Không có tiền lọc máu mẹ xin bác sĩ mang con về, nó không dám đòi nhưng đôi mắt ngấn nước vì biết về nhà là con đường chết. 18 tuổi, cái tuổi đang phơi phới niềm vui và tràn đầy hi vọng nhưng đối với cậu bé Đào Trung Kiên lại là những ngày dài nằm trên giường bệnh. Khuôn mặt sáng, điển trai, em nói với tôi bằng chất giọng ngọt ngào của miền quê Quảng Bình. "Bố mẹ em cố gắng lắm rồi nhưng không có tiền cho em chữa tiếp chị ạ, em phải về nhà thôi, nhưng em không đành lòng ... Bác sĩ nói em sẽ bị liệt rồi cả cuộc đời sẽ không làm được gì nữa cả". Nói rồi em khóc, giọt nước mắt lăn dài xuống má chảy dọc khóe miệng mặn chát. Đôi mắt đỏ hoe, ngập nước, đôi bàn tay yếu ớt, run run em nắm chặt lấy tay mẹ. Mẹ của em là chị Đào Thị Yên (Thôn 6, xã Trung Nghĩa Nghĩa Ninh, huyện Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình) năm nay mới ngoài 40 tuổi nhưng nỗi khắc khổ hằn chi chít những vết chân chim ở khóe mắt và trên khuôn mặt. Gạt nước mắt, giọng chị lạc đi mãi mới thốt thành lời: "Cháu mắc bệnh cách đây 1 năm rồi cô ạ nhưng gia đình nghèo quá không có tiền cho lên tuyến trên nên cũng không biết chính xác là bệnh gì. Lần này bị nặng quá, cháu mới được chuyển ra bệnh viện Bạch Mai thì gia đình tôi mới hốt hoảng khi biết sự thật về bệnh cháu đang mang nhưng tôi không biết làm cách nào có tiền chữa tiếp cho con nên phải xin con về thôi". Theo bác sĩ Bùi Thị Hà Giang (Khoa Điều trị tích cực - bệnh viện Bạch Mai) được biết : Em Kiên mắc chứng bệnh viêm đa rễ dây thần kinh ngoại vi. Biện pháp điều trị cho em đó là phải lọc máu, thay huyết tương nếu không chỉ một thời gian ngắn nữa (thời gian tính bằng ngày) em sẽ rơi vào tình trạng liệt tứ chi và liệt hô hấp, nguy hại đến tính mạng. Với mỗi một lần thay huyết tương sẽ phải chi trả từ 13 đến 15 triệu, và Kiên ít nhất phải thay từ 5 đến 7 lần. [TABLE="align: center"] [TR] [TD][/TD] [/TR] [TR] [TD]Đã bán hết nhà, đất chị Yên cũng không có tiền để cứu con[/TD] [/TR] [/TABLE] Cũng theo thông tin từ phía bác sĩ cho hay nếu có đủ kinh phí để lọc máu, thay huyết tương thì bệnh của Kiên sẽ tương đối ổn định và khó có khả năng tái phát lại. Vì em mắc bệnh hơn 1 năm nay nhưng gia đình không có điều kiện cho đi khám xét cẩn thận nên đến thời điểm hiện tại khi bệnh đã nặng lên, cần phải xử lí sớm ngày nào tốt ngày đấy. Bản thân em Kiên không có bảo hiểm y tế nên phải tự chi trả 100% các chi phí cho mỗi lần lọc máu, thay huyết tương. Khi được hỏi về số tiền chữa trị cho con, chị Yên ngậm ngùi cho hay : Chồng ở nhà đã bán hết cả nhà, cả đất và vay mượn được tất cả gần 40 triệu gửi ra ngoài Hà Nội cho hai mẹ con. Tuy nhiên đến thời điểm hiện tại số tiền đó cũng cạn kiệt gần hết mà gia đình lại không còn đủ sức xoay sở. Đã được thay huyết tương một lần, bản thân Kiên hi vọng nhiều lắm nhưng đến thời điểm hiện tại gia đình rơi vào cảnh "lực bất tòng tâm" nên phải xin bác sĩ cho về. Chị Yên kể cả đêm con đau và mệt lắm nhưng không chợp mắt một chút nào, nó cầm chắc tay mẹ mà năn nỉ : "Mẹ cố vay tiền cho con chữa nốt rồi con khỏi bệnh, chân con lúc đó đi lại được con sẽ đi làm thuê kiếm đủ tiền trả nợ". Từng lời con nói như trăm nghìn mũi dao cứa vào trái tim chị, ấy vậy mà chị cố nghĩ mãi cũng không làm được như lời thằng bé "cầu xin". 18 tuổi, em đang đứng trước nguy cơ bị liệt tứ chi, liệt hô hấp nếu không có tiền để lọc máu, thay huyết tương Hiện tại Kiên không thể đi lại được nên phải nằm trên giường bệnh cả ngày, em giấu mẹ khóc ướt đẫm cả gối khiến các bác sĩ trong khoa cũng không cầm lòng được. Bác sĩ Phạm Thế Thạch (Khoa Điều trị tích cực) trăn trở : Chúng tôi cũng đang tìm mọi cách để cứu Kiên, nhà nghèo, lặn lội từ Quảng Bình ra đây chữa bệnh, thằng bé lại quá trẻ, còn cả một tương lai phía trước chẳng lẽ lại phải chấp nhận cuộc sống ngồi xe lăn cả đời. Tuy nhiên cái khó của Kiên đó là em không hề có bảo hiểm nên phải tự hoàn toàn chi trả mọi chi phí chữa bệnh, bản thân các bác sĩ cũng góp mỗi người một chút nhưng để chữa khỏi bệnh cho em cần vòng tay cộng đồng chung sức. Trên giường bệnh, Kiên vẫn đang nằm truyền, bất giác em nhìn tôi, nước mắt lại chảy dài, giọng run run nói : "Chị ơi, chị cứu em với, chị cho em mượn tiền chữa bệnh chị nhé, em hứa em khỏi rồi nhất định sẽ đi làm trả nợ chị... Xin mọi người đừng để em bị liệt, em còn muốn được đi lại để có cơ hội học tiếp và đi làm chị ạ". Lời nói của em làm cổ họng tôi nghẹn đắng lại. Tôi chợt nhớ có ai đó đã nói "Có ai đánh thuế ước mơ đâu" nhưng với em mơ ước ấy chỉ là được "vay tiền" chữa bệnh để rồi "nhất định sẽ trả" khi em có thể đứng được lên bằng đôi chân của mình.
cac menh thuong quan dau, cac ca sy dien vien giau co dau het roi,cac anh chi VPONES hay chia se bai viet nay len ******** de cuu lay em no di Adidaphat, mong may man se den voi em./.
móa đọc bài mà ức chế quá cái lũ phá làng phá sớm thì không bệnh tật gì còn những người nghèo hiền lành thì bị benh hiểm nghèo hazz