành những đoàn người đông đúc đi lại ngược xuôi trên phố. Nó và chị cũng đang đi bên nhau, mỗi người có nỗi niềm riêng không ai nói với ai câu nào. Chị đang thất vọng vì người mình yêu thất hứa, hơn tháng nay vị giáo sư kia bận nghiên cứu các đề tài khoa học không có thời gian gặp chị nay đến ngày lễ hẹn rồi không đến, nỗi nhớ đan xen thất vọng hòa với sự hờn dỗi khiến chị như kẻ mất hồn còn nó ghen tị vô cớ với vị giáo sư kia cộng với sự lo lắng cho người mình yêu ( chị ) khiến nó cũng không còn tỉnh táo nói chuyện với chị. Họ cứ im lặng như vậy cho đến khi về gần nhà chị. Chị lên tiếng trước :
    _ Chị đói...chị muốn đi ăn 1 cái gì đó. Em đưa chị đi nhé
    Nó nhìn chị mắt xót xa :
    _ uh phở cồ nhé.
    Chị bật đầu, nó lại chở chị ra quán phở cồ quen thuộc, quán vẫn đông như mọi khi. Khách quen đến quán bà chủ quán cười nói vui vẻ chào hỏi này nọ. Chị lặng lẽ kiếm 1 góc khuất để ngồi, nó gọi mọi hàng ngày vẫn ăn rồi ra bàn ngồi cùng chị. Đến bây giờ nó mới nhận ra bụng nó đang kêu réo âm ĩ, trước khi diễn cũng đã ăn rồi nhưng chỉ dám ăn qua loa, hát hò song lại còn chuyện của chị khiến bụng nó rỗng tuếch. Có lẽ chị cũng đói, tô phở nóng hổi vừa thổi vừa ăn bày nên bàn chị đã ăn nấy ăn ăn nể như dân bị bỏ đói năm 45 vậy. Nhìn chị ăn ngon lành nó cũng cảm thấy an tâm ăn uống giải quyết cơn đói của mình. Trời lạnh giá bụng đói cồn cào ăn phở cồ với quẩy mềm dài là nhất. Cái đói cái rét bị tô phở cồ đẩy đi nhanh chóng, nó húp hết giọt nước cuối cùng trong tô phở quay sang nhìn chị. Chị đã ăn song từ bao giờ, thần sắc của chị đã khá hơn, môi lại căng mọng hồng hào như ngày thường, sắc mặt cũn không còn bơ phờ tái nhạt đi nữa. Chị vẫn không chịu nói gì mắt nhìn vu vơ phía ngoài đường. Rồi bất ngờ chị nên tiếng :
    _ Hôm qua chị nhận mail của giáo sư hẹn chị đêm nay cùng đón noel nhưng anh ấy không đến được. Bao dự định chị định làm mà không thành, chị muốn nhờ em việc này được không .
    Nó cười nhạt :
    _ Chị cứ nói đi. Giúp được em giúp ngay.
    Chị nói tiếp :
    _ Chị muốn em thay anh ấy cùng chị thực hiện những dự định chị đã đề ra. Em..em giúp chị nhé...
    Nó dường như không tin vào tai mình, tự nguyện bấu vào tay mình xem có đau không. Đau thật, vậy là không phải mơ và chị đang ngồi trước mặt nó. Vậy là theo như chị nói thì nó sẽ là người yêu tạm thời của chị trong đêm nay. Haha nó ước bao lâu nay còn sợ là không bao giờ được thì bây giờ chị lại đề nghị như vậy khác nào ba tiên ban phát điều ước cho nó. Nó không cần nghĩ trả lời chị luôn :
    _ ok em đồng ý.
    #36​
     
  8. 29/9/17 lúc 19:38

    congbinhqn

    No Life Poster

    congbinhqn
    Tham gia:
    9/5/10
    Bài viết:
    1,704
    Được thích:
    542
    có bác nào tóm tắt hộ e phát 20kl chữ nhiều quá e thấy chóng mặt ch)
     
  9. 29/9/17 lúc 19:41

    giahoang

    Major Poster

    giahoang
    Tham gia:
    10/3/13
    Bài viết:
    210
    Được thích:
    40
    chữ nhiều quá e thấy chóng mặt
     
  10. 29/9/17 lúc 19:44

    LuânHH

    Junior Member

    LuânHH
    Tham gia:
    5/1/17
    Bài viết:
    42
    Được thích:
    4
    Má. Đầu vào chưa lăn chuột thì thấy ngắn cũng gắng đọc. Ai dè đọc xong lăn con chuột xuống mà muốn xỉu . :D
     
  11. 29/9/17 lúc 19:57

    Begauheo

    Crazy Poster

    Begauheo
    Tham gia:
    21/4/11
    Bài viết:
    311
    Được thích:
    56
    không ai đọc sao, hay lắm á các bác :(
     
  12. 29/9/17 lúc 20:07

    hongsonmobile1

    Insane Poster

    hongsonmobile1
    Tham gia:
    18/10/15
    Bài viết:
    541
    Được thích:
    98
    bác nào tóm tắt từng phần cho em với
     
  13. 29/9/17 lúc 20:29

    Vũ Hà_Mobile

    Major Poster

    Vũ Hà_Mobile
    Tham gia:
    23/7/12
    Bài viết:
    287
    Được thích:
    32
    mku8
     

Chia sẻ trang này