Ẩn / Hiện Quảng Cáo

Ký ức 1 thời ngang dọc (phần 2)

Thảo luận trong 'TÂM SỰ CHUYỆN TRÒ' bắt đầu bởi Kim Nhung Apple, 4/9/20.

  1. 4/9/20 lúc 00:38

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    #kíức1thờingangdọc ( Phần 2 )
    #Chap1
    Sau 1 chặng bay dài và phải quá cảnh ở Qatar, cuối cùng chuyến bay của 2 ba con tụi tao cũng hạ cánh an toàn xuống phi trường Genève, Thụy Sĩ.
    Cái không khí mát lạnh buổi trưa kèm theo ánh nắng vàng rực rỡ của những ngày cuối mùa xuân làm cho tao bớt đi cái cảm giác mệt mỏi sau 1 chuyến đi dài, đẩy xe ra khỏi khu vực check out, tao đã thấy mẹ cùng với 2 vợ chồng dì 7 của tao chờ sẵn ở sảnh. Vì đây là lần đầu tiên gặp mặt thằng nhóc con tao nên 2 vợ chồng dì 7 tao thay phiên ẵm thằng nhỏ để làm quen với nó.
    À mà nói thêm chút về 2 vợ chồng dì 7 của tao, họ kết hôn cũng hơn chục năm rồi nhưng có lẽ do hiếm muộn nên họ chưa có đứa con nào hết, ông chồng là người Thụy Sĩ, họ có 1 trang trại 5 hecta nuôi bò sữa và làm pho mát ở Thonon, là 1 thị trấn nhỏ nằm gần biên giới Pháp - Thụy Sĩ dưới chân ngọn núi Evian thuộc dãy Alps ở Pháp, cách chỗ mẹ tao ở khoảng 30' đi xe buýt. Và họ cùng hùn vốn với mẹ tao mở ra 1 nhà hàng, 1 quán ăn ở Thụy Sĩ và 1 quán ăn ở Thonon, Pháp. Và cũng nói thêm chút về khả năng giao tiếp tiếng Anh của tao, vì từ lúc nhỏ mẹ tao đã định hướng sau này sẽ cho tao qua Thụy Sĩ nên ba mẹ tao bắt phải học thêm tiếng Anh từ năm học lớp 3, chính vì thế bây giờ tao có thể ngồi chém gió với bất kỳ thằng Tây mắt xanh mũi lỏ nào, mà nghĩ giờ mới biết ơn ông bà già, lúc nhỏ bị bắt đi học thêm tiếng Anh sau giờ học chính thức làm tao cứ bực bội khi nhìn tụi bạn đi chơi còn mình thì đi học.
    Ông chồng của dì 7 tao mà tao sẽ gọi là Mr. Smoker vì khứa cũng hút thuốc Marlboro nhiều như tao và cũng chính tao đặt cho khứa cái nickname này. Mr. Smoker bước tới bắt tay tao thật chặt, khứa cười rồi nói với tao
    _ Chào mừng mày về với gia đình ( khứa nói tiếng Anh nhưng tao sẽ viết tiếng Việt ở đây, và về sau những cuộc trò chuyện bằng tiếng Anh thì tao vẫn sẽ viết tiếng Việt cho đỡ mất công viết 2 thứ tiếng song song )
    Tao cũng cười rồi trả lời khứa
    _ Ừ, tao đã trở về.
    Thật sự mọi người bên này đều muốn tao qua đây vì ở Việt Nam tao cũng không còn bà con thân thiết gì nhiều.
    Chiếc xe ô tô lăn bánh rời khỏi sân bay, có lẽ tao đã qua đây nhiều lần nên cũng không có gì bỡ ngỡ với cái thành phố này, Genève cũng là 1 thành phố lớn của Thụy Sĩ, nó cũng nhộn nhịp nhưng trật tự chứ không như Sài Gòn... Không biết bên này xe cứu thương có kiêm luôn lượm xác như ở Sài Gòn không nữa.
    Về tới nhà hàng mà phía tầng trên là nơi ở của mẹ tao, bà đã dọn dẹp cho 2 ba con tụi tao 1 căn phòng rộng rãi, sạch sẽ với đầy đủ tiện nghi. Mẹ tao dắt ku Bi vào toilet để tắm rửa sạch sẽ cho nó, xong rồi thì tới lượt tao, xong xuôi thì mọi người tập trung dưới tầng trệt để tổ chức ăn uống mừng 2 ba con tụi tao qua đây. Vì hay tin tao qua đây nên hôm nay có 2 mẹ con của Tàu lai ghé qua cùng ăn uống, nghe nói Tàu lai sắp thi gì đó nên lúc này em rất bận nhưng vẫn ráng dành chút thời gian qua thăm tao với lại chỗ em ở cũng cách xa chỗ của tao.
    Ăn uống xong thì tao định điện thoại về Việt Nam báo cho mọi người biết là 2 ba con tao đã qua tới đây nhưng nhìn nhìn lại đồng hồ thì giờ này bên Việt Nam cũng đã giữa khuya rồi, đành gửi tin nhắn báo tin cho đỡ làm phiền. Nhưng hình như Vĩnh Long và Sóc Trăng đang đợi tin tức từ tao thì phải, vừa gửi tin nhắn thì Vĩnh Long gọi lại tao bằng Zalo, có cả Sóc Trăng bên cạnh, hỏi thăm tình hình của 2 ba con tao xong rồi hỏi thăm sức khỏe gia đình tao và cuối cùng là màn tra hỏi vụ của tao với Điều dưỡng, tao vẫn trả lời là không có gì với Điều dưỡng hết, Vĩnh Long hình như tạm tin nhưng Sóc Trăng thì vẫn còn nghi ngờ về mối quan hệ giữa tao và Điều dưỡng, ĐM đúng là có tiếng mà không có miếng, ai nói có số đào hoa là sướng đâu.
    Những ngày sau đó, tao thường dẫn thằng nhóc đi chơi xung quanh thành phố cho nó quen dần với cái không khí bên này trong thời gian mẹ tao sắp xếp cho nó vào học ở 1 trường dòng do các Ma-sơ quản lý vì mẹ tao có quen nhiều bên đó.
    Những ngày rong ruổi bằng xe đạp vòng vòng thành phố của tao và thằng nhóc bắt đầu, lúc thì đạp xe lang thang ra vùng ngoại ô, lúc thì trải tấm nylon trên mấy thảm cỏ rồi nằm đó nhìn trời nhìn đất, nhìn những bầy thiên nga đang ung dung bơi lội trên mặt hồ Gienève, lúc thì lại bắt xe buýt qua trang trại của Mr. Smoker, cùng ổng vắt sữa bò và làm pho mát... Những ngày như vậy thật bình yên với ba con tao, thằng nhóc hình như khám phá ra được nhiều điều mới mẻ hơn, nhưng đối với tao, trong lòng tao luôn có 1 nỗi nhớ về Sài Gòn, về những những người con gái tao yêu, những người anh em... Mặc dù bên này không khí thật trong lành mát mẻ nhưng tao vẫn nhớ cái không khí khói bụi, kẹt xe, nước ngập đặc trưng của Sài Gòn. Đặc biệt tao ít hút thuốc hơn, không phải vì sợ cho sức khỏe của tao mà là vì thuốc lá bên này mắc bỏ mẹ, rồi cầm điếu thuốc phải kiếm chỗ để hút chứ không phải muốn hút ở đâu thì hút, đủ thứ chuyện trên đời dù là tao đã qua lại bên này nhiều lần nhưng nhiều lúc cũng phải bỡ ngỡ.
    Những ngày vi vu cùng với thằng nhóc cũng phải kết thúc, mẹ tao đã hoàn tất thủ tục cho nó vào trường học, cũng may mắn là có 1 Ma-sơ người Việt quen với mẹ tao dạy trong cái trường đó nên cũng dễ cho thằng nhóc vừa học tiếng Việt và vừa học tiếng Pháp, vì ở Thụy Sĩ tiếng Pháp phổ biến hơn, sau đó mới đến tiếng Anh và tiếng Đức. Rồi thằng nhóc con tao cũng bắt đầu đi học, vì là trường dòng nên nó phải ở nội trú đến chiều thứ 6 mới về nhà, tưởng là qua đây tao với nó có thời gian bên nhau nhiều hơn ai dè... Thôi thì đành chịu vậy, cố gắng cho tương lai của nó mà.
    Thằng nhóc đi học rồi thì tao cũng làm biếng ra ngoài, vậy là chỉ quanh quẩn trong nhà hàng để phụ mẹ tao, mà cũng có biết đéo gì đâu mà phụ, mẹ tao có thuê mấy đứa sinh viên phục vụ người Hàn Quốc, Tunisia, Pháp, Ý làm part - time, công việc đầu tiên mà mẹ tao giao là rửa tô ly, chén dĩa, muỗng nĩa kèm luôn vệ sinh chà rửa khu nhà bếp và mấy cái toilet... Mẹ tao nói trước kia công việc đầu tiên của bà cũng như thế này, muốn quản lý 1 nhà hàng tốt thì trước tiên phải làm tốt những việc nhỏ nhặt như vầy.
    Tao hơi khó chịu vì những việc mà mẹ tao giao, tao cũng đâu cần làm quản lý nhưng thôi đành phải cố gắng, tao cũng không muốn làm mẹ tao buồn.
    Những ngày đầu tao bắt nhịp hơi khó khăn nhưng qua vài ngày thì cũng bắt đầu quen dần, tao không nghĩ rằng mình qua bên này lại làm những việc như thế này nhưng khi làm những việc như vầy thì tao lại thấy thương mẹ tao hơn, bà qua đây cũng bắt đầu từ 2 bàn tay trắng, từ người tạp vụ rồi trở thành chủ 1 nhà hàng như vầy thì thật là không đơn giản chút nào. Nhớ lại những ngày tháng mà tao ăn chơi, xài những đồng tiền của bà gửi về như nước, lúc đó cứ nghĩ ở bên này sướng lắm, kiếm tiền dễ làm, bây giờ tao mới thực sự hiểu được những đồng tiền kiếm được nơi xứ người không hề dễ dàng chút nào...
    Làm được hơn 10 ngày thì bữa đó Mr. Smoker ghé qua nhà hàng, thấy tao đang lui cui với cái đống chén dĩa ngập đầu, khứa cười rồi nói với tao
    _ Tao thấy vui cho mẹ của mày vì mày đã biết làm những việc như vậy
    Tao cười, không nói gì vẫn tiếp tục công việc. ĐM, khứa nói trên tóc tao đó, mà cũng phải thôi, trong mắt của khứa tao là 1 thằng công tử ăn chơi quậy phá ở Việt Nam mà, những lần khứa về Việt Nam thì tao chính là thằng dẫn khứa đi ăn chơi các kiểu con đà điểu nhưng từ khi biết tao vào cái nghề lái xe cứu thương kiêm lượm xác thì hình như thái độ của khứa đối với tao xoay ngược 180 độ, kiểu như có phần tôn trọng và lắng nghe tao nhiều hơn. Mr. Smoker nói tiếp
    _ Tao cảm thấy mày làm việc này chỉ muốn mẹ của mày vui, tao có nói chuyện với mẹ của mày, nếu mày thích thì có thể qua trang trại của tao để giúp tao.
    Tao chưa biết sao với lời đề nghị của Mr. Smoker nên tao chỉ trả lời khứa
    _ Để tao suy nghĩ rồi tao sẽ cho mày câu trả lời trong vài ngày tới.
    Mr. Smoker cười rồi vỗ vai chào tạm biệt tao, trước khi ra về, khứa có nói với tao
    _ Tao thấy mày thay đổi nhiều lắm, tao thích sự thay đổi của mày.
    Ừ, hình như tao đã thay đổi nhiều khi bước vào cái nghề lái xe cứu thương, nếu tao không bén duyên với công việc đó thì không biết bây giờ tao sẽ như thế nào.
    Tao cũng không nói việc vừa rồi cho mẹ tao biết, dù là cái công việc nhàm chán hiện tại nó thực sự không thích hợp với tính cách thích bay nhảy của tao. Nhưng ngay tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong thì chính mẹ tao lại hỏi tao có muốn qua chỗ Mr. Smoker làm hay không, bà muốn tao thử môi trường bên đó coi sao, chắc là bà cũng hiểu tao đang nghĩ gì.
    Vậy là tao lại khăn gói bắt xe buýt qua trang trại của Mr. Smoker, làm đến cuối tuần thì lại bắt xe buýt về nhà mẹ tao vì cuối tuần thằng nhóc con tao được về nhà.
    Trang trại của Mr. Smoker có nuôi 1 đàn bò sữa để cung cấp nguyên liệu sữa làm pho mát tại chỗ, 1 khu vườn trồng nho để làm rượu vang kiểu homemade, vừa để uống trong gia đình vừa bán cho xung quanh vùng nhưng với số lượng rất ít. Mr. Smoker còn có thêm 1 khu nhà để cho khách du lịch thuê kiểu farmstay hoặc sinh viên học bên Thụy Sĩ thuê vì giá thuê nhà bên Thụy Sĩ cao hơn rất nhiều.
    Công việc của tao là làm đủ thứ, nói 1 cách bình dân là làm cu li, kêu cái gì thì làm cái đó và Mr. Smoker trả cho tao 10 Euro/ tiếng, 1 ngày tùy công việc có thể làm từ 8 - 10 tiếng, ăn uống thì miễn phí và chung với những người nông dân cũng làm cho khứa, Mr. Smoker cũng cho tao 1 căn phòng nhỏ để ngủ nghỉ.
    Mà những người làm ở đây cũng có 5 người bao gồm cả tao, nói là nông dân nhưng thực ra những người kia tất cả là sinh viên làm thêm, tụi nó chắc là nhỏ tuổi hơn tao, 2 thằng người Pháp gốc Senegal, 2 đứa con gái, 1 em người Đức và 1 em người Nhật Bản lai Pháp.
    Cách làm việc và quản lý của Mr. Smoker cũng khác so với những gì tao nghĩ, khứa chỉ đưa ra những việc cần làm, thời gian bao nhiêu lâu, làm như thế nào trong 1 tuần rồi thảy cái bản kế hoạch đó cho tụi tao, việc còn lại là cả nhóm phân chia công việc cho từng người sao cho hợp lý, nói chung tao thấy tụi châu Âu rất coi trọng tinh thần đồng đội và rất tự giác trong công việc, Mr. Smoker chỉ có mặt cùng với mấy tay thợ chính khi công việc đòi hỏi kinh nghiệm và kĩ thuật của khứa như mấy công đoạn làm pho mát, rượu vang...
    Mấy ngày đầu thì tao phải cố gắng hòa nhập với cách làm việc của tụi nó, 2 thằng người Pháp gốc Phi làm như trâu bò nên tao phải cố gắng đu theo tụi nó, nói chung cũng đuối nhưng phải cố gắng để bắt nhịp. Vì có làm mô hình farmstay nên tụi tao cũng phải chia nhau ra để coi sóc, tao cũng bắt đầu tập sự từ từ để biết thế nào là công việc của 1 lễ tân, rồi cũng sắn tay vô dọn phòng, bưng bê hành lý cho khách, tập nấu mấy món Tây để phục vụ ăn uống... Quá nhiều thứ để tao phải học, phải theo nhưng nó lại làm cho tao bớt đi sự nhàm chán, lẻ loi khi ở 1 đất nước xa lạ. Thời gian tao liên lạc với Vĩnh Long và Sóc Trăng cũng ít vì trái múi giờ, chủ yếu là nói chuyện với nhau những ngày cuối tuần, có thể nói tụi tao đang yêu xa.
    Khoảng cách bỡ ngỡ lúc ban đầu giữa tụi tao cũng dần được xóa bỏ, giờ đây tao cũng đã là 1 thành viên trong nhóm. Những ngày tụi kia không học ở trường Đại học thì tụi nó ở lại với tao, nếu có 2 đứa con gái thì tao đành phải nhường cái phòng của mình cho tụi nó mà ngủ trên ghế sofa ở phòng khách, cũng nhờ vậy mà tụi tao hiểu nhau hơn nhưng có lẽ tao và em Nhật Bản chơi thân với nhau nhất vì chắc cùng là những người gốc châu Á.
    Có những buổi tối, cả nhóm cùng ngồi uống rượu vang, ăn pho mát, kể cho nhau nghe về quốc gia của mình, về những công việc từng làm,về chuyện học hành, về ước mơ của mỗi người... Nghe tao kể về công việc lái xe cứu thương và lượm xác khi còn ở Việt Nam và những câu chuyện tao từng trải qua thì tụi nó há mỏ ngạc nhiên, tụi nó không nghĩ lại có những công việc như vậy, ĐM đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
    Tao thích được nghe em Nhật Bản ngồi chơi đàn guitar và hát bài nhạc Pháp "Dona Dona", em hát thật hay làm cho 1 thằng xa quê hương, lạc lõng nơi xứ người như tao lại nhớ về Sài Gòn, nơi mà tao cũng từng được nghe bài hát này nhiều lần trong 1 quán cà phê quen thuộc...
    "...Donna Donna Donna Donna
    Tu regretteras le temps
    Donna Donna Donna Donna
    Où tu étais un enfant..."
     
  2. 4/9/20 lúc 07:40

    mrthang39

    Major Poster

    mrthang39
    Tham gia:
    13/6/11
    Bài viết:
    149
    Được thích:
    14
    Liên tọi đi tml
     
  3. 9/9/20 lúc 23:01

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    #kíức1thờingangdọc ( Phần 2 )
    #Chap2
    Công việc của tao ở trang trại của Mr. Smoker có vẻ thích nghi dần, bây giờ khối lượng công việc của tao cũng ngang ngửa với mọi người trong nhóm, và cứ đến cuối tuần thì tao lại đều đặn bắt chuyến xe buýt về lại Thụy Sĩ để hưởng thụ những ngày nghỉ ngắn ngủi bên gia đình của mình.
    Cũng đã 1 tháng từ khi tao qua đây, có vẻ như tao thích nghi cũng nhanh với cuộc sống bên này nhưng không vì thế mà tao quên đi Sài Gòn, nó như 1 nỗi nhớ da diết với tao, cũng giống như tao nhớ Vĩnh Long và Sóc Trăng, nhớ những người anh em của tao.
    Còn Điều dưỡng thì vẫn hay nhắn tin cho tao, có lẽ chuyện lúc tiễn tao đi ở sân bay chỉ là tình cảm nhất thời của em dành cho tao, rồi thời gian cách xa nhau sắp tới sẽ làm cho Điều dưỡng từ từ quên tao thôi. Và tao đã nghĩ sai về điều đó, tao nhận được tin nhắn của Điều dưỡng trong 1 buổi tối, em nói với tao là giữa em với Vĩnh Long đã không còn nói chuyện với nhau nữa vì Điều dưỡng đã thú nhận cảm xúc của em dành cho tao với Vĩnh Long, vậy là kết thúc 1 tình bạn. Không biết tao nên buồn hay vui nữa, Vĩnh Long có nói chuyện này cho tao nghe đâu, chắc là Vĩnh Long không muốn tao khó xử, thôi kệ mẹ chuyện cũng đã như vậy rồi, tao cũng không thể nào giải quyết vấn đề được khi tao đang ở bên này, mà cho dù có đang ở Việt Nam thì chắc gì đã dàn xếp được mấy chuyện tình cảm rối ren này.
    Sáng hôm nay, tao trở lại trang trại làm việc sau những ngày cuối tuần vui vẻ với gia đình mình. Vừa bước xuống từ chiếc xe buýt, tao lon ton đi bộ vào trang trại, vì cái cổng vào dùng chung với cái farmstay nên vừa bước vào tao đã nghe thấy những tiếng ồn ào phát ra từ cái quầy cho khách check in, check out. Thấy lạ nên tao bước luôn vào phía trong đó xem coi có chuyện gì xảy ra...
    Vừa bước vào tao đã thấy 2 thằng Tây da trắng đang lớn tiếng kiểu như chửi lộn với em Nhật Bản, đứng đó tao nghe thoáng qua những gì 2 thằng kia nói thì tao hiểu được là tụi nó có uống 2 chai rượu vang để trên kệ ở sảnh, và tụi nó không đồng ý trả tiền 2 chai rượu vang đó vì 2 thằng này nghĩ là rượu để trên kệ không có khóa lại, và đây là farmstay sản xuất rượu vang nên tụi nó nghĩ đó là hàng được dùng thử... Em Nhật Bản thì đang đứng đó giải thích với tụi kia, tao thấy em giải quyết vấn đề này rất mềm mỏng, không muốn mất lòng của khách hàng nhưng vẫn cương quyết đòi tiền 2 chai rượu vang.
    Tao thì đang nghĩ 2 thằng lol Tây này đang muốn chơi bài ăn quỵt đây, ĐM nó cho dù có thử thì mỗi thằng uống 1 ly là biết được mùi vị như thế nào rồi, đằng này nó chơi luôn 2 chai, chắc chắn là tụi lol này định chặt cua rồi khuất bóng đây nè. Tao cũng từng nhiều lần được mẹ tao kể về mấy vụ ăn quỵt của tụi Tây, tụi này lịch sự thì cũng lịch sự lắm nhưng khi gặp những thằng lầy thì độ lầy của nó có thể dân Việt Nam mình phải kêu nó bằng sư tổ, và hôm nay chắc là tao đang đứng trước những thằng như vậy.
    Tao bước tới đứng bên cạnh em Nhật Bản, mục đích là để xem em xử lý như thế nào thôi vì tao cũng còn chân ướt chân ráo khi qua đây, có biết con mẹ gì đâu mà nói chuyện.
    Tụi này đã thanh toán tiền thuê phòng trước khi vào ở rồi nhưng nhất định không chịu trả tiền 2 chai rượu vang, tụi nó nhất định kêu em Nhật Bản trả lại 2 cuốn hộ chiếu của tụi nó, còn em Nhật Bản thì vẫn cầm chắc 2 cuốn hộ chiếu trên tay, tao liếc mắt thì nhìn thấy 2 cuốn hộ chiếu của Pháp, ĐM tưởng dân Pháp lịch sự lắm, ai dè cũng có những thằng ăn quỵt như thế này, con mẹ nó.
    Cuộc tranh cãi có phần nóng hơn khi 2 thằng lol Tây da trắng gào lên
    _ Trả cho tao hộ chiếu ngay bây giờ và cút về cái đất nước của tụi mày đi, đồ tụi mọi da vàng chúng mày. Tao sẽ viết cái review thật xấu về cái farmstay này.
    ĐM, tao bắt đầu sôi máu sau cái câu sỉ nhục của tụi chó này, tao đang nghĩ đến việc đập 2 thằng lol này cho hả giận, con mẹ nó dù gì tao cũng có lòng tự ái của dân tộc chứ nhưng nhìn qua em Nhật Bản, tao chỉ thấy em nở 1 nụ cười nhếch mép nhẹ nhàng rồi em nói
    _ Tao nghĩ nên gọi cảnh sát tới để giải quyết việc này, vấn đề bây giờ không còn là chuyện tiền bạc nữa mà là hành vi phân biệt chủng tộc, những lời nói của tụi mày đã được camera ghi lại tất cả. Và mày có thể viết review sao cũng được nhưng tao nghĩ tụi tao cũng có thể review về những hành động của tụi mày và có cả bằng chứng ( farmstay chỗ tụi tao chủ yếu bán phòng qua Airbnb và trên Airbnb không chỉ khách hàng có thể viết review về farmstay mà tụi tao cũng có thể viết review về thái độ của khách thuê phòng ).
    Vừa nói, em Nhật Bản vừa chỉ tay về hướng cái camera quan sát được đặt ở trên góc nhà và cái camera đó hướng thẳng về phía tụi tao đang đứng. Em Nhật Bản vẫn cười nhưng nụ cười lúc này như thách thức tụi kia, ĐCM lúc này thì 2 thằng lol Tây mặt nghệch ra như 2 con khỉ đột, tụi nó chỉ biết im lặng nhìn qua chỗ khác, chắc chắn tụi nó sẽ hiểu được những lời nói phân biệt chủng tộc của tụi nó sẽ bị xử phạt như thế nào, chắc là đắt hơn gấp nhiều lần với giá tiền của 2 chai rượu vang, luật pháp ở bên này là như vậy. Em Nhật Bản tiếp tục hỏi lại câu hỏi cũ
    _ Xin lỗi, tụi mày có thể thanh toán tiền của 2 chai rượu vang?
    Bỗng 1 thằng cầm lấy tờ hóa đơn để trên quầy rồi coi, nó hỏi em Nhật Bản
    _ Tao trả bằng thẻ tín dụng được không?
    ĐM, hỏi thừa, trên quầy có dán những poster chấp nhận thanh toán bằng thẻ tín dụng rồi mà còn hỏi, hỏi cái lol, tao thầm chửi mấy thằng chó này. Trong khi đó, Nhật Bản vẫn cười và lấy máy charge thẻ cho tụi nó thanh toán, hình như tới lúc này tao mới nhận ra sự bình tĩnh đến lạ ở con người của em, nếu gặp tao trong trường hợp này thì chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi, sau đó tới đâu thì tới.
    Sau khi ký vào tờ bill thanh toán, thằng lol này có vẻ hơi sợ vì có lẽ không biết khi nào em Nhật Bản gọi điện cho cảnh sát tới, nó vẫn ngập ngừng đứng đó, lúc này Nhật Bản như hiểu ra vấn đề, em nói với tụi nó với vẻ mặt lạnh tanh
    _ Tụi mày vẫn còn nợ tụi tao 1 lời xin lỗi nếu như không muốn tao gọi cảnh sát ngay bây giờ.
    Bây giờ 2 thằng lol liền cười vui vẻ, bắt tay Nhật Bản, bắt tay tao rồi xin lỗi rối rít, ĐM nó trở mặt còn hơn trở bánh tráng nữa, đúng là mấy thằng mặt lol. Tao vẫn còn ấm ức với những câu nói phân biệt của tụi này nên tao liền lên tiếng
    _ Tao là người Việt Nam và người Pháp tụi mày chỉ là những thằng thua cuộc ở chiến trường Điện Biên Phủ nên coi thường những người da vàng tụi tao ( ĐM lúc đó định nói câu người Châu Á tụi tao không phải là Đông Á mệnh phu của Trần Trân trong phim rồi mà quên mẹ nó phải nói làm sao )
    Nghe tao nói như vậy thì 1 thằng trả lời
    _ Tao tưởng tụi mày là người Trung Quốc, cho tụi tao xin lỗi tụi mày lần nữa. Tao từng qua Việt Nam du lịch, đất nước của mày đẹp lắm.
    ĐCM, khỏi nịnh mày, Việt Nam tao đẹp sẵn rồi, tao định nói mà thôi như vậy cũng hả dạ rồi, gây thù chuốc oán thêm cũng không được gì.
    Tụi mặt lol cũng nhanh chóng rời đi, coi như Nhật Bản vừa lấy được tiền rượu vang, vừa cảnh cáo tụi kia không viết review bậy bạ về farmstay... Tao đã bắt đầu thấy được bản lĩnh của Nhật Bản, đúng là tao như con ếch ngồi dưới đáy giếng, có nhiều cách để giải quyết vấn đề, đâu phải nhất thiết hở cái là động tay động chân.
    Từ đó ngoài những công việc được giao, tao cố gắng học hỏi thêm những cái gì mình chưa biết, dù sao đó là những kinh nghiệm sống mà có tiền chưa chắc có thể mua được.
    Em Nhật Bản thấy tao lớn tuổi hơn em nhưng tao chịu lắng nghe, chịu học hỏi nên Nhật Bản cũng sẵn sàng chỉ tao thêm nhiều thứ, tao không ngờ những ngày tháng làm việc bên này giúp tao có được thêm nhiều kinh nghiệm mà sau này khi ra Phú Quốc, những kinh nghiệm đó đã giúp tao phát huy tối đa sở trường của mình.
    Có lẽ vì là người châu Á với nhau nên Nhật Bản với tao ngày càng thân thiết, lúc đó tao cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, mặc dù Nhật Bản cũng đẹp, cũng quyến rũ với nét đẹp của 1 đứa con lai, tao còn Vĩnh Long, Sóc Trăng ở Việt Nam, rồi mâu thuẫn giữa Điều dưỡng với Vĩnh Long còn chưa biết giải quyết như thế nào.
    Sắp tới em Nhật Bản có rủ tao đi Paris chơi, tao hơi ngạc nhiên vì em nói chưa đi Paris lần nào, tao đồng ý luôn vì lúc trước tao chỉ ghé Paris du lịch có 1 lần.
    Hình như Nhật Bản được nghỉ học hơn 2 tuần nên em tranh thủ ở lại trang trại làm thêm để dành dụm tiền cho chuyến đi Paris sắp tới, vậy là tối đến tao phải dọn đồ ra phòng khách ngủ để nhường cái phòng của mình cho em, và trong thời gian đó tao và em có dịp hiểu nhau nhiều hơn về cuộc đời của mỗi đứa bên ánh lửa bập bùng ngoài trời đêm với những ly rượu vang thơm nồng...
    Em Nhật Bản sinh ra ở thành phố Shizuoka, nơi có ngọn núi Phú Sĩ nổi tiếng của Nhật Bản, ba của em là 1 kỹ sư của 1 tập đoàn ô tô của Pháp, trong 1 chuyến công tác tới Nhật Bản, ông vô tình quen được và yêu mẹ của em. Rồi ba em rời bỏ nước Pháp để chuyển tới Nhật Bản sinh sống sau khi kết hôn cùng với mẹ em, và khi em lên 16 tuổi thì em lại cùng gia đình mình chuyển qua Pháp sinh sống, ba em làm cho 1 công ty chuyên mua bán xe ô tô ở Lyon, mẹ em thì làm cho 1 công ty hoa tươi cũng ở Thonon, Nhật Bản đang theo học ngành công nghệ sinh học ở Đại học Gienève năm thứ 3, đó là những gì em kể cho tao nghe về gia đình của mình.
    Rồi tao cũng kể cho Nhật Bản nghe về cuộc đời của tao, về những thăng trầm mà tao đã từng trải qua, tao cho em coi hình của Vĩnh Long và Sóc Trăng, Nhật Bản ngạc nhiên khi biết được tao có tới 2 người phụ nữ như thế, em nói tao giống như những ông hoàng Ả Rập có được nhiều vợ, tao chỉ biết cười với sự so sánh đó của em.
    Bầu trời đêm ở vùng ngoại ô nơi tụi tao đang ngồi thật đẹp, tao hỏi Nhật Bản
    _ Em có nhớ quê hương của mình không? ( tao tạm thay đổi đại từ nhân xưng I và You thành Anh và Em để câu chuyện thêm tình cảm nhẹ nhàng nha tụi mày )
    Em ngồi đó, trên tay là ly rượu, ánh mắt em như có chút buồn khi nghe câu hỏi vừa rồi của tao, em gật đầu trả lời
    _ Nhớ, rất nhớ. Chắc anh cũng giống em?
    Tao cũng gật đầu đồng ý rồi nói
    _ Anh cũng rất nhớ Sài Gòn, nhớ rất nhiều...
    Ngọn lửa vẫn cháy bập bùng trong đêm lạnh, lâu lâu lại phát ra những tiếng tí tách, và bên cạnh là 2 con người như có cùng nỗi nhớ về quê hương.
    Những ngày làm việc ở trang trại cứ thế trôi qua, tao và Nhật Bản xin Mr. Smoker nghỉ phép 5 ngày để đi Paris, tất nhiên là khứa cũng vui vẻ chấp nhận. Tao điện thoại cho Vĩnh Long và Sóc Trăng nói tao chuẩn bị đi Paris chơi, và tao nói sẽ đi với em Nhật Bản, tao không muốn giấu bất cứ điều gì với cả 2 người phụ nữ tao yêu, Vĩnh Long chỉ nói với tao
    _ Sao em thấy hơi lo, không biết là có thêm 1 Sóc Trăng thứ 2 hay không nữa đây?
    Biết là Vĩnh Long chỉ nói chơi chọc tao nhưng tao cảm giác câu nói đó như 1 lời cảnh báo trước của Vĩnh Long.
    Rồi ngày khởi hành cũng đến, sau khi hôn thằng nhóc tạm biệt nó để thằng ku vào trường học, tao lại bắt xe buýt từ Thụy Sĩ qua lại Thonon, rồi từ đây tao cùng với Nhật Bản bắt tiếp xe buýt đi Lyon, rồi từ Lyon tụi tao lên tàu lửa đi Paris, tụi tao thống nhất ý kiến đi tàu lửa để vừa được ngắm cảnh và vừa tiết kiệm chi phí.
    Đoàn tàu từ từ lăn bánh rời khỏi nhà ga, điểm đến là Paris, kinh đô ánh sáng đang chờ đợi những kẻ lữ khách như tụi tao ở phía trước...
     
    Nguyễn Nam 368, phongcellphoneHuanhoamobile thích điều này.
  4. 10/9/20 lúc 08:46

    thanh chelsea

    Junior Member

    thanh chelsea
    Tham gia:
    23/3/17
    Bài viết:
    5
    Được thích:
    0
    tml chắc sắp thịt e jav rồi
     
  5. 10/9/20 lúc 09:26

    Hoanglong Mobile

    Major Poster

    Hoanglong Mobile
    Tham gia:
    14/1/15
    Bài viết:
    189
    Được thích:
    32
    jav ngon
     
  6. 11/9/20 lúc 23:59

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    #kíức1thờingangdọc ( Phần 2 )
    #Chap3
    Đoàn tàu vẫn đều đều lăn bánh, xuyên qua những thị trấn, những làng quê... rồi lại uốn lượn qua những dãy núi chập chùng hùng vĩ, những cánh rừng bắt đầu thay lá. Tao cứ nghiêng người nhìn qua cửa sổ toa tàu, cảnh vật trên đoạn đường mà đoàn tàu lướt qua thật đẹp, lúc bây giờ là thời điểm chuyển sang mùa thu nên thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh với những đám mây trắng trôi hờ hững như đuổi bắt với đoàn tàu lửa, những tia nắng vàng trải dài trên những tán cây, cành lá... và những tia nắng ấy lại hắt vào cửa sổ, chiếu thẳng vào mái tóc đen huyền của Nhật Bản, em ngồi kế bên tao cũng đưa mắt nhìn xa xăm ra phía bên ngoài, chắc là Nhật Bản cũng như tao, cũng chìm đắm trong vẻ đẹp thiên nhiên của mùa thu.
    Cuối cùng đoàn tàu cũng tới Gare du Nord, Paris vào lúc chiều tối, tụi tao lại di chuyển tiếp về khách sạn mà Nhật Bản đã đặt phòng trước bằng taxi. Đây là 1 khách sạn nằm ở quận 13 gần cầu Bercy bắc qua con sông Seine êm đềm thơ mộng, tụi tao chỉ đặt 1 phòng với 2 giường đơn để tiết kiệm chi tiêu cho chuyến đi, có thể 1 nam 1 nữ ở chung hơi bất tiện nhưng đó là suy nghĩ của tao, của 1 thằng Việt Nam mới qua đây thời gian ngắn chứ bên này họ suy nghĩ cũng thoáng, yêu là yêu và bạn là bạn nên việc nam nữ ở chung phòng cũng không có gì là lạ.
    Căn phòng của tụi tao nằm ở tầng 2, có ban công và cửa sổ phòng hướng ra dòng sông Seine uốn lượn ngoài kia, view quá đẹp cho 1 căn phòng khách sạn ở Paris như thế này.
    Trong lúc đợi Nhật Bản tắm rửa, tao bước ra ngoài ban công, ở đây có đặt 1 bộ bàn ghế, trên bàn có 1 cái đồ gạt tàn thuốc, ĐM vậy là buồn ngủ gặp chiếu manh rồi, tao bước nhanh vào phòng, lấy trong ba lô ra gói thuốc Marlboro, ngồi xuống cái ghế ngoài ban công rồi đốt 1 điếu thuốc... Phà ra những làn khói thuốc, tao sảng khoái ngắm nhìn thành phố đã lên đèn, mọi thứ thật lung linh và huyền ảo trong mắt tao, đúng là kinh đô ánh sáng.
    Tắm rửa xong xuôi, tụi tao bước cùng nhau trên con đường ven bờ sông Seine, cùng nhau tận hưởng những làn gió mát từ dòng sông, dạo bước qua những con phố nhỏ của Paris, khi bước vào khu phố Tàu, tao thấy nhiều nhà hàng, quán ăn ghi chữ Việt Nam, nào là Phở Hòa Pasteur, Phở Tàu Bay Lý Thái Tổ, bánh mì Việt Nam, bánh cuốn... ĐM tưởng đang ở Sài Gòn không chứ. Cuối cùng tao chọn 1 nhà hàng nhỏ kiểu Trung Quốc, tao thấy Nhật Bản cũng thích vì hay nghe em nói khoái ăn đồ ăn Trung Quốc.
    Tụi tao chọn cái bàn gần cửa, vừa ăn uống vừa có thể nhìn ra ngoài đường phố. Kêu mấy món ăn, nhâm nhi cùng với mấy chai rượu được hâm nóng dưới cái thời tiết mùa thu mát mẻ cũng đủ làm cho tao với Nhật Bản no nê và ngà ngà say. Cái bill đem ra được tụi tao share tiền để trả, tất cả chi phí chuyến đi này đều được tao và Nhật Bản share đều ra như vậy, tao thấy cách sống như vậy cũng rất hay, nó sòng phẳng chẳng ai nợ ai, thoải mái cho mỗi người vì cuộc sống bên này rất đắt đỏ và ai cũng phải cực khổ làm để kiếm đồng tiền.
    Đi bộ về gần tới khách sạn thì Nhật Bản kéo tay tao vào 1 cửa hàng bách hóa, em nói vì đi bộ xa quá nên hết say rồi, mua thêm rượu vang và chút gì đó về khách sạn uống tiếp, tao dứt liền, chắc tính tao cũng như Nhật Bản làm thì phải ra làm, chơi thì phải chơi cho tới nóc. Vậy là 2 chai rượu vang và 1 ít chocolate được tụi tao mua đem về phòng.
    Ngồi ngoài ban công, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, phía dưới là những cặp đôi yêu nhau đang xuôi ngược trên những con phố lung linh ánh đèn hòa quyện cùng với những bản tình ca Pháp được phát ra từ 1 quán cà phê nào đó, xa xa là dòng sông Seine nổi tiếng trong thơ văn của những thi hào trên thế giới thổi những cơn gió mát lạnh vào, tao cảm giác như mình đang ở chốn thiên đường, không thiên đường sao được khi ngồi đối diện với tao lại là 1 người con gái xinh đẹp đến từ xứ sở Phù Tang, những cơn gió làm cho mái tóc của Nhật Bản nhẹ tung bay trong gió, làm tỏa ra mùi hương thoang thoảng, làm em thêm xinh đẹp và quyến rũ dưới cái ánh sáng mờ ảo trong đêm.
    Bất chợt, cái điện thoại của tao để trên bàn sáng lên vì có tin nhắn đến, làm nổi lên cái hình nền của thằng nhóc con tao, Nhật Bản cũng thấy, tin nhắn của Mr. Smoker chúc tao có chuyến đi vui vẻ. Đợi tao trả lời tin nhắn xong, Nhật Bản hỏi tao
    _ Anh có thể cho em coi hình con trai của anh?
    Tất nhiên là tao đồng ý rồi, ai mà chẳng muốn khoe hình ảnh con cái của mình. Nhật Bản chắc là rất thích, em cười và khen mỗi khi tao lướt từng tấm hình của thằng nhóc. Coi xong, em lại nhấp 1 hớp rượu rồi cất tiếng nói
    _ Em cũng mơ ước sau này sẽ có những đứa con xinh đẹp nhưng em lại không muốn ràng buộc trong chuyện hôn nhân.
    Tao thấy Nhật Bản có vẻ hơi trầm lặng lại khi nói xong, tao hơi tò mò nên hỏi
    _ Hình như em có gì đó không thích chuyện hôn nhân.
    Nhật Bản gật đầu nhè nhẹ, em lại uống cạn ly rượu và nói
    _ Đây là câu chuyện của gia đình em, và anh là người đầu tiên em kể chuyện này.
    Tao cũng uống cạn ly rượu của mình, tao nói với em
    _ Anh sẵn sàng nghe em kể nếu như em cảm thấy nhẹ lòng hơn sau khi chia sẻ với anh.
    Nhật Bản cười nhẹ, nụ cười thật đẹp với đôi má hồng hồng vì đã uống nhiều rượu
    _ Thật ra ba mẹ em đã ly hôn từ 3 năm trước nhưng vẫn sống chung 1 nhà nên em thấy chuyện hôn nhân có 1 cái gì đó nó ám ảnh. Em chỉ muốn sinh con nhưng em không muốn kết hôn, em muốn tự do không bị ràng buộc với ai hết.
    Tao cười với cái suy nghĩ của em, tao cũng kể cho em nghe về gia đình mình, về những thiếu thốn tình cảm của ba mẹ lúc nhỏ nhưng khi tao lớn lên, khi tao có gia đình thì tao lại đi vào vết xe đổ đó.
    Nghe xong Nhật Bản lại nói
    _ Em không nghĩ anh lại gặp nhiều điều không may mắn hơn em. Chắc là suy nghĩ của em là đúng, em sẽ không kết hôn, chỉ muốn có những đứa con cho riêng mình.
    Tao lại cười, rồi nói như chọc ghẹo em
    _ Vậy anh sẽ tặng em những đứa bé bụ bẫm, em đồng ý không?
    Nói xong tao cười lớn, câu nói vừa rồi tao cũng không có ý gì hết chỉ là muốn chọc cho Nhật Bản cười vui thôi nhưng không thấy em cười, chỉ thấy 2 gò má của em thêm đỏ hồng, rồi Nhật Bản lại nói
    _ Ừ, nhưng phải đẹp như con trai của anh.
    ĐM, không biết phải tao chọc em trước rồi bây giờ Nhật Bản chọc tao lại không nữa, trong cái không khí bây giờ, em nói câu đó chẳng khác nào mời gọi tao chứ, thôi kệ mẹ suy nghĩ nhiều chi cho mệt.
    Và tao bất ngờ khi nghe Nhật Bản hỏi tao tiếp tục
    _ Anh có chấp nhận chúng ta sống như 1 cặp tình nhân trong mấy ngày mình ở Paris hay không?
    ĐM sao tối nay em đưa tao từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, tao nghĩ chắc là Nhật Bản đã say nên tao hỏi lại em 1 cách nghiêm túc
    _ Em biết anh cũng có 2 người bạn gái ở Việt Nam rồi mà, sao em lại đưa ra lời đề nghị như vậy?
    Nhật Bản lại cười to, em nhìn tao rồi nói
    _ Anh có bạn gái là chuyện của anh, không liên quan tới em. Có lẽ anh chưa thích nghi được với cuộc sống ở đây, thấy hợp nhau thì đi du lịch cùng nhau, lên giường cùng nhau, chỉ là tình nhân với nhau trong thời gian này, sau khi kết thúc chuyến du lịch thì mọi thứ trở lại bình thường, thế thôi.
    ĐM, tao ngỡ ngàng với những gì Nhật Bản vừa nói, tao cũng mới bắt đầu cuộc sống bên này và có lẽ còn nhiều điều tao chưa biết về lối sống, con người phương Tây chăng? Dù gì Nhật Bản cũng đã qua đây từ lúc 16 tuổi, khoảng thời gian quá dài đủ để em ảnh hưởng ít nhiều cách sống bên này.
    Sau này tao mới biết được rõ hơn về những chuyến du lịch như thế này, những cặp biết nhau qua mạng xã hội, quen biết nhau ngoài đời...nếu thấy hợp nhau, thích nhau thì đến kỳ nghỉ đông lại cùng nhau đi du lịch như những cặp đôi yêu nhau, cùng share chi phí chuyến đi, cùng lên giường với nhau, cùng hưởng thụ kỳ nghỉ nghỉ đông ở 1 quốc gia châu Á nhiệt đới nào đó ... Để rồi sau chuyến đi đó, có những cặp tiếp tục yêu nhau hoặc có những cặp kết thúc, coi nhau như những người bạn bình thường hoặc xem nhau như 2 người xa lạ.
    Trời về khuya, rượu đã hết, tao chếch choáng trong hơi men, Nhật Bản cũng vậy và thằng đàn ông trong tao đâu thể nào từ chối lời đề nghị của 1 người phụ nữ quyến rũ như Nhật Bản. Ừ thì tao đâu phải là thằng đàn ông tốt 1 cách hoàn hảo nhưng tao cũng không phải là 1 thằng xấu xa đến tận cùng đâu, tao nhớ có 1 ông anh đã từng đọc câu chuyện đời của tao nói rằng tao giống như 2 chấm tròn nhỏ trong cái vòng thái cực, đúng thật con người mà, chẳng ai là hoàn hảo cả. Khi đọc đến đoạn này chắc chắn là sẽ có nhiều chị em phụ nữ không hài lòng về tao, nhưng đàn ông mà, bản chất của đa số những thằng đàn ông tụi tao là như vậy, luôn đa tình và tham lam mà, đúng không tụi mày? Tao viết câu chuyện này không phải để xây dựng hình tượng cho tao mà vì muốn lột tả hết tất cả phần Con và phần Người của 1 thằng đàn ông trong tao, vậy thôi.
    Tụi tao đứng trên ban công trao nhau những nụ hôn say đắm, những cơn gió cứ thổi vào nhưng chắc là không làm lạnh lẽo gì khi 2 cơ thể đang ôm nhau nóng bừng vì những nụ hôn.
    Tao nằm bên cạnh Nhật Bản trên chiếc giường trong căn phòng khách sạn đậm chất kiến trúc của Pháp, những mảnh quần áo đã bị lột ra quăng vào 1 góc nào đó, bầu ngực căng tròn của người con gái xứ sở Mặt Trời mọc cứ áp chặt vào người tao, những tiếng rên sung sướng trong cơn hoan lạc, nó như đê mê bất tận, cứ như vậy 2 cái cơ thể trần trụi quấn lấy nhau mà cùng hưởng thụ những thú vui xác thịt...
    Người đời thường nói "Ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật", ý nói những cái thú hưởng thụ cuộc sống này. Và tao không ngờ trong cuộc đời mình, chỉ trong 1 buổi tối mà tao may mắn có thể hưởng thụ được hết tất cả những lạc thú đó, đôi khi cái cuộc đời nó nhấn chìm mình trong những phong ba bão tố, để rồi có những lúc như thế này nó lại mang đến cho mình những thú vị đến không ngờ...
    Sáng hôm sau, tao mệt mỏi thức dậy sau 1 đêm dài chìm trong những khoái lạc cùng với Nhật Bản, tụi tao cùng nhau tắm rửa, đúng là con gái Nhật Bản chăm sóc cho người tình của mình thật chu đáo, em chà rửa từng ngóc ngách trên thân thể của tao, vậy là tiếp tục 1 cuộc vui xác thịt được diễn ra trong cái phòng tắm, tụi tao giống như đang trải qua 1 kỳ trăng mật tại xứ sở thần tiên.
    Bước ra khỏi khách sạn, tụi tao ghé 1 quán ăn sáng kiểu Pháp, có lẽ vì hao tổn sức lực nhiều quá nên tao ăn rất nhiều và rất ngon, Nhật Bản nhìn tao ăn mà cứ cười, tao biết rằng những giây phút hạnh phúc như thế này sẽ không còn khi chuyến du lịch này kết thúc nhưng kệ mẹ, suy nghĩ nhiều làm gì, cuộc sống mà, cứ tận hưởng vui vẻ những phút giây hiện tại như thế này...
    Ăn sáng xong, tụi tao lại nắm tay cùng nhau dạo bước dưới những tia nắng sáng, bắt đầu 1 ngày mới để khám phá Paris tráng lệ giống như những Messieurs và Madame...
     
    vudinhnghia2011, Nguyễn Nam 368phongcellphone thích điều này.
  7. 12/9/20 lúc 09:46

    anhquyetdk

    Crazy Poster

    anhquyetdk
    Tham gia:
    3/10/12
    Bài viết:
    307
    Được thích:
    78
    Tml ngon
     
  8. 12/9/20 lúc 11:41

    HIEU_MINH66

    Major Poster

    HIEU_MINH66
    Tham gia:
    16/4/18
    Bài viết:
    134
    Được thích:
    24
    hay và ngon kkkk
     
  9. 12/9/20 lúc 14:01

    taydola1983

    Insane Poster

    taydola1983
    Tham gia:
    20/12/08
    Bài viết:
    659
    Được thích:
    159
    Tiếp TML.,mày đúng là số hưởng.,
     
    Chỉnh sửa cuối: 12/9/20
  10. 14/9/20 lúc 15:21

    ĐH_Mobile

    Insane Poster

    ĐH_Mobile
    Tham gia:
    23/7/12
    Bài viết:
    532
    Được thích:
    77
    Tiếp đi TML.đang hấp dẫn
     
  11. 17/9/20 lúc 05:04

    ..::Thanh_gsm::..

    Moderator

    ..::Thanh_gsm::..
    Tham gia:
    10/2/07
    Bài viết:
    122
    Được thích:
    6
    Tưởng hết rồi, lại có tiếp à AE? Buồn buồn đọc cũng hay ghê.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/9/20
  12. 18/9/20 lúc 17:08

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    #kíức1thờingangdọc ( Phần 2 )
    #Chap4
    Xa xa là cái tháp Eiffen cao sừng sững, biểu tượng của nước Pháp, gần đó là cây cầu cổ Léna bắc ngang dòng sông Seine, Nhật Bản cứ há hốc miệng khi lần đầu tiên được nhìn thấy những cảnh vật thật đẹp và hoành tráng như thế này, em cứ bắt tao chụp cho em thật là nhiều góc ảnh.
    Tụi tao đã đặt vé thang máy lên đỉnh ngọn tháp trước đó nên giờ chỉ việc đứng xếp hàng chờ tới lượt mình, sau khi lên tới đỉnh tháp Eiffel, ngắm nhìn hết toàn cảnh của thủ đô Paris, phải nói là 1 trải nghiệm không bao giờ quên, tụi tao lại trao nhau những nụ hôn, thật sự hôn hít ở đâu cũng vậy nhưng hôn nhau trên đỉnh Eiffel như thế này thì có 1 cái cảm giác gì đó rất là đặc biệt và đáng nhớ nhất trong đời tụi mày ạ.
    Buổi trưa tụi tao đặt bàn ở cái nhà hàng nằm ở trên tháp Eiffel luôn, vì nằm ở vị trí quá hot nên giá cả cũng hơi bị cao như chiều cao của cái tháp vậy nhưng tao thấy nó xứng đáng đồng tiền, vừa ăn trưa vừa được nhìn toàn cảnh Paris, đó cũng là 1 cái lạc thú trên trần gian.
    Ăn trưa xong thì Nhật Bản bắt tao cuốc bộ với em qua bảo tàng Louvre cách đó cũng 3-4 cây số, đây là cũng là 1 nơi phải ghé khi tới Paris với bức tranh bà Mona Lisa của họa sĩ Leonardo da Vinci, có lẽ bức tranh này còn nổi tiếng hơn cả cái bảo tàng Louvre vì thấy ai vào tham quan cũng tụ tập đứng trước bức tranh đó mà chiêm ngưỡng, riêng tao thì chắc là chưa có trình độ để hiểu được bức tranh nó đẹp và giá trị như thế nào.
    Chiều tà, tao và Nhật Bản lại ngồi trên chiếc du thuyền lướt nhè nhẹ trên dòng sông Seine êm đềm, dọc 2 bên bờ sông là phố xá tấp nập nhưng cũng không làm mất đi cái không gian lãng mạn của buổi hoàng hôn, khi mà Nhật Bản đang tựa đầu em vào bờ vai của tao, cứ thế tụi tao ngồi đó trên chiếc du thuyền, mặc cho những thứ đang tồn tại xung quanh.
    Buổi tối Paris thật đẹp, thật lộng lẫy như 1 nàng công chúa kiêu sa khoác lên mình bộ áo lấp lánh. Tao nắm chặt tay Nhật Bản dạo bước trên đại lộ Champ- Elysées, phía trước là Khải Hoàn Môn rực rỡ với lá cờ Pháp...
    Rồi 2 ngày lang thang ở Paris cũng kết thúc, tụi tao phải thu xếp hành lý để trở về, đêm nay là đêm cuối cùng ở Paris của chuyến du lịch, tụi tao về phòng sớm hơn, cùng nhau đắm mình trong làn nước nóng, cùng nhau ăn tối... Vẫn là bộ bàn ghế ở ban công, Nhật Bản ngồi đó say sưa hát với cây đàn guitar mà em đem theo, chai rượu lại được rót đều vào 2 cái ly, tao rít 1 hơi thuốc, làn khói trắng như đang hòa vào cùng với những âm điệu của bài hát "Bang Bang"
    "...Bang bang, tu t'amusais
    Bang bang, je te suivais
    Bang bang, et ce bruit-là
    Bang bang, je ne l'oublierai pas..."
    Tao biết rằng qua đêm nay tao sẽ không còn được cái cảm giác yêu đương nồng cháy này nữa, nhưng thôi níu kéo để thêm muộn phiền chứ làm gì, những ngày qua cứ như là tao đang tận hưởng cuộc sống trên thiên đường, đời người chỉ sống được có 1 lần thôi mà. Nhưng sau tất cả, tao thấy chỉ ở bên cạnh Vĩnh Long và Sóc Trăng là tao cảm thấy hạnh phúc nhất, còn Nhật Bản thì có chăng đó chỉ là 1 cơn say nắng nhất thời, giống như 1 mẩu chuyện nhỏ tạo nên cả câu chuyện dài trong cuộc đời của tao.
    Tụi tao lại lao vào nhau, ngấu nghiến và đê mê vì cả 2 đều biết rằng đây là đêm cuối cùng của bản hợp đồng trò chơi tình ái, để rồi sau đó mỗi người sẽ trở lại cuộc sống riêng của chính mình.
    Những ngày vui vẻ qua thật nhanh, đoàn tàu lại lăn bánh rời khỏi sân ga trong buổi sáng mùa thu, tạm biệt Paris hoa lệ, tụi tao lại trở lại với cuộc sống hàng ngày.
    Sau chuyến du lịch ở Paris khoảng hơn 1 tháng thì Nhật Bản xin nghỉ làm ở trang trại, tao có hỏi lý do thì em nói rằng phải tập trung cho kỳ thi sắp tới. Vậy là tao ôm em chào tạm biệt trong 1 buổi chiều, biết rằng cuộc sống luôn có họp rồi tan nhưng nhìn bóng dáng của Nhật Bản bước lên xe buýt thì trong tao vẫn có chút gì đó hụt hẫng, tao cứ đứng đó cho đến khi chiếc xe xa dần, xa dần rồi biến mất sau những khúc cua.
    Bây giờ trang trại chỉ còn có tao, 2 thằng người Pháp gốc Phi và em người Đức cùng nhau làm việc, Mr. Smoker đang tuyển thêm nhiều người nữa vì cũng đã đến gần sát vụ thu hoạch nho hàng năm để cho ra những thùng rượu vang mới.
    Rồi những ngày thu hoạch nho cũng bắt đầu, khách du lịch từ mọi nơi đến ở farmstay để cùng trải nghiệm những ngày hái nho, vì làm thủ công nên tất cả các công đoạn đều không sử dụng máy móc, tao nghĩ đó là cái hay của Mr. Smoker, khách du lịch được cùng ăn, cùng làm với những người nông dân ở đây.
    Công việc của tao lúc đó là hướng dẫn khách hái nho, chùm nho nào để làm rượu, chùm nho nào dùng để làm nho khô, rồi đem nho vào nhà chế biến rượu, chỉ cho khách thử rượu vang, phô mát... Nói chung công việc cũng phải chạy tới chạy lui nhiều nhưng tao thấy vui vì tiếp xúc được nhiều tầng lớp khách hàng, tiếng Anh thì càng được nâng cao và tất nhiên là tiền lương cũng được trả cao hơn.
    Tao nhớ trong cái đám du khách đó, có 1 em người Ý, em khoảng 24- 25 tuổi, là nhân viên văn phòng làm việc ở công quốc Monaco, em người Ý đi công tác ở Thụy Sĩ, xong việc thì em lại tranh thủ ghé ở farmstay của tụi tao vài ngày để coi nông dân thu hoạch mùa nho hàng năm.
    Em có đôi mắt nâu, tóc đen đặc trưng của dân Italy, lúc đầu tao hơi bất ngờ với cách nói chuyện của em, nói nhanh và hơi lớn tiếng, ĐM kiểu giống như chửi lộn nhưng sau này tao mới biết thường đó là cách nói chuyện của người Ý, nó không lẫn vào đâu được.
    Em người Ý được tao chỉ làm nho, rồi em cũng tự biết cắt nho như những người nông dân khác, nhìn em cặm cụi nhẹ nhàng cắt từng chùm nho, mồ hôi ướt hết khuôn mặt của mình, cùng với nắng chiều hắt vào mái tóc đen của em làm tao thấy em người Ý thật đẹp.
    Cái ngày trước khi em đi khỏi farmstay, đêm đó tao làm vài món Việt Nam mời em, cũng không có gì ngoài gỏi cuốn, chả giò, nem nướng miền Tây... Vậy mà tao thấy em ăn thật nhiều và khen ngon liên tục, cả 2 tụi tao cùng ăn uống thật vui vẻ và chuyện gì đến cũng sẽ đến, tao cũng đã bắt đầu quen dần với cuộc sống và phong cách ở bên này nên cũng không còn bỡ ngỡ như lúc đầu.
    Cái cảm giác tò mò, muốn tìm hiểu xem những người phụ nữ nước ngoài như thế nào nó làm cho tao như 1 thằng fuckboy. Cuộc vui xác thịt lại được diễn ra ở căn phòng của em thuê trong farmstay, trong cuộc vui đó, tao không biết ai là người muốn chinh phục ai, tao hay em người Ý ???
    Những thằng đàn ông luôn là như vậy và tao cũng không phải ngoại lệ, nhưng cái cách tao đến với những người phụ nữ có chăng hơi khác 1 chút, tao không giấu diếm họ về cuộc sống riêng tư của mình, biết rằng chỉ là những cuộc chơi xác thịt thoáng qua nhưng tao thích sự sòng phẳng, đến với nhau không gượng ép và ra đi trong sự vui vẻ, chẳng có gì phải trách cứ lẫn nhau, giống như tao đã từng đến với Vĩnh Long, với Sóc Trăng rồi sau này là Điều dưỡng và được 3 người phụ nữ chấp nhận mà chia sẻ tình cảm.
    Mùa thu hoạch nho cũng đã hết, đó cũng là lúc tao phải chuẩn bị đi gia hạn Visa ở thành phố Berne, nơi đặt Tổng Lãnh sự quán Việt Nam, cách Gienève hơn 150 cây số. Lại thêm 3 tháng gia hạn Visa ở Thụy Sĩ, trên đường trở về Gienève, tao cứ băn khoăn với những suy nghĩ của mình về cuộc sống hiện tại bên này, thật sự tao vẫn không thích cuộc sống ở đây, tao lại nhớ tới những chuyến xe cứu thương, nhớ những chặng đường dài đã qua, nhớ những mảnh đời tao từng gặp, những cái xác tao từng đem về, tao nhớ Sài Gòn, lại thèm cái mùi khói bụi, thèm cái cảm giác kẹt xe, bì bõm trên những con đường ngập nước... Sài Gòn trong tao là 1 cái gì đó thân thuộc lắm, là gia đình, là bạn bè anh em, là những người phụ nữ tao yêu. Chắc có lẽ tụi mày cũng sẽ như tao, ai mà không có quê hương để nhớ chứ, đúng không ?
    Tàu lai nhìn qua tao, hôm nay em về Gienève cùng tao trên chiếc xe ô tô riêng của Tàu lai, em học và ở thành phố Berne này, vụ gia hạn Visa cũng là nhờ Tau lai giúp tao, em nói
    _ Sao trầm tư quá vậy anh? Nhớ nhà hay nhớ mấy bà ở Việt Nam?
    Tao cười vì Tàu lai đã bắt mạch được tao
    _ Anh nhớ cả 2.
    ĐM, lúc đó cái Audio bluetooth trên xe đang mở bài hát "Đường về quê hương" của Quang Lê, tao nghe mà trong lòng ngổn ngang tâm sự. Chiếc xe vẫn bon bon trên đường, ngoài kia những cánh rừng đã bắt đầu thay lá, màu vàng úa đã dần thay thế cho màu xanh của núi rừng, nó báo hiệu 1 mùa đông lạnh giá của Châu Âu sắp tới, phong cảnh đẹp đó nhưng sao mà nó buồn giống như tâm trạng của tao lúc bấy giờ.
    Tao định nghỉ vài ngày để ở nhà chơi với Tàu lai nhưng em cứ nằng nặc bắt tao phải đi làm, em nói có mẹ tao rồi nên tao cứ lo công việc của tao đi, ĐM vậy mà tao nhớ ở sân bay Tân Sơn Nhất ngày nào, Tàu lai còn ôm tao như không muốn rời đi, thôi kệ mẹ vậy thì đi làm tiếp tục.
    Ở trang trại làm đến gần ngày cuối tuần, hôm đó lúc đang lui cui dọn dẹp cái chuồng bò theo lịch làm việc thì em người Đức chạy xuống nói với tao
    _ Mày ra farmstay liền đi, có 2 người con gái Việt Nam kiếm mày đó.
    Tao ngạc nhiên vì qua đây ngoài gia đình tao thì tao có quen đồng hương đéo nào đâu, thôi thì dọn dẹp đồ đạc qua 1 bên để ra coi sao, tao nghĩ có thể ai đó nhận lầm người.
    Bước vào cái sảnh phòng khách của khu farmstay, tim tao đập thật mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trước mắt tao là hình dáng của 1 người mặc dù người đó quay lưng về phía tao, không nhìn thấy mặt người đó nhưng cảm xúc của tao lúc đó như vỡ òa, thật sự là quá bất ngờ... Tao biết chắc chắn là mình không phải đang nằm mơ, tất cả là sự thật đang diễn ra trước mắt của mình.
     
  13. 24/9/20 lúc 00:57

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    #kíức1thờingangdọc ( Phần 2 )
    #Chap5
    ...Vĩnh Long...!!!
    Tao la lớn kêu tên em, Vĩnh Long và Tàu lai đang mải mê đứng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh bỗng giật mình khi nghe tiếp kêu của tao.
    Biết là Vĩnh Long sẽ qua đây vì em có nói trước khi tao đi nhưng không ngờ là Vĩnh Long lại tạo cho tao bất ngờ như thế này, tao chạy đến bên cạnh em rồi ôm Vĩnh Long thật chặt như sợ em đi mất, quên hết mọi người xung quanh, tao nhấc bổng Vĩnh Long lên khỏi mặt đất mà xoay vòng trong sự sung sướng...
    Chỉ đến khi Vĩnh Long la lên vì chóng mặt thì tao mới bỏ em xuống, em người Đức nhìn tụi tao rồi hỏi
    _ Bạn gái mày hả T ?
    Tao trả lời trong niềm vui
    _ Ừ, vợ tương lai của tao.
    Em người Đức cùng cười chung với những nụ cười tràn ngập hạnh phúc của tao.
    Thì ra là Vĩnh Long muốn tạo bất ngờ cho tao, mấy ngày nay em nói có việc nên không có liên lạc với tao, Tàu lai cũng vậy, tự nhiên xuống nhà tao chơi mà kêu tao đi làm. Thôi kệ mẹ, giờ đây được Vĩnh Long bên cạnh là vui rồi.
    Tưởng là Vĩnh Long sẽ ở lại cùng tao nhưng em với Tàu lai về lại Thụy Sĩ vì có chú thím 3 qua cùng nữa, vậy là tao phải chờ thêm 1 ngày nữa mới tới cuối tuần để được nghỉ vì trang trại đang thiếu người. Tao điện thoại trước để xin Mr. Smoker cho tao nghỉ hết tuần sau vì Vĩnh Long qua đây chơi được có 8 ngày.
    Thời gian tới cuối tuần sao mà nó dài lê thê, chắc vì trong lòng luôn thấp thỏm tới ngày nghỉ để về lại bên Thụy Sĩ. Trong tao lúc này đang ấp ủ 1 dự tính, mà có lẽ khi về lại Thụy Sĩ tao mới thực hiện được.
    Rồi cái ngày cuối tuần cũng tới, tao vội vã bắt chuyến xe buýt cuối ngày để quay về nhà, trong lòng nôn nao để về càng nhanh càng tốt.
    Chú thím 3 chờ tao ở cái bàn cà phê trên tầng 2, đợt này chú thím qua đây du lịch theo tour của 1 hãng thuốc tây tài trợ, chú thím không đi theo tour định sẵn mà xin tách đoàn để ở lại chơi với gia đình tao. Vậy là cả nhà quây quần bên bữa cơm tối, Vĩnh Long nấu thêm cho tao mấy món Việt Nam mà tao thích, đúng là tao chờ đợi bữa cơm này lâu lắm rồi, có mẹ tao, có chú thím 3, có cả Vĩnh Long.
    Đợi mọi người ăn uống xong xuôi, Vĩnh Long vừa đem dĩa trái cây tráng miệng lên, tao kéo tay Vĩnh Long ngồi xuống bên cạnh, lúc này tao hơi hồi hộp rồi nhìn chú thím 3, tao nói với cái giọng hơi run run
    _ Cho con được thưa chuyện với chú thím và mẹ con.
    Mọi người nhìn tao hơi ngạc nhiên, Vĩnh Long cũng vậy, không biết chuyện gì đây vì tao có nói trước với ai đâu. Tao cứ đứng đó nói, đại khái là mọi người cũng đã biết tao và Vĩnh Long yêu nhau cũng lâu, cũng đã tìm hiểu nhau rồi nên tao xin phép nhân dịp này cho tao và Vĩnh Long được tiến tới hôn nhân, tao không muốn Vĩnh Long phải chờ đợi tao nữa. Nói xong thì nhìn qua chú thím 3, mẹ tao thì thấy ai cũng cười, còn Vĩnh Long thì cúi gầm mặt xuống, chắc là em đang mắc cỡ, mà mắc cỡ đéo gì, trước sau gì cũng có ngày này mà. Mẹ tao cũng hiểu ý nên quay qua hỏi chú thím 3
    _ Ý anh chị thấy sao?
    Chú 3 cũng cười vui vẻ rồi trả lời câu hỏi của mẹ tao
    _ Thì tụi nó đặt mình ở đâu, mình chỉ biết ngồi ở đó thôi chị.
    Tao cũng đoán biết là người lớn sẽ đồng ý mà, tao giả bộ hỏi Vĩnh Long
    _ Ý của em sao em?
    Lúc này Vĩnh Long đỏ mặt ngồi im ru không trả lời, em đang ôm thằng nhóc con tao trong lòng, tao biết em cũng sẽ có cảm giác hạnh phúc như tao lúc này. Lại hỏi tiếp thằng nhóc
    _ Ku Bi chịu dì Vĩnh Long lo cho con với ba không?
    Thằng nhóc gật đầu, nó dựa đầu vào người của Vĩnh Long, chắc là nó đang nhớ mẹ của nó, giờ có Vĩnh Long chắc là nó sẽ vui hơn.
    Tối đó Vĩnh Long muốn nói chuyện riêng với tao nên tao dắt em thả bộ ra ngoài, tay trong tay tụi tao rảo bước ra hồ Gienève, chọn 1 quán cà phê gần đó, tụi tao bước vào ngồi thưởng thức những ngụm cà phê nóng hổi Arabica, Vĩnh Long nhìn tao rồi em cất tiếng hỏi
    _ Anh đã suy nghĩ kỹ chưa ?
    Tao nhìn thẳng vào đôi mắt của Vĩnh Long rồi trả lời
    _ Anh suy nghĩ rất kỹ rồi.
    Vĩnh Long lại hỏi tiếp
    _ Vậy còn Sóc Trăng? Còn Điều dưỡng nữa anh, em thấy Điều dưỡng thay đổi rất nhiều từ khi gặp anh, Điều dưỡng cũng yêu anh thiệt đó.
    Tao vẫn nhìn thẳng vào mắt của Vĩnh Long như muốn em phải tin những gì tao nói
    _ Em ở trong lòng của anh ra sao thì em cũng đã hiểu. Sóc Trăng hay thậm chí là Điều dưỡng thì cũng không thể thay thế được em.
    Vĩnh Long cười, nụ cười thật nhẹ nhàng như cái tính cách của em, em nói với tao
    _ Em không ghen nữa đâu, em hiểu tính anh. À mà em có chuyện này muốn nói thật với anh, em không muốn giấu anh, không chừng sau khi em nói ra thì anh lại thay đổi ý định của mình.
    Tao hơi ngạc nhiên vì từ đó đến giờ Vĩnh Long không hề giấu tao bất cứ chuyện gì, dù là lớn hay nhỏ
    _ Em cứ nói đi
    Vĩnh Long ngồi trầm tư 1 lúc, cuối cùng em mới nói
    _ Thật sự là em không thể có con, em sợ em nói ra điều này thì anh sẽ buồn, rồi mẹ anh nữa...
    Lý do vì sao Vĩnh Long lại như vậy thì tao không muốn kể ở đây, đó là 1 câu chuyện buồn. Khi nghe Vĩnh Long nói xong, tao chỉ biết cầm tay của em rồi nói dứt khoát
    _ Có con hay không thì không quan trọng, sau này ku Bi nó cũng sẽ coi em như mẹ ruột thôi, tụi mình chẳng phải có 1 đứa con rồi sao. Tưởng chuyện gì, em đừng có nghĩ ngợi nhiều.
    Tao ngồi đó ôm Vĩnh Long vào lòng, có lẽ em mặc cảm vì không có được thiên chức làm mẹ nên em sẵn sàng chấp nhận chia sẻ tình cảm của mình với người phụ nữ khác. Sao tao cảm thấy mình ích kỷ quá, ích kỷ với Vĩnh Long, ích kỷ với cả Sóc Trăng, chuyện tình cảm nó khiến cho tao phải loay hoay như 1 người đang mất phương hướng tìm cách thoát ra khỏi cái mê cung tình ái loằng ngoằng này.
    Tối hôm đó tụi tao ngồi nói chuyện rất lâu, về hiện tại, về tương lai sắp tới, Vĩnh Long chấp nhận lấy tao nhưng có 1 điều duy nhất mà em vẫn còn lo lắng đó là cái tính đào hoa của tao, cũng phải thôi, Sóc Trăng và Điều dưỡng là thí dụ thực tế nhất nhưng là 1 thằng đàn ông thì đâu thể nào hoàn hảo hết tất cả mọi mặt, ai mà không có những mặt xấu của mình.
    Đám cưới nho nhỏ nhưng tràn ngập tiếng cười hạnh phúc được gia đình 2 bên tổ chức ở 1 ngôi chùa, à mà không hẳn là chùa vì đây là căn nhà của 1 người bạn mẹ tao, cô này là người Trung Quốc tu tại gia nên có xây dựng 1 tịnh thất trong khuôn viên trang trại của cô ở vùng ngoại ô.
    Lễ cưới diễn ra cũng không có nhiều người, chủ yếu là gia đình bên tao và chú thím 3, mẹ con của em Tàu lai, vài người bạn đồng hương, tụi tao dự định sẽ tổ chức thêm 1 lễ cưới nữa ở Việt Nam vì đời người con gái chỉ có 1 lần nên không thể làm sơ xài được.
    Vĩnh Long thật đẹp trong bộ áo dài mà mẹ tao đặt may mấy ngày trước, tao cũng đeo cho em chiếc nhẫn cưới mà tao đã dành dụm tiền làm ở trang trại, mọi thứ thật đơn giản nhưng chú thím 3 vẫn vui vẻ, tao thấy họ thật sự hạnh phúc, có lẽ lời giao ước khi xưa giữa chú 3 và ba tao giờ đã thành hiện thực mặc dù nó có hơi muộn màng.
    Sóc Trăng và Điều dưỡng cũng biết được tụi tao làm đám cưới bên này, họ cũng chúc mừng cho tao và Vĩnh Long, tao biết Sóc Trăng sẽ buồn nhưng tao không thể làm khác hơn vì lúc đầu tao đã xác định trước với em là tao sẽ cưới Vĩnh Long.
    Những ngày kế tiếp, tao và Vĩnh Long chỉ loanh quanh ở Gienève vì tụi tao không có nhiều thời gian để đi chơi xa nhưng tao và cả Vĩnh Long vẫn thấy vui và hạnh phúc, ở bên cạnh người mình yêu thì ở đâu mà không được.
    Sao mà cái khoảng thời gian hạnh phúc nó trôi đi nhanh quá, cái ngày mà Vĩnh Long và chú thím 3 về lại Việt Nam rồi cũng tới. Tao ghét cái cảm giác phải đứng ở sân bay, ghét phải vẫy tay chào tạm biệt trong nước mắt với Vĩnh Long, để rồi phải bồi hồi đứng chôn chân mà lặng nhìn họ khuất bóng...
    Trở về lại với công việc thường ngày, trong lòng tao lại cảm thấy chông chênh, rồi 1 ngày nọ, Mr. Smoker kêu tao vào nói chuyện và buổi nói chuyện đó làm thay đổi tất cả dự tính của tao.
    Đại khái là khứa có bàn bạc với mẹ tao, Mr. Smoker muốn đầu tư về Việt Nam, khứa cũng giống như mẹ tao đều có ý nghĩ sẽ về Việt Nam nghỉ hưu, an hưởng tuổi già sau này và đó là lý do khứa muốn tao về lại Việt Nam, tìm tới những vùng đất nổi tiếng về du lịch, xin vào làm ở những resort, khách sạn, farmstay... Làm bất cứ việc gì rồi từ từ tích lũy kinh nghiệm để sau này về phụ giúp quản lý cho gia đình, khứa nói đây vừa là 1 nhiệm vụ cũng vừa là trách nhiệm của tao đối với gia đình của mình. Còn thằng nhóc con tao thì cứ để nó bên này, mẹ tao và vợ chồng khứa sẽ lo cho nó tốt nhất.
    Có lẽ người hiểu tao nhất trong gia đình không phải là mẹ tao mà là Mr. Smoker, khứa coi tao cũng như đứa con đỡ đầu và hỗ trợ tao rất nhiều từ đó đến giờ. Và giờ đây, cả nhà muốn tao trở về lại Việt Nam, tao nghĩ trong khoảng thời gian vừa qua, họ đã thấy tao thay đổi rất nhiều, chắc là họ đã không còn thấy hình ảnh của thằng T ăn chơi quậy phá của ngày xưa nữa rồi. Đôi lúc tao tự hỏi, không biết việc sắp xếp đưa tao qua bên này, phải chăng đó là 1 phép thử của gia đình tao ???
    Rồi 1 buổi họp mặt trong gia đình được diễn ra, giữa tao, mẹ tao và vợ chồng của bà dì tao. Tất nhiên là tao rất vui khi được trở về Việt Nam nhưng điều tao băn khoăn nhất chính là thằng nhóc, nó đã không có mẹ của nó bên cạnh, giờ tao là ba của nó cũng không thể gần gũi với nó nữa thì thật sự tao không đành lòng.
    Và chỉ 1 câu nói của Mr. Smoker đã làm cho tao đả thông tư tưởng của mình, cho đến giờ thì tao vẫn nhớ cái câu nói đó
    _ Mày hãy chuộc lại những lỗi lầm của mày lúc trước, mày thấy đó, những tờ Euro mà mẹ mày gửi về cho mày, nó phải cực khổ lắm mới có, tao nghĩ bây giờ mày đã hiểu. Còn con của mày hãy để nó tự lập như những đứa trẻ bên này, mày cứ yên tâm vì có tao, có cả gia đình lo cho nó.
    Mr. Smoker nói rất đúng, tao đã báo gia đình tao nhiều lắm rồi, số tiền mà mẹ tao phải gửi về Việt Nam để cho tao ăn chơi, rồi để cứu tao khỏi cảnh nợ nần cũng phải lên tới hàng tỷ đồng. Bây giờ chắc đây là cơ hội để cho tao chuộc lại những lỗi lầm ngày xưa, cũng là cơ hội cho tao sang 1 trang mới của cuộc đời mình, bắt đầu làm lại tất cả dù có hơi muộn màng.
    Chuyến bay về Việt Nam sau gần 6 tháng vi vu nơi xứ người, nó đem trả tao về lại Sài Gòn, trên chuyến bay đó có thêm thằng nhóc con tao, mẹ tao và Mr. Smoker, họ về theo để sắp xếp tổ chức đám cưới của tao và Vĩnh Long, thêm nữa là Mr. Smoker muốn đi khảo sát thêm vài địa điểm du lịch ở Việt Nam.
    Rồi đám cưới của tụi tao được tổ chức ở Sài Gòn, ngày rước dâu, tao tự lái xe hoa dẫn đầu đoàn rước về Vĩnh Long để rước cô dâu xinh đẹp Vĩnh Long về lại Sài Gòn, bên cạnh là 2 cô dâu phụ cũng rạng ngời không kém là Sóc Trăng và Điều dưỡng.
    Bây giờ thì mối quan hệ giữa Vĩnh Long, Sóc Trăng và thêm Điều dưỡng cũng đã bình thường, Sóc Trăng và Điều dưỡng chấp nhận làm 2 người tình nhỏ bên cạnh tao, họ với Vĩnh Long luôn vui vẻ, không có gì gọi là mâu thuẫn vì trước đó họ vốn dĩ là những người bị thân mà. Nhưng thỉnh thoảng trong cuộc sống vẫn có những lúc cãi nhất vì những chuyện không đâu nhưng Vĩnh Long luôn là người đứng ra chủ động dàn xếp, phụ nữ mà.
    Mr. Smoker và mẹ tao có mua 1 mảnh đất 4 hecta ở Phú Quốc trước khi đợt sốt đất ở đảo Ngọc diễn ra, giá mua lúc đó cũng gọi là rẻ nhưng hiện tại thì giá miếng đất dư sức mua 1 căn nhà mặt tiền ở khu trung tâm Quận 1. Miếng đất đó gần sát mặt biển, gia đình tao dự định trong tương lai sẽ về an hưởng tuổi già ở Phú Quốc, vừa kinh doanh mảng du lịch và vừa nghỉ dưỡng.
    Sau khi thằng nhóc, mẹ tao và Mr. Smoker về lại bên Thụy Sĩ thì tao về lại ở căn nhà của mình, nơi Vĩnh Long đang mở tiệm thuốc tây. Đứa em gái Vĩnh Long thì bị chú thím 3, à không ba mẹ vợ tao bắt về Vĩnh Long phụ coi sóc tiệm thuốc tây của gia đình. Tao thì sắm lại 1 chiếc 7 chỗ để chạy Grab trong thời gian chờ đợi Vĩnh Long làm thủ tục định cư ở Thụy Sĩ.
    Rồi có 1 biến cố xảy ra gần cuối năm 2018 với tao, đó là Nhật Bản đến tìm gặp mẹ tao bên Thụy Sĩ, trên tay em là 1 thằng nhóc mới hơn 8 tháng tuổi. Thằng nhóc chính là kết quả của chuyến du lịch ở Paris, Nhật Bản không muốn tao dính líu gì với chính đứa con của tao, em muốn làm 1 single mom của thời hiện đại nhưng cuộc đời không như là mơ, có quá nhiều khó khăn vất vả khi chăm sóc 1 đứa con, rồi chuyện cơm áo gạo tiền khi Nhật Bản chưa thể tốt nghiệp Đại học. Em đến để nhờ mẹ tao chăm sóc đứa con của mình, coi như là trả nó cho gia đình tao.
    Mẹ tao điện thoại cho tao biết tình hình và bà chắc chắn thằng nhóc chính là con trai tao vì nó giống tao như đúc, y hệt như lúc tao còn nhỏ.
    Vậy là mẹ tao có thêm 1 thằng cháu nội, còn Vĩnh Long thì giận tao cả 1 thời gian ngắn, Vĩnh Long trách tao giấu em chuyện của Nhật Bản, đúng là không muốn ai biết chuyện mình làm thì tốt nhất là đừng nên làm, nhưng cuối cùng Vĩnh Long cũng chấp nhận thêm 1 đứa con trai nữa của tao.
    Rồi cái ngày tao không mong đợi cũng tới, cái ngày chở Vĩnh Long ra sân bay, em khóc nhiều lắm. Cái số tao nó cứ sao đâu, cứ phải bôn ba, đến khi cưới được Vĩnh Long rồi thì vợ chồng lại mỗi người 1 nơi, âu cũng là số phận sắp đặt, chắc là khổ trước sướng sau quá tụi mày.
    Căn nhà thì sau đó tao cho 1 cặp vợ chồng người Pháp đang làm việc ở Việt Nam thuê lại, tao dùng hết số tiền cho thuê hàng tháng gửi cho 1 hội từ thiện ở An Giang, họ dùng số tiền đó để bảo dưỡng, xăng dầu cho 2 chiếc xe cứu thương chuyên chở bệnh nhân nghèo từ 1 huyện của An Giang đi các bệnh viện lớn ở Sài Gòn. Tài xế không lấy tiền tài, thay phiên nhau chạy, nhà bệnh nhân nào có điều kiện chút thì chỉ trả tiền dầu, chi phí bảo dưỡng xe thì sẽ có những người như tao góp lại, đúng cái chất từ thiện. Tao thì nghĩ tiền bạc không biết sao là thiếu, không biết sao cho đủ, thôi thì cứ chia sẻ với mọi người, cứ cho đi ắt sau này những đứa con của tao sẽ nhận lại, giống như tao đã từng được hưởng cái phúc đức từ ba mẹ của tao.
    Còn tao thì lại tiếp tục cuộc phiêu bạt đến vùng đất mới, đảo ngọc Phú Quốc. Nơi đó tao lại bắt đầu từ con số 0, để rồi hơn 2 năm sau, tao được may mắn ngồi vào vị trí quản lý tiền sảnh của 1 resort 3*.
    Và hiện tại như tụi mày đã biết rồi đó, tao xin nghỉ việc ở Phú Quốc để tiếp tục tìm kiếm những vùng đất mới, tiếp tục học hỏi thêm kinh nghiệm nhưng người tính không bằng Trời tính, đợt dịch vừa rồi đã ảnh hưởng nhiều tới kế hoạch của tao, thôi thì kệ mẹ đành phó mặc cho cuộc đời đưa đẩy.
    Đây là Chap cuối cùng của phần 2, chỉ có 5 Chap nhưng vì có sao thì tao kể vậy. Sắp tới tao sẽ viết tiếp phần 3, sẽ kể về cái thời của 1 thằng.T trẻ trâu ăn chơi quậy phá, có thể nói đây là khoảng thời gian vừa đáng quên cũng vừa đáng nhớ trong cuộc đời của tao.
    Nhưng bây giờ tao muốn được nghỉ ngơi đầu óc 1 thời gian, tụi mày cũng biết tao vừa nói lời chia tay với 2 người phụ nữ cũng đã gắn bó với tao mấy năm qua. Giờ tao hơi chông chênh, chắc cảm xúc viết cũng không có nhiều.
    Qua những câu chuyện của tao đã kể, hy vọng tụi mày sẽ có những cách nhìn mới hơn về cuộc sống này, đời người chỉ sống được có 1 lần, cứ sống theo cái cách tốt nhất mà tụi mày có thể sống để sau này có thể tự hào nhìn lại những gì mình đã trải qua.
     
  14. 24/9/20 lúc 07:50

    anhquyetdk

    Crazy Poster

    anhquyetdk
    Tham gia:
    3/10/12
    Bài viết:
    307
    Được thích:
    78
    hong
     

Chia sẻ trang này