Ẩn / Hiện Quảng Cáo

Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t

Thảo luận trong 'TÂM SỰ CHUYỆN TRÒ' bắt đầu bởi bình phone, 20/6/20.

  1. 21/6/20 lúc 07:55

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 17
    Về tới Sài Gòn cũng là lúc ánh bình minh vừa ló dạng nơi chân trời. ĐM sau 1 đêm thay phiên nhau chạy, thằng này chạy thì thằng kia ngủ, cuối cùng 2 thằng vẫn lết được về tới Sài Gòn. Vệ sinh xe cộ, tắm rửa xong xuôi cho tỉnh táo, thì thằng chủ xe hú tao với ku Nha Trang xuống nhà làm ly cà phê. Hôm nay lại đủ mặt bá quan văn võ. Vừa hớp xong 1 ngụm cà phê, đang đốt điếu thuốc thì thằng chủ xe nói với tao:
    _ Em nghe thằng ku Nha Trang nó nói về anh rồi. Vậy hôm nay ra ôm xe chạy 1 mình nhe anh.T
    ĐM tao hơi bất ngờ tự hỏi trong lòng, làm đéo gì ra ôm xe sớm vậy, nhưng kệ mẹ trước sau gì mà không ra chạy 1 mình. Tao gật đầu với thằng chủ xe.
    _ Vậy bữa nay Bến Tre, Nha Trang rồi tới anh.T. Tài cứ luân phiên như vậy nhe.
    Vậy là ngày hôm đó tao bắt đầu ra ôm xe chạy 1 mình. Lấy xe máy chạy ra cái chợ chòm hổm, tao mua 1 ít trái cây và nhang đèn rồi chạy về chỗ chiếc xe tao mới nhận, tao đặt trái cây vào cái dĩa vừa lấy từ trong nhà ra. Đặt dĩa trái cây lên cái ghế rồi để trước đầu xe, tao đốt 3 cây nhang rồi khẩn vái những người khuất mặt khuất mày, mẹ Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ cho những chuyến xe của tao được bình an vô sự...
    Sau đó tao kiểm tra thật kỹ chiếc xe, từ vỏ xe đến két nước giải nhiệt, dầu thắng, nhớt máy, đèn, còi...Tất cả đều tốt. Vậy là yên tâm để xông pha ra trận rồi.
    Lần lượt xe của thằng Bến Tre đi trước, đến trưa thì tới xe của thằng Nha Trang cũng lù lù chạy đi...Tao nằm vừa hồi hộp chờ tới tài của mình.
    Chuông điện thoại tao vang lên. ĐM thầm nghĩ tới tài mình rồi, nhưng không, đó là số điện thoại của Vĩnh Long, em điện thoại thông báo cho tao biết là 2 chị em của nó đã dọn về nhà tao, Vĩnh Long đang chờ tới ngày tốt để khai trương tiệm thuốc Tây. Em hỏi tao về công việc, tao khoe với em hôm nay tao ra ôm xe chạy 1 mình và đang nằm đợi tài. Em động viên tao và chúc tao gặp nhiều may mắn. Tao cũng chúc em khai trương mua may bán đắt, tao hứa ngày em khai trương tiệm thuốc, nếu không có chạy xe, tao sẽ qua chơi.
    Kết thúc cuộc nói chuyện với Vĩnh Long, tao nằm đốt điếu thuốc, rít 1 hơi rồi phà ra làn khói trắng bay lơ lửng trên không trung. Tao nhớ tới cái đêm ở Vĩnh Long, cái vị ngọt đôi môi của em, từng hơi thở của em...nhưng tao nghĩ không biết mối quan hệ giữa tao và em sẽ đi về đâu. Tao thương thằng nhóc con tao, tao không muốn nó sau này gặp tao và bên cạnh tao là 1 người phụ nữ khác mà không phải là mẹ nó...Tao lại chìm vào giấc ngủ cho đến khi chuông điện thoại tao lại vang lên, lần này là thằng chủ xe gọi, tao bắt máy...Nhìn đồng hồ lúc này đã 4h30' chiều
    Tao vội vã rửa mặt cho tỉnh táo rồi bước lên chiếc xe cứu thương, nổ máy và phóng đi. Trong lòng tao dâng lên 1 cảm xúc hồi hộp của chuyến xe đầu tiên mà chỉ 1 mình tao sẽ xoay sở mọi chuyện và điểm đến lần này của tao là 1 công trường xây dựng nằm trên đường Trần Đại Nghĩa, huyện Bình Chánh.
    Chiếc xe tao sau 1 hồi len lỏi qua các con đường cũng đến được cái công trường này. Trước mặt tao là 1 khu đất rộng lớn được bao quanh bởi những hàng rào được dựng lên bằng những tấm tol, tao cho xe tiến vào chỗ cái chốt bảo vệ, lập tức có 1 khứa bảo vệ đứng lên và chỉ tay hướng dẫn tao chạy vào trong,tao thấy những dãy nhà mới được xây xong phần thô và ngổn ngang những giàn giáo, máy trộn xi măng....Và gần đó có 1 đám đông những công nhân đang đứng xung quanh cái xác đã được phủ 1 cái mền đã loang lổ vết máu, cạnh đó là 1 bó nhang đang nghi ngút khói được cắm xuống đất. Tao lùi xe lại gần chỗ cái xác, mang vội cái khẩu trang và găng tay vào, tao bước xuống xe, tiến ra sau mở cốp sau, kéo cái băng ca xuống. Lúc này tao thấy còn có 2 thằng Công an, 1 thằng đang ghi ghi chép chép, chắc đang lấy lời khai mấy người công nhân, 1 thằng đang chụp hình xung quanh chỗ cái xác.
    Bất chợt có 1 thằng nhỏ chừng 5-6 tuổi, nó chạy đến tao, vừa chạy nó vừa khóc nức nở. Khi tới bên cạnh tao, nó cầm cái tay tao lắc lắc, nó nức nở nhìn tao rồi nói như van xin:
    _ Chú ơi chú, cứu ba con đi chú, đừng cho ba con chết nha chú
    ĐM lúc đó tao chỉ biết đứng yên như tượng, chắc nó thấy chiếc xe cấp cứu nên nghĩ tao là bác sĩ đến cứu ba nó.
    1 người phụ nữ mặc đồ công nhân xây dựng bước tới kéo nó vào lòng chị ấy. Thằng nhỏ vẫn khóc như mưa.
    Tao hỏi thằng Công An:
    _ Xác đem về đâu anh?
    Nó bình thản trả lời tao:
    _ Bình Hưng Hòa em trai
    Tao tiến đến cái xác, nhưng chợt nhớ tới thằng nhỏ, tao hướng ánh mắt về phía chị công nhân đang giữ nó rồi nói :
    _ Chị dắt bé ra chỗ nào dùm em
    Chị công nhân như hiểu ý của tao, chị dắt thằng nhỏ ra xa xa ra hướng chốt bảo vệ, chắc dụ nó đi mua bánh kẹo cho nó.
    Tao tiếp tục kéo cái mền ra khỏi người cái xác. ĐCM, đập thẳng vào mắt tao là xác của 1 người đàn ông nằm sắp, cái đầu của ông nghiêng sang 1 bên, ngập ngụa trên vũng máu của mình, mắt ông vẫn mở trừng trừng, cái tay phải của ông ta gập ra phía sau, trên người ông ta vẫn còn mặc đồ công nhân xây dựng như những người xung quanh.
    Tao hơi run run vì từ lúc đi với thằng Nha Trang đến giờ có bao giờ gặp mấy cái xác kiểu này bao giờ đâu, những cái xác trước vì bệnh lý mà tử vong, chứ không máu me nhầy nhụa như cái xác này, hơn nữa thêm cặp mắt cái xác của người đàn ông cứ mở trừng trừng.
    Nhưng nếu không làm thì ai làm, giờ không có thằng Nha Trang bên cạnh rồi, tao phải cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi giống như lần đầu tiên đi lấy xác với thằng ku em Nha Trang. Nhưng lần này, cái nỗi sợ như ở 1 level khác...
    Tao suy nghĩ 3 giây rồi lên tiếng hỏi mọi người xung quanh:
    _ Có ai là người nhà hay người thân thiết của chú này không? Bước lại vuốt mắt chú giùm con !!!
    Câu nói như ra lệnh của tao khiến nhiều người nhìn nhau, sau 1 lúc thì có 1 chú hơi lớn tuổi chắc tầm 50-60 tuổi bước tới nói với tao với giọng hơi run run:
    _ Nó còn 1 đứa con gái nữa, nhưng con nhỏ đi chợ rồi, chú điện thoại không được, vậy để chú vuốt mắt cho nó, dù gì chú với nó cũng coi như anh em trong nhà.
    Tao đứng sang 1 bên cho chú đó bước tới và ngồi xuống bên cạnh cái xác. Chú run run đặt bàn tay khẽ vuốt nhẹ mặt cái xác. Đôi mắt nhắm lại sau cái vuốt mắt của chú kia.
    Tao nhẹ nhõm được phần nào. Tiếp theo tao nói luôn với chú kia:
    _ Chú phụ con khiêng chú này để qua băng ca nha chú !
    Nghe tao nói vậy thì thêm 2 thanh niên cũng với bộ đồ công nhân bước tới nói:
    _ Để tụi em phụ anh
    ĐM vậy ngon rồi, tao vội lấy cái mền trải lên cái băng ca, sau đó cùng với mấy người kia lật cái xác nằm ngửa lại. Lúc này máu, cát, đất nó bện vào mái tóc, khuôn mặt cái xác của người đàn ông đó nhìn thật là nhớp nháp. Tao nghĩ ông ta chắc hơn 40 tuổi. Tao chắp tay xá 3 cái, khấn thầm
    Tao vẫn chơi bài nắm 2 cái cổ chân, 2 thanh niên giữ 2 bên vai, người đàn ông lớn tuổi thì nắm cái thắt lưng nhấc lên. Cuối cùng thì cái xác đã được đặt ngay ngắn trên cái băng ca. 1 người phụ nữ cầm thêm 1 cái mền ra để cho tao phủ lên cái xác.
    Tao đẩy cái băng ca vào xe rồi đóng cốp. Tao lớn tiếng hỏi mọi người xung quanh:
    _ Người nhà lên xe giùm con !!!
    Lúc này người đàn ông và 2 người thanh niên lúc nãy vội bước lên xe, ngồi dãy bên cạnh chiếc băng ca. Người đàn ông đó không quên dặn dò mọi người:
    _ Chừng nào con nhỏ nó về thì chở nó vô nhìn mặt ba nó...
    Tao lên xe nổ máy, tiếng còi hú vang lên hướng về phía trung tâm lưu trữ tử thi ở Bình Hưng Hòa
    Về tới Bình Hưng Hòa, tao chuyển cái xác qua cái băng ca khác và đưa vào căn phòng cuối cùng để chờ mổ pháp y với sự giúp đỡ của 2 người kia. Gặp ông anh nhận xác tao gật đầu chào, ổng cười rồi nói với theo tao:
    _ Anh tưởng mày chạy mất dép rồi chứ
    ĐM anh, lại xéo xắt với thằng em rồi.Xong xuôi tao tháo bỏ bao tay y tế vứt vào cái thùng rác gần đó. Bước vào nhà vệ sinh rửa tay, rửa mặt cho tỉnh táo. Khẽ liếc cái đồng hồ, 6h10'.
    Bước ra cái ghế đá, tao thấy người đàn ông lớn tuổi đã ngồi đó. 2 người thanh niên thì cầm điện thoại đi tới đi lui nói chuyện, chắc thông báo tình hình cho mọi người ở nhà.
    Tao hỏi người đàn ông lớn tuổi kia:
    _ Chú nằm trong kia bị sao vậy chú

    _ Nó bị té giàn giáo xuống đó con. Làm cái nghề thợ hồ như mấy chú hay bị mấy cái vụ này. Trời kêu ai nấy dạ con ơi !!! Giọng ông ta buồn buồn
    Tao rút điếu thuốc mời ông ta, người đàn ông lớn tuổi trầm lặng rít 1 hơi thuốc rồi phà khói ra từ từ...
    _ Tội nghiệp nó lắm, vợ bỏ lại 2 đứa con theo người đàn ông khác. 1 mình nó dẫn theo 2 đứa nhỏ từ Đồng Tháp lên đây làm. Thằng nhỏ hồi nãy là đứa út, nó mới hơn 5 tuổi, suốt ngày cứ lẩn quẩn với ba và chị nó. Đứa con gái lớn thì cũng bỏ học, mới 14-15 tuổi, nó cũng làm chung với ba nó nhưng là phụ hồ thôi. Ở công trường, ai cũng thương 3 cha con nó. Tội nghiệp...
    Tao im lặng như đồng cảm cùng với những gì người đàn ông kia kể.
    Ngồi khoảng 15' thì tao thấy có 2 ánh đèn xe máy chạy vào. 1 chiếc xe máy thì do 1 anh thanh niên cầm lái, phía sau là thằng nhỏ lúc chiều ngồi cùng 1 đứa con gái trạc 14-15 tuổi, nó cũng mặc bồ đồ công nhân nhưng hình như bộ đồ hơi to so với cái thân hình nhỏ con của nó, tay nó vẫn cầm cái giỏ nhựa bên trong có 1 ít rau củ và 1 con gà đã làm sẵn, những giọt nước mắt đang lăn dài trên cái gò má sạm nắng của nó, xe kia thì có 2 người đàn ông trung niên mặc 2 bộ đồ công nhân khác với bộ đồ của những người ở đây.
    Qua cuộc nói chuyện tao biết 2 người đàn ông trung niên kia là em ruột của cái xác nằm trong kia, còn đứa nhỏ và đứa con gái thì là 2 đứa con mà nãy giờ ông kia đã kể với tao.
    Họ tiến vào phòng pháp y để làm thủ tục nhận xác nhưng sau đó quay ra, bác sĩ pháp y đang đến và họ phải đợi.
    Biết chắc là sẽ có chuyến về Đồng Tháp tối nay, tao vội lết bộ ra ngoài đường lớn để kiếm gì bỏ bụng, bỏ lại phía sau những tiếng khóc của đứa chị gái, tiếng đòi ba của đứa em trai...
    Ăn xong dĩa cơm bụi, làm thêm 1 lon bò cụng cho sảng khoái, tao lại đi vừa ngậm điếu thuốc trở vào. Chắc tụi mày đã có đọc những Chap trước khi tao giới thiệu về đoạn đường từ ngoài đường lớn vào trung tâm lưu trữ tử thi, và hôm nay tao đi bộ và đi 1 mình , ĐM nhìn xung quanh toàn là mồ mả nhưng ra vô riết cũng quen, giờ đéo sợ gặp gì chỉ sợ gặp may mấy thằng lol xì ke thôi
    Tao vào tới nơi thì đã thấy 1 chiếc ô tô 7 chỗ Mitsubishi Pajero đời cũ đậu gần xe tao, đây là xe của bên pháp y. Bước vào thì nhìn thấy mọi người đang ngồi 1 dãy trên băng ghế đá, ánh mắt mọi người đang buồn bã hướng về phía sau căn nhà, nơi có chiếc rèm che ngang hờ hững, bên trong vang lên những tiếng rè rè của cái lưỡi cưa y tế đang mở hộp sọ để khám nghiệm của mấy tay pháp y. Bên ngoài, 1 cái quan tài lạnh lẽo được đặt sẵn để chuẩn bị khâm liệm do mấy tay đạo tỳ bên trại hòm đem đến.
    Tao lại leo lên ghế phụ, bật ghế ra sau, cố chợp mắt được lúc nào hay lúc đó. Nhưng cơn buồn ngủ chẳng thể đến được với tao, tao nằm đó, mắt vẫn nhắm nhưng không thể ngủ được. Nằm chắc độ hơn 40', tao nghe chiếc Mitsubishi Pajero đậu gần đó nổ máy chạy đi, vậy là mổ xong rồi. Giờ đến phần khâm liệm. Tao bước xuống xe, mở cốp xe sau, tao lấy 2 sợi dây rồi cột cái băng ca cho ép sát vào chiều dài thành xe.
    Lúc này xác người đàn ông đã được tắm rửa sạch sẽ bởi mấy người đạo tỳ và chuẩn bị khâm liệm.
    Hai chị em, con của người đàn ông xấu số kia, lúc này hình như chị em nó đã kiệt sức vì khóc, nhưng tụi nó vẫn nấc nghẹn lên từng cơn khi bước đến nhìn mặt ba tụi nó lần cuối. Mọi người xung quanh ai cũng im lặng mà nhìn 2 chị em nó 1 cách thương xót.
    Rồi chiếc nắp quan tài được đóng lại. Vậy là 2 chị em nó đã vĩnh viễn mất đi người cha thân thương, mãi mãi... 2 chị em tụi nó nấc lên từng tiếng nghẹn ngào bên cái quan tài lạnh lẽo, cái lư hương được đặt phía trước quan tài đã được cắm vài nén nhang,những làn khói là đà quyện vào nhau tưởng như linh hồn của người cha đang quyến luyến nhìn 2 đứa con thơ của mình...
    Tao lặng lẽ đến thắp cho người đàn ông xấu số 1 nén nhang, thắp nhang xong tao quay ra thì bỗng thấy cái giỏ nhựa của đứa chị cầm lúc nãy. Tao thấy chua xót trong lòng, nếu chiều hôm nay không xảy ra cái tai nạn bất ngờ này, thì có lẽ giờ này 3 cha con của nó đã vui vẻ hạnh phúc quây quần bên mâm cơm sau 1 ngày làm việc vất vả.
    Chiếc xe tao chầm chậm chạy ra khỏi Bình Hưng Hòa trong đêm, hướng về Đồng Tháp, mang theo 2 chị em nó cùng chiếc quan tài lạnh lẽo, 2 người em ruột của ba nó. Lúc dừng tạm ở 1 cây xăng bên đường cho mọi người đi vệ sinh, tao nhìn thấy thằng bé ngồi gục bên cạnh chiếc quan tài của ba nó mà ngủ ngon lành. Chắc nó đang mơ những giấc mơ về ba của nó.
    Về tới huyện Thanh Bình của tỉnh Đồng Tháp, còn phải qua thêm 1 chiếc phà nhỏ. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước 1 căn nhà vách lá. Tiếng chó sủa trong đêm vang lên cùng tiếng xì xào của những người thân đã đợi sẵn. Chiếc quan tài được những thanh niên trẻ phụ khiêng xuống và đặt trong căn nhà. Tiếng khóc sụt sùi bắt đầu vang lên...
    Tao nhận tiền cước vận chuyển từ người em ruột của người đàn ông xấu số. Nghe ông này nói, tất cả tiền đều được chủ thầu chi trả.
    Bước ra tao thấy đứa chị gái đang bồng đứa em của nó trên tay, thằng em vẫn đang ngủ say, có lẽ nó đã quá mỏi mệt từ chiều tới giờ. Rồi sắp tới đây, không biết trên đường đời, chị em nó sẽ ra sao khi ba tụi nó đã ra đi mãi mãi....
    Tao lấy cái lon cà phê trong thùng đá, bật nắp rồi làm 1 ngụm cho tỉnh táo, đốt vội điếu thuốc lá rồi đạp ga, chiếc xe lao đi trong đêm. Nước mắt tao lại rơi, không biết có phải vì cái khói thuốc lá làm tao cay mắt hay không ???
     
    Sugar84Duy Cường Apple thích điều này.
  2. 21/6/20 lúc 07:59

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 18
    Tao thức dậy lúc 2h trưa. Nhìn sang chiếc giường kế bên, thằng Nha Trang vẫn đang ngáy đều đều, nhìn sang giường thằng Bến Tre thì không thấy nó, chắc là lên tài rồi. ĐM, 3 thằng ở chung 1 phòng mà có gặp nhau nói chuyện nhiều được đâu. Tối hôm qua tao về tới thì thấy thằng Bến Tre nằm ngủ, thằng Nha Trang thì chưa về.
    Vệ sinh cá nhân xong xuôi, tao bước xuống nhà để đi kiếm gì ăn, cũng thấy hơi đói. Không dám kêu thằng Nha Trang, cứ để cho nó ngủ, giấc ngủ là vàng đối với tụi tao mà.
    Làm xong dĩa cơm bụi, tao ghé quán cà phê gần bãi xe, lại là cà phê đá ngọt theo gu của tao.
    Làm 1 hớp cà phê, đốt điếu thuốc, rít 1 hơi rồi phà ra 1 làn khói trắng, tao như tỉnh táo hơn khi bắt đầu ngày mới lúc 3h chiều. Cái nghề lái xe cứu thương của tao hình như chắc không có nhiều khái niệm về thời gian. Nhìn ra ngoài đường, những cây phượng già cỗi được trồng dọc vỉa hè đã bắt đầu nở hoa đỏ rực giữa cái nắng Sài Gòn như cháy da. Vậy là mùa hè đã tới, thời học sinh, tụi tao nói mùa hè là mùa chia ly. Bỗng nhớ tới lời bài hát "Phượng hồng" của Vũ Hoàng:
    ... Cánh phượng hồng ngẩn ngơ
    Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ lên cây
    Và mùa sau biết có còn gặp lại
    Ngày khai trường áo lụa gió thu bay...
    Đang miên man nhả khói theo những dòng suy tư về cuộc đời thì thấy chiếc xe cứu thương của thằng Nha Trang chạy vụt qua. Vậy là nó lên tài luôn rồi. Tao làm thêm 1 điếu thuốc nữa rồi tính tiền ra về. Về đến nhà nằm trằn trọc rồi lại ngủ thiếp đi....Tao giật mình tỉnh giấc, liếc nhìn cái đồng hồ: 7:20' tối. Giấc ngủ vừa rồi làm tao khỏe hẳn ra. Tao thầm nghĩ ngày hôm nay với tao sao yên bình vậy ta. Thôi kệ mẹ, đi tắm cái cho tâm hồn sảng khoái.
    Những tia nước bắn ra từ chiếc vòi sen mát lạnh, nó giúp tao tỉnh người và thật sự sảng khoái mát mẻ.
    Lại cảm thấy đói, dắt chiếc xe máy ra khỏi nhà rồi chạy ra quán cơm tấm đêm gần đó. Sau khi giải quyết cho cái bụng thì lại tiếp tục màn cà phê cà pháo. Tao lại nghĩ thầm, sao tối nay tình hình yên ắng quá, giờ này chưa lên tài nữa.
    Cà phê, thuốc lá chán chê lại về phòng. Định bụng chắc đêm nay ngủ ngon rồi. Nằm lăn lộn đến hơn 11h khuya thì chuông điện thoại tao vang lên, số điện thoại của thằng chủ xe. Lại vội vã lên xe, tiếng còi hú quen thuộc vang lên từng hồi xé tan cái không khí yên tĩnh về đêm. Lần này điểm đến không phải là bệnh viện, nhà xác... mà là hiện trường 1 vụ TNGT trên đường Âu Cơ.
    Khi xe tao gần đến nơi đã thấy cái đèn nhấp nháy chớp xanh đỏ của chiếc xe tải Cảnh sát giao thông cùng nhiều ánh đèn pin lia tới lia lui. ĐM ăn lol rồi, ra đây lấy xác tai nạn giao thông chứ đâu, ngon rồi !!!
    Khi xe tao chạy đến gần hiện trường thì tao thấy có 1 manh chiếu đang đắp hờ hững lên 1 cái xác người, 2 cái chân còn mang đôi giày thể thao thò ra đủ để tao nhận biết cái xác đó là nam, ở phần phía trên cái xác đang đắp chiếu, tao thấy những tia máu bắn ra còn in dấu trên mặt đường hướng vào phía trong lề....1 bó nhang nghi ngút khói được cắm vào cái lỗ của cục gạch ống đang nghi ngút khói...Khoảng cách giữa cái xác khoảng 5 mét là 1 chiếc xe máy Exciter 150 nằm ngang đường, còn 1 chiếc xe ben lớn đậu lù lù chớp tắt cả 2 cái đèn xi nhan... Tít...Tít...cách cái xác chừng 20 mét, 1vệt máu kéo dài đứt đoạn từ chỗ cái xác đến 1 bên bánh xe sau bên phụ của chiếc xe ben.
    Tao quay đầu xe và lùi đít xe hướng về gần cái xác đang đắp chiếu. Vừa mang cái khẩu trang và đôi găng tay y tế, tao vừa run run, đến 1 lúc sau tao mới đeo vào được 2 cái găng tay. ĐM, chuyến này chắc ăn lol thiệt rồi, trước tới giờ, khi thấy xảy ra tai nạn giao thông chết người, tao cũng hay xem nhưng đứng từ xa vì sợ hãi, nhưng hôm nay, chính tao sẽ là người thu dọn cái xác chết vì tai nạn kia. Biết trước cũng gặp trường hợp như vầy, nhưng cái nỗi sợ hãi cứ không ngừng lan tỏa trong người tao.
    Tao hít 1 hơi thật sâu, thầm tự trấn an tinh thần, nếu không làm hôm nay thì cũng làm hôm khác. Phải vượt qua, vượt qua !!!
    Sự bình tĩnh đã có lại, tao bước ra sau xe mở cốp, kéo cái băng ca xuống.
    Lúc này tao nhìn xung quanh, nào là cảnh sát giao thông, công an, Viện Kiểm sát, dân phòng... cũng khoảng chục người, công việc khám nghiệm hiện trường chắc cũng xong vì tao thấy xung quanh chi chít vết sơn trắng được vẽ xuống mặt đường.
    Giờ này cũng gần 12h đêm, nhưng dân chúng tụ tập xung quanh rất đông, mấy thằng dân phòng cũng phải vất vả lắm mới ngăn không cho đám người đến gần hiện trường vụ tai nạn. Mọi người bàn tán xôn xao, lúc tao bước lại gần cái xác đang đắp chiếu tao nghe nhiều tiếng nói gần đó
    _ Trời ơi, sắp mở chiếu ra kìa!!!
    _ Thằng chạy xe cứu thương gan thiệt, giờ nó ra hốt cái xác này đó
    _ Umh ghê quá, gan thiệt
    ĐM gan cái lol, tao còn run hơn tụi mày nữa he. Tao chửi thầm trong bụng. Chắc mọi người lúc đó nghĩ tao là thần kinh thép, nhưng họ đâu có biết lúc đó tao đang căng thẳng đến tột độ vì sợ.
    Tao hỏi khứa công an giao thông đang đứng gần đó:
    _ Giờ đem đi hả anh?
    Mặt khứa lạnh lùng đáp:
    _ Đem đi được rồi đó em, về Bình Hưng Hòa
    Tao gật đầu rồi tiến lại khom người kéo chiếc chiếu ra khỏi người cái xác
    ĐCM, 1 cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt tao.
    Cái xác với phần đầu nát bét. Tóc, máu trộn lẫn với những miếng xương sọ đã vỡ nát cùng với đất cát thành 1 mớ bầy nhầy và tao nhìn ra xa hơn khoảng 6-7 mét theo cái hướng những vệt máu bắn ra thì trời ơi, chỗ đó là 1 bãi màu trắng trộn lẫn với máu, tụi mày hình dung ra là gì không ??? Là óc người, kiểu như tào hủ non người ta bán ngoài chợ trộn thêm chút xi rô màu dâu vào, giống y chang như vậy.
    Lúc này mùi tanh của máu tươi, mùi khen khét của xăng từ chiếc Exciter gần đó hòa trộn với nhau thành 1 cái mùi thật sự khó chịu làm tao muốn ói ngay tại chỗ.
    Chắc chắn ở đây sẽ có rất nhiều thằng từng chứng kiến hiện trường những vụ TNGT chết người, và tụi mày sẽ hiểu được nó kinh hoàng như thế nào. Và tụi mày sẽ đồng cảm cho tao lúc đó...
    Cố gắng thật bình tĩnh, sau 1 khoảnh khắc suy nghĩ, tao vội bước đến mấy căn nhà gần đó đang mở cửa ra xem vụ tai nạn. Tao xin vội xin mấy cái bao nylon mà mấy bà đi chợ hay dùng. Quay lại chỗ cái xác, tao lấy chiếc chiếu lúc nãy lót lên cái băng ca, lót thêm 1 cái bao nylon to lên phần đầu cái băng ca mục đích để tránh cho máu dính vào tấm nệm nhựa của băng ca. Xong xuôi đâu đó, tao lên tiếng nhờ khứa công an giao thông lúc nãy:
    _ Anh coi có ai phụ em để xác lên băng ca giùm em với anh
    Khứa nghe xong rồi nhìn xung quanh thì vẫy tay về phía mấy thằng dân phòng. Vậy là 2 thằng bước tới, khứa công an nói như ra lệnh cho 2 thằng này phụ tao khiêng cái xác lên băng ca. Lúc này tao nhanh trí chụp 2 tay vào 2 cái cổ chân cái xác, rồi nhanh nhảu nói với 2 thằng đang đứng đực ra đó :
    _ 2 anh nắm 2 tay nhấc lên rồi để qua băng ca nha.
    ĐM 2 thằng này chắc còn sợ hơn tao nữa, nhìn mặt tụi nó đang xanh lè như tàu lá, nhưng chắc vì nhiệm vụ nên tụi nó cũng nhắm mắt nhắm mũi mà mỗi thằng nắm mỗi tay của cái xác nhấc lên theo nhịp đếm 1,2,3 của tao. Vậy là cái xác cũng được đặt 1 cách đàng hoàng trên cái băng ca, giờ tao mới nhìn kỹ, trên cái đầu nhầy nhụa của cái xác, 1 con mắt chắc bị cán nát, thì còn 1 con mắt như cái hột nhãn dính lủng lẳng trên cái khuôn mặt nát bấy kia, nhìn kinh dị vcl.
    Giờ còn cái đống óc nhớp nháp kia nữa, tao bước lại, 1 tay cầm cái túi nylon , tay còn lại tao bốc từng miếng, từng miếng óc nhầy nhụa như tào hủ non kia bỏ vào cái túi nylon, tao như nín thở, những giác quan trên người tao như căng ra hết mức có thể, mồ hôi tao lấm tấm trên trán, qua lớp găng tay cao su y tế, tao cảm giác được cái thứ mềm mềm, dai dai vẫn còn âm ấm. Nó ám ảnh tao cả tuần lễ sau.
    Cuối cùng cũng xong, tao cột chặt cái túi nylon rồi quay bước về đặt cái túi cạnh cái xác. Tao nghe quanh đó hình như có ai đang ói ọe ọe, ĐM nó, tao cũng đang kiềm chế nè he.
    Đẩy cái băng ca vào xe, đóng cốp. Vừa lột bỏ cái găng tay còn dính máu, tao hỏi luôn khứa công an giao thông:
    _ Người nhà có không anh?
    Khứa lại lạnh lùng đáp:
    _ Tụi anh liên hệ rồi, nhưng chắc tới sáng mới lên tới. Giờ em chở về Bình Hưng Hòa trước đi
    ĐCM, vậy là ăn lol tiếp tập 2. Giờ gần 1h đêm, giữa khuya như vầy mà chở cái xác về Bình Hưng Hòa có 1 mình tao. Móa, đúng là số phận !!!
    Thở ra 1 cái, tao lên xe nổ máy, xung quanh mọi người cũng bắt đầu giải tán. Thấy tao lấy cái xác vừa rồi, chắc có người nghĩ tao gan dạ và thần kinh thép lắm nhưng mà họ đâu biết hồn vía tao cũng muốn lên mây.
    Chiếc xe mở còi hú hướng về Bình Hưng Hòa, đường phố giờ chỉ còn lác đác những chiếc xe máy, cùng với tiếng chổi quét đường xèn xẹt trong đêm của những người công nhân vệ sinh...và trên chiếc xe cứu thương vừa chạy lướt qua, chỉ có 1 thằng lái xe, phía sau là cái băng ca có cái xác với cái đầu nát bét kinh dị vì tai nạn giao thông...
    Về đến Bình Hưng Hòa, tao bàn giao cái xác cùng cái túi nylon đựng óc cho ông anh nhận xác. Trước khi lên xe quay đi, ông nhận xác cầm cái túi nylon giơ lên rồi cười lớn nói với tao:
    _ Mày đem bịt này về chưng ăn, bổ lắm à
    Tao lấy lưỡi lè ra và liếm xung quanh môi kiểu như thèm thuồng lắm rồi bước lên xe nổ máy chạy đi. ĐM anh nhe, cứ xéo xắt với thằng em hoài luôn.
    Về đến nhà, sau khi cất xe vào bãi, tao lao vào phòng để tắm, tao chà sát 2 bàn tay của mình, rồi cơ thể tao như muốn rửa sạch tất cả, rửa sạch mùi máu, mùi tử thi còn bám trên người tao...Bước ra khỏi phòng tắm, tao nằm vật ra giường, tao nhớ rõ từng phút, từng giây tao vừa trải qua, nó rõ ràng như những thước phim được tua chậm trong đầu tao... Cố gắng nhắm mắt để vào lại giấc ngủ nhưng những hình ảnh vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tao. Đến hơn 30' sau, tao mới thiếp đi và trong giấc ngủ chập chờn, tao lại mơ thấy cái xác kia, vẫn cái đầu nát bét và những tiếng cười ma quái vang lên từ 1 nơi xa xăm nào đó vọng về...
    Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang lên lúc gần 8h sáng, thằng chủ xe kêu tao qua Bình Hưng Hòa chở cái xác kia về Kiên Giang, người nhà đã lên nhận xác. Mệt mỏi vì những giấc mơ ma quái đêm qua, tao vào toilet vệ sinh cá nhân.
    Bước ra xe với tâm trạng ổn định hơn, tao chạy xe qua Bình Hưng Hòa, không quên ghé dọc đường mua 1 ổ bánh mì thịt và ly cà phê lót dạ buổi sáng.
    Lái xe qua vừa tới thì thấy bên trại hòm đã khâm liệm xong nhưng chưa đóng nắp quan tài, người nhà đang đứng xung quanh nhìn mặt lần cuối. Tao xuống xe bước lại chỗ ông anh nhận xác đang ngồi với khứa công an giao thông hồi hôm. Tao gật đầu chào khứa giao thông và ông anh nhận xác. Sau vài cau chuyện thì tao được biết cái xác tao lấy về là 1 thằng 19 tuổi, là công nhân của 1 công ty may mặc , hôm qua là sinh nhật của bạn nó, sau 1 chầu nhậu ở quán và 1 chầu ở quán karaoke, nó chạy xe ra về thì gặp tai nạn. Theo nhân chứng và dấu vết hiện trường thì tốc độ trước lúc xảy ra tai nạn nó chạy rất nhanh. Nó lách 1 xe nào đó và sau đó va chạm với chiếc xe ben...
    Lúc này tao nghe những tiếng khóc vang lên, thì ra là mấy tay đạo tỳ đang đóng nắp chiếc quan tài. Tao thấy 1 người đàn ông tầm khoảng 45-47 tuổi và 1 thanh niên trẻ tuổi, đang dìu 1 người phụ nữ chắc cũng trạc hơn 40 tuổi đang khóc nức nở và hình như bà ta muốn lịm đi...Kế bên đó là 4-5 đứa con trai và con gái, mặt còn búng ra sữa chắc là bạn của thằng bị tai nạn vì thấy cũng tầm 19-20 tuổi.
    Ông anh nhận xác nói tao 2 người đàn ông đang dìu người phụ nữ là ba và anh trai của người nằm trong quan tài. Còn người phụ nữ nữ kia là mẹ nó
    Vậy là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Chiếc quan tài từ từ được đưa lên xe sau khi làm hết các thủ tục nhận xác. Chiếc xe tao lầm lũi tiến ra khỏi Sài Gòn. Trên xe bây giờ ngồi ở ghế phụ là người cha, ông liên tục nhận những cuộc gọi từ chiếc điện thoại Nokia đời cũ, còn phía sau là người mẹ đang ngồi dựa vào cái ghế thẫn thờ nhìn vào chiếc quan tài được đặt đối diện, bên cạnh là người con lớn cũng đang buồn bã với cái ánh mắt xa xăm vô định.
    Tao khẽ nhìn lướt qua người cha, mái tóc ông ta lấm tấm những sợi bạc, khuôn mặt đen sạm khắc khổ kèm theo những vết nhăn, và trong đôi mắt đã có vết chân chim tao cảm giác như những giọt nước mắt sẵn sàng trào ra bất cứ lúc nào, hình như ông đang cố gắng kìm nén nó lại không cho nó chảy ra, chắc ông đang cố tỏ ra mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho người vợ...
    Qua vài câu hỏi thăm, tao được biết gia đình ông làm nghề nông, quanh năm chân lắm tay bùn nhưng không thoát được cái nghèo, vợ chồng ông chỉ có 2 người con tai, người ngồi sau à anh cả, còn người nằm là em út . Vì không muốn quanh năm bán thân cho đất, bán lưng cho trời nên thằng em út lên Sài Gòn theo bạn bè làm công nhân may. Chiếc xe bị tai nạn là nó vừa mua trả góp được 1 tháng...
    Ông vừa kể với cái giọng buồn thật buồn. Tao không biết trên chiếc xe tao đang chạy, cái linh hồn người con có nhìn thấy cha mẹ nó, anh em nó đau khổ như thế nào và có nghe thấy những lời cha nó vừa nói hay không !!!
    Chỉ vì rượu bia, 1 phút đam mê tốc độ..Nó phải trả cái giá quá đắt bằng chính mạng sống của mình.
    Mọi người vẫn hay nói chết là hết, là giải thoát, nó nằm xuống ra đi về thế giới bên kia. Nhưng hệ lụy nó để lại cho những người thân của nó chính là những nỗi đau như tuyệt vọng của người cha, người mẹ và những người thân của nó. Tao nghĩ cái cảm giác người con của mình mang nặng đẻ đau, chăm sóc, yêu thương, nuôi dạy mười mấy năm, để rồi giờ nó nằm đây, trong cái quan tài này, chắc cái cảm giác đó nó đau đớn biết chừng nào, phải không tụi mày ???
    Về tới huyện Giồng Riềng thuộc tỉnh Kiên Giang, tao đậu xe bên 1 bờ sông nhỏ, bên kia bờ sông là 1 ngôi nhà nhỏ, được dựng lên bởi những tấm lá dừa nước đặc trưng của miền Tây. 1 chiếc xuồng lớn được mấy thanh niên dùng mái dầm chèo hướng chiếc xuồng về phía chiếc xe tao đậu. Chiếc quan tài từ từ được chuyển xuống chiếc xuồng. Người cha vội vàng lấy ra cái gói tiền được bọc cẩn thận qua 2 lớp nylon rồi thanh toán tiền cước vận chuyển cho tao, ông dìu vợ bước xuống 1 chiếc xuồng khác bên cạnh, vợ chồng ông bước liêu xiêu xuống chiếc xuống đợi sẵn, đôi vai người mẹ rung rung lên nhè nhẹ, chắc là bà lại khóc
    Đâu đó 1 giọng hát vang lên từ cái đài FM nào đó những câu hát nghe buồn não ruột
    "..Chiều nay ngồi đây lòng nhớ thương ai.
    Có nghe trong mắt lệ thắm tuôn trào.
    Ngày xưa con bé ngây thơ.
    Mà nay con đã ra đi.
    Mẹ già chờ mong con về..."
    Như thói quen, tao đốt điếu thuốc, khui lon bò cụng làm 1 ngụm cho khỏe người.
    Chiếc xe tao chạy trên con đường quê, lướt qua những mái nhà, những cánh đồng phảng phất mùi rơm đốt đồng. Tao thấy mình như yêu cuộc sống này hơn.
    Ai đã sống rồi thì cũng phải có ngày chết, thế nhưng chỉ cần mày vẫn còn sống thì phải sống theo cách tốt nhất !!!
     
    le_manhpro thích bài này.
  3. 21/6/20 lúc 09:57

    alomobile_gsm

    Junior Member

    alomobile_gsm
    Tham gia:
    14/2/15
    Bài viết:
    49
    Được thích:
    7
    Rất hay nhưng càng đọc thì càng buồn cho những số phận
     
  4. 21/6/20 lúc 10:26

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    hóng tiếp thanks thớt
     
  5. 21/6/20 lúc 10:37

    Minh Việt AG

    Junior Member

    Minh Việt AG
    Tham gia:
    14/7/12
    Bài viết:
    70
    Được thích:
    3
    Chừng nào tml thớt mới có chap kế đây ko biết.Hóng .Tao cũng có cảnh ngộ giống giống vl.
     
  6. 21/6/20 lúc 10:39

    nguyenxop70

    Crazy Poster

    nguyenxop70
    Tham gia:
    12/1/14
    Bài viết:
    314
    Được thích:
    15
    hay lắm khứa
     
  7. 21/6/20 lúc 11:13

    Yamato

    Insane Poster

    Yamato
    Tham gia:
    1/1/16
    Bài viết:
    603
    Được thích:
    149
    Đọc rồi thấy mình sống bon chen quá đúng ko bạn .
     
    alomobile_gsm thích bài này.
  8. 21/6/20 lúc 11:41

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    đây là bài mình cóp nhặt ko phải của mình nhưng mình thấy nó có ý ngĩa với rất nhiều người , đôi khi nc với nhau thì bảo là bố đời dạy đời hoặc là chưa có j nói ai nge ... nhưng qua bài này nó sẽ thấm hơn bởi vì mình còn ngồi để đọc được thôi đã là hạnh phúc lắm rồi may mắn lắm rồi
     
    Huanhoamobile, Longact, dividanh9 thành viên khác thích điều này.
  9. 21/6/20 lúc 11:58

    NBP.com

    Major Poster

    NBP.com
    Tham gia:
    20/7/11
    Bài viết:
    254
    Được thích:
    56
    hay quá. đọc ko sót 1 chữ. đọc xong mới thấm
     
    cuongchina12345 thích bài này.
  10. 21/6/20 lúc 12:33

    Dr.Hung

    Junior Member

    Dr.Hung
    Tham gia:
    7/6/07
    Bài viết:
    86
    Được thích:
    7
    Nhìn giống chữ Việt Nam qá zị. Có dấu đầy đủ luôn
     
  11. 21/6/20 lúc 12:51

    hai_long

    Crazy Poster

    hai_long
    Tham gia:
    11/10/09
    Bài viết:
    331
    Được thích:
    45
    cuộc sống quá vô thường , thớt có công viết dài như vậy thì tôi cũng sẵn sàng đọc
     
    dinhhieu689 thích bài này.
  12. 21/6/20 lúc 13:00

    duy_pthd

    Major Poster

    duy_pthd
    Tham gia:
    11/8/12
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    10
    tiếp bạn ơi
     
  13. 21/6/20 lúc 13:09

    alomobile_gsm

    Junior Member

    alomobile_gsm
    Tham gia:
    14/2/15
    Bài viết:
    49
    Được thích:
    7
    Hay lắm thớt.hóng tiếp
     
  14. 21/6/20 lúc 14:12

    duyphuc_mobile

    Junior Member

    duyphuc_mobile
    Tham gia:
    25/2/13
    Bài viết:
    85
    Được thích:
    0
    hóng
     
  15. 21/6/20 lúc 15:22

    taydola1983

    Insane Poster

    taydola1983
    Tham gia:
    20/12/08
    Bài viết:
    659
    Được thích:
    159
    hay quá thằng lồn
     
  16. 21/6/20 lúc 17:34

    Vipca

    No Life Poster

    Vipca
    Tham gia:
    17/1/14
    Bài viết:
    905
    Được thích:
    54
    Thằng thớt ML up truyện như giem thèm vậy mậy ???? hóng truyện cả ngày đéo làm ăn gì đc á thằng ML
     
  17. 21/6/20 lúc 17:48

    Duy Cường Apple

    Major Poster

    Duy Cường Apple
    Tham gia:
    2/4/18
    Bài viết:
    214
    Được thích:
    23
    hay quá a ơi. hóng tiếp
     
  18. 21/6/20 lúc 18:41

    phi97

    Junior Member

    phi97
    Tham gia:
    5/12/18
    Bài viết:
    37
    Được thích:
    7
    ai cho xin link vs.truyen hay qua
     
  19. 21/6/20 lúc 19:04

    Phước113

    Junior Member

    Phước113
    Tham gia:
    28/3/17
    Bài viết:
    38
    Được thích:
    20
    Mới ra chap 19 đó chủ thớt,up lên cho ae thưởng thức hi
     
  20. 21/6/20 lúc 19:08

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 19
    Tao về lại Sài Gòn lúc 5h chiều và đón tao trở về là 1 cơn mưa đầu mùa, mưa lớn lắm, mưa trắng xóa những con đường. Mưa như gột rửa sạch sẽ mọi thứ. Bất chợt, bên mái hiên 1 ngôi nhà, tao thấy 1 cặp đôi đang trú mưa, người con gái đứng nghiêng đầu nép vào chàng trai để tránh những hạt mưa bắn vào người, nhìn họ thật hạnh phúc dưới cơn mưa đầu mùa và tao bắt gặp hình ảnh vợ chồng tao những ngày còn đang yêu nhau trong đó.
    Vậy đó, khi yêu nhau cho dù tụi mày đứng đâu, dưới những cơn mưa hay dưới cái lạnh đầu đông thì tụi mày vẫn thấy ấm áp vì hạnh phúc đúng không ?
    Về tới bãi xe, như thường lệ vẫn vệ sinh và kiểm tra xe, rồi giao tiền cước cho thằng chủ xe. Lên tới phòng thì thấy thằng Bến Tre và Nha Trang đang nằm ngủ ngon lành. Tao vào tắm rửa sạch sẽ rồi bước xuống nhà, pha ly cà phê đá rồi bắt ghế ra trước nhà nhâm nhi, cơn mưa đã ngớt hạt. Bỗng tao có tin nhắn Zalo, là Vĩnh Long:
    _ " Mưa buồn quá anh ơi, anh có ở Sài Gòn không? "
    Tao nhắn tin trả lời:
    _ " Anh mới về tới, đang ngồi cà phê ngắm mưa "
    Vĩnh Long hỏi han tao đủ thứ, rồi rủ tao qu nhà ăn lẩu, biết là giờ này tụi kia còn nằm ngủ thì tao tài cuối rồi. Vậy là nhắn tin cho thằng Nha Trang kêu nó khi nào lên tài thì alo cho tao biết để về trực tài.
    Dắt chiếc xe máy ra ngoài, tao nổ máy chạy chấm chậm để tận hưởng cái không khí trong lành sau cơn mưa, chiếc xe máy của tao hướng về quận 8, nơi căn nhà của tao có Vĩnh Long đang chờ.
    Qua tới nơi, tao bấm chuông, Vĩnh Long chạy ra mở cửa cho tao, em mặc chiếc váy màu hồng nhạt, toát lên vẻ đẹp đài cát mà hơi kiêu sa. Tao bước vào nhà theo em, mùi nước hoa thoang thoảng tỏa ra từ người em, mọi đồ vật trong nhà vẫn như cũ, có khác là những bức tranh được treo thêm lên tường làm cho căn nhà trở nên hài hòa và có vẻ sang trọng hơn, thêm những chiếc tủ kiếng để thuốc tây được đặt ngay ngắn chờ ngày khai trương. Tao chép miệng:
    _ Nhà có bàn tay phụ nữ vào là có khác liền, nhà đẹp hơn xưa
    Em cười nhẹ nhàng đáp:
    _ Thôi khỏi nịnh em he. Nay ăn ở nhà đi anh, em nấu lẩu Thái cũng sắp xong rồi. Con nhỏ em Vĩnh Long nó về quê rồi, chắc mốt nó lên.
    Tao cười rồi nói:
    _ Vậy để anh thử tài nấu nướng của em coi sao? Uống rượu vang không? Lên phòng của anh lấy đi
    Vĩnh Long nói ngay:
    _ Em dọn vào phòng anh ở, đâu biết có rượu trong đó đâu ta, biết là em xử hết rồi
    Tao cười rồi kêu Vĩnh Long lên phòng với tao, dù gì bây giờ phòng đó em đang ở, cũng phải tế nhị chút xíu.
    Tiến vào căn phòng cũ của tao ở tầng 1 cùng em, hơi bất ngờ vì nó gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ hơn nhiều, 1 khung ảnh to được treo trang trọng ở đầu chiếc giường ngủ, đó là ảnh chụp gia đình em, tất cả 4 người đều nở cùng 1 nụ cười hạnh phúc. Tao mở cái tủ cây đặt ở góc phòng, những chai rượu tao được tặng, rồi tao mua đều được tao cất trong chiếc tủ này. Lấy ra 1 chai vang đỏ , Chateau Trotanoy Pomerol năm 1995, tao chọn loại này vì tao thích cái mùi thơm nồng nàn và cái vị chát nhẹ dễ uống của nó.
    Định quay ra thì tao để ý trên chiếc bàn trang điểm cạnh cái đầu giường là 1 tấm ảnh màu đã cũ theo thời gian được lồng vào 1 khung hình bằng gỗ được ép kiếng cẩn thận. Tấm ảnh đó là hình ảnh 1 thằng nhóc chừng 13-14 tuổi với mái tóc hớt ngắn kiểu 3 phân đều, nó quàng tay cặp cổ 1 bé gái nhỏ hơn nó 1 vài tuổi. Cả 2 đều nở 1 nụ cười hồn nhiên, trong trẻo. Tao hỏi Vĩnh Long đang đứng đó nhưng cặp mắt tao vẫn dán chặt vào khung ảnh đó
    _ Em vẫn còn giữ được tấm hình này hả ?
    Tao nghe em bật cười rồi nói:
    _ Em vẫn giữ cái hình ảnh chú rể và cô dâu lúc xưa mà anh. Nhìn anh với em lúc đó cứ ngố ngố sao đâu
    Và tụi mày biết không? Đó chính là tấm ảnh chụp tao và Vĩnh Long khoảng mười mấy năm trước. Em vẫn giữ nó từng đó năm, nâng niu và trân trọng.
    Bước xuống tầng trệt, tao để chai rượu vào ngăn đá tủ lạnh, rồi phụ Vĩnh Long làm lặt vặt cho xong nồi lẩu
    Cuối cùng, nồi lẩu Thái đã được đặt lên bàn ăn trên cái bếp gas mini. Tao lấy chai rượu đã được ướp lạnh kèm theo 2 cái ly bằng pha lê chuyên dùng để thưởng thức rượu vang. Dùng cái đồ mở rượu vang xoáy mạnh vào cái nút bần, rồi từ từ kéo mạnh cái nút ra khỏi chai rượu,... Bốc...tiếng nổ nhẹ kèm theo cái mùi thơm nồng của rượu thoát ra. Tao rót rượu nhè nhẹ vào 2 cái ly pha lê. Đưa em ly rượu, em lắc nhè nhẹ cái ly với thứ chất lỏng màu đỏ bầm theo hình vòng tròn rồi từ từ đưa cái ly lên mũi hít nhẹ. 2 cái ly được cụng nhẹ vào nhau, vị chát nhè nhẹ hòa lẫn mùi thơm nồng nàn của nho được ủ lâu ngày như lắng đọng trên từng dây thần kinh khứu giác và vị giác của tao.
    Đang ăn vừa được mấy con tôm thì... phụt...Mấy cái đèn vụt tắt, cúp điện mẹ nó rồi. Lò mò với cái đèn flash điện thoại, tao lấy ra mấy cây nến được tao dự trữ phòng khi cúp điện được để trên cái tủ gần đó
    Mấy ngọn nến được thắp lên, ánh sáng lờ mờ hắt vào 2 khuôn mặt đang ngồi đối diện nhau.
    Tao nói vui:
    _ Khung cảnh này cũng đâu thua ở nhà hàng hả em ?
    Đôi môi em lại nở nụ cười như đồng ý với câu nói của tao vừa rồi.
    Tao và em cũng cháp xong nồi lẩu và nói đủ chuyện trên trời dưới đất, em dọn dẹp rồi gọt ít trái cây đem ra tráng miệng. Nãy giờ tao chỉ uống kiểu cầm chừng và thưởng thức là chính vì sợ về lên tài bất chợt. Vĩnh Long thì uống nhiều hơn tao. Hớp nhẹ ly rượu, em nhìn tao rồi nói trong cái giọng hơi ngà ngà say:
    _ Anh có biết lúc nhỏ, mỗi lần anh về, rồi tụi mình cùng chơi trò cô dâu, chú rể. Mỗi lần như vậy em vui, rất vui. Và em coi anh như thần tượng trong lòng em mỗi khi anh hay nói trước mặt mấy đứa bạn gần nhà là sau này lớn lên anh sẽ cưới em, lo lắng cho em suốt đời. Chắc em ngu lắm hả anh ? Em tin lời anh và luôn hy vọng
    Tao im lặng, không ngờ những câu nói xàm của tao lúc thời trẻ trâu lại gieo vào lòng em niềm hy vọng.
    _ Anh xin lỗi, anh không nghĩ những câu nói đó lại làm em hy vọng.
    Em lại cười và nói tiếp:
    _ Anh biết không? Lúc mới quen bạn trai của em, em chỉ nghĩ quen cho khỏa lấp, và mọi chuyện đi quá tầm kiểm soát của em, em lên Sài Gòn học, bạn em cũng lên đây đi làm, rồi dành dụm tiền để thi tiếp đại học. Ngày bạn em ra đi vì tai nạn giao thông, em ân hận lắm, nếu không vì em thì anh ta đâu có chết... Cho đến lúc này em vẫn chưa hết day dứt về lỗi lầm của mình...
    Bây giờ thì tao đã hiểu mọi chuyện. Vĩnh Long lại khóc, những giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi má của em. Tao bước đến bên em, 2 tay đặt lên đôi má của em, vuốt nhẹ từng giọt nước mắt đang chảy ra. Tao khẽ nói :
    _ Mọi chuyện qua lâu rồi em. Dù muốn hay không nó đã xảy ra rồi.
    Vĩnh Long bất chợt chồm người ôm tao vào lòng em,em hôn lên trán, lên má, lên mặt tao... Tao đứng im không cử động. Bờ môi em lại tham lam tìm kiếm môi tao. 2 đôi môi cùng gắn chặt vào nhau...
    Và trong căn phòng ngủ trên tầng 1, cái ánh sáng lập lòe từ những ngọn nến đang cháy hắt vào 2 cái cơ thể đang ôm lấy nhau, những mảnh vải cuối cùng đã bị vứt xuống cái sàn gỗ, tiếng thở mạnh dồn dập cùng với những tiếng rên nhè nhẹ đầy nhục dục. Trên bức tường, 2 cái bóng đen như hòa lại làm 1 với nhau trong cái đê mê xác thịt. Ngoài kia, mưa lại rơi tạo nên âm thanh lắc rắc hòa lẫn với tiếng rao đêm của cái giọng miền Bắc quen thuộc
    _ Bánh chưng đâyyy...Bánh giò đâyyy...Chưng giò đâyyyyy...
    Tao đứng bên cửa sổ nhìn xuống con đường vắng về đêm, đốt 1 điếu thuốc, nhả làn khói trắng ra cái không gian lành lạnh bên ngoài. Vậy là mối quan hệ giữa tao và Vĩnh Long lại sang 1 trang mới. Nếu nói yêu thì thật sự tao chưa hề yêu Vĩnh Long, tao vẫn sợ bắt đầu lại 1 mối quan hệ mới, và hơn hết tao vẫn nghĩ về đứa con trai của tao, nó quá nhỏ để hiểu mọi chuyện. Giống như tao lúc nhỏ, tao luôn không thấy hài lòng khi thấy những người phụ nữ khác bước vào cuộc sống của ba tao, tao chỉ muốn ba tao chỉ là của riêng mẹ tao và tao.
    Vĩnh Long hình như rất tinh tế, em bước đến sau lưng tao, luồn 2 tay ôm tao từ phía sau, mặt em áp vào lưng tao rồi thầm nói nhỏ:
    _ Em hiểu những gì anh đang suy nghĩ. Nhưng việc của ngày mai, hãy để ngày mai tính nha anh
    Hai cơ thể trần trụi đứng đó, ôm nhau, im lặng, bản tình ca được phát ra đều đều từ chiếc điện thoại trên giường
    "...Mây có bay và em có hay
    ta ngại ngùng yêu em lần đầu.
    Ta đã say hồn ta ngất ngây
    men yêu thương đã thấm cuộc đời.
    Một lần nào đó bước bên em âm thầm
    một lần nào đó ta vẫn không nói yêu người.."
     
  21. 21/6/20 lúc 19:59

    taydola1983

    Insane Poster

    taydola1983
    Tham gia:
    20/12/08
    Bài viết:
    659
    Được thích:
    159
    Chờ hổm giờ,biết thế nào thằng thớt cũng chịch con chị.,nghe kể phê vcl.,zô vietfones giờ hóng TML này ko?
     
    Vipca thích bài này.
  22. 21/6/20 lúc 20:08

    Vipca

    No Life Poster

    Vipca
    Tham gia:
    17/1/14
    Bài viết:
    905
    Được thích:
    54
    Lại đợi tiếp thằng thớt ML chơi kỳ zậy mậy
     
  23. 21/6/20 lúc 22:35

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    không kể lúc xoạc con Vĩnh Long nó rên ư ư nghe anh
     
  24. 22/6/20 lúc 00:51

    NBP.com

    Major Poster

    NBP.com
    Tham gia:
    20/7/11
    Bài viết:
    254
    Được thích:
    56
    má chap 19 ngắn quá...chờ tiếp
     
  25. 22/6/20 lúc 07:41

    au co 1986

    Junior Member

    au co 1986
    Tham gia:
    5/8/18
    Bài viết:
    35
    Được thích:
    5
    sao tren goole kg co thot..
     
  26. 22/6/20 lúc 08:55

    hoangtudt

    Major Poster

    hoangtudt
    Tham gia:
    29/6/16
    Bài viết:
    254
    Được thích:
    32
    hay qua doc tiep day
     
  27. 22/6/20 lúc 08:59

    Yamato

    Insane Poster

    Yamato
    Tham gia:
    1/1/16
    Bài viết:
    603
    Được thích:
    149
    Chap 20 đâu thớt ml ơi .
     
  28. 22/6/20 lúc 10:07

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    tiếp đi anh ơi
     
  29. 22/6/20 lúc 10:54

    NguyenVinh_GSM

    Crazy Poster

    NguyenVinh_GSM
    Tham gia:
    6/5/11
    Bài viết:
    319
    Được thích:
    67
    tml chơi kỳ mậy? chịch đc e Vĩnh long rồi k kể tiếp đi
     
    taydola1983 thích bài này.
  30. 22/6/20 lúc 11:05

    taydola1983

    Insane Poster

    taydola1983
    Tham gia:
    20/12/08
    Bài viết:
    659
    Được thích:
    159
    Ko phải chịch 1 cái đâu,chịch nhiều quá mệt,khi nào khỏe kể tiếp,haizzz
     
  31. 22/6/20 lúc 11:08

    ĐH_Mobile

    Insane Poster

    ĐH_Mobile
    Tham gia:
    23/7/12
    Bài viết:
    532
    Được thích:
    77
    Bác thớt đâu rồi???
    Lột được cái quần lót xuống thì củng phải mặc cho em nó cái váy cô dâu chứ?
    Tiếp đi.để Ae hóng quá trời vậy?
     
  32. 22/6/20 lúc 11:08

    Vietnamapple

    No Life Poster

    Vietnamapple
    Tham gia:
    19/4/16
    Bài viết:
    1,199
    Được thích:
    184
    em thì copy hết vào gg dịch cho chị gg đọc
     
    đà nẵng gsm thích bài này.
  33. 22/6/20 lúc 13:30

    hoangtudt

    Major Poster

    hoangtudt
    Tham gia:
    29/6/16
    Bài viết:
    254
    Được thích:
    32
    còn nưa ko he hay quá
     
  34. 22/6/20 lúc 13:43

    CanGiuoc_Gsm

    Insane Poster

    CanGiuoc_Gsm
    Tham gia:
    4/11/09
    Bài viết:
    530
    Được thích:
    122
    cũng vụ đọc truyện như vầy,cái truyện yêu thầm chị họ nay 10 năm rồi mà vẫn chưa được nửa đường
     
  35. 22/6/20 lúc 13:47

    Yamato

    Insane Poster

    Yamato
    Tham gia:
    1/1/16
    Bài viết:
    603
    Được thích:
    149
    Chuyến này lấy xác ở đâu mà lâu quá tml ơi .
     
  36. 22/6/20 lúc 13:50

    hoangtudt

    Major Poster

    hoangtudt
    Tham gia:
    29/6/16
    Bài viết:
    254
    Được thích:
    32
    còn ko đang ghiên bạn oi
     
  37. 22/6/20 lúc 14:06

    NBP.com

    Major Poster

    NBP.com
    Tham gia:
    20/7/11
    Bài viết:
    254
    Được thích:
    56
    hic, thằng thớt có khi nà nhờ thằng Nha Trang tới chở qua bình hưng hòa ko. sao lâu quá không thấy
     
  38. 22/6/20 lúc 14:34

    Điện Thông Minh

    No Life Poster

    Điện Thông Minh
    Tham gia:
    4/11/08
    Bài viết:
    1,481
    Được thích:
    118
    copy về đăng mà. bên kia mới ra chap 19 thôi
     
  39. 22/6/20 lúc 14:42

    taydola1983

    Insane Poster

    taydola1983
    Tham gia:
    20/12/08
    Bài viết:
    659
    Được thích:
    159
    bác bình luận Hài VCL.,nghĩ lúc thằng thớt chịch con chị chắc phê vãi
     
  40. 22/6/20 lúc 16:33

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 20
    Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tao tỉnh giấc. Số của thằng Nha Trang, nó báo nó mới lên tài. Khẽ nhìn đồng hồ, 5h10'. Tao nhìn sang Vĩnh Long, em cũng thức giấc vì tiếng chuông điện thoại của tao, em hỏi nhỏ:
    _ Anh đi hả?
    _ Anh phải về để trực, tới tài anh rồi ! Tao vừa nói vừa bước vào nhà vệ sinh, những tia nước nóng xịt xuống người từ chiếc vòi sen làm tao tỉnh táo hẳn ra sau 1 đêm dài với Vĩnh Long, tao và em như những con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, cứ lao vào nhau trong đê mê bất tận.
    Tao dắt chiếc xe máy ra khỏi cổng, không quên quay lại trao cho em 1 nụ hôn tạm biệt. Đốt 1 điếu thuốc, tao nổ máy cho chiếc xe chạy chầm chậm, đường phố Sài Gòn buổi sáng sớm không khí thật dễ chịu, cái cảm giác hơi lành lạnh sau 1 đêm mưa chỉ làm người ta muốn rụt đầu vào cái chăn ấm áp mà ngủ tiếp.
    Tấp xe vào 1 quán phở ven đường, gọi 1 tô đặc biệt. Tô phở nghi ngút khói được đem ra thì vừa lúc điện thoại tao có tin nhắn Zalo, là em với dòng tin nhắn " Anh chạy xe cẩn thận. Yêu anh ". Bấm vội trả lời " Cám ơn em "
    Tao ăn tô phở ngon lành, chắc có lẽ vì đói và cũng chắc có lẽ 1 niềm hạnh phúc đang ngập tràn trong tao.
    Đàn ông là vậy. Luôn đa tình, tham lam và nhạy cảm, và tao cũng không ngoại lệ.
    Về đến nhà thì cũng hơn 6h sáng, ra quán gần đó làm ly cà phê buổi sáng. Uống gần hết ly cà phê thì chuông điện thoại tao lại reo lên...
    Hôm nay điểm đến của tao là bệnh viện Chợ Rẫy. Vẫn như thường lệ, chiếc xe cứu thương lại hú còi inh ỏi, luồn lách qua dòng xe cộ đông đúc buổi sáng.
    Chiếc xe của tao từ từ chạy vào cổng bên đường Thuận Kiều của bệnh viện Chợ Rẫy.
    Vào đến sân bệnh viện, tao thấy chiếc băng ca có 1 người phụ nữ nằm trên đó, cạnh đó là 1 người đàn ông đứng cạnh, tay không ngừng bóp nhè nhẹ vào cái bóng nhựa màu xanh được gắn trực tiếp vào cái ống nhỏ luồn vào trong miệng người phụ nữ. Có thêm 1 thanh niên trẻ và 1 bé gái chừng 8-9 tuổi đang tay xách nách mang mấy cái giỏ và ba lô. Tao lui xe vào, bước xuống hỏi người đàn ông cho chắc chắn có phải đây là ca của tao vận chuyển hay không.
    Vậy là chính xác ca của tao. Tao mở cốp, kéo băng ca xuống. Phụ người đàn ông và thanh niên kia nhấc người phụ nữ đã hôn mê đang nằm và chuyển qua băng ca của tao, trong khi đó đứa bé gái thì lại giữ cái bóng nhựa tiếp tục bóp nhè nhẹ như không để cho cái bóng nhựa ngừng lại.
    Cũng đúng thôi, vì nếu ngừng tay bóp trong thời gian dài thì tính mạng của người phụ nữ kia sẽ kết thúc thật sự. Những người bệnh khi xuất viện mà được người nhà bóp bóng như thế này thì coi như tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, 10 phần sống thì coi như họ đã chết hết 6-7 phần, nói theo dân gian là bệnh viện chê nên trả về để người nhà lo hậu sự. Bóp bóng chỉ là biện pháp y tế can thiệp để giữ cho phổi được thở cầm chừng, giữ được tính mạng của người bệnh được về đến nhà, được ra đi trong vòng tay của những người thân.
    Sau khi chiếc băng ca được cố định trên xe cùng với người nhà. Tao lái chiếc xe từ từ ra cổng, cầm xấp giấy tờ xuất viện trình cho chốt bảo vệ ở cổng thì 2 thằng mặt lol nào đó đột nhiên xuất hiện chặn đầu xe của tao.
    ĐM 2 thằng này hất hàm kêu tao xuống xe trước sự ngạc nhiên của những người đang ngồi trên xe. Tao mở cửa vừa bước xuống thì bất ngờ ăn ngay 1 cái táng của 1 thằng làm tao choáng váng mặt lol. Chưa để tao phản ứng thì 1 cú đá thẳng vào bụng làm tao ngã ngay xuống mặt sân. Tao ngồi ôm cái bụng và cái má còn rát rạt mà xoa xoa. ĐM chuyện đéo gì đánh hơi bị nặng tay vậy mấy tml. Trong 1 thoáng suy nghĩ, tao đâu có gây thù với thằng nào thời gian gần đây đâu ta.
    Thằng mặt lol vừa đánh tao với cái mặt như muốn ăn tươi nuốt sống tao gầm gừ nói:
    _ ĐMM, mày vô đây lấy bệnh có hỏi tụi tao chưa, tính vô đây phá giá đập bể chén cơm của tụi tao hả mậy ?
    ĐM giờ thì tao đã phần nào hiểu được lý do tao vừa bị đánh. Tao lồm cồm đứng lên rồi nhỏ nhẹ nói với nó:
    _ Mấy anh thông cảm giùm em, em chỉ là thằng chạy mướn, chủ xe kêu em lấy bệnh ở đâu thì em đi lấy ở đó, chứ em có biết gì đâu.
    Thằng lol kia nó nghiến răng định nhào vô đánh tiếp cùng với câu nói :
    _ ĐMM không biết thì tao đánh cho mày biết
    Nhưng bất chợt thằng đi cùng cản thằng lol đó lại, ĐM xíu nữa thì no khỏi ăn cơm bữa nay luôn
    Cái thằng đứng ra ngăn cản nhìn tao rồi nói:
    _ Mày đưa số điện thoại của chủ xe mày cho tao.
    Tao móc điện thoại ra, lấy số đưa cho nó. Nó móc điện thoại của nó ra và bấm số gọi. Thằng chủ xe bắt máy và tao nghe thằng kia chửi 1 tràng như đại liên, đại loại là khu vực bệnh viện này của nó, và xe của nó độc quyền ở đây, xe khác vào phải theo giá của nó và phải rớt 50% tiền cò cho nó.
    ĐM bây giờ tao mới hiểu thật sự, tụi lol này nó kiếm tiền trên nỗi đau của những người bệnh ở đây. Tao chợt nhớ lúc trước, ba tao bệnh cũng nằm ở đây, lúc bác sĩ nói là nên đưa ông về vì khó mà qua khỏi, tao thuê xe cứu thương đưa ba tao về lúc đó giá cả tao không để ý vì chỉ muốn đưa ba tao về càng sớm càng tốt. Sau này qua 1 người bạn cũng chạy cứu thương, tao mới biết là cái giá tao trả hôm đó mắc gấp đôi xe cứu thương bên ngoài vào. Và tao còn được biết, nếu tự kêu xe ngoài thì thủ tục xuất viện sẽ bị làm khó này nọ, còn nếu kêu xe của những điều dưỡng, y tá giới thiệu thì thủ tục được giải quyết nhanh chóng. Máu nóng tao nổi lên nhưng tao nghĩ ở đây có bảo vệ mà họ không ngăn cản, điềm nhiên đứng xem thì chắc chắn tụi này cũng không phải là dạng vừa ở khu vực này, hơn nữa tao có 1 mình, nếu động tay động chân thời điểm này tao chắc chắn sẽ gặp bất lợi, rồi còn bệnh nhân nằm trên xe đang bóp bóng, nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này thì không biết người phụ nữ kia có còn sống được khi về tới nhà hay không nữa.
    Lúc này thì thằng kia cúp máy, nó gằn giọng hướng về tao nói :
    _ Mày lui xe vào chỗ cũ, bỏ bệnh lại rồi biến cho tao.
    ĐM vậy là thằng lol chủ xe đéo dàn xếp được chuyện này. Vậy là tao lên xe, gài số lui, lui chiếc xe từ từ vào lại khuôn viên bệnh viện. Lúc này trên xe, người đàn ông chắc nãy giờ đã chứng kiến hết mọi chuyện, anh ta nói như khóc với tao:
    _ Em ơi, anh năn nỉ em giúp dùm anh. Tụi nó báo giá cao quá, anh không đủ tiền, tiền bạc dồn hết vô để trị bệnh cho vợ anh, giờ cái nhà dưới quê cũng đang cầm cố. Tiền xe đi về cũng phải mượn anh em họ hàng mới có. Tụi nó sao mà ác quá trời em ơi.
    Đứa bé gái tự nhiên bật khóc, nó nói như van xin tao trong tiếng nấc nghẹn:
    _ Chú ơi...Chú làm ơn làm phước chở mẹ con về nhà đi chú ơi
    ĐM tao nghe nói đến đây thì không chịu được nữa. Tao quay lại nhìn người đàn ông rồi nói:
    _ Để em giải quyết, anh đợi em xíu
    Tao móc điện thoại ra, bước xuống xe. Bấm số điện thoại cho thằng chủ xe, nó bắt máy:
    _ Anh.T đợi em, em đang kiếm người nhờ giải quyết
    Tao nói ngay với vẻ bực tức:
    _ Ông nhắm dàn xếp được không? Nếu không được thì để tui
    Chắc nó hơi ngạc nhiên trước thái độ của tao, nó im lặng ko nói gì. Tao nói luôn:
    _ Vậy để tui dàn xếp vụ này cho ông.
    Nó không ngăn cản và nói :
    _ Vậy anh.T coi giải quyết giùm em
    ĐM nó, vậy là tao ăn nguyên cái mâm này rồi. Tao mở danh bạ điện thoại, lướt nhè nhẹ vài cái trên màn hình. Bấm gọi 1 số điện thoại.
    _ Anh.X hả? Em.T nè, em muốn nhờ đại ca vụ này.....
    Tao kể sơ qua về tình huống tao đang gặp. Giọng ồm ồm của người đàn ông đầu dây bên kia cười nhếch mép rồi nói:
    _ Mày đợi anh 5 phút, tao gọi qua đó nói chuyện, chuyện nhỏ mà.
    Tao cúp máy, đứng yên nhìn ra hướng cổng bệnh viện, tụi lol kia vẫn đứng đó và hướng ánh mắt tụi nó cũng đang chĩa thẳng về phía tao.
    5' rồi 10' trôi qua thật nặng nề với tao, tao nghĩ không biết người tao nhờ có dàn xếp vụ này được không. Bỗng tao thấy thằng lol kêu tao lui xe vào, nó móc điện thoại trong túi quần ra và đi ra 1 góc nghe. Cùng lúc này thì chuông điện thoại tao vang lên. Tao bắt máy:
    _ Dạ em nghe.
    _ Anh dàn xếp vụ này cho mày xong rồi đó. Cứ chạy xe đi đi. À mà lâu rồi anh không thấy mày, hôm nào qua cà phê với anh..!!! Giọng người đàn ông nói
    Tao cám ơn và hứa sẽ qua trong vài ngày tới.
    Bước lên xe, tao cho xe chạy từ từ, từ từ ra cổng bệnh viện, tao thấy thằng kia đã nghe xong điện thoại và bước tới đứng bên chốt bảo vệ nói gì với thằng còn lại. Hít 1 hơi tao cho xe tiến thẳng tới chốt bảo vệ để nộp giấy xuất viện.
    Bước xuống xe, tao tiến thẳng tới chốt bảo vệ, tao coi như chưa hề có sự xuất hiện của 2 thằng mặt lol đang đứng đó. Tao đưa giấy xuất viện cho thằng bảo vệ, nó cầm xem rồi ghi ghi chép chép vào cuốn sổ đặt trên bàn. Nó trả lại tao tờ giấy, tao cầm lại rồi bước về xe. Bỗng 1 thằng mặt lol cất tiếng hỏi tao:
    _ Mày là em ruột của anh.X hả? Sao nhìn mặt mày không thấy giống ổng gì hết vậy?
    Tao cười nhếch mép rồi nói:
    _ Em đi được chưa mấy anh?
    2 thằng lol kia đéo nói gì. Tao bước lên xe, mở còi hú rồi cho xe phóng nhanh ra đường, hướng về tỉnh Hậu Giang. ĐM, tao có duyên với miền Tây hay sao đó
    Lại qua vài câu hỏi thăm, tao biết được người phụ nữ đang nằm hôn mê kia là vợ của anh này. Chị bị ung thư gan, bác sĩ trả về, trước ngày xuất viện, có mấy người lên hỏi có cần xe đưa về không và báo giá. Thấy giá cao quá, anh này mon men ra ngoài bệnh viện hỏi giá thì biết giá xe ở ngoài chỉ nửa giá so với giá mấy người trong bệnh viện đưa ra nên anh quyết định kêu xe cứu thương dịch vụ ở ngoài. Vậy là bị hành tiếp vụ giấy xuất viện, lúc đó anh ta cùng thằng em vợ và đứa con gái quỳ xuống năn nỉ cả 1 buổi mới được giải quyết.
    ĐM nghe mà thấy thương xót cho những cảnh đời của những người đi nuôi bệnh. Được chuyển lên từ những bệnh viện tuyến dưới, người bệnh cũng gọi là bệnh nặng hoặc rất nặng, người thân, gia đình cũng bị bào mòn sức khỏe vì những giấc ngủ không trọn vẹn trong thời gian nuôi bệnh, rồi tiền bạc cũng tốn kém rất nhiều trong thời gian điều trị... Và khi những hy vọng sống của người bệnh bị dập tắt, người thân của họ chỉ mong muốn nhỏ nhoi là được đưa người bệnh về nhà để được ra đi trong bàn tay của những người thân yêu... Vậy mà tụi mặt lol này lại nỡ trục lợi trên những nỗi đau kia. Biết là làm gì cũng phải có lợi nhuận nhưng cái lợi cũng vừa phải, đâu phải ai ai cũng có điều kiện để đáp ứng cái giá tụi nó đưa ra, tao thấy tụi này giống như bầy kền kền chuyên ăn xác chết, không hơn không kém.
    Chuyến xe đó, tao cố gắng chạy nhanh nhất có thể. Vừa đổ dốc cầu Cần Thơ, tao nghe thằng thanh niên nói với người đàn ông là chị kia thở yếu lắm. Nghe vậy tao cố gắng chạy thật nhanh, tiếng còi hú vang lên từng hồi liên tục...
    Và khi còn cách nhà của người phụ nữ kia khoảng 5 cây số, thì tao nghe thấy tiếng khóc nức nở của người chồng, rồi đứa bé gái, tiếng thút thít của người thanh niên... Chị đã ra đi, chị không còn thở nữa rồi. Tiếng khóc của người chồng như bất lực nhìn người vợ ra đi khi chưa kịp về đến nhà, cũng giống như tao đang bất lực vì không đưa kịp chị về, chỉ còn có 5 cây số nữa thôi mà chị. Em xin lỗi, xin lỗi vì đã không làm trọn vẹn cái nhiệm vụ của mình là đưa được chị về gặp lại căn nhà của mình lần cuối cùng. Tha lỗi cho em !!!
    Chiếc xe đỗ xịch bên lề đường trước 1 căn nhà nhỏ, phía sau là 1 con kênh chạy dài song song với con đường quê phía trước nhà. Chiếc băng ca được kéo ra, tao nhìn khuôn mặt chị như đang ngủ, những người thân trong nhà ào chạy ra, lúc này người đàn ông như không kiềm chế được cảm xúc của mình, anh ta hét lớn:
    _ Vợ em mất rồi !!!
    Mọi người bàng hoàng chạy đến cái băng ca tao đang kéo. Lại những tiếng khóc vang lên. Đứa bé gái đi sát bên tao, tay nó lay lay cái chân của mẹ nó mà nói trong tiếng khóc nức nở :
    _ Mẹ ơi, dậy đi mẹ ơi... Đừng bỏ con mẹ ơi
    Tiếng than khóc vang lên như xé tan cái bầu không khí yên bình của cái làng quê này.
    Vào đến nhà, sau khi đặt xác chị lên cái giường đã được chuẩn bị từ trước. Tao nói với người chồng :
    _ Để em giúp anh rút bỏ cái ống trong miệng của chị nhà.
    Anh ta nhìn tao rồi nói giọng nghẹn ngào:
    _ Cám ơn em đã đưa vợ anh về. Em giúp vợ anh lần cuối này nữa nhe em.
    Tao khom người, gỡ cái bóng nhựa ra khỏi miệng chị, tiếp theo kéo nhè nhẹ cái ống nhựa đã được gắn sâu trong miệng chị. 1 dòng máu tươi chảy nhẹ ra từ khóe miệng của chị khi cái ống vừa được rút ra. Anh chồng vội lấy 1 cái khăn lau cho chị.
    Thu tiền cước vận chuyển xong. Tao kéo chiếc băng ca ra để lên xe. Đóng cốp.
    Trong lòng tao cảm thấy nặng nề, như chưa hoàn thành cái nhiệm vụ của mình. Bất chợt tao rờ nhẹ cái má hồi sáng vừa bị táng, nó không còn đau rát nữa. Tao móc điện thoại ra và bấm số :
    _ Tao nhờ mày 1 chuyện, ra khu Chợ Rẫy kiếm giùm tao mấy thằng này...( tao tả chi tiết từng thằng)... Tụi này chắc có số má khu này chắc mày cũng dễ kiếm. Chừng hơn 3 tiếng nữa tao về tới Sài Gòn...Tối nay chơi, mày sao?
    Giọng bên kia đầu dây cười rồi nói giọng chắc nịch:
    _ Chuyện của mày là chuyện của tao. Dứt !!!
    Tao cúp máy, làm 1 hớp bò cụng, đốt điếu thuốc, phà 1 hơi khói. Tao cười nhếch mép rồi cho xe phóng đi...Và sắp tới, có lẽ 2 thằng chặn xe tao lúc sáng cũng không ngờ sắp nhận 1 cái kết mà tụi nó chắc sẽ không nghĩ tới...
     
    Options, kiet_gocong, dividanh4 thành viên khác thích điều này.

Chia sẻ trang này