Cuộc đời ai mà chẳng có bão giông trong lòng. Chỉ là khác nhau ở chỗ người thể hiện bằng những cơn mưa rào không dứt, người thì bình thản giấu tất cả trong đáy mắt tựa biển sâu. Có những thứ vốn là trắng, vậy mà trải qua miệng lưỡi và lòng người lại chuyển xám hóa đen. Có nhiều điều vốn là đen, được sàng lọc và tô luyện lại trở nên sáng rõ. Có những cái tưởng là trắng, bản chất lại vô cùng bẩn thỉu. Có những việc ngỡ là đen, hóa ra lại đầy chân ý. Thực ra, trắng đen vốn không thể nhầm lẫn, chỉ là tâm có ma, nhìn trắng không dám nói là trắng, thấy đen không dám chỉ là đen. Chúng ta là những con người tầm thường dùng ánh nhìn tầm thường có hạn không ngộ ra được sáng tối ở đời. ST