Ẩn / Hiện Quảng Cáo

Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t

Thảo luận trong 'TÂM SỰ CHUYỆN TRÒ' bắt đầu bởi bình phone, 20/6/20.

  1. 12/8/20 lúc 22:29

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    #kíức1thờingangdọc
    #Chap47
    Tao lại bắt đầu vào cái guồng quay ăn - ngủ - lái xe. Nghĩ thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã hơn 1 năm tao bước chân vào cái nghề này, tao cũng không nhớ rõ đã chở bao nhiêu ca bệnh nặng, lấy bao nhiêu cái xác nữa, chứng kiến biết bao mảnh đời thiếu may mắn...
    Sài Gòn lại chuẩn bị vào hạ, những cây phượng vĩ đâu đó đã bắt đầu nở những chùm hoa đỏ rực, cái nóng hừng hực của những buổi trưa hè như làm cho tao muốn hoa cả mắt.
    Chiều hôm nay, tao hơi bất ngờ khi Điều dưỡng lại điện thoại hẹn tao ra uống cà phê, chắc là có liên quan gì tới chuyện của tao và Vĩnh Long.
    Bước vào quán cà phê, tao đã thấy Điều dưỡng ngồi sẵn ở 1 góc bàn, tiến tới tao kéo ghế ngồi đối diện em. Kêu ly cà phê đá, tao lại châm lửa đốt điếu thuốc...
    Sau vài câu hỏi thăm nhau, Điều dưỡng lại hỏi tao
    _ Em nghe Vĩnh Long kể vụ của 2 người rồi. Em cũng đã có gặp mặt Sóc Trăng nữa. Giờ Vĩnh Long với Sóc Trăng cũng là bạn bè bình thường với nhau rồi.
    Tao cũng hơi ngạc nhiên khi nghe Điều dưỡng nói như vậy, mà thôi vậy cũng tốt. Điều dưỡng lại nói tiếp
    _ Sao anh không mở lời xin lỗi Vĩnh Long, anh cứ nhỏ nhẹ xuống nước thì làm lành thôi mà, Vĩnh Long còn yêu anh nhiều lắm.
    Nở 1 nụ cười nhếch mép, tao nói với Điều dưỡng
    _ Lỗi là của anh. Nếu làm lành với Vĩnh Long, không lẽ anh lại bỏ Sóc Trăng ? Anh không thích kiểu chơi qua đường.
    Điều dưỡng liền nói lại
    _ Vậy không lẽ vì vậy mà anh bỏ cả 2 ?
    Tao cười rồi trả lời câu hỏi của Điều dưỡng
    _ Không, anh muốn cả 2. Anh không muốn phải bỏ ai chọn ai.
    Câu nói đùa của tao chắc làm Điều dưỡng bất ngờ, mặt em đỏ lên vì quạu, Điều dưỡng nạt tao
    _ Đồ tham lam, đàn ông tụi anh ai cũng như ai.
    Tao lại cười, không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó nhìn cái ly cà phê, điếu thuốc vẫn gắn chặt trên môi. Đúng là tao tham lam thật, bản chất của đàn ông là vậy mà, chuyện gì tao cũng có thể xử lý được nhưng sao chuyện tình cảm của chính mình, tao lại cứ loay hoay như không có lối thoát.
    Điều dưỡng hút 1 ngụm sinh tố, em nhìn tao với ánh mắt hơi buồn, im lặng 1 chút rồi em lại nói
    _ Anh còn nhớ cái tát này hông?
    Vừa nói em vừa nghiêng nghiêng cái mặt về phía tao, tay em chỉ vào cái gò má được đánh phấn hồng. ĐM, phụ nữ là chúa thù dai mà, giờ này còn nhắc lại chuyện cũ nữa, tao bực mình nhưng vẫn cố cười rồi gật đầu, tao nói
    _ Anh xin lỗi, anh không cố ý.
    Lúc này Điều dưỡng im lặng, em nhìn ra ngoài đường, Điều dưỡng nói từ từ
    _ Anh không có lỗi, cái tát của anh làm em ngộ ra nhiều điều, em phải cám ơn anh đó chứ. À, mà từ trước tới giờ chắc anh ghét em lắm hả anh?
    Tao bật cười với cái câu hỏi ngớ ngẩn của Điều dưỡng
    _ Sao lại ghét em?
    Điều dưỡng lại nói tiếp
    _ Vì em sống kiểu tiểu thơ, không biết suy nghĩ chín chắn như Vĩnh Long.
    Tao gật đầu đồng ý với câu nói này của em, ĐM hôm nay thấy Điều dưỡng nói chuyện hơi khác mọi khi, không lẽ cái tát của tao làm em tỉnh ra, vậy chắc phải cho ăn thêm vài cái tát nữa cho nên người. Tao tự cười với cái ý nghĩ của mình, Điều dưỡng thấy vậy liền hỏi
    _ Anh cười gì cười hoài vậy? Mà anh là người đầu tiên dám tát em đó, ba mẹ cũng chưa bao giờ đánh em như vậy.
    Tao nhìn em, cũng hơi ngạc nhiên vì câu nói đó
    _ Thôi bỏ qua đi em, anh xin lỗi rồi mà
    Điều dưỡng hơi nhíu mày, rồi nở 1 nụ cười
    _ Em nói rồi, anh không có lỗi, em thật lòng cám ơn anh mà.
    Có lẽ Điều dưỡng đã biết suy nghĩ chín chắn hơn rồi sao. Thôi kệ mẹ, khôn thì nhờ dại thì chịu.
    Trước khi ra về vì tao cũng sắp tới tài, Điều dưỡng ngập ngừng nói với tao khi tao dắt chiếc xe giùm em ra khỏi bãi giữ xe
    _ Anh, em không muốn anh với Vĩnh Long phải chia tay nhau đâu, cái gì cũng có cách giải quyết mà. Như em...em...em muốn được như Vĩnh Long mà có được đâu.
    Nói xong Điều dưỡng vặn ga chạy mất. ĐM, câu nói này là sao ta, vừa động viên an ủi tao, lại vừa.... Tao cũng đéo hiểu phụ nữ họ muốn gì. Và cho đến sau này, tao vẫn luôn nhớ rõ câu nói đó của Điều dưỡng, tao thường hỏi em có phải đó là câu tỏ tình của em?
    Trên đường về, tao cứ băn khoăn với những suy nghĩ trong đầu, biết chắc chắn là Vĩnh Long còn giận tao nhiều lắm, nhưng không biết phải làm sao, còn Sóc Trăng nữa, bây giờ em với Vĩnh Long lại làm bạn với nhau nữa... Thôi kệ mẹ đi, suy nghĩ nhiều mệt quá, cứ để thời gian sẽ làm mọi thứ nguôi ngoai, lúc đó cái gì của mình thì sẽ là của mình, còn duyên còn nợ sẽ về lại bên nhau mà.
    Ăn xong dĩa cơm bụi gần bãi xe thì cũng là lúc chuông điện thoại reo lên, thằng chủ xe gọi.
    Chạy nhanh về bãi xe rồi lên xe nổ máy phóng đi, tiếng còi hú vang làm giật mình những gia đình đang quây quần bên bữa cơm tối.
    Chiếc tao tiến từ từ vào chỗ đám đông đang tập trung, là 1 dãy nhà trọ cho dân lao động với hơn chục phòng ở quận Bình Tân. ĐM, không biết vụ gì đây, án mạng hay tự tử nữa.
    Tao quay đầu xe rồi lùi đít vào đậu trong cái sân nhỏ phía trước dãy phòng trọ, kéo cái băng ca đi vào hướng cái phòng có hơn 7-8 ông anh công an đứng đó. Và tao bắt đầu nhận ra cái mùi hôi của xác chết đang phân hủy, nó giống như mùi chuột chết nhưng nồng hơn gấp nhiều lần. Tao cũng hơi hồi hộp, đéo biết vụ gì đang chờ tao trong căn phòng đó nữa.
    Đứng trước cửa căn phòng trọ, tao nhìn vào trong, đây là căn phòng trọ được thiết kế có cái gác lửng phía trên, và từ mấy thanh sắt đà ngang chịu lực của cái gác lửng là 1 sợi dây dù được cột chặt thòng xuống, và 1 cái xác đang treo tòng teng, ĐM vậy là treo cổ tự tử rồi...
    Nhìn sơ qua thấy bộ đồ mặc và mái tóc dài thì tao biết chắc là xác của 1 người phụ nữ, cái cổ bị sợi dây thòng lọng siết chặt vẹo sang 1 bên, cái lưỡi thì thè ra khỏi miệng, cặp mắt hơi lồi ra, khuôn mặt đã bắt đầu xạm đen vì bắt đầu phân hủy, mùi hôi thối cứ xộc thẳng vào mũi mặc dù tao đang mang khẩu trang.
    Cái xác chắc chết cũng hơi lâu vì theo kinh nghiệm lấy xác tao biết được khi nhìn thấy những dấu hoen bầm đen xuất hiện kèm theo là những bọc nước phình lên vài nơi trên cơ thể cái xác...
    Trong lúc mấy khứa công an đang khám nghiệm hiện trường, tao tranh thủ bước ngược ra xe, mở cái cốp nhỏ gần vô lăng tao thò tay lấy ra chai dầu gió xanh, tháo khẩu trang tao thoa dầu quanh cái lỗ mũi, mục đích làm cho át cái mùi tử khí đang trong giai đoạn phân hủy kia. Tao lấy thêm 1 cái khẩu trang nữa mang thêm vào rồi tiến vào phía bên trong.
    Giờ tao mới nhận ra cũng có mặt của khứa chủ trại hòm ( không phải khứa chủ trại hòm bị tao đập lúc trước ở Chợ Rẫy) và thằng đệ tử của khứa chuyên lo việc khâm liệm, ĐM vậy cũng yên tâm, chút nữa sẽ có người phụ tao rồi.
    Có 1 người phụ nữ chắc cũng tầm 28-30 tuổi đang ngồi ở bậc thềm gần đó, khứa công an ngồi bên cạnh ghi lời khai, qua những câu hỏi của khứa công an, tao biết người phụ nữ kia là chị ruột của cái xác trong kia. Nghe bà chị này khai với bên công an là em gái của chị này làm ăn thua lỗ, nợ nần cũng nhiều nên không còn khả năng chi trả, thêm chuyện bị thằng bồ chia tay trong lúc sa cơ...
    ĐM, nghe tới đó sao tự nhiên tao lại nhớ đến chuyện của mình mấy năm về trước, tao cũng từng có ý định tìm đến cái chết khi tao gặp trường hợp giống như em gái của chị này. Ai cũng nói có chuyện gì khó khăn cũng giải quyết được, sao lại phải tìm đến cái chết để giải thoát, nhưng nói với làm là 2 chuyện khác nhau, cảm giác lúc đó của tao chỉ gói gọn trong 2 từ bế tắc. Nhưng có lẽ tao may mắn hơn cô gái trong kia, định mệnh đem tao về lại với cuộc sống này, để cho tao đối mặt với những thứ mà tao đã phải chạy trốn.
    Bước vào trong căn phòng cùng với khứa chủ trại hòm và thằng đệ của khứa sau khi công an xong việc khám nghiệm hiện trường.
    Cái bao nhựa đựng xác của khứa trại hòm được trải ra dưới nền gạch, tao với thằng đệ kia đứng mỗi thằng mỗi bên cái xác, dùng tay đỡ, còn khứa chủ trại hòm thì bước lên cái gác lửng, dùng con dao từ từ cắt sợi dây đang treo cái xác kia...
    Sau 1 lúc thì sợi dây cũng đứt, dưới này tao và thằng kia cũng đã đỡ được cái xác và đặt vào cái túi đựng xác. Nói thì đơn giản nhưng thật sự dù đã tiếp xúc nhiều với những xác chết nhưng tao cũng có phần hơi sờ sợ, cái mùi hôi thối thì nồng nặc, thêm cái cơ thể xạm đen đang phân hủy, cái khuôn mặt thì nhìn thật sự là kinh dị... Cuối cùng thì cái dây kéo của cái túi cũng được gài lại, tao và thằng kia khiêng bỏ lên băng ca.
    Kéo cái băng ca ra xe và đẩy nó lên xe, xong xuôi tao đóng cốp xe lại. Chiếc xe hụ còi phóng nhanh về hướng Bình Hưng Hòa.
    Sau khi giao cái xác cho ông anh như thường lệ, tao ra xe lấy trong ba lô ra bộ đồ mới cùng với bịch sữa tắm rồi vào toilet tắm rửa. Hình như cái mùi hôi của xác chết nó cứ quện vào quần áo, vào da thịt tao hay sao mà tao cứ nghe thoang thoảng hoài.
    Tắm rửa cho thật là sạch sẽ, tao bước ra cho bộ đồ cũ vào bao nylon rồi thảy lên xe. Tiếp tục hít hít, ĐM sao vẫn còn mùi là sao ta, tao tắm rửa kỹ lắm mà, sực nhớ ra tao lại chạy vào toilet, vẩy nước rửa sạch 2 cái lỗ mũi, nãy giờ quên, vì cái mùi đó sẽ bám vào tận trong mũi của tao mặc dù có khẩu trang, ĐM đúng là nghề dạy nghề, làm lâu mới có kinh nghiệm.
    Bước ra ngoài, tao hít 1 cái, cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều. Tiến lại cái ghế đá, tao đốt 1 điếu thuốc, rít 1 hơi sảng khoái sau những giờ phút căng thẳng.
    Nhìn qua cái ghế đá gần đó, tao thấy thằng chủ trại hòm đang thổi lỗ tai bà chị của người con gái xấu số để bán quan tài. ĐM, không mua là không được rồi, chỉ có điều nó bán với giá nào thôi. Đó là cái quy luật ngầm mà, cái xác hôm nay do thằng khứa đến lấy, cho dù bà chị kia có mua được cái quan tài rẻ hơn cũng không thể nào đem được vào để tẩm liệm cho em mình, và những trại hòm khác biết như vậy cũng sẽ không chen chân vào, coi như xác ai lấy thì người đó hưởng, còn bên thằng chủ xe chỉ lo phần vận chuyển do bên trại hòm cắt lại cái giá vừa phải.
    Đôi khi chết là hết, là giải thoát nhưng nếu người nhà không có tiền để lấy cái xác ra thì cũng không được, chẳng lẽ lại để người thân của mình nằm đó lạnh lẽo hoài được sao, vậy là phải chạy đầu này đầu kia để vay mượn mới có đủ tiền mà mua quan tài với cái giá gấp mấy lần bên ngoài. ĐM, xã hội nó là vậy đó, nó trần trụi, nó bất công nhưng mọi người vẫn phải chấp nhận, vẫn phải sống chung với nó, bất lực nhìn nó cuốn mình vào cái vòng quay của nó.
    Tao bước tới thắp nén nhang cho người con gái xấu số kia sau khi xong xuôi hết mọi thủ tục pháp y và đã được khâm liệm, tao thấy đồng cảm và hơi chút tiếc nuối cho người con gái này. Nếu trước kia tao không may mắn thì có lẽ tao cũng sẽ giống như cô ta thôi, nằm lạnh lẽo trong chiếc quan tài này đây, coi như mỗi người đều có mỗi kiếp mỗi số mệnh vậy.
    Chiếc xe cứu thương lại lăn bánh rời khỏi Sài Gòn, mang theo chiếc quan tài lạnh lẽo cùng với người thân về lại quê nhà trong đêm, về lại nơi họ đã sinh ra và lớn lên...
     
  2. 13/8/20 lúc 03:11

    anhquyetdk

    Crazy Poster

    anhquyetdk
    Tham gia:
    3/10/12
    Bài viết:
    307
    Được thích:
    78
    H
     
  3. 13/8/20 lúc 22:46

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    #kíức1thờingangdọc
    #Chap48
    Những ngày sau đó, tao và Điều dưỡng khi thì hẹn nhau cà phê, khi thì ăn uống... Thực ra tao chỉ nghĩ Điều dưỡng sẽ là nhịp cầu nối cho tao và Vĩnh Long, tao hay hỏi han về tình hình của Vĩnh Long xem em như thế nào. Và Điều dưỡng cũng chăm chỉ làm nội gián cho tao, em hay kể cuộc sống hiện tại của Vĩnh Long, kể cả Sóc Trăng vì giờ đây Sóc Trăng cũng hay qua lại với Vĩnh Long, những cuộc ăn uống của Vĩnh Long và Điều dưỡng luôn có mặt của Sóc Trăng.
    Mà cũng lâu rồi tao không gặp Sóc Trăng đi chung trên những chuyến xe chuyển bệnh, hỏi thằng điều dưỡng hay đi chung về Sóc Trăng thì nó nói Sóc Trăng xin phòng khám thôi không đi chuyển bệnh nữa vì lý do sức khỏe. Chắc là em muốn tránh mặt tao thôi, chứ lý do sức khỏe đéo gì.
    Hôm nay trở về Sài Gòn sau chuyến đưa xác ra Hà Tĩnh, tao được thằng chủ xe thông báo cho tao nghỉ 2 ngày xả hơi để nó đem chiếc xe của tao đi đăng kiểm. Vậy là được 2 ngày xả hơi cho khỏe, dù gì cũng lâu rồi không có nghỉ ngơi dưỡng sức.
    Tắm rửa sạch sẽ xong, tao thay bộ đồ rồi xách chiếc xe máy chạy ra chỗ cửa hàng đồ chơi, kiếm mua cho thằng nhóc con tao mấy món đồ chơi mới.
    Tao điện thoại trước cho vợ tao rồi ghé qua rước thằng ku đi chơi. Cũng hết cả buổi sáng dắt nó đi lòng vòng, nào là khu vui chơi, đi ăn uống, mặc dù mệt và thiếu ngủ sau chuyến đi dài nhưng được bên cạnh thằng nhóc, được ôm ấp nó, được nhìn thấy nó cười, được nó kêu ba là mệt mỏi gì cũng là chuyện nhỏ. Chắc là cũng gần đến lúc phải cho nó bên Thụy Sĩ với mẹ tao rồi, theo như thỏa thuận của vợ chồng tao, đợi thằng ku qua 3 tuổi thì mẹ tao sẽ bảo lãnh nó qua đó, tao và vợ tao đều thống nhất như vậy, điều kiện bên đó sẽ tốt hơn cho nó, có lẽ tao cũng phải theo nó sang bên đó...
    Đưa thằng nhóc về lại nhà vợ tao, tao nhắc lại vụ cho nó qua bên Thụy Sĩ ở với bà nội nó thì vợ tao cũng đồng ý, em nói để liên lạc với mẹ tao để làm từ từ các thủ tục. Tao nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho con trai tao, sau này vợ tao cũng đi thêm bước nữa, tao không muốn thằng nhỏ sẽ chịu cảnh " con em, con tôi, con chúng ta ".
    Về tới nhà, tao lăn ra ngủ 1 giấc thật đã cho đến sẩm tối thì Điều dưỡng lại gọi
    _ Anh có chạy xe không?
    Tao mơ màng trả lời
    _ Nay không có chạy em ơi, đang nghỉ xả hơi
    Điều dưỡng cười hớn hở
    _ Vậy anh ra quán này đi, có ông anh họ của em ở quê ghé chơi, mà em con gái nói chuyện cũng ngại, có anh ra thì đàn ông với nhau cũng dễ tâm sự.
    Dù gì cũng đói bụng, tao nhận lời luôn. Ngồi dậy rồi bước vào toilet tắm rửa cho tỉnh táo.
    Bước vào cái quán ăn mà Điều dưỡng đã nhắn tin địa chỉ cho tao, thấy Điều dưỡng đã ngồi sẵn cùng với 1 người đàn ông chắc hơn tao vài tuổi.
    Tao tiến lại bàn rồi kéo ghế ngồi xuống không quên gật đầu chào người đàn ông kia. Điều dưỡng giới thiệu tao cho người đàn ông kia rồi nói với tao
    _ Đây là anh họ của em, ảnh từ Bình Thuận vô chơi, tối nay em dắt ảnh ra ăn ngoài cho vui.
    Làm vài chai bia giao lưu với ông anh kia thì bắt đầu cũng không còn khách sáo, tụi tao tự nhiên như người trong nhà.
    Ngồi nhậu cũng gần 2 tiếng đồng hồ, mỗi người cũng dứt 6 chai bia, ông anh kia xin phép đi trước vì có hẹn với 1 tốp bạn khác nữa, vậy là hẹn lại dịp khác, còn lại tao với Điều dưỡng. Hình như chưa đủ độ phê, Điều dưỡng nói với tao
    _ Kiếm chỗ nào uống thêm đi anh, bữa nay em vui quá
    Tao cười rồi nói
    _ Anh thấy bữa nào mà em hổng vui đâu.
    Điều dưỡng đánh nhẹ tao 1 cái rồi nói
    _ Giờ có đi hông? Cho anh chọn quán đó.
    Giờ này cũng hơn 8h tối, qua quán thằng bạn tao nhậu cũng được. Tao liền hỏi Điều dưỡng
    _ Vậy qua chỗ thằng bạn thân nhậu được không?
    Điều dưỡng gật đầu cái rụp, em nhanh chóng chạy lại quầy tính tiền như sợ tao giành trả vậy. Bước ra khỏi quán, tao không thấy xe của Điều dưỡng đâu, chỉ thấy em đã nhảy lên ngồi phía sau yên xe của tao, Điều dưỡng giải thích
    _ Xe của em cho anh họ mượn rồi, giờ đi ké xe anh nhe.
    Tao quay lại nhìn cái đầu trống trơn của Điều dưỡng hỏi
    _ Vậy nón bảo hiểm em đâu?
    Điều dưỡng nhe răng ra cười trừ nói
    _ Thôi chạy đi anh, tối rồi giao thông nghỉ về nhà ăn cơm với vợ con hơi đâu mà bắt nón bảo hiểm anh.
    ĐM đúng là kiểu cách của con nhà tiểu thơ, tao ngán ngẩm lắc đầu rồi vặn ga chạy đi, mà đéo dám chạy đường lớn, chạy lòng vòng vô mấy cái hẻm nhỏ để đi, kệ mẹ đi trong hẻm cho chắc ăn.
    Ra tới được quán thằng bạn tao cũng hú hồn, kêu mấy món hải sản và mấy chai bia, tao với Điều dưỡng cụng ly đều đều, tao thích ngồi nhậu dưới cái không khí như vầy, thoải mái mát mẻ ngắm đường phố về đêm.
    Trong lúc từ toilet bước ra, thằng bạn kéo tao lại nói
    _ Vầy là sao mậy?
    Tao hơi ngạc nhiên với câu hỏi của nó, tao hỏi lại
    _ Sao trăng gì mậy?
    Thằng bạn hất cái mặt của nó về hướng Điều dưỡng đang ngồi phía ngoài. Tao chợt hiểu ý câu hỏi vừa rồi của nó
    _ À, bạn bè bình thường thôi thằng lol.
    Nó cười lên rồi nói
    _ Bạn bè? Tao thấy Điều dưỡng không coi mày là bạn bè rồi đó thằng chó. Rồi mày với Vĩnh Long sao rồi?
    Tao lắc đầu, thở ra 1 hơi dài rồi nói
    _ Tao cũng không biết nữa. Tới đâu hay tới đó
    Thằng bạn cũng thở ra như thông cảm với tao, nó nói tiếp
    _ Ừ, nhưng đừng có thêm ai nữa nhe con chó.
    Tao cười, giơ tay định dọng cho nó 1 cái, nó đỡ rồi nói
    _ Thôi ra nhậu đi thằng lol, người đẹp đang chờ kìa.
    Uống được thêm vài chai, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, thấy cũng qua 10h nên tao kêu Điều dưỡng về, em ngạc nhiên nói với tao
    _ Còn sớm mà anh, em chưa say mà, với lại hôm nay em nói với ba mẹ qua nhà đứa bạn ngủ, anh đừng có lo.
    ĐM tao mà là ba mẹ của Điều dưỡng chắc tao đập cho què giò, đúng là con cái nuông chiều nó quá sẽ sinh hư nhiều chuyện.
    Ngồi solo 2 đứa vậy mà cũng uống mỗi đứa 5 chai, lúc này Điều dưỡng có vẻ hơi đuối nên em chỉ uống cầm hơi. Thấy vậy tao vào tính tiền với thằng bạn rồi bước ra kêu Điều dưỡng đi về. Tao hỏi em
    _ Nhà bạn em ở đâu anh chở em tới?
    ĐM, giờ nó nhe răng ra cười với tao rồi nói 1 câu
    _ Em nói vậy thôi, giờ kiếm khách sạn ngủ anh ơi.
    Tao lắc đầu ngao ngán kêu em lên xe. Chạy vòng vòng cũng kiếm được cái khách sạn có vẻ sạch sẽ và an ninh. Tao gửi xe rồi cùng Điều dưỡng vào lấy phòng cho em...
    Cầm cái chìa khóa, tao mở cửa căn phòng khách sạn, với tay vào trong gắn cái key vào để khởi động hệ thống điện, kiểm tra xung quanh phía trong rồi tao nói với Điều dưỡng
    _ Phòng ốc được đó em, vô ngủ đi, anh về à.
    Lúc này Điều dưỡng tròn mắt nhìn tao, nắm tay tao lại
    _ Anh bỏ em ở đây 1 mình hả?
    Tao cười, lấy tay Điều dưỡng ra khỏi tay tao rồi nói
    _ Khách sạn này an ninh mà, không sao đâu em. Với lại anh sợ ở lại đây đêm nay, anh lại bước qua cái giới hạn làm người của anh.
    Nói xong tao đóng cánh cửa phòng lại, không quên dặn Điều dưỡng khóa chốt cẩn thận.
    Bước ra ngoài sân, tao lấy xe máy rồi chạy về nhà. ĐM, biết là hơi tiếc nuối với 1 người con gái như Điều dưỡng, nhưng tao không thể bước qua khỏi lằn ranh đó được, cho dù đó chỉ là 1 đêm. Tao đã phạm sai lầm 1 lần với Vĩnh Long rồi, giờ đây tao không muốn đi vào lại cái vết mòn đó với chính người bạn thân của Vĩnh Long, cái nào ăn thì ăn còn cái nào cúng thì chỉ được nhìn và hửi thôi...
    Sáng hôm sau, tao bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, giật mình khi thấy số điện thoại của Vĩnh Long, tao hồi hộp bắt máy. Tiếng Vĩnh Long vang lên trong máy
    _ Anh ơi, nhà có trộm đó anh, anh rảnh thì chạy qua liền nha
    Tao kêu Vĩnh Long bình tĩnh để tao chạy qua, cúp máy tao thở phào nhẹ nhõm, tưởng Điều dưỡng lại nói gì làm Vĩnh Long hiểu lầm chuyện tối qua. Nhanh chân vệ sinh cá nhân xong xuôi, tao phóng xe qua nhà Vĩnh Long.
    Qua tới nhà Vĩnh Long, tao dựng xe trước sân rồi bước vào trong, thấy nhà cửa bình thường không có gì lộn xộn, Vĩnh Long bước ra từ phòng bếp gật đầu chào tao, hình như lâu quá tụi tao không gặp nhau nên Vĩnh Long có vẻ hơi khách sáo với tao. Tao lên tiếng hỏi
    _ Trộm gì vậy em?
    Vĩnh Long hơi sợ rồi kể cho tao nghe
    _ Sáng em vẫn mở cửa quầy thuốc như thường lệ, em để cái laptop ở trong quầy, bước vô trong pha ly cà phê sữa cúng ông Địa thì quay ra thấy mất tiêu. Mà cái laptop này quan trọng lắm, em lưu tài liệu sổ sách trong đó hết...
    Tao hỏi sơ qua mất lúc mấy giờ, còn mất gì nữa không... Mà cũng hơi lạ, đó tới giờ nhà tao chẳng bao giờ xảy ra những việc như thế này.
    Tao bước ra ngoài, băng qua đường tới chỗ xe bánh mì xíu mại của bà chị mà tao thường ăn khi còn ở đây. Đây là chỗ nhìn đối diện qua nhà tao, có thể hỏi bà chị này biết đâu lại có chút manh mối gì.
    _ Bán cho ổ bánh mì y cũ nhe chị ruột
    Bà chị bán bánh mì cười tươi khi gặp lại tao, hỏi han tao đủ điều.
    Cầm ổ bánh mì tao vừa nhai vừa hỏi
    _ Sáng giờ chị ruột có thấy ai lạ lạ vô nhà em hông? ĐM, em mới bị đua cái laptop
    Nghe tao hỏi, bà chị có vẻ hơi ngập ngừng, tao hiểu ý liền nói tiếp
    _ Chị ruột cứ yên tâm, có gì cứ nói thẳng với thằng em, em chỉ muốn biết ai làm thôi, không có vụ ra làm chứng đâu.
    Nghe tao nói như vậy chắc bà chị cũng yên tâm, mà bả bán ở đây từ cái thời tụi tao còn đâm chém ầm ầm nên bả cũng biết tính của tao. Bà chị từ từ nhìn xung quanh rồi nói nhỏ với tao
    _ Hồi sáng chị có thấy thằng H.xì ke nó bước vô quầy thuốc tây nhà em, tưởng nó mua kim chích như mọi khi, ai dè thấy nó bước ra liền, còn lận cái gì trong áo của nó nữa.
    Tao cười rồi nhai tiếp ổ bánh mì, cảm ơn bà chị vì cho tao biết vụ này.
    Ăn xong, tao bước về bên nhà, thấy tao về Vĩnh Long liền hỏi
    _ Sao rồi anh? Giờ báo công an không anh?
    Tao cười rồi trấn an Vĩnh Long
    _ Khỏi em, anh biết ai rồi để anh đi chuộc về cho em. Yên tâm đi em. Anh đi chút xíu anh về.
    Tao bước ra ngoài, nổ máy xe rồi chạy đi về hướng cái hẻm, nơi mà tao từng chở FE vào kiếm nhà thằng P.điếm.
    Nói thêm về thằng H.xì ke này, nó là đệ của 1 ông anh lớn mà lúc trước tao và thằng bạn thân cùng theo, ông anh này tao gọi là M.nhóc, cũng là 1 người có vai vế thời trước chuyên thu tiền quán xá, bến bãi 1 số khu ở quận 8, về sau khứa lại dính vô hàng trắng, dẫn em út làm thêm mấy vụ đua nóng, tao với thằng bạn thấy vậy nên rút ra. ĐM, anh lớn mà cứ hướng cho em út vô con đường chơi hàng, bán hàng, cướp giật thì tụi tao cũng đéo còn gì để nể.
    Sau đó thì M.nhóc bị rớt mấy khóa vì tội mua bán ma túy1, cướp giật... Bây giờ về thì khứa rút mình ở nhà dụ dỗ mấy thằng nhóc mới lớn chơi hàng rồi bắt đầu bán hàng cho tụi nó chơi, thằng nào không tiền thì khứa thổi lỗ tai tụi nó đi trộm, đi cướp để có tiền mà chơi hàng...
    Chiếc xe máy của tao dừng lại trước căn nhà của M.nhóc trong cái hẻm nhỏ nổi tiếng về việc mua hàng dễ như mua bó rau ngoài chợ.
    Tao thấy có thằng H.xì ke ngồi đó với M.nhóc cùng với mấy thằng cô hồn nào đó trước cái hàng ba căn nhà, dựng xe bước vào trong tao chào hỏi xã giao M.nhóc, nhìn qua thằng H.xì ke, tao nói thẳng vấn đề cái laptop và muốn chuộc lại vì có nhiều dữ liệu quan trọng trong máy
    M.nhóc lên tiếng khi tao nói về vụ cái laptop
    _ Nếu quan trọng thì cho anh xin 10 chai, đéo nói nhiều.
    Tao cười với khứa rồi nói
    _ Chỗ quen biết không mà ép thằng em quá vậy anh.
    Khứa đốt điếu thuốc, vừa rít vừa nói
    _ Giờ có tiền thì chuộc, kì kèo tụi tao bán chỗ khác thì đừng trách sao tao không cho mày chuộc.
    ĐM giờ đem chỗ khác bán cũng đéo được 5 chai, khứa đang ép tao mà. Tao chốt luôn câu cuối cùng với M.nhóc
    _ Coi như chỗ anh em, em chuộc 5 chai nhe anh.
    Khứa vẫn tiếp tục hút thuốc rồi quay qua nói với thằng H.xì ke
    _ ĐM, mới sáng ra gặp âm binh không mậy.
    Lúc này tao cũng hết khả năng để nhịn mấy thằng xì ke này nữa, tao gầm lên chỉ thẳng mặt đám M.nhóc
    _ ĐM, nói tình cảm tụi mày đéo nghe. Giờ không chuộc CC gì nữa. Chút tao quay lại lấy máy, tụi mày chuẩn bị đồ đi. Bữa nay tao không lấy được cái máy về thì tụi mày ỉa nhiêu tao ăn hết.
    Tao quay ra ngoài, lên xe nổ máy phóng đi thật nhanh. Coi như câu nói vừa rồi là lời tuyên bố sẽ chơi 1 trận sống mái với đám xì ke này.
    Về tới nhà, tao kêu Vĩnh Long mở cửa căn phòng ngủ cho tao, tao bước vào cúi người xuống, lôi ra từ cái gầm giường 1 cái bao đựng vợt tennis, trong này là cây đao mà tao đã giấu ở đây từ rất lâu, từ cái lúc tao muốn buông bỏ những chuyện xã hội ngoài kia.
    Vĩnh Long cũng không biết cái bao tennis kia là gì, tao nói với em
    _ Anh lấy cái này qua cho thằng bạn thân cái, chút anh đem máy về cho.
    Tao đi ra khỏi nhà thật nhanh không để Vĩnh Long khỏi phải hỏi thêm gì hết. Để cái bao tennis lên phía trước xe, tao quay đầu chạy hướng về cái hẻm trước đó.
    Chiếc xe máy của tao thắng gấp trước cửa căn nhà M.nhóc, không thấy ai hết, nhanh tay mở cái dây kéo của cái bao tennis, tao rút ra cây đao rồi đạp mạnh cánh cửa hàng rào bên ngoài...
    ĐM, bỗng từ ngoài hẻm 2 chiếc xe máy chạy thẳng vô áp sát người tao, trên xe nhảy xuống 2 khứa công an và 2 thằng dân phòng đè tao xuống. Chưa kịp phản ứng thì cái còng số 8 đã bập vào 2 cái cổ tay của tao, cây đao trên tay tao đã bị đá văng ra từ lúc nào...
     
    Nguyễn Nam 368, vudinhnghia2011phongcellphone thích điều này.
  4. 14/8/20 lúc 07:25

    minhduc_dongnai

    Insane Poster

    minhduc_dongnai
    Tham gia:
    16/8/11
    Bài viết:
    627
    Được thích:
    71
    hay nhưng cũng hơi tiếc
     
  5. 16/8/20 lúc 10:21

    mrthang39

    Major Poster

    mrthang39
    Tham gia:
    13/6/11
    Bài viết:
    149
    Được thích:
    13
    tiếp đi hóng dài quá
     
  6. 16/8/20 lúc 11:03

    NguyenVinh_GSM

    Crazy Poster

    NguyenVinh_GSM
    Tham gia:
    6/5/11
    Bài viết:
    319
    Được thích:
    67
    tml bị bắt rồi nên k viết truyện tiếp đc nữa kkkk....
     
  7. 16/8/20 lúc 13:38

    anhquyetdk

    Crazy Poster

    anhquyetdk
    Tham gia:
    3/10/12
    Bài viết:
    307
    Được thích:
    78
    Gan thế
     
  8. 17/8/20 lúc 08:47

    Táo Hồng

    Junior Member

    Táo Hồng
    Tham gia:
    29/9/15
    Bài viết:
    80
    Được thích:
    6
    Phụ tml
    #kíức1thờingangdọc
    #Chap49

    Tao ngồi trên cái ghế cây trong căn phòng làm việc ở công an phường. Bây giờ thì cái còng được tháo ra khỏi 1 bên cổ tay của tao nhưng 1 bên cổ tay vẫn bị còng và nó bị treo ngược lên cái khung cửa sổ cũng bởi chính cái còng đó.
    ĐM cái cảnh này khi xưa tao vẫn bị như vầy hoài mỗi khi bị bắt nóng khi tham gia vào 1 vụ đâm chém nào đó, tưởng chừng như đã không còn xảy ra với tao nữa...
    Bỗng có 1 người đàn ông lớn tuổi mặc đồ cảnh phục bước vào trong phòng, tao nhìn người đàn ông này rồi cúi gầm mặt xuống, lúc đó không phải tao sợ mà là tao đang cảm thấy xấu hổ và mặc cảm khi phải đối diện với người đàn ông đang đứng trước mặt tao, người đàn ông đó chính là chú 5.B, bạn chí cốt với ba tao từ cái thời chú mới về làm ở công an phường này.
    Tao nói thêm về chú 5 này, chú vừa là người làm ăn bên ngoài, vừa là chỗ thâm giao với ba tao từ thời chú còn trẻ mới bước vào ngành công an, ba tao cũng coi chú như là em út trong nhà. Hồi xưa cũng nhờ chú mà tao thoát được bao nhiêu vụ đánh đấm thậm chí là đâm chém, đáng lý ra lúc đó tao phải đi cưỡng bức ở mấy trường giáo dưỡng hoặc nặng hơn là có thể rớt vài khóa vì mấy cái tội cố ý gây thương tích hay gây rối trật tự rồi,chú luôn coi tao như con cháu trong nhà. Bây giờ chú 5 đã là trưởng Công an của 1 phường nơi tao vừa gây ra cái vụ vừa rồi...
    Chú 5 bước tới mở cái còng trên tay tao ra, ĐM cái còng nó siết cổ tay nãy giờ làm tê cái tay bỏ mẹ.
    Chú 5 vẫn im lặng kéo ghế ra ngồi phía bên kia cái bàn đối diện tao, ngồi xuống cái ghế, chú 5 nhìn tao rồi cười
    _ Uống cà phê nhe con. Chú mới kêu cho con đó.
    Tao chỉ biết dạ 1 tiếng nhỏ nhẹ. Chú kéo hộc tủ của cái bàn đưa tao cái điện thoại và cái bóp mà tao bị mấy khứa công an kia giữ lại, còn gói thuốc và cái hột quẹt của tao thì chú giữ đó rồi lấy 1 điếu thuốc ra để lên môi, đốt xong điếu thuốc, chú đẩy gói thuốc và cái hột quẹt về lại cho tao, tao cũng đốt 1 điếu thuốc rồi phì phà.
    Chợt chú 5 lên tiếng hỏi tao
    _ Chú nghe nói lúc này con lo làm ăn rồi hả?
    Tao cúi mặt rồi trả lời chú
    _ Dạ lúc này con chạy cứu thương cũng được 1 năm rồi chú.
    Chú 5 gật gù nói tiếp
    _ Ừ chú có nghe nói. Vậy sao bữa nay lại xảy ra vụ này nữa con? Kể chú nghe đầu đuôi coi.
    Tao từ từ kể cho chú 5 nghe từ vụ mất cái laptop đến chuyện bị tụi M.nhóc tiền chuộc 10 chai...
    Nghe tao kể xong từ đầu tới đuôi cũng là lúc có người đem vào phòng 2 ly cà phê đá, tao định trả tiền nhưng chú 5 vẫy tay kêu người kia đi ra, ĐM bữa nay được trưởng Công an phường mời cà phê nữa.
    Hớp 1 ngụm cà phê, chú 5 ôn tồn nói với tao
    _ Thực ra nghe anh em báo lên là con sắp qua chỗ thằng M.nhóc là chú kêu người xuống liền. Thằng M.nhóc nó bị nhiễm rồi con, chắc cũng sống được nay mai thôi...
    Tao im lặng, vừa nhấm nháp ly cà phê, vừa rít những hơi thuốc ngồi nghe chú 5 nói tiếp
    _ Trên quận đang làm chuyên án để hốt mấy con cá mập cung cấp hàng cho nó. Bởi vậy hôm nay chú không muốn con làm hư chuyện.
    Tao rít 1 hơi cuối cùng của điếu thuốc rồi búng cái tàn thuốc ra ngoài sân, tao nói thẳng với chú
    _ Chuyện của trên quận con cũng không quan tâm, nhưng tụi nó lấy thì tụi nó phải trả. Chú nói vậy con cũng hiểu nhưng con không buông nó nếu nó không ói ra cái laptop. Chú cũng hiểu tính con, cho dù nó nhiễm sắp chết thì con cũng chặt nó như thường, thua thì con chung.
    Có lẽ đã quá hiểu về tính cách con người tao, chú 5 vội nói
    _ Vụ cái laptop để chú xử lý, từ giờ tới chiều chú sẽ cho người đem qua nhà con, chú hứa. Nhưng chú không muốn con làm bất cứ chuyện gì manh động. Chuyện hôm nay coi như không có gì nhưng theo lệ thì bên phường sẽ tịch thu cây đao của con.
    Tao im lặng chỉ biết gật đầu đồng ý, có lẽ chú 5 đã quá ưu ái cho tao, mà không phải vì tao đâu, mà là vì ba của tao kìa.
    Trả lại cái chìa khóa xe máy cho tao, chú 5 vỗ vai tao nói
    _ Ráng sống cho tốt đi con. Ba mày lúc còn sống lúc nào cũng lo cho con, mỗi lần gặp chú là ổng hỏi lúc này mày có đánh lộn đánh lạo gì không, thấy ổng lo cho mày mà tao thương ổng giùm mày. Giờ ổng mất rồi, ráng mà sống sao cho ổng ở dưới đừng có buồn nhe con.
    Tao cảm ơn chú 5 rồi lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng tiến ra phía ngoài để lấy chiếc xe máy của mình. Tao nổ máy chạy đi, tao cũng không biết mình đi đâu nữa.
    Chiếc xe chạy 1 vòng ra khu Trung Sơn, dừng lại chỗ mấy quán cà phê ven bờ sông gần gầm cầu Ông Lớn, nơi này lúc còn sống, ba tao hay ra đây ngồi nhâm nhi những ly Lipton đá, hút thuốc, nói chuyện đời cùng tao vào những buổi trưa nóng nực.
    Kêu 1 ly Lipton đá, tao hớp 1 ngụm cho đã khát giữa cái nóng của buổi trưa hè. Hình như cái vị nó không giống lúc xưa, mà cho dù chủ quán có làm y như khẩu vị xưa thì tao vẫn cảm thấy thiếu, thiếu hình dáng người ba của tao.
    Rít 1 hơi thuốc, nhìn ra dòng sông nhỏ trước mặt, gió sông thổi vào làm dịu đi cái nóng giữa trưa của Sài Gòn, nước mắt tao chợt rơi xuống lúc nào không hay, khói thuốc làm tao cay mắt thì phải, chắc là không, tao đang nhớ ba tao, nhớ rất nhiều, nỗi nhớ kèm theo những dằn vặt, hối hận...của 1 thằng con ngỗ ngược, bất hiếu.
    Chắc có lẽ tính cách con người tao phần lớn ảnh hưởng từ ba tao, lúc xưa khi còn trẻ, ông cũng là 1 tay anh chị có máu mặt ở hẻm Tài Xỉu của cái đất Cần Thơ, thằng nào ở Cần Thơ chắc là sẽ biết cái địa danh này. Sau này ông lên Sài Gòn lập nghiệp, từ bỏ cái kiếp giang hồ ngang dọc để lập gia đình với mẹ tao.
    Tao vẫn còn nhớ hàng năm, khi tao lên lớp 10, ba hay dẫn tao tới đốt nhang vào ngày giỗ của 2 anh em ruột, họ là những người em kết nghĩa của ba tao, thời điểm họ chưa ra dựa cột nơi trường bắn Long Bình, anh em họ là những cánh tay đắc lực của ông trùm 1 thời ở cái đất Sài Gòn này. Ba tao thường nói, anh em họ sai với pháp luật, sai với xã hội, họ đã đền tội nhưng đối với ba tao, họ vẫn là những người anh em...
    Sống phải có cái tâm thì đi đến đâu mình cũng sẽ được cái tầm, đó là câu nói mà ba tao thường dạy tao về cách làm người nhưng với 1 thằng ngỗ ngược như tao thì có lọt được vô cái lỗ tai của tao đâu. Sau này khi ba tao mất, bước ra bon chen ngoài xã hội, tao mới thấm được câu nói đó 1 cách thật sự.
    Cũng như chuyện xảy ra vừa rồi, tao làm đúng theo bản năng của mình nhưng với chú 5, với xã hội thì hành động vừa rồi lại sai hoàn toàn. Mà thôi kệ mẹ, có lẽ tính cách của tao nó là vậy rồi vì thế tao luôn nhận về những rắc rối, phiền phức cho mình, tao có thể rớt nước mắt trước những mảnh đời thiếu may mắn nhưng cũng có thể lạnh lùng cầm đồ để chặt không thương tiếc những thằng âm binh mắc ma.
    Bất chợt ngoài đường có tiếng la lớn "Cướp... Cướp..." kèm theo nhiều tiếng động cơ xe máy làm cắt ngang những suy nghĩ của tao.
    Vừa quay ra nhìn thì tao thấy chiếc xe máy đang bị những chiếc xe phía sau rượt theo bị 1 cái ghế từ bên đường quăng mạnh vào, 2 thằng cô hồn trên chiếc xe bị mất lái té nhào xuống đường, chiếc xe máy xoay vài vòng tóe lửa rồi dừng lại. Người dân xung quanh cùng với những người truy đuổi lao tới chụp đầu 2 thằng kia, những cú đấm đá rồi chỏ với gối trút xuống đầu tụi nó. Bây giờ tụi nó chỉ biết quỳ lạy xin tha, ĐM thua thì chung thôi chứ xin xỏ CC gì, có làm có chịu, tao cười thầm rồi tính tiền nước, ở đất Sài Gòn này, những cảnh như thế này tao chứng kiến như cơm bữa. Nổ máy chiếc xe, tao chạy đi bỏ lại sau lưng cái đám đông ồn ào đang vây lấy 2 thằng ăn cướp.
    Chiều hôm đó, Vĩnh Long điện thoại cho tao nói là có công an phường ghé trả lại đúng cái laptop của em. Vậy là chú 5 giữ đúng lời hứa với tao, móc điện thoại ra, tao gọi để cảm ơn chú về vụ cái laptop và cả vụ của tao, và tất nhiên tao sẽ không đụng tới tụi M.nhóc nữa.
    Tối đó, Vĩnh Long lại điện thoại rủ tao đi cà phê. Tao lại chạy qua đón em, rồi vẫn là cái quán cà phê quen thuộc của tụi tao...
    Vĩnh Long ngồi đối diện với tao, không như mọi khi tụi tao hay thường ngồi sát với nhau. Tao hút thuốc nhiều hơn mọi khi, Vĩnh Long vẫn ngồi đó nhìn ra phía bờ sông Sài Gòn, thi thoảng em lại quay vào nhìn tao, chợt tao thấy nước mắt Vĩnh Long lại chảy ra, những giọt nước mắt cứ lăn dài trên đôi gò má của em.
    _ Anh xin lỗi em. Anh biết anh có lỗi với em nhiều lắm...!!!
    Tao chỉ biết nói như vậy rồi lại tiếp tục hút thuốc, điếu thuốc trên tay, những làn khói trắng lượn lờ dường như giúp tao đỡ phải đối diện với Vĩnh Long lúc này.
    Vĩnh Long nhìn tao chằm chằm, em nói trong nước mắt
    _ Vậy là cuộc tình của mình kết thúc dễ dàng vậy sao anh?
    Tao lắc đầu, tao chưa nghĩ là sẽ phải chấm dứt mối tình này với Vĩnh Long.
    _ Anh chỉ sợ em không tha thứ cho anh thôi, chứ anh chưa hề nghĩ là mình sẽ kết thúc.
    _ Vậy còn Sóc Trăng? Vĩnh Long lại hỏi tao tiếp tục.
    Câu hỏi của Vĩnh Long như xoáy vào những gì tao đang suy nghĩ. Ừ, thật sự là tao cũng không thể ngoảnh mặt lại với Sóc Trăng, em là người đến sau và em cũng biết vị trí của em đang ở đâu. Tao nhìn thẳng Vĩnh Long rồi trả lời câu hỏi vừa rồi.
    _ Anh cũng không thể quay lưng với Sóc Trăng, có lẽ anh tham lam nhưng còn cái tình cái nghĩa nữa em chứ không hẳn là chuyện xác thịt thôi đâu.
    Vĩnh Long lại nhìn ra hướng bờ sông, em im lặng không nói gì nữa. Tao hiểu và biết em đang tổn thương như thế nào, tất cả là do tao gây ra thì chắc tao sẽ là người tháo gỡ cái nút thắt này, hít 1 hơi thật sâu tao nói với Vĩnh Long
    _ Chắc có lẽ anh nên bước ra khỏi cuộc đời của em và cả Sóc Trăng. Thà như vậy sẽ tốt hơn cho cả 3 người.
    ĐM, lúc đó cũng đéo hiểu sao lại nói câu đó, như người ta thì năn nỉ nhận lỗi để được hàn gắn trở lại, còn tao thì lại buông bỏ tất cả. Mà thôi kệ mẹ, thà như vậy cho nhẹ lòng chứ nhìn thấy cảnh Sóc Trăng đứng nhìn tao bên cạnh Vĩnh Long, tao thật sự không đành lòng, 1 đêm bên nhau cũng là cái duyên cái nợ.
    Tao chở Vĩnh Long về nhà, trên đường về, em ôm tao thật chặt, vai áo của tao có lẽ ướt đẫm vì những giọt nước mắt của em. Tao biết có nói gì thêm nữa cũng là dư thừa mà thôi, chiếc xe máy dừng lại trước nhà, Vĩnh Long bước xuống xe, nhìn tao với cặp mắt ướt đẫm nước mắt, em quay lưng bước vào nhà, tao nhìn thấy đôi vai em rung rung lên vì những tiếng nấc nghẹn.
    Tao vặn ga chạy thật nhanh rời khỏi đó, tao không muốn thấy Vĩnh Long như vậy, nhưng tao cũng không thể làm gì hơn, có lẽ tao máu lạnh quá, tao đối xử tàn nhẫn với Vĩnh Long quá. Nước mắt tao lại rơi, tao thầm nghĩ mày cũng rớt nước mắt sao T ? Chỉ là bụi bay vào mắt thôi...
     
    Kim Nhung Apple, phongcellphoneĐH_Mobile thích điều này.
  9. 18/8/20 lúc 21:13

    Táo Hồng

    Junior Member

    Táo Hồng
    Tham gia:
    29/9/15
    Bài viết:
    80
    Được thích:
    6
    #kíức1thờingangdọc
    #Chap50

    Những ngày sau đó tao lại cắm mặt vào công việc, thời gian rảnh thì lại vùi đầu vào ngủ lấy sức hoặc là dành thời gian cho thằng nhóc con tao, giấy tờ thủ tục cho nó qua Thụy Sĩ cũng được mẹ và vợ tao lo từng bước cho nó. Thỉnh thoảng tao lại ghé qua quán thằng bạn phụ nó mấy việc lặt vặt, nó với FE lúc này cũng đang tính đến chuyện cưới hỏi, gia đình thằng chủ xe cũng đã biết ý định của tụi nó nhưng tao thấy hình như bên nhà FE chưa gọi là chấp nhận, có lẽ họ ngại gả đứa con gái của mình cho 1 thằng giang hồ như thằng bạn tao. Biết như vậy nhưng tao cũng không muốn nói chuyện này cho thằng bạn, tao hiểu nó cũng muốn bắt đầu lại cuộc sống lương thiện nhưng người đời mà, người ta cứ luôn soi mói quá khứ của ai đó rồi phán xét này nọ, thôi kệ mẹ, tao cứ hy vọng cho thằng bạn của mình vậy.
    À, còn mối quan hệ giữa tao và Điều dưỡng sau cái đêm tao bỏ về khỏi khách sạn thì cũng vẫn bình thường, Điều dưỡng cũng không nhắc gì về chuyện tối hôm đó, chắc do em say thôi. Tụi tao cũng vẫn thường hẹn nhau đi cà phê, ăn nhậu đều đều, và vẫn coi nhau như bạn bè.
    Sài Gòn lại vào mùa mưa, mùa của những cơn áp thấp, những cơn bão xa bờ, Sài Gòn lại chợt mưa rồi chợt nắng như lời của 1 bài hát nào đó tao hay nghe. Và trong tao hình như tình cảm dành cho Vĩnh Long chưa bao giờ nguôi ngoai, nó cứ âm ỉ trong cái tâm hồn đang nguội lạnh của tao, đã nhiều lần tao muốn điện thoại cho em, muốn được ôm em vào lòng nhưng cuối cùng lại thôi vì sực nhớ tao vừa bước ra từ 1 cái ngã 3 tình.
    Những chuyến xe có phần dồn dập hơn, lúc này tao thấy thằng chủ xe liên kết với nhiều hội từ thiện hơn nhưng có 1 điều lạ là thằng chủ xe không nhận nó là chủ của những chiếc xe cứu thương, nó sẽ là nhịp cầu nối của những bệnh nhân nghèo với hội từ thiện. Ví dụ khi nó thấy có 1 bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn bị bệnh viện trả về, nó sẽ báo với mấy hội từ thiện số tiền cần phải trả để vận chuyển bệnh nhân về quê, mấy hội từ thiện sẽ chuyển tiền cho nó, và khi đưa bệnh nhân lên xe, nó sẽ quay 1 cái video clip lúc nó trao số tiền đó cho người nhà bệnh nhân, tất nhiên số tiền đó tài xế tụi tao sẽ thu lại từ tay của người bệnh và cuối cùng là về tay thằng chủ xe. Vậy là thằng chủ xe vừa được cái tiếng là 1 người chuyên làm từ thiện, lại vừa có thu nhập đều đều từ những chuyến xe từ thiện đó.
    Tao không biết phải nói sao vì bệnh nhân nghèo được hỗ trợ tất cả chi phí về quê nhưng tao thấy cái cách mang danh từ thiện để kinh doanh vì lợi ích riêng của thằng chủ xe có gì đó hơi sai sai, nó làm mất đi cái ý nghĩa của 2 chữ từ thiện, và tao có phần nào hơi nản lòng khi biết đôi lúc giá xe có phần đội lên hơi cao hơn bình thường, số tiền chênh lệch đó được cho vào bao thư để gửi đến những y tá, bác sĩ...những người từng hô hào mấy người bên hội từ thiện giúp đỡ ca bệnh này, ca bệnh kia. ĐM, có lẽ họ là những diễn viên quá xuất sắc trong những vở bi hài kịch của cuộc đời này.
    Tối hôm nay không như thường lệ, tao lái xe ra khu Nhà Vĩnh Biệt của bệnh viện Chợ Rẫy trên đường Thuận Kiều để lấy xác, mà hình như theo tao được biết, thằng chủ xe cũng đang liên kết với mấy khứa cò ngoài này những lúc tụi ngoài Chợ Rẫy hết xe cứu thương.
    Cánh cổng của Nhà Vĩnh Biệt mở ra, tao gật đầu chào xã giao rồi cho chiếc xe của mình tiến chầm chậm vào bên trong, đây là lần đầu tiên tao vào đây lấy xác nên cảm giác có phần lạ lẫm.
    Lùi xe đậu gần sát vào dãy hành lang theo hướng dẫn của khứa bảo vệ, tao móc điện thoại ra a lô cho bên trại hòm theo số điện thoại mà thằng chủ xe đã cho, ĐM không biết có phải là thằng mặt lol chủ trại hòm mà tao từng làm thịt nó không nữa. Giọng 1 người đàn ông lớn tuổi bắt máy, tao giới thiệu bên chỗ thằng chủ xe kêu tới, khứa kêu tao chờ vì đang mổ tử thi, vậy là đéo phải thằng lol kia rồi.
    Bước xuống xe, tao thấy trong hành lang có cái TV để trên cái bàn cây đang chiếu tuồng cải lương, xung quanh không có ai coi, ĐM đã trong đây cái không khí nó lạnh lẽo u buồn rồi mà còn mở cải lương chi vậy trời. Thấy cái ghế salon gần đó tao định bước vô ngồi hút thuốc trong thời gian chờ đợi thì nghe tiếng kêu sau lưng
    _ Ê đi đâu vậy mậy?
    Tao quay lại nhìn, thì ra là khứa bảo vệ, thôi để quay ra mời khứa điếu thuốc làm quen. Tao bước ra lại chỗ cái bàn của khứa, cười vui vẻ rồi mời khứa điếu thuốc làm quen. Khứa phì phèo điếu thuốc rồi hỏi tao
    _ Mày chạy cho bên nào mà tao thấy lạ vậy?
    Tao vừa rít 1 hơi thuốc rồi trả lời khứa
    _ Dạ con mới vô đây lần đầu chú, đang đợi lấy cái xác trong kia, mới điện thoại cho bên trại hòm mà kêu chờ vì đang mổ ở trỏng.
    Khứa bảo vệ gật đầu nói
    _ Ừ, đang mổ. Mà mày đừng có vô ngồi ở cái ghế salon trong kia nhe.
    Tao thắc mắc, ĐM không lẽ cái ghế đó dành riêng cho sếp nào ở đây. Tao hỏi khứa bảo vệ
    _ Ủa sao vậy chú?
    Khứa nhìn vô hướng cái ghế salon rồi nhìn lại tao nói nho nhỏ
    _ Cái ghế đó của mấy người khuất mặt người ta ngồi coi TV. Mày thấy cái TV đó không? Ở đây mở suốt ngày suốt đêm, không ai dám tắt đâu. Mày mới tới đây lần đầu, tao nói để biết mà né ra chỗ khác.
    Tao gật gù cảm ơn khứa bảo vệ, tao cũng là người tin vào chuyện tâm linh nên mấy vụ này tốt nhất là cứ tin cho nó chắc. Nhìn về hướng cái ghế salon, tao hơi lạnh sống lưng, ĐM tưởng tượng chắc là có ai đang ngồi trên đó coi cải lương.
    Đứng 1 lúc cũng chán, tao xin phép khứa bảo vệ đi 1 vòng cho biết. Vừa bước được mấy bước vào phía trong thì tao thấy mấy thằng thanh niên cũng bước ra từ 1 căn phòng sáng đèn, bỗng 1 thằng nhìn tao rồi lên tiếng hỏi
    _ Ủa đi đâu vô đây vậy anh.T?
    Tao ngạc nhiên nhìn kỹ mặt cái thằng vừa hỏi, thì ra là 1 thằng em mà tao quen, nó cũng là 1 thằng trẻ tuổi nhưng cũng có số má bên khu Tôn Thất Thuyết ở quận 4. Tao cười rồi nói
    _ Tao vô chở xác, lúc rày tao chạy cứu thương mày ơi.
    Nó bước tới mừng rỡ giới thiệu tao với mấy thằng đi chung, rồi thằng em hỏi tao
    _ Bộ anh bỏ giang hồ luôn hả anh.T? Mấy lần qua quận 8 chơi mà điện thoại cho anh có được đâu.
    Tao chỉ biết cười trừ
    _ ĐM, cũng phải có lúc dừng chân chứ, làm nhà báo hoài sao được mậy. Mà mày vô đây có vụ gì hả?
    Nét mặt thằng em quận 4 hơi buồn, nó nói
    _ Thằng bạn em nó bị tai nạn, mới chết đưa vô đây.
    Tao hỏi tiếp
    _ Bị gì mà dữ vậy mậy?
    _ Nó rớt nài anh ơi. Thằng em trả lời tao tỉnh queo.
    Tao lại tò mò hỏi tiếp
    _ Tự xử hay có đụng ai không?
    Nó thở dài 1 tiếng rồi trả lời câu hỏi của tao
    _ Dạ tự xử anh.
    Tao im lặng móc gói thuốc ra mời nó và mấy thằng kia. Hút mấy hơi, tao nói
    _ Vậy là tao với bạn mày có duyên rồi. Tao vô chở bạn mày về đó.
    Bỗng nhiên thằng em quận 4 nhìn tao rồi hỏi
    _ Vậy anh với mấy thằng bên trại hòm là sao anh?
    Tao bình thản trả lời nó
    _ Sao trăng con mẹ gì, chủ xe bên tao làm ăn qua lại với nó, điều xe vô đây lấy xác thôi, mặt mũi nó ra sao tao còn đéo biết. Mà có chuyện gì hả mậy?
    Thằng em quận 4 liền kể cho tao nghe
    _ ĐM tụi nó, mấy thằng chó này ép gia đình thằng bạn em mua hòm, không mua thì khỏi lấy cái xác ra. Tụi nó chắc cũng chưa biết tụi em là ai nên hăm he này nọ nãy giờ. Giờ em về gom quân qua lấy xác thằng bạn em về.
    Vậy là cũng gặp thêm 1 thằng chủ trại hòm âm binh mắc ma rồi. Tao kể vụ tao cũng từng đụng với tụi trại cò và trại hòm ở đây cho thằng em nghe rồi hỏi nó
    _ Mà bên giao thông với pháp y mổ xong chưa? Nếu chưa mổ mà tụi mày kéo qua lấy là bậy đó.
    Thằng em quận 4 trả lời
    _ Mới mổ xong rồi anh. Ký bàn giao cho gia đình luôn rồi mà mấy thằng lol kia nó làm khó vụ mua hòm. ĐM, nó báo cái hòm với xe đưa về bên quận 4 là 25 triệu.
    Tao nói với thằng em
    _ Chút nữa tụi mày lấy xác của thằng bạn mày ra thì cứ để lên xe của tao rồi tao chở nó về nhà cho, đừng suy nghĩ tới vụ tiền bạc.
    Thằng em cám ơn tao rồi tụi nó nhanh chóng bước ra khỏi khu Nhà Vĩnh Biệt.
    Tao bước lại ngồi xuống bên bậc thềm của dãy hành lang, lại móc điếu thuốc ra châm lửa, ngoài trời bắt đầu mưa lất phất, tao ngồi đó co ro hút thuốc, phải chăng vì cái lạnh của cơn mưa bất chợt hay là vì chính cái lạnh của thứ gọi là tình người...
    Hơn 30' sau, tao nghe thấy nhiều tiếng động cơ xe máy dừng lại phía bên ngoài cánh cửa của khu Nhà Vĩnh Biệt, tiếng đập cửa vang lên, khứa bảo vệ vừa mở cái cửa ra thì khoảng hơn chục thằng tràn vô bên trong, trên tay thằng nào thằng nấy đều cầm theo "đồ chơi".
    Khứa bảo vệ chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng nhanh chân lùi về phía cái bàn trực, đứng im không dám nói gì.
    Tao thấy thằng em quận 4 dẫn đầu cái đám thanh niên này, nó nhìn thấy tao gật đầu chào, tao vẫn ngồi đó lên tiếng
    _ Đừng có làm ẩu nhe mậy, vô đem thằng bạn mày về được rồi.
    Nó gật đầu rồi chạy nhanh vô căn phòng lớn đang sáng đèn lúc nãy, ĐM tụi này quá nhanh quá nguy hiểm, đúng là giang hồ quận 4 có khác.
    Tao nghe có tiếng la, tiếng chửi thề phát ra từ căn phòng tụi nó vừa kéo vô, rồi 4 người đàn ông chạy ra khỏi cái phòng đó, tao thấy 1 trong số đó vừa chạy vừa ôm cái đầu đang chảy máu, chắc là mấy thằng lol bên trại hòm rồi, cũng vừa cho mấy con kền kền này, tụi nó chạy nhanh ra khỏi cổng của Nhà Vĩnh Biệt.
    Những tiếng bước chân nhanh chóng tiếp tục bước ra từ căn phòng kia, thằng em quận 4 đang cõng trên trên người nó 1 cái xác, vài thằng theo sau đỡ cái xác cho nó đừng ngã ngược về phía sau. ĐM, ai nói giang hồ là xấu đâu, cũng có thằng này thằng kia nhưng cái tình nghĩa của tụi này cũng đáng để tao phải nể lắm chứ.
    Tao nhanh chóng bước ra xe mở cốp để thằng em quận 4 đặt cái xác của bạn nó lên cái băng ca trong xe, mấy thằng cũng nhảy theo lên xe tao ngồi.
    Tiếng la lớn "Mở cửa" của 1 thằng nào đó làm khứa bảo vệ giật mình, khứa lẹ làng chạy ra mở nhanh cánh cửa để chiếc xe cứu thương của tao từ từ chạy ra ngoài đường.
    Mưa vẫn cứ lất phất rơi, chiếc xe cứu thương lặng lẽ chở cái xác bạn của thằng em quận 4, phía sau là khoảng chục chiếc xe máy chạy theo...
    Mặc dù bây giờ quận 4 không còn cái danh tiếng giang hồ như lúc xưa, khi nhắc đến cũng làm cho lạnh sống lưng những người dân lương thiện ở Sài Gòn nhưng tao vẫn thấy hình bóng của quận 4 ngày nào qua thằng em vừa rồi, nó làm tao nhớ đến những cái tên như Phong khùng, Dũng chùa, Cu nhứt, Lý Lệ Hoa, Quang chùa, Bảy bò...những cái tên làm cho quận 4 nổi danh 1 thời.
    Chiếc xe cứu thương dừng lại trước 1 con hẻm khu 20 thước, nơi này bây giờ là 1 con đường ăn uống náo nhiệt nhưng hồi xưa nếu bước vô đây thì tao nghĩ không dành cho những thằng yếu bóng vía.
    Người nhà của cái xác đang nằm trên xe đã chuẩn bị sẵn 1 cái ghế bố dài cho nó, cái xác được đặt qua cái ghế bố và khoảng 6-7 thằng khiêng vào trong con hẻm nhỏ, tiếng khóc lóc, tiếng la hét làm náo loạn cả con hẻm.
    Thằng em quận 4 móc ra đưa cho tao mấy tờ 500k nhưng tao ngăn nó lại
    _ Tiền bạc cái đéo gì, tranh thủ vô lo hậu sự cho bạn mày đi.
    Nó nhìn tao có vẻ hơi ngại ngùng
    _ Vậy là vướng cái nghĩa của anh rồi. Anh cho em lại số điện thoại mới của anh đi, bữa nào em qua anh chơi.
    Tao cười rồi nói với nó
    _ Ơn nghĩa CC gì. Anh em giúp nhau thôi. Có dịp thì gặp lại mày ơi
    Tao quay bước lên xe không kịp để nó xin số điện thoại lần nữa, định chạy xe đi nhưng tao kêu lớn thằng em quận 4
    _ Đốt cho thằng bạn mày giùm tao cây nhang nhe mậy.
    Thằng em cười rồi nói lớn để tao nghe
    _ Dạ, OK anh ruột.
    Tao phóng xe đi, thật sự từ lâu đã không muốn dính dáng đến những chuyện xã hội, chỉ muốn cuộc sống bình yên nhưng sao cuộc đời cứ đẩy đưa tao gặp những chuyện không yên bình. Mà thôi kệ mẹ, giúp được ai cứ giúp, đời cứ đẩy thì tao cứ đưa thôi...
    Về tới bãi xe, tao thấy thằng chủ xe đã đợi sẵn, nó hỏi tao vụ vừa rồi là sao vì nghe tụi trại hòm nói lại có 1 đám tràn vô đập tụi nó rồi lấy cái xác đi, mà chiếc xe chở cái xác đi là xe tao chạy.
    Tao ậm ừ giải thích tại tụi giang hồ ép tao chạy, thấy tụi nó thằng nào cũng có "đồ chơi" nên tao phải chạy, chuyện có vậy thôi. Lúc đó tao móc tiền túi của tao 500k đưa thằng chủ xe, nói là tiền tụi giang hồ trả tiền xe, thằng chủ xe nhận tiền, im lặng không nói gì, tao không biết nó có tin câu chuyện vừa rồi mà tao đặt ra hay không, mà nó có tin hay không tao cũng đéo quan trọng.
    Tao bước lên phòng, nằm vật xuống giường, ngoài trời vẫn cứ mưa.
    Tự nhiên tối nay tao lại muốn nghe mấy bài nhạc chế của Tùng chùa, đã lâu lắm rồi tao không còn nghe mấy bài này, gắn cái phone vô tai, tiếng hát khàn đục quen thuộc của khứa Tùng chùa đưa tao vào giấc ngủ ngon lành.

    "...Làm kiếp giang hồ đó nè, anh chấp nhận thương đau, em chớ hỏi tại sao... "

    Ừ, kiếp giang hồ, bị người đời kêu là những thằng du đãng nhưng đâu phải thằng giang hồ nào cũng tàn ác, xấu xa hết đâu. Những người như thằng em quận 4, thằng bạn thân thì tao chắc là cái nhân cách sống với anh em, với đồng loại sẽ hơn hẳn những thằng bác sĩ, con y tá mà tao từng đưa bao thư giùm thằng chủ xe rất nhiều.
    Hy vọng xã hội này sẽ cho những người như tụi nó cái lương thiện nhiều hơn để tụi nó có thể làm lại cuộc đời mới, cũng giống như tao, cũng từng là 1 người sống cái kiếp giang hồ đó.
     
    Huanhoamobile, ChauThien_GSMvudinhnghia2011 thích điều này.
  10. 21/8/20 lúc 21:43

    anhquyetdk

    Crazy Poster

    anhquyetdk
    Tham gia:
    3/10/12
    Bài viết:
    307
    Được thích:
    78
    Hóng
     
  11. 22/8/20 lúc 22:16

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    #kíức1thờingangdọc
    #Chap51
    Những chuyến chuyến xe từ thiện ngày 1 nhiều hơn, thằng chủ xe lại chuẩn bị rục rịch sắm thêm 2 chiếc xe mới, mà tao nghe nói là nó muốn sắm xe mới 100%, không phải xe đã qua sử dụng, ĐM tính ra kinh doanh từ thiện cũng mau làm giàu quá. Đúng là đồng tiền có sức hút ghê thiệt, nó làm thay đổi tính cách của 1 con người thật nhanh chóng.
    Tao vẫn ngược xuôi trên những chuyến xe, vẫn đưa những bệnh nhân, những cái xác về tới quê nhà của họ, có điều sự tôn trọng tao dành cho thằng chủ xe không được như lúc trước, giờ đơn giản chỉ là mối quan hệ giữa 1 thằng lái xe - 1 thằng chủ xe, tao bỏ sức lao động ra để kiếm tiền và tao vui khi chính tao là người đưa những mảnh đời kém may mắn về cái nơi họ muốn về, hình như đó là niềm vui an ủi cho tao lúc này.
    Thời gian gần đây hình như mối quan hệ giữa FE với gia đình của em hơi căng thẳng vì thằng bạn thân của tao. Nhiều lần ngồi tâm sự với tao, FE nói thằng chủ xe bắt đầu cấm nó quen với thằng bạn của tao, FE vẫn dành trọn tình cảm của em cho thằng bạn dù gia đình có ngăn cấm như thế nào.
    Hôm nay là 1 ngày quan trọng, tao xin nghỉ 2 ngày, thằng bạn thân thì giao quán cho mấy thằng đệ coi. Tụi tao mướn 1 chiếc xe 7 chỗ tự lái để đi Tiền Giang. Chắc tao và thằng bạn đã chờ cái ngày này lâu lắm rồi, chờ 10 năm rồi còn gì.
    Từ phía trong trại giam, tụi tao nhìn thấy 1 người đàn ông trung niên, dáng vẻ vẫn như ngày nào, anh đang trình giấy tờ gì đó cho cán bộ ở cái chốt gác ngoài cổng trại giam, đó chính là anh của thằng bạn thân, anh rớt vì dính cái án giết người, vì cái bản tính lỳ đòn lúc trước nên tao sẽ gọi anh là anh Lỳ.
    Khoảng thời gian 10 năm nay, khi mẹ thằng bạn còn sống thì tụi tao và bà vẫn đều đặn vô thăm nuôi anh Lỳ thường xuyên. Nhưng khi mẹ thằng bạn mất vì bệnh ung thư thì chỉ còn tao với nó vào thăm anh, lúc mẹ anh mất tao thấy anh Lỳ suy sụp lắm, rồi tới thằng bạn thân bị rớt 1 khóa, chỉ còn có mình tao vẫn đều đặn xuống thăm anh hàng tháng.
    Mặc dù trước kia, ngoài đường anh có là thằng giang hồ cỡ nào, nhưng về nhà anh Lỳ vẫn phải kính nể mẹ của anh và luôn thương tụi tao, coi tao cũng như là thằng em trong nhà.
    Rồi giây phút tụi tao chờ đợi cũng đến, anh em gặp nhau, cười nói vui vẻ, những tháng ngày bước ra thế giới tự do đã bắt đầu đối với anh Lỳ. Đáng lẽ anh Lỳ phải ngồi trong đó 15 năm nhưng được ân xá nên anh chỉ ở có 10 năm.
    Tụi tao lên xe, tao vừa cầm lái vừa kiếm 1 quán ăn nào đó ven đường, tao muốn đãi anh Lỳ 1 bữa cơm hoành tráng bù lại những ngày cơ cực trong trại.
    Nhìn trong kiếng giữa ra phía sau, tao thấy anh Lỳ đang loay hoay lấy đôi dép tổ ong đang mang, anh lật cái ngược đôi dép lại, khều khều cái đế dép rồi anh lấy ra 3 miếng vàng được giấu khéo léo trong chiếc dép, và chiếc kia cũng vậy. Anh đưa 6 miếng vàng cho thằng bạn tao rồi nói
    _ Cất cho anh đi, 6 cây đó. Tuần sau thằng bạn tù của anh ra trại, nó đem ra giùm anh 4 cây nữa. Tụi mày có công chuyện thì cứ lấy mà xài.
    ĐM, tao hơi bất ngờ vì anh Lỳ mới ra tù thì lấy đéo đâu mà có vàng nhiều vậy. Nhìn qua thằng bạn, nó đang lấy 6 cây vàng bỏ túi mà không có gì là ngạc nhiên như tao. Tò mò tao hỏi
    _ Vàng đâu mà nhiều vậy anh Lỳ?
    Chắc là biết tao thắc mắc dữ lắm nên anh cười rồi trả lời câu hỏi của tao
    _ Thì ở trong đó anh cũng kiếm sống được chứ mậy. Dù gì anh ngồi án lâu năm, vô đó lúc đầu cũng phải bật mới được ngồi mâm trên, rồi từ từ kiếm sống tích góp từ mấy thằng đại gia, công tử vô sau. Nhiều chuyện để kiếm tiền lắm, có dịp anh kể cho mày nghe.
    Có lẽ tao chưa từng vô đó nên cũng chỉ biết mơ hồ về thế giới ở trỏng qua lời kể của thằng bạn thân hay những thằng có khóa đi về. Tao cũng đã nghe những anh lớn vào trong đó, ở vài năm là cầm rủng rỉnh 1 số tiền về cho gia đình, tất nhiên là những người đó phải thuộc diện có số má cả ngoài đời và trong đó, nhưng hôm nay tao mới chính mắt thấy được. ĐM, tính ra có đẳng cấp thì đi đâu cũng là thiên đường phải ko tụi mày.
    Ghé 1 quán ăn bên đường, tụi tao kêu mấy món ăn dân dã miền Tây cho anh Lỳ, bữa cơm đơn giản nhưng tao thấy anh Lỳ ăn rất ngon. Có lẽ khoảng thời gian 10 năm cũng đủ để anh trả hết món nợ máu năm xưa do anh gây ra, nhưng khoảng thời gian đó cũng đã lấy đi hết cái tuổi thanh xuân của anh, đời người có được mấy cái 10 năm.
    Về tới Sài Gòn, việc đầu tiên anh làm đó chính là về lại căn nhà của anh và thằng bạn thân, tao thấy anh đứng trước bàn thờ của bác gái, cắm xong cây nhang vào lư hương, anh Lỳ dựa đầu vào cái tủ thờ mà khóc, những giọt nước mắt của 1 người tù sau 10 năm mới trở về lại mái nhà xưa, những giọt nước mắt hối hận hay chính là những giọt nước mắt đắng cay khi không nhìn mặt mẹ của mình lần cuối trước khi bà ra đi mãi mãi.
    Thằng bạn thân của tao cũng đang khóc, ừ thì anh em nó vốn dĩ là những người bước ra đời từ cái kiếp giang hồ, nhưng anh em nó có muốn như vậy đâu, anh Lỳ lúc trước thì khoái mở tiệm cắt tóc, thằng bạn tao thì thích làm kỹ sư nhưng mà cuộc đời không như là mơ...
    Tao bước ra ngoài sân, châm lửa đốt điếu thuốc, tao không muốn tao phải khóc theo anh em nó, những kỉ niệm về ngày xưa cùng với anh Lỳ, thằng bạn thân cứ lại ùa về trong tâm trí của tao.
    Tối đó, thằng bạn thân tổ chức 1 bàn tiệc tại quán của nó gọi là mừng ngày anh Lỳ trở về. Lúc đầu thì chỉ có thằng bạn, FE, tao, Điều dưỡng và mấy anh em ở quán nhưng đéo hiểu sao có mấy thằng bạn của anh Lỳ cũng kéo đến khoảng chục người. ĐM, lúc anh Lỳ rớt thì đéo thằng nào thăm nuôi hoặc gửi được thùng mỳ gói cho ông anh hoặc thậm chí là hỏi thăm sức khỏe của anh Lỳ, có những thằng thì lấy luôn mấy mối làm ăn của ổng... còn bây giờ hay tin anh Lỳ mới về thì kéo tới ầm ầm, làm như thân thiết lắm, ĐCM những thằng này đều lớn tuổi hơn tao, cũng là dân anh chị nhưng đối với tao thì tao chỉ kêu là thằng vì đéo có sự nể nang ở đây.
    Trong cuộc nhậu, chắc thằng bạn cũng có những suy nghĩ giống tao nhưng vì anh Lỳ nên tụi tao vẫn ngồi đó uống cầm chừng. Mà ĐCM, ngồi mà cứ nghe thằng này nổ cái này, thằng nọ nổ cái kia mà tụi tao mắc chán.
    Nhưng mọi chuyện lại không dừng lại ở đó, khi mà bia rượu nhập tâm thì cuồng dâm nổi loạn, có mấy thằng bắt đầu chồm qua FE và Điều dưỡng mời bia, mời rượu. Lúc đầu thì cả 2 còn lịch sự nhấp môi nhưng tụi mặt lol này kiểu quen thói bố láo nên bắt ép FE, Điều dưỡng phải uống 100%. Tao chưa kịp lên tiếng thì thằng bạn thân ngồi kế bên đã lên tiếng trước
    _ Này là bạn của tụi em, mấy anh tôn trọng giùm cái. Người ta không uống thì đừng có ép.
    ĐM mấy thằng quay qua nhìn thằng bạn tao như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống, có thằng lên tiếng
    _ Tụi mày là em út, ở đây có chỗ cho mày lên tiếng sao?
    Con mẹ nó, nếu không phải đang ở quán của thằng bạn và có anh Lỳ ngồi đó thì tao đã cho chai bia vô đầu của thằng vừa nói ra câu đó rồi, tao cố gắng kìm nén lại cơn nóng của mình. Thằng bạn thân của tao vì không muốn làm anh Lỳ khó xử nên cũng im lặng không nói nữa nhưng lần này là anh Lỳ lên tiếng
    _ Nó là em ruột tao, bữa nay anh em tao tổ chức trong nhà, tao cũng không mời tụi mày tới. Nếu tới kiếm ăn thì nhậu đàng hoàng, còn tới kiếm chuyện thì tao không bảo đảm.
    ĐM mấy thằng mặt lol bắt đầu có trật tự lại, rồi lúc sau cũng từ từ từng thằng ra về hết, trả lại không khí tự nhiên cho anh em tụi tao.
    Buổi nhậu kết thúc, thấy Điều dưỡng có vẻ uống hơi nhiều, tao lấy xe của em rồi chở em về.
    Trên đường về nhà Điều dưỡng, em hỏi tao rất nhiều về chuyện của tao và Vĩnh Long, Sóc Trăng, tao chỉ trả lời qua loa. Và khi về tới nhà em, trước khi bước vào nhà, Điều dưỡng có nói với tao
    _ Em vẫn còn nhớ lần anh bỏ rơi em ở khách sạn đó.
    Tao chỉ cười rồi đưa xe cho em dắt vào nhà, trong lúc 2 tay tao đang dắt chiếc xe máy thì Điều dưỡng chồm người đặt 1 nụ hôn lên má của tao, ĐM đéo hiểu sao lúc đó tao đứng hình hết mấy giây, chắc là tao không ngờ Điều dưỡng lại hành động như vậy...cả 2 đều im lặng nhưng rồi tao cũng đủ tỉnh táo dắt chiếc xe máy vào cổng cho Điều dưỡng, chào tạm biệt em, tao bước ra đường vẫy chiếc xe ôm trở về quán của thằng bạn.
    Những ngày sau đó, anh Lỳ bắt đầu quen dần với cuộc sống hiện tại, anh phụ với thằng bạn tao trông coi việc quán xá và cả việc bếp núc. Anh Lỳ còn tranh thủ ban ngày lúc rảnh thì theo học cắt tóc ở 1 tiệm tóc gần đó.
    Rồi 1 thời gian sau đó, anh em tụi tao cùng góp tiền làm thêm vụ cầm xe, mua bán xe máy cũ vì anh Lỳ cũng khá hiểu biết về vụ này, nói chung có thu nhập cũng kha khá. Anh Lỳ thì bắt nhịp rất nhanh với cuộc sống hiện tại, cũng nhờ anh cách sống có nét, lanh lẹ, nắm bắt thời cơ nên anh cũng không phải vất vả trên con đường hoàn lương của mình.
    Có lẽ anh Lỳ có phần may mắn hơn những thằng vừa bước ra khỏi cánh cửa trại giam mà tao biết, hầu hết tụi nó đều quay lại con đường cũ, có lẽ xã hội này quá khắt khe với cái quá khứ của tụi nó, rồi ai sẽ cho tụi nó cái lương thiện?
    Tao vẫn miệt mài với những chuyến xe cứu thương, thằng bạn thì bận rộn với cái quán nhậu của nó, anh Lỳ thì vẫn làm tốt mấy vụ xe cộ...và cuộc sống cứ trôi qua thật bình yên cho đến 1 ngày cuối tháng 8 năm 2016, là 1 ngày tao không thể nào quên... Tao đã trải qua những giờ phút thật sự kinh hoàng, tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc đối với tao và rồi như 1 định mệnh, nó rẽ cuộc đời tao sang 1 trang mới...
     
    phongcellphoneHuanhoamobile thích điều này.
  12. 22/8/20 lúc 23:34

    anhquyetdk

    Crazy Poster

    anhquyetdk
    Tham gia:
    3/10/12
    Bài viết:
    307
    Được thích:
    78
    Hóng
     
  13. 23/8/20 lúc 07:59

    HONG93

    Junior Member

    HONG93
    Tham gia:
    8/1/19
    Bài viết:
    65
    Được thích:
    8
    copy -> paste chị gg dịch đọc diễn cảm ko sót 1 chữ :D
     
  14. 23/8/20 lúc 08:22

    mrthang39

    Major Poster

    mrthang39
    Tham gia:
    13/6/11
    Bài viết:
    149
    Được thích:
    13
    Lên nào
     
  15. 24/8/20 lúc 17:31

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    #kíức1thờingangdọc
    #Chap52
    Vừa đá xong dĩa cơm bụi buổi tối, còn đang phì phèo điếu thuốc trên môi thì tao nhận được điện thoại của thằng chủ xe, 1 ca ở nhà xác bệnh viện Bình Tân.
    Thời tiết những ngày cuối tháng 8 bị ảnh hưởng bởi áp thấp nhiệt đới nên những cơn mưa cứ dai dẳng, lùi xe vào trong khuôn viên của nhà xác bệnh viện, tao đã thấy cái quan tài đã được tẩm liệm và đóng nắp, nhang khói nghi ngút.
    Bước xuống xe, tao mở cốp rồi cột cái băng ca ép sát thành xe để chút nữa có chỗ cho cái quan tài.
    Đốt điếu thuốc, tao bước lại chỗ thằng chủ trại hòm của khu vực ở đây, cũng đã quen biết trước nên tao hỏi
    _ Nam hay nữ vậy anh?
    Thằng chủ trại hòm vừa lấy điếu thuốc tao mời vừa trả lời
    _ Nam em ơi, tai nạn giao thông.
    Tao nghĩ chắc là đưa vô bệnh viện mới chết, chứ chết ngoài đường là gặp tao rồi. Thằng chủ trại hòm nói tiếp
    _ Nghe bên công an nói người này đang rượt theo 2 thằng giựt đồ, bị tụi nó ép xe rồi mất lái tự gây tai nạn.
    Tao im lặng nhìn cái quan tài, Sài Gòn là như vậy đó, cứ ra đường là gặp cướp bất kể ngày đêm, lại 1 mạng người vì cái tụi khốn nạn này.
    Rồi chiếc xe cứu thương lại lầm lũi trong cơn mưa đêm, phía sau là cái quan tài cùng với 2 người nhà của người đàn ông xấu số kia.
    Cơn mưa cứ dai dẳng theo tao suốt cuộc hành trình về tới huyện Bắc Bình, Bình Thuận, tao nhớ là tao có chạy ngang nhà ga Sông Mao, tới chỗ thì cũng hơn 3h sáng.
    Thu tiền cước vận chuyển xong, tao quay xe về lại Sài Gòn, cơn mưa đã bớt nặng hạt hơn nhưng vẫn còn lất phất.
    Cũng đã 4h sáng, tao quyết định tấp vào 1 quán cà phê bên đường, vào vệ sinh cá nhân xong thì ra làm 1 ly cà phê cho tỉnh táo. Mưa vẫn cứ lất phất, nó làm cho mọi thứ xung quanh trở nên thật ẩm ướt, uống xong ly cà phê nóng và hút hết mấy điếu thuốc, tao tỉnh táo đứng dậy tính tiền rồi lên xe tiếp tục chặng đường về lại Sài Gòn.
    Đối với tao thì việc lái xe xuyên đêm là chuyện bình thường vì tao cũng đã quá quen với công việc này rồi, nhưng hôm nay đáng lẽ ra tao phải nên chợp mắt chút xíu để cho qua cái khoảng thời gian mà những lái xe đường dài như tụi tao thường hay tránh, đó là " nhất chạng vạng, nhì rạng đông ". Vì những khoảng thời gian này rất dễ hay xảy ra tai nạn giao thông, buổi chạng vạng tranh tối tranh sáng thì tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, còn buổi rạng đông là lúc giấc ngủ ngon nhất, chính lúc này người lái xe rất dễ bị ngủ gục sau 1 đêm dài lái xe. Và hôm nay tao đã gặp phải trường hợp như vậy.
    Lúc này cũng đã 5h sáng nhưng vì có mưa nên bầu trời vẫn còn xám xịt, chiếc xe cứu thương của tao vẫn chạy đều đều với tốc độ 70 - 80 km/h, và vì trời còn tối nên tao vẫn mở đèn xe, những chiếc xe chiều ngược lại cũng vậy.
    Bất chợt bên làn đường đối diện, ánh đèn xe của 1 chiếc tải cứ lấn dần sang làn đường của chiếc xe cứu thương, lúc đầu tao nghĩ chắc là chiếc xe tải đang tránh cái gì đó, rồi tao từ từ đạp thắng để giảm tốc độ. Chiếc xe kia vẫn cứ từ từ lao hẳn sang phần đường bên này, lúc này tao cũng lơ mơ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tao đạp thắng tiếp tục để dừng hẳn chiếc xe cứu thương, bóp kèn liên tục nhưng đã quá muộn...
    Chiếc xe tải vẫn lao đến và nó không hề giảm tốc độ, chiếc xe cứu thương đã dừng lại trên đường, tao ngồi trên đó bất lực nhìn chiếc xe tải lao tới, sự việc diễn ra quá nhanh và tao đã xử lý tình huống hết mức có thể để tránh 1 vụ tai nạn nhưng....
    Rồi tao chỉ nghe 1 tiếng ...Đùng... chát chúa vang lên, đầu óc tao choáng váng vì cái lực đâm trực diện vừa rồi, tao nghĩ chắc là tao sẽ chết trước khi tao nhắm mắt gục đầu qua 1 bên lịm đi.
    Tao không biết tao đã ngất đi bao lâu, chỉ biết khi tao mở mắt ra lại thì tao vẫn còn ngồi trên ghế lái, thấy tao mở mắt và có cử động thì ai đó đứng gần la lên
    _ Tài xế còn sống, tài xế còn sống...
    Vậy là tao biết tao còn sống, lúc này trời cũng đã tờ mờ sáng nên tao có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chiếc xe cứu thương của tao giờ chỉ là 1 mớ hỗn độn, mấy khung cửa móp méo, đồ đạc văng ra tứ tung, cái vô lăng trước mặt tao nó bị uốn éo không còn hình dạng như cũ và hình như nó đang ép chặt vào người tao, định nhoài người ra khỏi cái đống sắt thép này nhưng 2 chân tao bị kẹt cứng lại, rồi 1 cảm giác đau nhức chạy dọc cơ thể của tao, ĐM tao đang hỏi chuyện gì xảy ra với tao vậy, tao không thể nhúc nhích được, hình như cái chân trái của tao không còn cảm giác nữa, còn chân phải thì đau lắm.
    Tao cảm giác trên trán của tao có gì đó sệt sệt, cố gắng lấy tay rờ lên thì mới biết là máu, đầu óc tao lúc này bắt đầu hoang mang, nó cứ quay cuồng, chắc là lúc đó tao bị mất máu nhiều quá, cái áo tao đang mặc cũng ướt nhèm vì nước mưa và máu. Tao vẫn ngồi trên ghế, cổ họng tao khô rát, mỗi lần tao thở mạnh là lồng ngực tao lại nhói lên... Nhìn thẳng ra phía trước mặt, cách đó chắc khoảng 9 - 10 mét là chiếc xe tải nằm đó, phần đầu cũng móp méo nhưng chắc ít hơn nhiều so với chiếc cứu thương của tao, chắc là nó đâm vô xe tao làm cho chiếc cứu thương bị đẩy lùi ra sau.
    Xung quanh mình, tao nghe có nhiều tiếng nói, tiếng la, rồi ai đó đang lấy xà beng để cạy cái đống sắt kéo tao ra nhưng không được, tao cố gắng đọc lại số điện thoại của thằng chủ xe cho những người xung quanh. Lúc này tao cảm nhận rất rõ từng cơn đau nhói, nó len lỏi vào từng thớ thịt trên người của tao, những giọt nước mưa tạt vào mặt tao, máu trên trán tao chảy xuống, cái lạnh từ từ thấm vào làm cho những cơn đau cứ tăng thêm... Tao vẫn ngồi đó, kẹt cứng trong chiếc xe, tao đang cảm nhận rõ từng phút từng giây trôi qua, những khoảnh khắc kinh hoàng mà tao không thể nào quên được, nó giống như tao đang cảm thấy cái chết đang từ từ, từ từ đến với mình và tao chỉ biết bất lực ngồi đó mà cảm nhận.
    Rồi sau đó có 1 chiếc xe cẩu chạy tới, tao thấy mấy người dùng cái dây xích móc vào phần đầu chiếc xe của tao, đầu kia thì móc vào chiếc xe cẩu, rồi cứ thế chiếc xe cẩu kéo từ từ cho phần đầu bung ra, lúc tao được kéo ra khỏi chiếc xe thì toàn thân rã rời, tao lại lịm đi...
    Khi mở mắt tỉnh dậy thì tao đang nằm trên băng ca ở phòng cấp cứu, hình như cái chân trái của tao đã được nẹp lại cố định, chắc gãy xương mẹ nó rồi. Lâu lâu lại có y tá hoặc bác sĩ bước lại hỏi thăm tao, mấy vết thương trên người cũng được sơ cứu cầm máu.
    Tao vẫn nằm đó, trên cái băng ca lạnh lẽo, mắt tao cứ nhìn lên trần nhà, xung quanh chẳng có người thân hay bạn bè, tới cái điện thoại cũng không còn, những cơn đau nhức vẫn cứ hành hạ tao. Tự nhiên sao lại thấy tao lẻ loi, cô đơn quá, ĐM đúng là phước bất trùng lai, họa vô đơn chí mà.
    Tao lại thiếp đi lúc nào không hay, có lẽ cơ thể đã quá kiệt sức với những gì tao vừa trải qua.
    Hình như tao nằm trong phòng cấp cứu rất lâu, tao ngủ rồi tỉnh, rồi lại mê man với những cơn đau khắp thân thể.
    Cho đến trưa, vẫn còn nằm nhắm mắt, tao nghe có giọng nói quen thuộc bên tai
    _ Anh.T ơi, tỉnh lại đi anh.
    Là giọng nói của Điều dưỡng, tưởng là ảo giác tao mở mắt ra nhìn thì đúng là Điều dưỡng đang đứng bên tao cùng với anh Lỳ và thằng chủ xe. Lúc đó tao mừng lắm nhưng hình như cơ thể tao đã kiệt sức nên tao chỉ có thể cười với mọi người.
    Các thủ tục cũng đã được giải quyết, tao được đẩy đi chụp CT, X-ray các kiểu... Cuối cùng tao phải may 6 mũi trên trán, chân trái tao bị gãy phần ống chân nhưng không cần phải mổ chỉ phải bó bột, chân phải thì bị chấn thương phần mềm, lồng ngực bị va đập mạnh nhưng chỉ bị tụ máu bầm, tay trái thì bị giãn dây chằng nhưng không nghiêm trọng lắm, còn với mấy vết thương trầy xước trên người... Với cú va chạm mạnh mà tao chỉ bị như vậy thì coi như đã là phước lớn, mạng lớn rồi.
    Sau đó thì bên giao thông có vô bệnh viện để ghi lời khai của tao và hẹn khi nào tao khỏe thì ra lại để giải quyết, phía bên xe tải gây tai nạn cũng không ai bị gì nghiêm trọng, sau này khi bình phục lại thì tao có viết đơn bãi nại cho bên kia, dù sao cũng là xui rủi không ai muốn, với lại họ cũng đã khắc phục bồi thường thiệt hại cho tao.
    Chiều hôm đó, mọi người đưa tao về lại Sài Gòn trên chiếc xe 7 chỗ, rồi đưa tao vào thẳng bệnh viện Chấn thương chỉnh hình để kiểm tra lại lần nữa, mọi thứ đều ổn không có gì nghiêm trọng.
    Định sẽ về nhà thằng bạn thân ở để dưỡng thương nhưng không ngờ chiếc xe 7 chỗ lại dừng trước căn nhà của tao, hơi bất ngờ thì tao đã thấy Vĩnh Long và Sóc Trăng đứng đợi sẵn trước cửa nhà.... Tao thật sự chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ???
     
  16. 24/8/20 lúc 19:11

    taydola1983

    Insane Poster

    taydola1983
    Tham gia:
    20/12/08
    Bài viết:
    658
    Được thích:
    159
    Tiếp TML
     
  17. 24/8/20 lúc 20:16

    mrthang39

    Major Poster

    mrthang39
    Tham gia:
    13/6/11
    Bài viết:
    149
    Được thích:
    13
    Hay
     
  18. 26/8/20 lúc 23:53

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    #kíức1thờingangdọc
    #Chap53
    Tao ngồi trên xe, hướng mắt nhìn về phía Vĩnh Long và Sóc Trăng rồi lại cúi gầm mặt xuống, nếu cái chân không phải bó bột thì tao đã chạy khỏi chỗ này rồi. Thật sự tao đang muốn trốn chạy khỏi 2 người con gái kia, không phải vì sợ mà tao không muốn dây dưa chuyện tình cảm rồi lại làm khổ họ mặc dù tao vẫn còn yêu Vĩnh Long, và cả Sóc Trăng nữa. Tao nhìn anh Lỳ, Điều dưỡng rồi hỏi
    _ Sao đưa em về đây?
    Anh Lỳ im lặng nhìn qua Điều dưỡng, cửa xe cũng đã mở, Điều dưỡng trả lời luôn câu hỏi của tao
    _ Không đưa anh về đây thì về đâu, giờ anh có tự lo được đâu, phải có người chăm sóc cho anh chứ.
    Không đợi phản ứng của tao như thế nào, anh Lỳ, thằng chủ xe và thằng em tài xế khiêng tao bỏ xuống chiếc xe lăn mới mua lúc chiều ở bệnh viện rồi đẩy tao vào trong nhà.
    Ở phòng khách là 1 chiếc giường xếp đã được chuẩn bị sẵn với đầy đủ mền gối còn thơm phức và tao được đặt nằm lên đó, Vĩnh Long vẫn vậy, vẫn chu đáo đến từng điều nhỏ nhất.
    Ổn định đâu đó thì mọi người cũng ra về, căn nhà chỉ còn lại tao, Vĩnh Long và Sóc Trăng, còn nhỏ em của Vĩnh Long thì đã về quê phụ với chú thím 3.
    Vĩnh Long thì pha nước ấm để lau mình cho tao, người ngợm tao lúc này vẫn còn dính những vết máu, vết dầu máy, còn Sóc Trăng thì kiếm quần áo để thay cho tao. ĐM lúc thay quần áo vì tay trái bị giãn dây chằng nên tao không thể cử động mạnh được, thêm cái chân trái bó bột, cái chân phải thì cũng cà nhắc nên chỉ có thể ngồi 1 chỗ để Vĩnh Long và Sóc Trăng thay đồ mặc, tao cũng ngại vì bị 2 người con gái cởi hết quần áo trên người, thấy vậy Vĩnh Long nói với tao
    _ Ở đây em với Sóc Trăng ai mà chưa nhìn thấy anh trần trụi đâu, làm gì mà phải mắc cỡ.
    Tao cười 1 cách ngượng ngùng, không biết câu nói vừa rồi của Vĩnh Long có phải là câu trách móc tao hay không, đàn bà là trùm thù dai mà.
    Những câu hỏi han về tình hình sức khỏe của tao liên tục được Vĩnh Long và Sóc Trăng thay phiên nhau hỏi, lúc đầu tao còn hơi ngượng nhưng sau đó cũng lấy lại khoảng cách với 2 người đẹp. Và tao biết thêm là Sóc Trăng đã dọn qua ở chung với Vĩnh Long cũng hơn tháng nay vì nhà còn rộng, thật sự không hiểu 2 người phụ nữ từng có thể coi là tình địch của nhau mà giờ đây lại sống chung 1 nhà, nhưng tao hiểu được Vĩnh Long, em là kiểu người sống đơn giản chứ không phải hơn thua với mọi người.
    Đêm đó, tao nằm ngủ trên chiếc giường ở phòng khách, có lẽ vì còn đau và vẫn ám ảnh vụ tai nạn vừa xảy ra nên tao cứ chập chờn, không thể ngon giấc.
    Có tiếng bước chân từ trên lầu bước xuống, hình như là Vĩnh Long, tao nhắm mắt lại nằm đó. Vĩnh Long bước chầm chậm lại cái giường tao đang nằm, thì ra là em kéo mền đắp cho tao, lúc em vừa định quay đi thì tao chụp tay em lại, Vĩnh Long giật mình nhưng rồi em cũng nhận ra là tao chưa ngủ, em lo lắng hỏi
    _ Anh đau ngủ không được hả? Để em lấy cho anh liều thuốc giảm đau.
    Tao cười trả lời với em
    _ Đau chút thôi em, mà sao em lại kêu mấy người kia đưa anh về đây, anh không muốn làm phiền em, anh có còn là gì của em nữa đâu.
    Vĩnh Long khom người nói nhỏ với tao
    _ Còn hay không thì nó không quan trọng với em. Cái quan trọng là em vẫn muốn lo cho anh trong những lúc như vầy. Anh cứ yên tâm mà tịnh dưỡng, đây là nhà của anh mà.
    Giờ đây tao không thể nói thêm bất cứ gì nữa, sau những lỗi lầm của tao đối với Vĩnh Long vậy mà cho đến lúc này em vẫn có thể nói được những điều như thế này với tao.
    Và hình như chính cái giây phút ấy, sau những câu nói ấy thì 1 thằng đàn ông lạnh lùng, bất cần như tao đã hoàn toàn bị khuất phục bởi người phụ nữ đang đứng trước mặt... Cho đến mãi sau này, tình cảm tao dành cho Vĩnh Long nó bao gồm tình yêu, sự đồng điệu và cả sự nể phục trong đó.
    Người ta thường nói trong cái rủi có cái may, chắc là tao cũng thuộc trường hợp như vậy, những ngày sau đó, tao luôn được chăm sóc chu đáo bởi Vĩnh Long và Sóc Trăng. Và hình như ngọn lửa tình đang âm ỉ giữa 3 người tụi tao có dịp được bùng cháy trở lại trong những ngày tháng đó, và có thể Vĩnh Long không nói ra nhưng em không ủng hộ và cũng chẳng phản đối tình cảm Sóc Trăng dành cho tao. Còn Sóc Trăng thì vẫn biết vị trí của em nằm ở đâu, chắc em cũng biết Vĩnh Long luôn là số 1 trong lòng của tao nên em luôn đứng bên cạnh để làm con số 2, có lẽ vì vậy mà không khí trong nhà luôn vui vẻ chẳng có gì gọi là xung đột giữa số 1 và số 2.
    Và khi đọc câu chuyện của tao đến lúc này thì tụi mày sẽ nghĩ có phần hư cấu nhưng sự thật nó là vậy. Những chuyện tình cảm rất khó nói, chỉ khi nào tụi mày thực sự ở trong hoàn cảnh của tao và gặp đúng những người con gái như những nhân vật trong câu chuyện này thì lúc đó tao nghĩ rằng tụi mày sẽ hiểu và tin đó là sự thật.
    Rồi 1 tuần sau đó, mẹ tao về Việt Nam, có lẽ vì lo lắng cho tao nên bà về ở 1 tháng để tiện việc chăm sóc cho thằng con trai độc nhất của bà.
    Thời gian này mặc dù tao đi lại thật sự khó khăn nhưng cũng là khoảng thời gian hạnh phúc khi tao được ở bên cạnh mẹ tao, thằng nhóc con tao cũng qua với tao nhiều hơn, có khi nó ngủ lại qua đêm với tao luôn, rồi tao cũng có nhiều thời gian tâm sự cùng với Vĩnh Long và Sóc Trăng, chuyện tình cảm của 3 người tụi tao cũng từ từ được Vĩnh Long và Sóc Trăng thích nghi và chấp nhận, tao nghĩ chắc là kiếp trước cả 3 tụi tao có ân tình gì sâu nặng lắm nên kiếp này phải như vậy, giống như 1 sự an bài của số phận thì phải.
    Rồi cũng trong thời gian đó, quán nhậu của thằng bạn tao bị chủ nhà đòi tăng tiền mướn mặt bằng vì lúc trước khi thằng bạn tao mướn chỉ hợp đồng miệng, giờ thấy quán nó bán được thì thằng lol chủ nhà kiếm chuyện, ĐM vậy là đéo mướn nữa, bỏ quán.
    Còn về FE, tao nghe nói gia đình em mai mối giới thiệu FE cho 1 thằng Việt kiều nào đó, gia đình FE sẽ từ em nếu không chịu lấy thằng lol Việt kiều kia, vậy là em không chịu rồi bỏ nhà theo thằng bạn tao.
    Ngồi tâm sự với tao, thằng bạn buồn bã kể những chuyện vừa xảy ra, tao hiểu và thông cảm với nó. Thằng bạn muốn kiếm 1 mặt bằng khác để mở quán nhậu nhưng tao không đồng ý, mở quán thì được nhưng đừng mở quán nhậu, vì tao muốn nó bớt va chạm lại, mà quán nhậu về đêm thì đủ mọi thành phần xã hội. Vậy là tao góp ý mở quán cơm gia đình, vừa bán cho dân văn phòng buổi trưa luôn, ĐM vậy mà thằng bạn thấy hay rồi quyết định dứt. Thấy nó hơi đuối với vốn ban đầu, tao đưa nó 5.000 Euro mà tao vẫn giữ từ trước chưa xài, anh Lỳ cũng góp vô 100 triệu, cho dù nó làm được hay không nhưng anh em tao vẫn ủng hộ nó.
    Rồi 1 tháng trôi qua cũng thật nhanh, lúc này sức khỏe tao đã bình thường, chỉ tay trái là không cử động mạnh được vì dây chằng cần thời gian dài mới có thể khỏi hẳn, cái chân thì vẫn còn bó bột. Trước ngày mẹ tao về lại Thụy Sĩ, bà có kêu tao ra nói chuyện, cũng như những trước, bà kêu tao nên nghĩ lái xe cứu thương và thu xếp qua bên đó với mẹ tao, những lần trước thì tao ậm ừ cho qua chuyện nhưng lần này có lẽ tao phải suy nghĩ về lời nói của mẹ tao, với lại sắp tới thủ tục định cư của con trai tao cũng đã gần xong, chắc chắn là tao phải qua bên đó với nó mặc dù trong lòng tao không muốn chút nào.
    Tao từng qua đó nhiều lần và đã đi gần 1/2 mấy nước châu Âu, khám phá và trải nghiệm bên đó cũng nhiều nên tao thấy kiểu người như tao chắc không hợp với môi trường bên đó. Nhưng lần này thì khác, không phải vì tao mà là vì con trai của tao, chắc là phải tạm dừng cuộc sống với những chuyến xe xuôi ngược, những cái xác, những ca bệnh rồi. Dù gì khoảng thời gian gần 2 năm qua đã cho tao nhiều bài học về cuộc sống này, về những mảnh đời mà tao gặp để thấy mình còn may mắn rất nhiều, khoảng thời gian đã làm thay đổi 1 thằng như tao.
    Sau khi mẹ tao về lại Thụy Sĩ thì vào 1 buổi tối, lúc ngồi uống nước ở nhà với Vĩnh Long, Sóc Trăng và Điều dưỡng, tao có nói ý định sắp tới của mình có thể là sang định cư luôn bên Thụy Sĩ nhưng trước mắt sẽ là du lịch 3 tháng để đưa con tao sang đó.
    Nghe tao nói xong, vẻ mặt ai cũng buồn buồn nhất là Vĩnh Long. Tao cười rồi nói tiếp với mọi người
    _ Thì đó chỉ là dự định thôi mà, dù anh có đi thì anh vẫn quay về mà, làm sao mà bỏ 2 người đẹp được.
    Điều dưỡng cũng đã ngầm biết được quan hệ giữa tao và Vĩnh Long, Sóc Trăng như thế nào nên cũng không ngạc nhiên với câu nói vu vơ vừa rồi của tao. Điều dưỡng hỏi tao như hỏi dùm cho 2 người phụ nữ kế bên
    _ Vậy anh dự định khi nào?
    Tao ngập ngừng trả lời
    _ Thì phải đợi chân anh lành mới được, nhưng dự kiến là qua Tết.
    Tao cảm giác không khí như chùn xuống, tao cũng không muốn xa những người phụ nữ này nhưng vì thằng nhóc, mà nếu như tao có định cư bên đó thì chắc chắn tao phải có kế hoạch đưa Vĩnh Long và Sóc Trăng qua đó.
    Hơn 2 tháng từ ngày gặp tai nạn, cái chân gãy của tao cũng được tháo bột, cuối cùng cũng bỏ được chiếc xe lăn và cái nạng, tạm biệt những chuỗi ngày gò bó mặc dù cánh tay của tao vẫn còn hơi yếu vì vụ dây chằng.
    Tao xin nghỉ lái xe cứu thương, cũng 1 phần vì kế hoạch sắp tới, và 1 phần vì sức khỏe của tao sau vụ tai nạn. Và có lẽ cái khoảng thời gian lúc còn lái xe cứu thương chính là khoảng thời gian tao nhớ nhiều nhất, cũng buồn vì không còn được cầm vô lăng xuôi ngược trên những chặng đường dài, không còn phải rớt nước mắt khi chứng kiến quá nhiều bất hạnh trên cuộc đời này... Tạm biệt những chuyến xe, nơi làm cho tao biết được cuộc sống thật sự vô thường và khiến tao phải biết quý trọng nó từng giây từng phút.
    Rồi đây cuộc đời của tao sẽ rẽ sang 1 hướng khác và không biết điều gì sẽ lại chờ đợi tao phía trước, mà thôi kệ mẹ cuộc đời cứ đưa thì tao vẫn cứ đẩy theo thôi.
     
  19. 28/8/20 lúc 21:00

    vubao_ht

    Junior Member

    vubao_ht
    Tham gia:
    29/3/10
    Bài viết:
    64
    Được thích:
    10
    #Chap54
    Những ngày sau đó tao cũng phải chạy tới chạy lui để lo vụ giấy tờ để xin visa, cũng không khó khăn gì mấy để xin được visa vì lúc trước tao cũng đã từng qua lại nhiều nước châu Âu du lịch, rồi cuối cùng cũng có chính xác ngày đi khi thông tin vé máy bay được gửi về cho tao và thằng nhóc, vậy là còn được ăn cái Tết ở Việt Nam.
    Còn hơn 3 tháng mới đến ngày đi nên tao tranh thủ khoảng thời gian còn lại để phụ thằng bạn với cái quán cơm gia đình mới mở ở quận 8, dành nhiều thời gian cho con trai tao hơn và cả thời gian cho Vĩnh Long và Sóc Trăng. Chú thím 3 giờ cũng biết mối quan hệ giữa tao và Vĩnh Long, chú thím có hứa sẽ sang thăm mẹ tao sau khi tao qua bên đó vì có 1 hãng thuốc tây mời gia đình chú chuyến đi châu Âu do nhà thuốc tây của chú 3 bán vượt doanh số.
    Cái quán cơm gia đình của thằng bạn mới mở cũng không được đông khách cho lắm nên không biết nó nghe ai, thằng bạn về rủ tao làm 1 chuyến đi chùa Bà ở Châu Đốc để cầu xin lộc mua bán sẵn làm chuyến du lịch về miền Tây luôn, vậy là thằng bạn thân, FE, anh Lỳ, tao, Vĩnh Long, Sóc Trăng, Điều dưỡng thuê 1 chiếc xe 16 chỗ và quay 1 con heo để cho thằng bạn cúng Bà rồi thẳng tiến về miệt Châu Đốc - An Giang.
    Về tới Châu Đốc cũng hơn 10h tối, tụi tao ăn uống xong rồi lấy phòng khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi đợi qua 12h khuya sẽ vào chùa Bà thắp nhang và cúng con heo quay.
    Sau 12h khuya như dự định, tất cả mọi người vào chùa Bà cúng lễ các kiểu và xin lộc Bà, con heo quay sau khi cúng xong thì tụi tao chỉ lấy 1 nửa gọi là hưởng lộc Bà, còn lại 1 nửa gửi lại cho những người ở đó, vậy là coi như xong phần cúng bái.
    Tụi tao đem nửa con heo quay ra chỗ cái quán nước đang gửi chiếc xe 16 chỗ rồi mọi người cùng ăn uống, trời về đêm nhưng không vì thế mà vắng vẻ, có nhiều gia đình, đoàn hành hương...vẫn ra vào tấp nập nơi chùa Bà, chắc họ cũng như tụi tao đến đây cầu bình an, tài lộc.
    Đang ăn uống thì tao thấy 1 ông cụ chắc cũng hơn 70 tuổi đang ngồi nghỉ mệt trên vỉa hè phía trước quán nước, chắc là ông cụ bán vé số vì tao thấy có xấp vé số trên tay của ông. Giờ này cũng khuya rồi mà ông cụ lớn tuổi kia còn mưu sinh làm tao không thể nào ngồi ăn uống tiếp được, tao đứng dậy đi ra chỗ ông cụ đang ngồi, thấy tao bước ra, ông cụ nhìn tao cười vui vẻ rồi đưa xấp vé số ra mời
    _ Giúp giùm ông già vài tờ đi chú ( Chú là cách xưng hô phổ biến ở miền Tây của những người lớn tuổi với người nhỏ tuổi hơn mình, kiểu như là chú em )
    Tao cầm xấp vé số rồi nắm tay ông cụ kéo vào bên trong, tao nói với ông
    _ Ông vô đây ngồi nghỉ ăn uống chút gì với tụi con rồi con lấy hết chỗ vé số này cho, ông đừng ngại.
    Chắc thấy tao nhiệt tình nắm tay kéo ông vào nên ông cụ cũng miễn cưỡng đi theo tao vào chỗ cái bàn tụi tao đang ngồi.
    Tao kéo cái ghế nhựa rồi mời ông cụ ngồi xuống, rót chai nước lọc ra ly cho ông cụ, Vĩnh Long thì cắt heo quay ra từng miếng nhỏ vì sợ răng ông cụ yếu nhai sẽ khó và lấy bánh mì cho ông... Tụi tao nhìn ông cụ ăn chầm chậm thật ngon lành, đáng lẽ ra tuổi của ông giờ này đâu phải bươn chải mưu sinh như thế này. Bất chợt tao nhớ đến ông cụ bị bệnh tim mà tao từng chở ở bệnh viện 115, không biết lúc này họ như thế nào rồi, chỉ cầu mong cho họ luôn gặp bình yên trong cuộc sống này.
    Đợi cho ông cụ ăn uống xong thì tao lấy xấp vé số ra đếm, còn hơn 150 tờ, tao hỏi ông cụ
    _ Mỗi ngày ông bán được bao nhiêu tờ vậy ông?
    Ông cụ vẫn với nụ cười hiền lành chất phác trả lời
    _ Cũng tùy chú, có khi 200 tờ, có khi chỉ được hơn 100 tờ. Cũng phải ráng mà bán để lo cho thằng cháu ngoại được đi học nữa.
    Tao thấy giọng của ông hơi buồn, tò mò tao hỏi thêm
    _ Vậy ba mẹ của thằng nhỏ đâu mà để ông lo?
    Giọng ông cụ buồn bã trả lời
    _ Ba mẹ nó chết vì tai nạn lúc nó mới 5 tuổi rồi chú. Giờ nó học lớp 5 rồi, tui ráng lo cho nó được chừng nào hay chừng đó...
    Tụi tao im lặng ngồi nghe từng câu nói của ông cụ, tao cảm thấy trong lòng tự nhiên nặng nề quá. ĐM cuộc đời nó là vậy, vẫn luôn luôn có những mảnh đời bất hạnh xung quanh mình.
    Tao lấy hết xấp vé số nhưng mọi người đều giành nhau trả tiền, vậy là tao đưa ra ý kiến góp tiền lại cho đủ 3 triệu trả tiền vé số, còn dư thì gửi tặng ông cụ, coi như hôm nay cho ông được về ngủ sớm với thằng cháu ngoại. Số tiền không lớn, có thể là bằng 1-2 chầu nhậu của tụi tao nhưng nó bằng nhiều ngày cực khổ mưu sinh của ông cụ.
    Ông cụ vui vẻ cảm ơn tụi tao rất nhiều, tụi tao cũng thấy vui, đôi khi cho đi lại cảm thấy hạnh phúc hơn nhận về.
    Trước khi bước ra khỏi quán nước, ông cụ nhìn tao 1 cách đăm chiêu rồi ông nhíu mày lại nói với tao
    _ Tui có chuyện này muốn nói với chú, không biết là chú có tin hay không?
    Tao hơi tò mò nên hỏi ông
    _ Ông cứ nói đi, mà chuyện gì vậy ông?
    Ông lão từ từ bước ra phía ngoài rồi kéo tay tao theo như sợ ai nghe thấy
    _ Tui thấy có nhiều vong linh theo chú, nhưng mà không phải họ theo để phá mà là giúp đỡ phù hộ cho chú, nhìn hình tướng của chú cũng không phải dạng tầm thường nhưng nhớ lời tui nói, lằn ranh thiện ác nó khó phân biệt lắm, đừng lầm đường lỡ bước sẽ ân hận về sau. Tui với chú chắc là có duyên nên tui thấy sao thì nói với chú như vậy, thôi tui đi.
    Ông cụ đi rồi nhưng trong đầu của tao vẫn còn đang suy nghĩ với những gì mà ông cụ vừa nói, ĐM không lẽ xung quanh tao bây giờ có nhiều vong hồn lắm sao, mà thôi kệ mẹ chẳng phải ông cụ cũng nói là họ theo không phải để phá phách hay ám hại tao hay sao.
    Mọi chuyện trở lại bình thường và tao cũng không còn để tâm đến câu nói của ông cụ nữa, xấp vé số thì tao đưa cho anh Lỳ giữ. Ăn uống xong thì tụi tao về lại khách sạn ngủ, sáng hôm sau thì dạo chơi và mua sắm ít đồ đặc sản rồi về lại Sài Gòn trong ngày hôm đó.
    Nhưng khi chiếc xe của tụi tao đang trên đường về tới địa phận thành phố Mỹ Tho, lúc này là buổi chiều và tới giờ xổ số nên anh Lỳ lấy xấp vé số hôm qua ra dò kết quả, tao chỉ nghĩ mua để giúp cho ông cụ thôi chứ không nghĩ sẽ trúng số. ĐM, nhưng cuộc đời nó luôn tạo ra cho con người ta những bất ngờ mà họ không thể nào nghĩ đến, trong cái xấp vé số đó có 8 tờ vé số, tao còn nhớ rất rõ đó là những tờ vé số của đài An Giang, có các số 061074 và cả 8 tờ vé số đó đều khớp với cái hàng số cuối cùng của giải đặc biệt.
    Anh Lỳ dụi mắt như chưa tin đó là sự thật, anh đưa qua cho tao kiểm tra lại, ĐM vậy là tụi tao trúng số độc đắc rồi, cả 7 người tụi tao nhảy dựng lên muốn lật xe làm khứa tài xế hết hồn đéo hiểu chuyện gì xảy ra...
    Lúc này hình như tụi tao cứ nghĩ mình đang mơ, ai nấy đều lâng lâng với cái lộc trời ban quá bất ngờ này, nếu trừ tiền thuế ra thì 8 tờ vé số này đem về cho mọi người số tiền xấp xỉ 11 tỷ và chia đều ra thì mỗi người cũng được tầm 1 tỷ rưỡi, số tiền cũng không nhỏ.
    Về Sài Gòn, sau khi làm các thủ tục nhận số tiền trúng số độc đắc đó, tụi tao làm 1 chuyến về lại Châu Đốc, mục đích là cúng tạ lễ với Bà vì nhờ chuyến đi xin lộc Bà lần trước mà tụi tao mới có được số tiền lớn này, và cũng để tìm kiếm lại ông cụ đã bán những tờ vé số trúng giải đêm hôm đó cho tụi tao.
    Sau khi cúng tạ lễ thì mọi người phải dành ra 3 ngày để tìm kiếm tung tích của ông cụ nhưng có 1 điều lạ là dù tụi tao có dò hỏi khắp nơi nhưng không tài nào kiếm được thông tin của ông cụ đó, giống như chưa hề có sự tồn tại của ông.
    Cuối cùng mọi người cũng quyết định trở về lại Sài Gòn, trong lòng của mỗi người đều có chút tiếc nuối vì nguyện vọng lúc đầu chưa được hoàn thành. Riêng tao, hình như tao cảm giác số phận chỉ sắp đặt cho tụi tao chỉ gặp ông cụ 1 lần trong cuộc đời này, tao tưởng tượng không biết có phải 1 ông tiên nào đó trên trời hóa thân thành ông cụ bán vé số xuống trần gian này để cho tụi tao cái lộc đó hay không. Và cho đến bây giờ, trong lòng tao vẫn luôn thắc mắc với những câu hỏi chưa có lời đáp về ông cụ đó.
    Sau đó, thằng bạn thân, FE dùng số tiền có được để phát triển thêm công việc làm ăn, cái quán của thằng bạn cũng bắt đầu đông khách. Anh Lỳ cũng có thêm vốn để mở luôn 1 cửa hàng mua bán xe cũ và cầm đồ.
    Điều dưỡng thì gửi số tiền được chia vô ngân hàng, Sóc Trăng thì mua mấy miếng đất ở quê của em rồi để đó chờ thời điểm sốt giá để bán.
    Còn tao thì gửi hết cho Vĩnh Long giữ, tao muốn sau này sẽ dùng số tiền đó để cùng với con trai tao, Vĩnh Long và Sóc Trăng đi du lịch.
    Tụi tao cũng thống nhất dùng 1 phần số tiền đó để chia sẻ với những người còn thiếu may mắn xung quanh mình, vậy là cứ đều đặn những buổi tối, tụi tao cùng rong ruổi trên những con đường ở Sài Gòn, khi thì những ổ bánh mì, cái bánh bao, gói xôi, hộp cơm cùng những chai nước lọc gửi đến cho những chú xe ôm, mấy thằng nhóc lượm ve chai, mấy người không có nhà sống lang thang... Khi thì những nồi cháo, nồi súp cho bệnh nhân nghèo và người nhà trong mấy bệnh viện. Phải nói đó cũng chính là khoảng thời gian mà tụi tao thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất cuộc đời của mình.
    Và cũng chính khoảng thời gian đó, trong những lần ở bệnh viện, tao lại có 1 quyết định nghiêm túc với cuộc đời của mình, tao cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nói chuyện với mẹ tao, Vĩnh Long và Sóc Trăng rồi cuối cùng đi tới quyết định hiến tặng toàn bộ thân thể của tao sau khi tao chết cho y học, tao được hướng dẫn đăng ký ở Chợ Rẫy và cuối cùng cũng được cấp thẻ hiến tặng toàn bộ cơ thể của mình. Tao chẳng giúp ích gì được cho đời lúc còn sống thì hy vọng sau khi chết có thể tự hào làm được điều gì đó giúp ích cho cuộc sống này thay vì cứ để cho cái thân xác mình thối rữa theo năm tháng 1 cách vô ích.
    Rồi cái ngày chia tay cũng phải đến, ăn Tết vui vẻ cùng với những người anh em, 2 người tình nhỏ, bạn bè thì cũng đến ngày tao và thằng nhóc lên máy bay.
    Tối hôm đó, tại sân bay ngoài thằng bạn, FE, anh Lỳ, anh.X, Điều dưỡng, Vĩnh Long và Sóc Trăng còn có thêm gia đình vợ của tao tới để đưa tiễn thằng nhóc.
    Những giọt nước mắt chia tay làm cho tao chẳng muốn rời đi, rồi gia đình vợ tao cũng về trước, chắc họ cũng không muốn nhìn cảnh tao dắt thằng nhóc vào phía trong phòng check in.
    Rồi thời gian cũng không chờ 1 ai, cũng sắp tới giờ vào làm thủ tục, tao ôm Vĩnh Long rồi Sóc Trăng vào lòng chào tạm biệt, nước mắt của 2 người phụ nữ như ướt hết ngực áo của tao, bắt tay tạm biệt những người anh em, tới lúc đứng đối diện với Điều dưỡng, định bắt tay tạm biệt em nhưng Điều dưỡng không cho tao cơ hội làm điều đó, bất ngờ em ôm chầm lấy tao khóc nức nở trước sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh mà đặc biệt là Vĩnh Long và Sóc Trăng...
    Điều dưỡng cứ như vậy mà ôm siết chặt tao, em nức nở nói như chưa hề có sự hiện diện của những người xung quanh
    _ Cho em cơ hội được nói tiếng yêu anh
    ĐM, lúc đó tao chỉ đứng yên như tượng đá, tao chỉ biết cảm nhận những giọt nước mắt đang rơi trên đôi má của em, và hình như Điều dưỡng đã dồn nén cái cảm xúc này lâu lắm rồi, chỉ đợi đến hôm nay mà bộc lộ hết ra, bất kể những người xung quanh là ai, đó cũng là tính cách của em mà.
    Tiếng loa thông báo vang lên, tao giật mình đẩy nhẹ Điều dưỡng ra rồi nói
    _ Thôi anh có 2 người đẹp rồi, giờ thêm em nữa sao anh lo nổi đây.
    Nhìn qua Vĩnh Long, Sóc Trăng thì thấy 2 cặp mắt đang lườm lườm nhìn về phía tao.
    Vội đặt thằng nhóc ngồi lên chiếc xe đẩy hành lý, tao vẫy tay chào tạm biệt tất cả mọi người rồi nhanh chóng đẩy chiếc xe vào phía bên trong, thật sự Điều dưỡng làm cho tao rất khó xử, không biết rồi mọi chuyện sẽ như thế nào đây.
    Chiếc máy bay từ từ cất cánh lên cao độ, nhìn qua cửa sổ tao thấy Sài Gòn thật lung linh khi về đêm. Tao thật sự đã xa Sài Gòn rồi, tạm biệt những người anh em, những người phụ nữ của tao, tạm biệt 1 thời ngang dọc...
    P/s: đây sẽ là Chap cuối cùng của khoảng thời gian lúc tao chạy xe cứu thương. Phần tiếp theo sẽ là những ngày tháng nơi đất khách quê người, những vui buồn của 1 thằng xa xứ, nó không phải màu hồng mà là những khó khăn vất vả, có cả sự phân biệt đối xử của những thằng Tây trắng với cộng đồng người Châu Á... Hy vọng tụi mày sẽ tiếp tục đón nhận những câu chuyện đời của tao và cảm ơn tất cả vì luôn luôn đồng hành cùng tao trong những câu chuyện.
     
  20. 29/8/20 lúc 09:07

    mrthang39

    Major Poster

    mrthang39
    Tham gia:
    13/6/11
    Bài viết:
    149
    Được thích:
    13
    đón chứ cứ viết tiếp đi tml
     
  21. 29/8/20 lúc 17:47

    taydola1983

    Insane Poster

    taydola1983
    Tham gia:
    20/12/08
    Bài viết:
    658
    Được thích:
    159
    Tiếp TML
     
  22. 29/8/20 lúc 19:22

    NguyenVinh_GSM

    Crazy Poster

    NguyenVinh_GSM
    Tham gia:
    6/5/11
    Bài viết:
    319
    Được thích:
    67
    tml kể chuyện hư cấu vL.....
     
  23. 29/8/20 lúc 19:24

    minhduc_dongnai

    Insane Poster

    minhduc_dongnai
    Tham gia:
    16/8/11
    Bài viết:
    627
    Được thích:
    71
    tập sau là quen 1 em gái tây
     
  24. 30/8/20 lúc 13:40

    anhquyetdk

    Crazy Poster

    anhquyetdk
    Tham gia:
    3/10/12
    Bài viết:
    307
    Được thích:
    78
    Hings
     
  25. 2/9/20 lúc 11:18

    mrthang39

    Major Poster

    mrthang39
    Tham gia:
    13/6/11
    Bài viết:
    149
    Được thích:
    13
    Lâu thế tml
     
  26. 2/9/20 lúc 14:24

    Yamato

    Insane Poster

    Yamato
    Tham gia:
    1/1/16
    Bài viết:
    603
    Được thích:
    149
    Nó đang bay chưa xuống dc.
     
  27. 2/9/20 lúc 14:24

    Yamato

    Insane Poster

    Yamato
    Tham gia:
    1/1/16
    Bài viết:
    603
    Được thích:
    149
    Chắc nó quen con ba tàu hôm rồi :)
     
  28. 2/9/20 lúc 16:29

    taydola1983

    Insane Poster

    taydola1983
    Tham gia:
    20/12/08
    Bài viết:
    658
    Được thích:
    159
    Lễ, TML nhậu bê mẹ nó rầu