Cuộc đời có vô vàn những điều hối tiếc, nhưng ta chẳng có cách nào để quay lại thay đổi. Suy cho cùng tất cả đều là do con người ta chấp niệm, dẫu biết mà vẫn ngu muội rồi sau cùng lại biện hộ bằng những lý lẽ ngu ngốc rằng không cần biết ta có thành công hay không nhưng nếu không dám theo đuổi mới là kẻ hèn nhát. Rằng ta chỉ là quá tốt bụng nên không đủ tàn nhẩn để quyết định thành công nhưng ảnh hưởng người khác. Rằng ta luôn giành phần thua thiệt về mình. Rằng ta quá tin người ... để tự vỗ về cho cái tầm nhìn vốn dĩ hạn hẹp của bản thân. Để rồi cho đến cuối cùng vẫn tự hỏi Buông bỏ hay tiếp tục ? Đúng hay sai ? Cái quan trọng là cái sau cùng. Vậy ta đã đạt được điều gì trong đời ? Và còn một quảng ngắn ngủi còn lại, ta còn kịp đạt được ngàn điều mà hằng ngày ta từng nói là sẽ ... Có ai đã dũng cảm tự nhận rằng : kiếp này tôi đã thất bại !