Ẩn / Hiện Quảng Cáo

Ký ức 1 thời ngang dọc ( Nghiên cứu kỹ trước khi đọc vì bài viết có liên quan đến đề tài tâm linh, t

Thảo luận trong 'TÂM SỰ CHUYỆN TRÒ' bắt đầu bởi bình phone, 20/6/20.

  1. 20/6/20 lúc 07:25

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 1
    Hôm nay, sáng sớm lọ mọ ra quán cà phê làm ly cà phê sáng như thói quen thường lệ của tao. Vô tình nghe tiếng còi xe cấp cứu và 1 chiếc xe cấp cứu lướt nhanh qua trên đường, chiếc xe cấp cứu với bảng số trắng 51B-*****, tao thầm nghĩ 90% là bệnh viện trả về để người bệnh được ra đi bên gia đình người thân để không phải ra đi ở bệnh viện rồi làm hồn ma vất vưởng hoặc là người nằm trong xe đã chết, giờ đưa về quê lo hậu sự... Tao nghĩ như vậy vì tao cũng từng là 1 lái xe vận chuyển cấp cứu như vậy. Miên man theo dòng ký ức quay về với thời gian hơn 6 năm về trước...
    Lúc đó tao cũng không nghĩ là mình lại bước vào cái nghề gắn với thế giới tâm linh này bởi vì tao rất sợ xác chết, sợ máu... À mà để tao kể sơ qua về lý lịch bản thân : ông bà già tao chỉ có duy nhất 1 đứa con trai là tao, tao thuộc thế hệ 8x đời cuối, gia đình tao ở quận 8 - Sài Gòn. Gia đình tao cũng thuộc tầng lớp trung trung, ba mẹ tao ly hôn năm tao lúc 7-8 tuổi gì đó vì lúc đó còn nhỏ nên không nhớ rõ lắm, ông già tao thì chuyên thu mua giấy vụn từ các tỉnh miền Tây đem về bán lại cho các nhà máy để tái chế, tao thì ở với bà già nhưng được khoảng 1 năm sau thì bà già tao phải gửi tao cho dì 5 ( em ruột của mẹ tao) vì mẹ tao phải xuất cảnh sang Thụy Sỹ theo diện bảo lãnh của dì 7 tao ( cũng là em ruột của mẹ). Ngày mẹ tao đi, tao nắm tay mẹ tao khóc rất nhiều , mẹ tao cũng khóc, mẹ nói tao ráng lên, mẹ qua cố gắng làm vài năm sẽ rước tao qua, mẹ dặn tao đủ điều nhưng lúc đó hình như tao chỉ biết khóc và khóc, lúc đó tao nghĩ tại sao mẹ lại bỏ tao, mẹ không thương tao....trong đầu 1 đứa trẻ hơn 7 tuổi như tao cứ nghĩ là cả thế giới này đã sụp đổ từ lúc mẹ tao từ nhà bước lên xe với đống hành lý để ra sân bay. Tao cố chạy theo, cố gắng nắm tay mẹ lại nhưng vô vọng, dì 5 ôm tao lại, kéo tao vào nhà... Và mẹ tao bước lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh mang theo người mẹ của tao đi xa, xa lắm....
    Tao kể như vậy để những tml biết sơ về tuổi thơ của tao và cũng để tụi mày hiểu cái tuổi thơ đó nó ảnh hưởng đến tâm lý của tao sau này, đó chính là sợ những cuộc chia ly, sống đa cảm và có phần bạo loạn trong chính con người của tao.
    Và cái cơ duyên tao đến với nghề lái xe cấp cứu là sau khi tao ly hôn với vợ tao và làm ăn thất bại ( tao sẽ viết riêng 1 chap kể từ lúc mẹ tao đi đến lúc tao kết hôn và ly hôn).
    Lúc đó tâm trạng chán nản, người ta nói đen bạc đỏ tình còn tao thì méo thấy gì chỉ thấy toàn màu đen, đời như cứt...Cầm cái điện thoại iPhone 5s vuốt vuốt tìm mấy trang việc làm coi có việc gì làm không vì lúc đó cũng sắp cạn tiền, trong tài khoản còn hơn chục triệu nhưng sống giữa cái đất Sài Gòn này mà nhiêu đó thì thấm gì so với cái tính xài tiền bạt mạng của tao. Vô tình thấy dòng tin đăng tuyển : " Cần tuyển tài xế chạy xe cấp cứu,ưu tiên biết ràng đường các quận ở Tp. Hồ Chí Minh, có kinh nghiệm, có thể đi đường dài thường xuyên . Liên hệ : 0989.****** "
    Tao suy nghĩ với kinh nghiệm lái xe của tao thì khỏi phải bàn , còn đường xá thì chuyện nhỏ như con thỏ vì tao là dân Sài Gòn gốc mà, cái quan trọng là đi đường dài, có nghĩa là ngoài Sài Gòn còn có đi các tỉnh xa, cái này tao thích vì được lái xe đi đây đi đó mà lại có tiền và đặc biệt là sẽ nguôi ngoai phần nào vì cú sốc ly hôn và công việc làm ăn thất bát vừa qua. Vậy là bấm số điện thoại gọi liền cho thằng tuyển dụng, đầu dây bên kia là 1 thằng chắc cũng trạc tuổi tao, nói rõ là muốn xin việc lái xe, vậy là nó phán tao 1 câu : vậy ông có sợ xác chết không? ĐM, cũng xác định là chạy xe cấp cứu sẽ có những cái này nhưng nghe nó hỏi cũng hơi ngán nhưng nghĩ lại thì giờ còn cái kẹc gì nữa mà sợ với ngán, thoáng chút ngập ngừng tao trả lời : sợ thì cũng sợ nhưng em nghĩ em sẽ dễ thích nghi. Nó cười nhẹ như méo tin câu trả lời của tao. Đm, thằng lol. Nhưng nó vẫn hẹn tao 3h chiều chạy qua gần Bình Hưng Hòa uống cà phê rồi nói rõ cụ thể công việc. Nghe tới khu Bình Hưng Hòa là tự nhiên tao thấy ớn ớn, tml nào ở Sài Gòn chắc cũng sẽ có cảm giác giống như tao, đó là 1 khu nghĩa trang rất rộng đan xen với các con đường Tân Kỳ Tân Quý, Bình Long từ rất lâu... Từ khi Sài Gòn mở rộng quy hoạch phát triển các quận vùng ven thì chính quyền tổ chức di dời tất cả ngôi mộ ở Bình Hưng Hòa, nhưng nói thì dễ làm mới khó, các ngôi mộ mới thì còn có người thân, con cháu đến bốc, còn các ngôi mộ lâu năm hoặc không có người thân thì phải chờ xử lý. Thành ra đi ngang khu này có thể thấy vẫn còn rất nhiều ngôi mộ chưa cải táng xen lẫn với những ngôi mộ với cái huyệt đã đào lên để lấy hài cốt di dời cải táng về nơi khác. Và ở đây người ta còn xây dựng 1 lò thiêu với hệ thống hiện đại, đó là thiêu bằng điện.
    Giờ cũng hơn 1h trưa, cũng thấy bao tử cồn cào, vậy là thay đồ ra kiếm gì bỏ bụng rồi chạy qua chỗ hẹn với thằng ml kia.
    Đúng 3h chiều, tao có mặt trước cổng lò thiêu Bình Hưng Hòa, móc điện thoại ra alo cho thằng lol đó, nó bắt máy và hướng dẫn tao chạy vào 1 con hẻm nhưng đủ lớn để 1 xe ô tô chạy vào được, con hẻm nằm phía sau nghĩa trang Bình Hưng Hòa nhưng dân cư đông đúc. Và tao nói thêm là lò thiêu Bình Hưng Hòa được xây bao quanh bởi những bức tường cao và xung quanh là những con đường với khu dân cư đông đúc được mọc lên vài năm nay theo nhịp phát triển của Sài Gòn.
    Chạy xe tới đúng địa chỉ nó hướng dẫn, tao dừng xe,định móc điện thoại ra alo nó xác nhận là tao đã tới thì 1 thằng bước ra, dáng người ốm, trắng trẻo nhìn thư sinh, nó cười cười hỏi tao:
    Có phải a.T ko?
    Tao vội đáp : đúng rồi anh. Em tới gặp anh để hỏi rõ cụ thể công việc như thế nào.
    Nó mời tao vô nhà. Mà thực ra chỗ đó vừa để ở và vừa chỗ đậu dàn xe cấp cứu. Tao ngó quanh thì thấy 2 chiếc xe cấp cứu loại Toyota Hiace đời 2008 - 2009 đậu sát nhau mà dân tài xế họ hay gọi cái tên bình dân là cá mập đầu búa, loại này thì thuộc diện chạy rất trâu bò trên mọi nẻo đường. Còn 1 chỗ trống nữa, chắc là 1 chiếc nữa đậu nhưng không thấy đâu. Nó kêu tao lên trên nói chuyện, tao bước theo nó lên trên bằng cái cầu thang sắt chắc chắn. Ở trên này có thể gọi là 1 cái gác lửng, có 2 phòng và cũng có ban công, rất thoáng. Bên dưới thì là khoảng sân để đậu 3 chiếc xe cấp cứu, 1 phòng đóng cửa và 1 khu bếp và nhà vệ sinh, nhìn sạch sẽ và cũng thoáng mát lắm. Thằng lol đó dẫn tao vào phòng đầu tiên trên gác lửng, ở đây lại có thêm 1 thằng nữa đang nằm ngủ, tao đoán thằng này chắc là tài xế cũng như tao. Thằng lol giới thiệu nó là chủ của mấy chiếc xe cấp cứu này, tao gọi nó là thằng chủ xe. Thằng chủ xe quay sang chỉ thằng ku đang ngủ giới thiệu là thằng này người Nha Trang, cũng là tài xế của 1 trong những chiếc cấp cứu đậu ở dưới. Nó kêu thằng Nha Trang dậy, nói sắp có đồng nghiệp mới nè ông ơi. Thằng kia lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở rồi chào xã giao tao. Nó vội quơ cái bàn chải và cây kem đánh răng chạy xuống dưới nhà. Còn lại tao và thằng chủ xe, tao đưa bộ hồ sơ gốc lúc thi bằng lái và bộ hồ sơ xin việc có xác nhận của địa phương cho nó kiểm tra. Nó kiểm tra thật kỹ bộ hồ sơ gốc đã cũ của tao ( tao lấy bằng lái ô tô năm 2008, giờ cũng hơn 6 năm rồi, thời điểm tao bắt đầu công việc đó là giữa 2014 ). Sau 1 lúc kiểm tra các loại giấy tờ của tao thì thằng Nha Trang cũng vừa lên tới, nó cầm theo 3 chai trà xanh 0 độ đưa thằng chủ xe 1 chai, và mời tao 1 chai, còn nó 1 chai. Lúc này thằng chủ xe lên tiếng :
    _ Anh.T người ở Sài Gòn chắc đã rành hết đường và các bệnh viện ở Sài Gòn hả a?
    Tao thầm nghĩ ĐM đã trao đổi qua điện thoại rồi còn dài dòng nhưng vẫn cười và đáp :
    _ Dạ, cũng gần 90% anh ơi, trừ mấy khu bán xì ke tụi nó canh người lạ quá, em không dám vô thôi
    Nó cười, thằng Nha Trang cũng cười. Sau nụ cười đó, tao thấy mặt nó nghiêm lại. Tao nghĩ, ĐM cái lol gì dzậy? Hay mình lỡ lời?
    Thằng chủ xe từ từ hỏi tao :
    _ Anh.T có sợ xác chết ko?
    Chưa đợi tao trả lời, nó nói tiếp:
    _ Công việc này em cũng nói rõ. Ngoài chuyển bệnh bình thường từ bệnh viện này qua bệnh viện kia, chở bệnh nhân từ nhà đến bệnh viện khi có yêu cầu. Cái này đơn giản, em nghĩ anh làm được. Nhưng những trường hợp này ít lắm...
    Lúc này tao thầm nghĩ, những trường hợp như vậy ít thì đơn giản mà, nhưng những câu nói tiếp sau của nó làm tao bắt đầu lạnh sống lưng
    Giọng nó vẫn đều đều:
    _ Công việc chính của xe bên mình là đến các bệnh viện, nhà xác, hiện trường tai nạn giao thông khi có điện thoại của các trại hòm, bên công an hay mấy thằng cò xác ....xe bên mình chủ yếu chở xác chết thì nhiều, nếu chở người sống thì cũng thuộc diện thập tử nhất sinh, sắp có tên trong sổ của Diêm vương rồi.
    Nói xong, nó im lặng khẽ nhìn tao để xem thái độ tao như thế nào. Nó lại tiếp tục sau vài giây im lặng
    _ Cái nghề này, mặc dù anh là tài xế, nhưng lúc đi làm, chỉ có mình anh. Đôi khi người thân của người đã mất người ta sợ nhất là chết vì tai nạn giao thông, tự tử, bị giết nên mình phải là người trực tiếp cầm, nắm tử thi. Anh T chịu được không?
    Nói đến đây thì tao hơi lạnh giò lạnh cẳng. Tao cũng là 1 người tin tưởng về chuyện tâm linh. Tao luôn nghĩ có 1 thế giới vô hình luôn tồn tại song song với thế giới của mình. Nhưng tao nghĩ tại sao tao không làm thử công việc này, có người làm được thì mình cũng phải làm được chứ, với lại làm công việc này mình sẽ được đi nhiều, được ra Bắc vào Nam, thôi thì cứ đưa chân làm liều, cứ chơi đi,hối hận tính sau. Vẫn cái suy nghĩ, cái bản tính của tao từ xưa đến giờ, bốc đồng và bạo loạn trong con người tao. Tao trả lời :
    _ Trước tới giờ mình chưa làm công việc này bao giờ, nhưng mình sẽ cố gắng thích nghi với công việc này.
    Như cũng hiểu ý của tao, thằng chủ xe nói tiếp :
    _ Anh.T cứ đi theo xe với thằng ku em Nha Trang vài ca. Vừa để quen xe, vừa để quen công việc coi có phù hợp với mình không đã. Nhưng chắc là anh phải dọn đồ qua đây ở vì tính chất công việc của anh em mình bất chợt lắm. Có điện thoại kêu là phải lên xe đi liền
    Tao thầm nghĩ, vậy là quá tiện rồi. Nhà tao thì sắp tới sẽ cho thuê nguyên căn, tiền thuê nhà tao dùng để chu cấp hàng tháng cho con trai 2 tuổi của tao.
    Vậy là ba điều bốn chuyện 1 chút rồi tao nháy mắt với thằng em Nha Trang và thằng chủ xe cho tao được mời cà phê để ra mắt. Thằng chủ xe nói :
    _ Thôi anh.T cứ ra uống với thằng Nha Trang. Để hôm nào đủ mặt anh em mình làm chầu lẩu luôn, em có việc đi ra ngoài chút xíu, với còn thiếu 1 thằng nữa, nó quê miền Tây ở Bến Tre chạy đưa xác về Nghệ An rồi . Anh em mình còn nhiều dịp mà nếu anh trụ lại được với công việc này
    Tao cười ậm ừ thầm nghĩ thằng chủ xe này nói thật lòng hay mỉa mai mình đây? Thôi kệ mẹ nó, nghĩ gì thì nghĩ, tao chắc chắn phải cố gắng để làm công việc này, không thể bỏ cuộc. Tính tao là vậy, luôn muốn chinh phục những cái khó
    Chở thằng Nha Trang ra quán cà phê gần đó, tao kêu ly sinh tố bơ như thói quen, thằng kia thì Lipton đá. Mở gói thuốc Marlboro trắng mời nó 1 điếu, tao làm 1 điếu, thả khói. Mục đích tao muốn rủ nó ra vừa là anh em làm quen tâm sự, vừa là muốn tìm hiểu sâu hơn về công việc sắp tới và học hỏi từ nó thêm kinh nghiệm của người đi trước.
    Giới thiệu thêm với nó về hoàn cảnh gia đình của tao, nó cười khà khà :
    _ Vậy là em cũng giống anh, em cũng ly dị với con vợ, thằng con em được 3 tuổi gửi cho bà nội nuôi. Vậy anh em mình có duyên rồi
    Nói về nhân tình thế thái 1 chút thì cũng biết được ku em bị bể vụ bóng banh, phải đi du lịch mũi né vào Sài Gòn. Lúc con còn ở Nha Trang thì ku em nó chạy xe tải chở hải sản tuyến Nha Trang - Sài Gòn.
    Nó nói công việc hiện tại cũng là cái duyên. Nhưng không phải ai muốn làm cái nghề chạy xe vận chuyển cấp cứu như thế này là chạy đâu. Trước tao có nhiều người xin vào chạy, nhưng theo nó được 1 chuyến hoặc vài chuyến là chạy mất dép. Những ca bình thường thì không gì, chết vì bệnh tật thì thi thể còn nguyên nhưng những ca chết vì tai nạn giao thông thì khủng khiếp lắm, thi thể nhầy nhụa, mình phải nhặt để vào băng ca đủ cho người ta, rồi những ca chết vì tự tử như treo cổ, chết vì bị giết... ĐM nó, chỉ nghe thôi cũng muốn ám ảnh với những thằng như tao...Rồi nó chỉ tao những kinh nghiệm khi tiếp xúc với xác chết, nào là phải mang 2 cái bao tay y tế mỗi tay, khẩu trang đàng hoàng, nếu biết người chết vì lao phổi hay bệnh truyền nhiễm thì cứ gấp đôi mà đeo...Nó nói liên tù tì làm đầu tao cứ u u mê mê. ĐM nó, biết tao mới bắt đầu, nói gì mà nhiều vậy, tml.
    Đang miên man nghe nó giảng bài thì thoáng qua ở quầy pha chế, tao bắt gặp 1 nụ cười tỏa nắng của 1 cô bé chắc tầm 19-20 tuổi gì đó, em vừa cầm cái bình lắc của tụi bartender hay dùng để biểu diễn lúc pha chế, em vừa lắc vừa nói chuyện với tml nào bên cạnh chắc cũng là nhân viên pha chế. Đôi má em lúm đồng tiền mỗi khi em cười, cái cơ thể e rung lắc theo nhịp lắc từ đôi cánh tay giữ chặt cái bình pha chế, nhìn bộ ngực lắc lên lắc xuống của em mà tao quên hết những câu nói của thằng em Nha Trang ngồi kế bên.
    Thấy mặt tao đơ đơ nhìn cô bé pha chế ở quầy. Thằng Nha Trang hiểu ý nói với tao:
    _ Anh.T cũng để ý bé đó hả?
    Tao quay sang cười gian:
    _ Em cũng biết bé này hả?
    Thằng Nha Trang thả 1 hơi thuốc, nó nói :
    _ Bé này tên..., quê ở Đồng Nai là sinh viên năm nhất trường Đại học Công nghiệp Thực phẩm bên Lê Trọng Tấn đó anh. Em nó làm thêm ở đây
    Vậy là tao biết được chút thông tin về em Đồng Nai này rồi. ĐM nó, vẫn cái tính ăn sâu vào máu rồi, gặp gái đẹp như gặp ông cố nội sống lại. Nhưng nghĩ thầm, em nó dễ thương như thế này chắc chắn có 1 đống thằng theo đuổi, thôi kệ mẹ, trước tiên phải làm khách mối của quán cà phê này trước đã.
    Tiếng chuông điện thoại của thằng em Nha Trang reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ gian tà của tao. Nghe nó trả lời :
    _ Dạ OK anh, em về liền. Để em nói anh.T
    Nó cúp máy, quay sang tao nói :
    _ Có ca hiện trường, anh chủ xe kêu em hỏi anh đi theo với em không? Đi với em, em chỉ anh cụ thể công việc
    Tao đồng ý ngay rồi vội kêu tính tiền, không quên nhìn sang em gái Đồng Nai đang loay hoay pha chế ở quầy.
    Vội vã lấy chiếc xe máy rồi rồ ga chở thằng em Nha Trang về lại nhà thằng chủ xe
    Và từ hôm đó, tao chính thức gắn bó với cái công việc đó 1 khoảng thời gian dài với nhiều kỉ niệm không thể nào quên, và chính cái công việc đó nó làm thay đổi cách sống, cách suy nghĩ của tao theo 1 hướng tích cực....
     
  2. 20/6/20 lúc 07:26

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 2
    Vừa chạy xe về đến là thấy thằng chủ xe đứng đó. Nó móc cái điện thoại ra và kêu thằng em Nha Trang lưu số điện thoại nào đó rồi nói thêm :
    _ Ra tới đó thì nhớ alo cho ảnh nhe. Còn anh.T cứ đi theo thằng ku Nha Trang vài chuyến để cho quen. Xong ca này thì anh về nhà sắp xếp đồ đạc qua đây trực với thằng Nha Trang nhe. Anh em sẽ luân phiên sắp tài với nhau. Thôi mấy anh em đi lẹ lên đi
    Thằng Nha Trang vội nhảy tót lên ghế tài, còn tao thì nhảy lên ghế bên phụ. Nó nổ máy rồi lái xe ra từ từ. Từ hẻm ra tới đường chính khoảng 200 mét, vừa từ từ lái xe ra , nó vừa nói :
    _ Trong hẻm anh.T nhớ đừng bật còi hú nhe. Ra tới đường lớn muốn chơi sao chơi nhưng về tới hẻm nhà là phải đi nhẹ nói khẽ
    Tao gật đầu, vậy là bài lý thuyết đầu tiên. Ra tới đường chính, thằng Nha Trang bắt đầu mở công tắc, bật còi hú, chiếc xe bắt đầu tăng tốc giữa dòng xe cộ đang tan tầm ở Sài Gòn.
    Nói sơ qua về chiếc xe mà thằng Nha Trang đang lái . Như tao đã kể trước đó, đây là dòng xe Toyota Giác 12 chỗ ngồi được cải biên lại thành xe cứu thương. Có đầy đủ còi, đèn ưu tiên và tất nhiên là được cấp giấy phép hợp lệ đầy đủ để sử dụng mặc dù là mang biển số trắng. Phần phía trước tất nhiên là ghế tài xế bên trái, bên phải là 2 ghế phụ nhưng thường là chỉ 1 người ngồi, còn cái ghế phụ ở giữa lúc nào cũng gập xuống để tụi tao để đồ lặt vặt, tiếp phía sau là hàng ghế liền 3 chỗ ngồi,phía dưới dãy ghế được nhét 1 bình oxy to để đảm bảo đủ oxy cho người bệnh trong những chuyến đi dài, tiếp phía sau là cái băng ca đặt dọc sát thân xe được cố định bằng những rãnh và chốt cố định, còn dọc thân xe bên này được đặt 1 hàng ghế liền 3 chỗ ngồi chạy dọc theo thân xe để cho thân nhân người nhà hoặc điều dưỡng theo chăm sóc bệnh nhân ngồi. Loại xe này có 4 cửa mở, đó là cửa bên tài và bên phụ, 1 cửa lùa bên hông xe, 1 cửa mở lên phía đít xe để đẩy băng ca ra vào
    Tao thấy thằng Nha Trang căng mắt ra lái xe, hình như nó tập trung hết cỡ các giác quan ra để điều khiển chiếc xe với tốc độ cao giữa dòng xe cộ, chân trái nó liên tục đạp côn, tay phải cầm cần số lên về thuần thục, tay trái nó vuốt cái vô lăng điều khiển chiếc xe lách ra lách vào cùng với tiếng còi hụ vang. Tụi mày biết rồi đó, kẹt xe là thứ đặc sản của đất Sài Gòn. Tao ngồi ghế phụ kế bên mà cũng căng thẳng theo nó, những cú đánh lái ra vô làm tim tao cũng muốn rớt ra, cái chân bên phải của tao cũng làm động tác đạp thắng xe trong vô thức ( chắc là những tml biết lái xe sẽ biết cảm giác này khi ngồi ghế phụ kế bên tài)
    Cái địa chỉ tụi tao cần đến nằm ở đường Vành đai trong thuộc quận Bình Tân giáp với quận Tân Phú. Vừa đến đầu đường Vành đai trong, thằng Nha Trang móc điện thoại ra alo cho ai đó
    _ Anh ơi em bên chỗ anh Chủ xe, em tới đầu đường rồi anh
    Có lẽ đầu dây bên kia kêu nó chạy vào nữa, tao thấy nó tiếp tục dậm ga vào, chiếc xe lại lao vút đi.
    Qua 2 cái ngã 4, phía trước khoảng vài trăm mét, tụi tao thấy 1 đám đông bu lại ở giữa con lươn ( dãy khoảng cách giữa đường). Gần đó là 1 chiếc xe bán tải biển số xanh của bên Công An, xung quanh đó thì cũng có rất nhiều người đứng lố nhố, tao đoán chắc toàn là dân nhiều chuyện ra hóng thớt. ĐM, đúng là cái bệnh muôn đời của dân mình.
    Thằng Nha Trang nói giọng trầm xuống :
    _ Anh.T cứ đứng 1 bên, coi em làm. Chứ anh người mới, sợ anh chưa quen...
    ĐM nó, thằng em này tâm lý và tình cảm vậy. Tao nghĩ thầm
    Chiếc xe cấp cứu của tụi tao dừng lại sát đám đông. Thấy xe cấp cứu đến, đám đông nhiều chuyện cũng tản ra...
     
    Minh Việt AGFanta_ybi thích điều này.
  3. 20/6/20 lúc 07:27

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 3
    Thằng em Nha Trang không mở cửa xe bước ra liền mà nó nhờ tao mở giùm cái hộc phía trên táp lô bên phụ chỗ tao ngồi. Tao vội mở ra, thì ra là hộp khẩu trang và bao tay y tế. Nó nhanh chóng lấy cái khẩu trang đeo vào tiếp tục đeo 2 cái bao tay y tế vào 2 tay. Nhìn động tác nó thuần thục, nhanh chóng và chuyên nghiệp vãi. Lúc đó đéo hiểu sao tao cũng lấy khẩu trang đeo vào rồi tao nói :
    _ Để có gì anh phụ em
    Nó nhìn tao vẻ ngạc nhiên nhưng không nói gì.
    Cùng lúc tao lấy luôn 2 cái bao tay y tế mang vào 2 tay, không như nó, tao loay hoay 1 lúc mới mang vào được 2 tay, đúng là dân gà mờ. Hít 1 hơi thật sâu lấy tinh thần, tao mở cửa xe bước xuống. Bên ghế tài, nó cũng mở cửa nhảy tót xuống xe. Bây giờ đám đông lại hướng ánh mắt về bọn tao. ĐM, cặc dái tao giờ đang đánh lô tô nè he, nhìn cái lol gì mà nhìn. Tụi tao phải bước ngược về phía đuôi xe để tiến về phía đám đông kia, chắc thằng em Nha Trang cố tình đậu xe hơi chếch lên phía trên 1 chút để đưa đít xe gần đám đông để tiện việc đưa băng ca xuống. Nó mở cửa đít xe, bật mở mấy cái chốt dùng để cố định chiếc băng ca ra, nó kéo mạnh cái băng ca ra thì 4 chiếc bánh xe bật ra và nó kéo đi, tiếng bánh xe va chạm với mặt đường xèn xẹt kêu lên khô khốc
    Đập vào mắt tao là xác 1 người đàn ông lớn tuổi, chắc tầm 45-50 tuổi. Trên người ông ta mặc 1 cái quần tây đen đã sờn cũ, và 1 cái áo sơ mi dài tay đã cũ nát không kém, ông ta nằm ngửa sải tay ra như đang ngủ, miệng há hốc. Bên cạnh cái xác là chai chất lỏng màu trắng đục mà tao đoán 99% là rượu còn lại khoảng 1/3 chai, 1 trái xoài xanh không gọt vỏ bị cắn nham nhở. Chắc là dân hiệp sĩ rồi ( đó là tiếng lóng tao gọi những người nghiện rượu, chứ không phải hiệp sĩ đường phố đâu nha mấy tml )
    Tự nhiên tao khựng bước, cái cảm giác sợ hãi bắt đầu lan dần trong cơ thể tao, tao cảm giác nó xâm chiếm qua từng cái nơ ron thần kinh, rồi vào từng mạch máu tao. Người tao bắt đầu lạnh toát như trúng gió, 2 chân như bị dính chặt với mặt đất.
    Tao nhớ khoảng thời gian trước, lúc ba tao mất, tao chỉ dám đứng nhìn từ xa ông mà thôi. Và lúc tẩm liệm ba tao, mấy ông đạo tỳ yêu cầu tao đỡ phía dưới đầu ba tao bằng 1 chiếc gối nằm để đưa ba tao vào quan tài, vậy mà tao vẫn sợ mặc dù đó là người thân thương nhất của tao.
    Vậy mà ngay lúc này đây, trước mắt tao là tử thi của 1 người xa lạ, cái cảm giác sợ hãi đó như tăng gấp bội mặc dù tao biết trước kịch bản khi nghe thằng chủ xe và thằng em Nha Trang phổ biến về tính chất công việc như thế này
    Bây giờ thằng em Nha Trang đã bước đến gần cái xác, có vài ông Công An cũng đứng đó, còn có 1 thằng Công An chắc trạc tuổi tao đang cầm cái máy ảnh chụp tạch tạch cái xác chết. Thằng em Nha Trang nói mấy câu chào xã giao với mấy ông Công An rồi nó quay qua và ngồi xuống bên cạnh cái xác. Tay nó bắt đầu luồn vào cái túi quần bên phải của cái xác, sau đó nó móc ra được 1 xấp tiền mỏng , nó vội xòe những tờ tiền ra như hình cánh quạt rồi đặt bên cạnh cái xác, chỉ toàn là tờ 10k, 20k, chắc tổng cộng cũng hơn 100k. Tiếp tục, nó lại luồn tay vào túi quần bên trái, nó móc ra cái túi trống trơn. Vẫn động tác thuần thục và dứt khoát, 1 tay nó kéo cái xác nắm nghiêng qua, 1 tay nó luồn vào túi quần sau móc ra được 2 tờ vé số, còn túi kia thì cũng trống trơn. Nó để 2 tờ vé số cạnh sấp tiền và từ từ để cái xác lại tư thế nằm ngửa như cũ. ĐM, giờ mà 2 tờ vé số kiến thiết đó mà dính giải đặc biệt thì sao trời?
    Cùng lúc đó thì thằng Công An cầm máy ảnh cũng chụp tạch tạch. Thằng em Nha Trang bước qua hỏi 1 ông Công An có vẻ là sếp ở đó :
    _ Sao chú? Giờ chở về Bình Hưng Hòa luôn hả chú? Có người nhà không chú?
    Khứa Công An có vẻ bực nhọc:
    _ Uhm chở qua đi, không có 1 miếng giấy tờ, giờ phải đợi kiếm người nhà mới mổ pháp y được
    Vậy là thằng ku em quay qua cái xác rồi quay lại nói với mấy khứa Công An :
    _ Mấy chú mấy anh phụ em 1 tay bỏ lên xe giùm em nhe
    ĐM, tao thấy mấy ông Công An tản ra chỗ khác, còn mặt mấy thằng mặc đồ dân phòng, dân phố thì lỉnh lỉnh như chó ăn cứt. ĐM, lo cho dân, vì dân đó
    Nóng máu, chắc máu nóng sôi lên nên cũng xua đi phần nào sự sợ hãi trong tao. Tao nói lớn :
    _ Để anh phụ em cho ku
    ĐM, mạnh mẽ dữ, cặc dái vẫn còn đang đánh lô tô nè he. Tao mạnh dạn bước tới hỏi thằng em :
    _ Giờ sao em?
    Thoáng chút hơi ngạc nhiên với tao, nhưng nó vẫn trả lời :
    _ Giờ em nắm phần trên, anh nắm phần dưới khiêng bỏ qua băng ca
    Tao mạnh dạn :
    _ Ok e !!!
    Thằng em Nha Trang nhanh chóng luồn tay qua nách cái xác xốc lên, thấy vậy thoáng chút tần ngần 2 tay tao chụp vội 2 cái cổ chân cái xác mà nhấc lên theo tiếng hô : 2..3.. của thằng em Nha Trang. Vậy là cái xác đã nằm gọn trên chiếc băng ca
    Cái khoảng thời gian mà tay tao chạm vào cái xác cho đến lúc buông ra chắc khoảng 5-6 giây và tao cảm nhận được cái cảm giác lành lạnh mặc dù đã mang bao tay y tế. Nó rờn rợn và làm tao không thể nào quên cho đến tận bây giờ.
    Và cũng chính cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó mà tao vừa trải qua cũng chính là cái dấu mốc đầu tiên của tao trong việc từ từ chiến thắng nỗi sợ hãi vô thức trong con người tao...
    Thằng em Nha Trang nhanh chóng đẩy chiếc băng ca lên xe, gài chốt cố định nó lại, kéo cửa xe xuống đóng lại. Nó lột bỏ 2 cái găng tay y tế, tao cũng làm theo nó như quán tính. Định bỏ cái khẩu trang vì cảm giác nó ngột ngạt quá nhưng thằng Nha Trang đã ngăn tao lại, nó nói :
    _ Anh đừng bỏ ra, giờ trên xe toàn là mùi tử khí, độc lắm
    Tao thầm hiểu và gật đầu. Sau đó hai thằng bước lên xe, nổ máy và lao đi với tiếng còi hụ cùng với cái xác chết hướng về khu Bình Hưng Hòa trong buổi chiều tà chỉ còn liu hiu vài giọt nắng cuối ngày...
     
    KiênPC, le_manhproFanta_ybi thích điều này.
  4. 20/6/20 lúc 07:28

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 4
    Vậy là trên chiếc xe cứu thương giờ này chỉ có tao, thằng em Nha Trang và cái xác vô danh nằm phía sau trên chiếc băng ca lạnh lẽo. Đường phố giờ đã lên đèn và có phần thông thoáng hơn. Người tao giờ này cứ lâng lâng, cái cảm giác cứ ớn lạnh phía sau nó cứ vờn vờn tao. À mà tao nói thêm chi tiết này, xe vận chuyển cấp cứu của bên tụi tao đều không có cái gương hậu hình chữ nhật gắn ở phía trên chính giữa kiếng trước, tụi mày hay ngồi trên ô tô sẽ thấy cái gương này, công dụng của nó để cho tài xế nhìn toàn bộ phía sau trong xe. Còn xe của tụi tao bị gỡ ra vì không thằng nào muốn vừa chạy vừa nhìn ra sau coi cái xác chết mình đang chở có bật ngồi dậy hay không? Ám ảnh vl
    Tao phá tan bầu không khí im lặng bằng 1 câu hỏi :
    _ Giờ mình đưa xác về Bình Hưng Hòa hả em?
    Thằng em Nha Trang vừa lái xe vừa trả lời để tao hiểu thêm :
    _ Uhm anh. Giờ mình đưa về đó, phía sau lò thiêu là trung tâm lưu trữ tử thi. Những cái xác anh em mình lấy về đều đưa về đó để mổ pháp y coi chết vì cái gì. Sài Gòn mình có 3 chỗ 1 cái ở Trần Phú ngoài Q.5, 1 cái là Bình Hưng Hòa chỗ mình sắp về, 1 cái nằm ở Hóc Môn. Khi đưa xác về đó thì bên pháp y sẽ xuống làm việc, sau đó thì tới phiên mấy ba trại hòm nhào vô làm việc với người nhà nạn nhân, mà hầu như hòm mấy ba bán mắc gấp 2-3 lần ở ngoài thậm chí là gấp 10 lần tùy gia cảnh giàu nghèo của người đã chết.
    Nó vẫn đều đều giọng nói :
    _ Xe bên mình chỉ là 1 phần nhỏ trong cái chuỗi dịch vụ này thôi. Như ca này anh em mình đi lấy xác về, mỗi ca mình nhận được 100k tiền tài, nếu xác là người ở Sài Gòn mình lại tiếp tục đưa về và nhận tiếp tục 100k tiền tài. Còn nếu là người ngoài tỉnh thì mình sẽ hưởng 15% trên tổng giá tiền xe vận chuyển. Mình lái xe, chỉ nhận đủ những gì công sức mình bỏ ra, chạy đều đều tháng cũng kiếm hơn 15 củ, còn nếu có sức khỏe trâu bò thì có thể kiếm 20 củ là chuyện bình thường. Anh em mình làm cái nghề này không có sợ ế, chỉ sợ là không có sức chạy thôi. Lúc trước em cũng như anh, cái gì cũng thấy sợ nhưng từ từ rồi cũng quen. Anh cứ nghĩ nghĩa tử là nghĩa tận, anh là người đưa họ về lại với quê hương thì anh sẽ bớt được nỗi sợ hãi trong anh.
    ĐM câu nói này của thằng em đáng để tao phải suy ngẫm lắm chứ. Anh khoái mày rồi đó thằng em !!!
    Sau hơn 10 phút thì xe tụi tao cũng về tới chốt đèn giao thông giao lộ Tân Kỳ Tân Quý và Bình Long, vừa qua chốt đèn khoảng 100 mét trước khi tới lò thiêu là tấm biển xanh chữ trắng " Trung tâm lưu trữ tử thi ", ĐM nó nhìn dòng chữ trên cái bảng mà cảm giác cứ ớn ớn, thằng Nha Trang xi nhan cho xe rẽ phải chạy vào con đường tráng nhựa đủ 2 xe tránh nhau, trời đã tối mà vừa rẽ vào con đường này không có đèn đường nhưng tao vẫn nhìn rõ xung quanh toàn là mộ và mộ, những ngôi mộ đan xen vào nhau không có thứ tự, đéo biết là mộ đã bốc rồi hay chưa. Chạy tiếp khoảng 150 mét nữa thì con đường uốn sang trái và ngay cái góc đường đó tao thấy 1 cái miếu thờ Địa Tạng Bồ Tát. Tao thầm nghĩ chắc là thờ Địa Tạng Bồ Tát để quản mấy cái vong ở đây chứ gì. Chiếc xe vừa ôm sang trái theo con đường thì tao đã thấy ánh sáng của mấy cái đèn cao áp hắt ra từ phía bên lò thiêu, mấy cái ống khói cao cao chắc như ở mấy khu công nghiệp hiện ra trước mắt tao,hình như 1 vài cái còn có khói trắng bóc lên là đà tan vào không trung nhìn ma mị vcl. Thằng em Nha Trang nói giọng cười cười với tao:
    _ Lò thiêu đó anh, mấy cái ống khói đang có khói là người ta đang thiêu đó
    ĐM, ghê vậy !!! Vậy là dân chúng xung quanh đây ngày nào không hít cái khói này trời và chắc chắn sắp tới tao cũng được có diễm phúc hít chung cái không khí này giống như dân ở đây rồi vì tao sắp chuyển qua chỗ thằng chủ xe ở và chỗ đó cách chỗ này không xa lắm. Ngon à, ĐM nó !!!
    Quay trở lại thực tại thì xe tụi tao đã dừng trước 1 cái cổng có thanh barie chắn ngang lối vào, phía sau cánh cổng là 1 cái phòng, chắc là phòng bảo vệ đây mà. Thấy ánh đèn xe của tụi tao, thanh barie từ từ mở lên. Thằng Nha Trang cho xe chạy vào, vừa tới ngang cái phòng bảo vệ nó dừng xe rồi thò đầu nói vọng vào trong với 1 người đàn ông tầm khoảng 40 tuổi :
    _ Xác vô nhe sư phụ !!!
    Ông ta điềm đạm trả lời :
    _ Uhm con. Vô đậu xe ngay ngắn để xe sau còn dzô đậu nữa nhe mậy. Bữa nay ngày gì mà đông ta, hẹn nhau chết hay gì
    ĐM nghe cha nội này nói mà tao nổi hết da gà. Đúng là những người làm cái việc liên quan tới cái thế giới cõi âm ...
    Nói rồi cha nội vội lấy cuốn sổ rồi nhìn bảng số xe vừa ghi ghi chép chép vừa hỏi :
    _ Nam hay nữ?
    Thằng Nha Trang trả lời gọn khô:
    _ Nam, sư phụ
    Nói xong nó nhẹ đạp chân ga cho chiếc xe từ từ lăn bánh vào trong khuôn viên của trung tâm
    Vừa vào đến cái sân thì tao đã thấy 1 chiếc Ford Transit đời 2007, trên mui xe có trang trí tòa sen nhuộm vàng dọc theo chiều dài của chiếc xe, trước đầu xe phía trên mui có ghi dòng chữ " Trại hòm XYZ " . Vậy đích thị đây là xe của trại hòm rồi.
    Giờ tao mới quan sát xung quanh. Trước mặt tao là 1 tòa nhà trệt, kiểu như nhà cấp 4, phía trước là 2 cái phòng làm việc cửa đóng nhưng bên trong còn sáng đèn. 1 phòng đầu tiên có tấm bảng xanh hình chữ nhật với dòng chữ nền trắng " P.Pháp y " được gắn phía trên giữa 2 cánh cửa phòng. 1 phòng kế bên cũng tấm biển giống như vậy với dòng chữ "P.Giám đốc ". Ở bức tường khoảng giữa 2 phòng có gắn tấm bảng nội quy cái đéo gì tao không quan tâm tới.Phía trước 2 phòng này có 1 cái hành lang nhỏ và có 1 bộ ghế đá được đặt vào 1 góc hành lang. Bên hông nhà là 2 phòng vệ sinh để cửa mở và cũng sáng đèn. Tao thấy tầm 7-8 người đứng chụm lại ở sau chiếc xe Ford Transit của trại hòm, nam có, nữ có. Tao thấy vài người con gái vẫn còn sụt sùi khóc thút thít. Cạnh đó là mấy ông đạo tỳ đang quây quanh cái quan tài, chắc là đang tẩm liệm. Thôi việc ai nấy làm tao cũng không để ý vì còn phải phụ thằng em Nha Trang mở cốp xe để kéo cái băng ca trên xe tụi tao xuống. Lúc này chắc có lẽ tao đã từ từ hơi bắt nhịp và quen dần công việc nhưng vẫn còn tâm trạng sờ sợ. Thằng Nha Trang đi trước, tao đẩy cái băng ca theo sau nó, tao đẩy cái băng ca, hướng đầu cái xác người đàn ông về phía trước, mà cũng đéo có cái khăn hay miếng vải phủ trên mặt, đã sợ chết mẹ mà lâu lâu tao lại liếc nhìn vào cái khuôn mặt đã tái tái đó. Ám ảnh thấy mẹ !!!
    Đi được vài bước thì có 1 người đàn ông trạc khoảng 35-37 tuổi gì đó bước từ chỗ đám đạo tỳ đang khâm liệm, khứa mặc bộ đồ màu xanh đậm, kiểu công nhân nhưng có mấy ruy băng màu đọt chuối kiểu phản quang đính vào, khứa cười rồi nói với thằng Nha Trang, vừa nói khứa vừa nhìn tao:
    _ Bữa nay có lính theo phụ nữa hả mậy?
    Thằng Nha Trang cũng đáp trả :
    _ Đây là anh.T đi theo với em vài ca cho quen, sau này cũng như em thôi chứ lính lác gì anh ơi
    Nói rồi nó quay qua tao giới thiệu :
    _ Này là anh ..., dân kì cựu ở đây đó anh.T
    Vậy là khứa này là nhân viên ở đây, tao tạm gọi là ông anh nhận xác. Tao nhìn khứa gật đầu chào, khứa cũng gật đầu chào lại tao rồi nói :
    _ Lính mới hả em? Ráng đi, làm riết quen tay hà
    ĐM nghe khứa nói như đơn giản lắm vậy. Nhưng cũng tự an ủi vì câu khứa nói như lời động viên cho 1 thằng còn lớ ngớ như tao. Khứa lại hỏi tao:
    _ Xác mới hả em trai? Nhìn còn tươi nè
    ĐM đúng là dân làm nghề lâu năm, đứng trước cái xác mà phán tỉnh bơ.
    Khứa nhìn xung quanh lại hỏi tao tiếp tục :
    _ Người nhà đâu em trai?
    Tao trả lời :
    _ Dạ bên Công An đang kiếm người nhà anh. Không có giấy tờ gì hết !!!
    Khứa đáp nhẹ :
    _ Uhm vậy thôi em đẩy vào phòng này đi, chờ người nhà tới mới mổ được.
    Tao đẩy cái băng ca theo hướng chỉ tay của khứa, vào 1 căn phòng phía cuối cùng đâu lưng với 2 căn phòng phía trước. Và tao chầm chậm đẩy cái băng ca về phía căn phòng đó cùng với thằng Nha Trang, đi ngang qua chỗ cái quan tài thì tao nghe mấy cha đạo tỳ nói vọng qua chỗ đám người kia :
    _ Mấy anh chị qua nhìn mặt lần cuối đi !!!
    Cũng tò mò, tao quay sang nhìn vì khoảng cách tao và cái quan tài cũng khá gần, khoảng chừng 1.5 mét hoặc 2 mét là cùng...
     
  5. 20/6/20 lúc 07:29

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 5
    Đập vào mắt tao là 1 cái xác của 1 người đàn ông chắc tầm hơn 40 tuổi, người đàn ông được mặc bộ đồ Vest...cũng chẳng có gì đáng nói nếu như ánh mắt tao không dừng lại ở khuôn mặt ông ta, khuôn mặt đã chuyển sang màu đen xám xịt nhìn rất quỷ dị. Lúc đó tao tưởng tượng cái khuôn mặt đó tự nhiên mở mắt ra nhìn tao chắc ĐM tao đái tại chỗ liền. Đứng hình vài giây, tao vội quay cái mặt đang tái xanh của tao tiếp tục phần công việc của mình. Thằng Nha Trang đẩy nhẹ cánh cửa căn phòng cuối cùng đang sáng đèn rồi bước vào, tao cũng đẩy cái băng ca vào theo thì ĐM nó, hiện ra trước mắt tao là cái băng ca với 2 cái xác cũng không có đắp mặt gì hết, tao giật mình thoáng khựng lại. Thằng Nha Trang nhìn tao, nó hiểu ý vội nói :
    _ Không có gì đâu anh, chắc cũng đang đợi người nha hoặc pháp y tới chứ gì
    Vừa nói, nó vừa bước vào góc phòng chỗ để mấy cái băng ca trống rồi kéo ra 1 cái lại chỗ tao, nó nói :
    _ Giờ mình để cái xác này qua đây để còn lấy cái này về
    Cái băng ca của tụi tao là băng ca chuyên dụng trên xe , khác với mấy cái băng ca kiểu bệnh viện ở đây.
    Chợt thằng Nha Trang nói :
    _ Chết mẹ, em quên lấy bao tay. Thôi chơi tay không bắt cướp luôn anh, nhanh lẹ còn về
    ĐM nó, chắc nó thử độ can đảm của tao chắc. Có găng tay còn ngán huống hồ gì tay không. Nói vậy nhưng tao cũng không muốn quay ra lấy, không phải vì làm biếng mà lại sợ chạm vào cái khuôn mặt quỷ dị của cái xác người đàn ông trong cái quan tài kia. Móa nó, vậy thì tay không bắt cướp luôn. Vẫn thế cũ, thằng Nha Trang 1 đầu trên xốc nách, tao nắm 2 cổ chân mà khiêng bỏ cái xác qua cái băng ca kia.
    Vừa chạm 2 tay trực tiếp vào 2 cái cổ chân của cái xác, tao cảm giác như có luồng điện chạy dọc người làm tao ớn lạnh, 2 cái cổ chân lạnh ngắt, cái lạnh khó diễn tả được bằng lời nói, câu chữ. Nín thở mà hồi hộp dùng sức để nhấc cái xác lên và đặt vào chiếc băng ca mới. Rồi cũng xong, tao thở cái hì nhẹ nhõm. Cái khoảnh khắc vừa rồi trôi qua dài như vô tận trong cái không khí đặc quánh mùi tử khí. 2 tay tao như vẫn còn cái lạnh của cái xác đeo bám.
    Thằng Nha Trang vội đặt 2 tay cái xác đặt lên băng ca cho đàng hoàng tử tế, lúc này cái tính tò mò lại trỗi dậy, tao lại liếc sang 2 cái tử thi kế bên, thì ra đây là xác của 1 người nam và 1 người nữ, cả 2 chắc cũng còn trẻ. Cái xác nam chắc tầm ngoài 20, quần Jean áo thun có vẻ sành điệu, nhìn lên khuôn mặt thì thấy miệng há hốc, mặt trắng bệt. Cái xác nữ kế bên chắc cũng tầm tuổi cái xác nam, biểu hiện khuôn mặt cũng y như cái xác bên cạnh... Tao đoán chắc là tự tử. Thằng Nha Trang kêu tao chào ông kia rồi về. Mặt tao đơ ra, tái mét, tao ú ớ :
    _ Ông.. Ông...nào?
    Nó nhướng mắt hướng về cái xác mà tụi tao mới đem vào và chắp tay xá 3 cái, tao vội làm theo và nói thầm: ĐM nó, muốn hù tao ha gì
    Đẩy cái băng ca ra khỏi phòng, thằng Nha Trang không quên khép cánh cửa lại. Bây giờ thì nhóm người kia đã bu lại xung quanh cái quan tài để nhìn mặt người đàn ông đó lần cuối. Tiếng khóc sụt sùi lại vang lên, tao nghe loáng thoáng thằng nói Sô yê hô gì đó. Nhìn kĩ lại thì thấy mấy thằng mắt híp 1 mí xí xô xí xào trong đám người đó. ĐM nó thì ra là mấy thằng Hàn xẻng củ sâm, tao đéo ưa mấy thằng Hàn xẻng nên kệ mẹ tụi nó, quay mặt đi không quan tâm
    Ra tới xe, đút băng ca lên xe, gài chốt rồi đóng cốp xe, tao với thằng Nha Trang lao vội vào nhà vệ sinh để rửa tay. Hên là có sẵn chai nước rửa tay Lifebuoy để sẵn trên bệ rửa tay. Tao rửa 1 lần bằng Lifebuoy, lần thứ 2 cũng Lifebuoy, lần thứ 3 cho chắc ăn cũng bằng Lifebuoy. Kệ mẹ rửa cho sạch, rồi lại lấy tay hớp nước rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn vào tấm gương đặt trên bệ rửa tay, tao không biết mình đang tỉnh hay mơ. Từ lúc bước lên chiếc xe cứu thương với thằng Nha Trang, ra hiện trường, gặp xác chết, rồi vào đây... Đầu óc tao như ma mị, cứ quay quay. Thằng Nha Trang từ nhà vệ sinh bên kia bước ra, kêu vọng vào :
    _ Nhanh ra cho em xin điếu thuốc anh
    Tiếng kêu của nó lôi tao về với thực tại. Vội xoay xoay cái đầu cho tỉnh rồi bước ra chỗ cái dãy ghế đá ngoài sân nó đang ngồi với ông anh nhận xác .
    Tao rút gói thuốc Marlboro trắng ra mời ông anh và đưa 1 điếu cho thằng Nha Trang. Ngồi xuống kế bên nó, tao rút điếu thuốc để lên môi rồi bật quẹt mồi thuốc. Rít 1 hơi dài tao dựa người vào ghế đá, ngửa mặt lên phà 1 hơi khói dài ra khoảng không trước mắt... Sướng vl !!!
    Thằng Nha Trang vừa phì phèo điếu thuốc vừa hất hàm về phía đám người kia rồi hỏi ông anh nhận xác :
    _ Đám này nhìn vip quá anh
    Ông anh nhận xác nhả 1 hơi khói ra rồi nói :
    _ Đám Hàn Quốc đó mà, người nằm trong hòm cũng là 1 thằng Hàn Quốc, anh nghe bên trại hòm nói là nó làm ăn thất bại nên cắt tay tự tử. Giờ để đây cho tụi bạn nó đến viếng, mai đem thiêu rồi gửi về bên Hàn Quốc
    Tao ghét cái tụi lol Hàn xẻng củ sâm này nhưng nghe kể về cái xác nằm trong quan tài đó thì cũng có chút thương cảm. Tao hỏi thêm :
    _ Anh vậy em thấy 2 cái xác trong phòng làm sao chết vậy anh?
    Ông nhận xác nở 1 nụ cười chua chát :
    _ Cha mẹ nuôi con khôn lớn cực khổ, vậy mà tụi nó yêu nhau vì chút phản đối của gia đình mà ôm nhau tự tử bằng thuốc ngủ
    Ông anh nhận xác thở ra 1 cái dài ngao ngán :
    _ 2 xác đó cũng mới vừa đưa vô từ khách sạn,tụi nó mướn phòng để tự tử, đợi gia đình ở quê vào nhận xác rồi mổ
    Hút xong điếu thuốc thằng Nha Trang xin phép ông anh nhận xác chạy xe về để ăn cơm. Khi tao chào ổng, ổng phán tao 1 câu :
    _ Ráng lên thằng em, anh nhìn thấy mày có khí chất đó
    ĐM anh, khí chất của thằng lượm xác hả anh. Tao cười thầm
    Chiếc xe nổ máy từ từ lăn bánh ra đường Tân Kỳ Tân Quý. Thằng Nha Trang nói :
    _ Ghé ăn nhe anh. Đói rồi, giờ tranh thủ ăn, chứ tối là vô giờ cao điểm không có thời gian ăn.
    ĐM, chuyện gì chờ tao phía trước đây trời !!!
     
  6. 20/6/20 lúc 07:47

    anvien

    Crazy Poster

    anvien
    Tham gia:
    25/12/15
    Bài viết:
    463
    Được thích:
    48
    đanh dấu đọc tiếp hay quá
     
  7. 20/6/20 lúc 08:01

    quangnammobile

    Major Poster

    quangnammobile
    Tham gia:
    2/10/13
    Bài viết:
    132
    Được thích:
    18
    nghe nói hay cũng đánh dấu
     
  8. 20/6/20 lúc 08:35

    vip778554

    Freak Poster

    vip778554
    Tham gia:
    19/8/09
    Bài viết:
    741
    Được thích:
    173
    thôi đọc tí hoa cả mắt.dài quá xin thua.lên vf thì chỉ ăn mì ăn liền.còn truyện ngắn hay tiểu thuyết thì có máy đọc
     
    60-B8GSM Team NgheAn thích điều này.
  9. 20/6/20 lúc 09:16

    duy_pthd

    Major Poster

    duy_pthd
    Tham gia:
    11/8/12
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    10
    tiếp chủ thớt ơi....
     
  10. 20/6/20 lúc 09:25

    quocanhsmart

    Crazy Poster

    quocanhsmart
    Tham gia:
    17/10/16
    Bài viết:
    364
    Được thích:
    121
    bật google đọc rồi nghe, chứ đọc hoa cả mắt, thà sách đọc
     
  11. 20/6/20 lúc 09:44

    binh thanh xuan

    Junior Member

    binh thanh xuan
    Tham gia:
    19/6/19
    Bài viết:
    7
    Được thích:
    2
    dân lái xe kể chuyện hay quá
     
  12. 20/6/20 lúc 10:26

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    tiếp đi anh đang hóng
     
  13. 20/6/20 lúc 10:33

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 6
    Tao khẽ liếc cái đồng hồ G-Shock thể thao đang đeo ở tay. 7h10' rồi. Chiếc xe tụi tao rẽ vào đường Bình Long, rồi lại tiếp tục rẽ tiếp vào đường bờ bao Tân Thắng được khoảng 100 mét thì thằng Nha Trang xi nhan phải cho xe tấp sát lề. Tao hơi ngạc nhiên vì tao thấy phía trước cách khoảng hơn 50 mét mới tới quán ăn, nếu đậu xe ở đây là phải lết bộ lại quán ăn à? Thằng Nha Trang như hiểu được nỗi thắc mắc của tao, nó cười cười :
    _ Mai mốt anh.T nhớ để ý nếu có ghé ăn uống thì mình kiếm chỗ nào đậu cách xa chút vì đa số chủ quán họ nhìn thấy xe mình, họ sợ xui. Nhưng đậu xa cũng phải nhìn thấy xe trong tầm mắt của mình, không thôi tụi giang hồ nó đi ngang qua đua mấy thứ trong xe mình thì cũng ăn cứt luôn !!!
    Tao cũng cười ra vẻ hiểu ý. Hai thằng tao thong thả bước vào cái quán có cái tấm biển "Cơm tấm đêm"
    Cơm tấm đêm có thể gọi là 1 thứ ẩm thực phổ biến vừa bình dân vừa ngon của cái đất Sài Gòn về đêm. Ai cũng có thể thưởng thức nó từ thằng nhóc dân chơi đi chiếc SH bóng lộn, ông công chức, anh công nhân, chị lao công đến thằng xì ke đang thèm ken.
    Mà nói ăn cơm tấm tưởng đơn giản nhưng không phải vậy nhe mấy tml. Cơm phải hột nhỏ, không nhão cũng không khô. Sườn nướng phải mềm, không bị khô và đặt biệt ăn vào phải có hậu ngòn ngọt. Dưa chua phải giòn, không chua quá và cũng không được ngọt quá. Và đặc biệt linh hồn của món cơm tấm chính là nước mắm, nước mắm phải kèo kẹo, kết hợp đủ vị, không mặn quá, không ngọt quá nhưng vị ngọt phải chiếm hơn 60%. Ớt dùng ăn với nước mắm phải là ớt bằm nhuyễn. Tao nói chi tiết như vậy là vì tao thấy trong xamvn có nhiều thằng ở miền Bắc, và có thể chưa có dịp thưởng thức được cơm tấm Sài Gòn nên tao kể hơi chi tiết để giới thiệu thêm với tụi mày về món ăn này. Còn thằng nào đã biết đến món này rồi thì cũng thông cảm cho tao vì hơi dài dòng. Mong mấy tml thứ lỗi
    Tụi tao bước vào quán đã thấy khá đông người ăn, cũng phải thôi, giờ này là giờ vàng ăn uống mà. Lướt xung quanh thì đã kín bàn, tao để ý thấy có 1 cái bàn trong góc quán có 1 cặp nam nữ ngồi ăn, nhưng còn 2 ghế trống đối diện. Tao hú thằng Nha Trang chỉ tay về hướng đó, nó đang đứng xàm xí với con bé bưng bê cái gì đó tao nghe không rõ. Nó nhìn tao rồi hỏi lớn :
    _ Ăn gì anh ?
    Tao cũng nhanh chóng đáp :
    _ Sườn bì đi em ơi
    Tao tiến lại cái bàn còn 2 ghế trống rồi hỏi lịch sự cặp nam nữ đang ngồi quay lưng lại hướng tao:
    _ Có ai ngồi đây chưa vậy bạn ơi?
    Đáp lại câu hỏi của tao là 2 gương mặt từ từ ngước lên...
    ĐM nó đang mệt, đang đói mà lại được nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của em lần nữa tao như muốn say nắng. Chính xác là em Đồng Nai, em ngồi ăn với 1 thằng lol nào và tao cũng đéo cần để ý đến nó làm gì. Em vừa cười nhẹ nhàng vừa đáp :
    _ Dạ anh cứ tự nhiên, không có ai ngồi đâu anh
    Trong khi tao còn đang lơ ngơ thì thằng Nha Trang đã bước tới bên cạnh và nói :
    _ Đi ăn cơm hả ĐN?
    Em cười :
    _ Dạ anh. Nay có chạy xe không anh?
    Tụi tao cũng đã ngồi xuống, thằng Nha Trang trả lời :
    _ Mới về tới em.
    Chắc là thằng Nha Trang cũng là mối quen của quán cà phê nên thấy nó nói chuyện tự nhiên với em Đồng Nai. Giờ tao mới để ý kỹ em Đồng Nai ở khoảng cách gần. Cái má lúm đồng tiền cứ chúm chím mỗi khi em cười, ánh mắt em long lanh nhưng hình như tao cảm thấy có 1 nét gì đó buồn buồn ẩn sâu trong đôi mắt ấy. Khuôn mặt trái xoan của em như hợp với kiểu tóc ngố với mái tóc dài được búi cao. Ngồi kế em là 1 thằng chắc cũng trạc tuổi em, nhìn kiểu cách ăn mặc tao đoán cũng cậu ấm đây mà.
    2 dĩa cơm nóng hổi vừa thổi vừa ăn đã được đem ra cho 2 tụi tao. Thằng Nha Trang vừa chan nước mắm vào dĩa cơm tấm vừa hỏi em Đồng Nai :
    _ Giờ này không làm hả em?
    Em lại cười và đáp :
    _ Dạ có chứ anh. Nhưng hôm nay vắng nên em tranh thủ ra ăn tối. À giới thiệu anh, đây là bạn trai em
    Em vừa cười vừa nhìn sang thằng lol kế bên, nhìn em cười, trong nụ cười đó tao cảm giác em vừa hạnh phúc vừa tự hào. Thằng lol đó cũng cười và gật đầu chào tụi tao.
    ĐM tao thấy như hơi nghèn nghẹn nhưng thấy tao thật sự tào lao.
    Tụi tao mới ăn được 1/3 dĩa cơm thì em đã ăn xong, thằng lol kia vội kêu tính tiền. Tao cản lại và nói :
    _ Thôi để anh tính cho, tụi em cứ đi trước
    Thằng Nha Trang cũng hùa theo:
    _ Uhm để tụi anh mời, đi đi em
    Biết không thể từ chối, em cười e thẹn :
    _ Vậy tụi em cám ơn 2 anh nha. Hôm nào cho tụi em mời lại. Tụi em xin phép đi trước
    Vậy là em bước ra khỏi quán cùng với thằng lol kia, tao thấy thằng kia dắt chiếc Dylan màu đỏ Bordeaux ra đề máy, em Đồng Nai tót lên ngồi sau xe, em ngồi choàng 2 tay ôm sát thằng kia, chiếc Dylan vút đi.
    Tao thấy trong lòng hơi hụt hẫng nhưng nghĩ lại có đéo gì phải hụt hẫng. Đàn ông mà, tham lam vậy đó, gặp phụ nữ xinh đẹp thì hay thèm muốn, đó là bản chất của đàn ông mà. Tao chẹp lưỡi rồi nhai tiếp.
    Ăn xong dĩa cơm, đang húp sì sụp chén súp thì điện thoại thằng Nha Trang lại reo lên, nó vội cầm điện thoại lên và trả lời :
    _ Nghe anh ơi...mới ăn xong anh...rồi ok anh...anh gửi địa chỉ qua giùm em, em đi liền
    Nó cúp máy, quay sang tao nói :
    _ Có ca chuyển xác, anh em mình đi nhe
    Nó vội kêu tính tiền nhưng tao giành trả, coi như mời thằng em bữa cơm ra mắt
    2 thằng vội vàng ra xe , nổ máy, bật còi hú rồi lao đi theo hướng cái địa chỉ mà thằng Nha Trang mới nhận được qua tin nhắn điện thoại. Đồng hồ giờ này là 7h35' tối. Ngoài kia, dòng xe vẫn ngược xuôi giữa cái đất Sài Gòn hoa lệ này...
     
    Mr Kutyle_manhpro thích điều này.
  14. 20/6/20 lúc 10:34

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 7
    Tiếng còi hú vang lên từng hồi làm những chiếc ô tô phía trước chạy chậm lại và từ từ nép vào bên phải để nhường đường cho xe tụi tao đang lao lên. Vì xe hạ kiếng cả cửa sổ bên tài và bên phụ nên gió xộc vào, mát rượi. Chợt từ trong 1 cái hẻm nhỏ, 1 chiếc xe với 3 thằng lol bang ra, thằng Nha Trang dậm chân thắng 1 cái.
    ....Réttttttt.....
    ĐM nó, vì không thắt dây an toàn nên tao nhoài người phía trước, trán tao đập vào kiếng trước khá đau. Thằng Nha Trang thò đầu hẳn ra ngoài, nó chửi :
    _ ĐM tụi mày, muốn chết thì chết 1 mình nhe mấy con chó
    Tao vừa xoa xoa cái trán còn đau nhìn theo hướng nó chửi. Thì ra là 3 thằng lol choai choai chắc có lẽ mới 16-17 tuổi, mặt còn non choẹt đang ngồi trên chiếc Wave Alpha màu trắng cười ha hả, ĐM tụi mày.
    Thằng Nha Trang bực bội :
    _ ĐM nó, không thắng kịp thì chết mẹ tụi mày rồi
    Thằng Nha Trang đạp ga cho chiếc xe lao lên song song với chiếc xe máy của 3 thằng mặt lol kia. Nó nhìn 3 thằng lol kia rồi chửi tiếp :
    _ Tụi mày muốn chết thì chết mẹ đi, đừng có báo người khác
    ĐM lúc này thì 1 trong 3 thằng lol hất hàm nói lớn:
    _ Clm tụi mày, tụi tao thích vậy rồi sao. Ngon bước xuống chơi mày, thằng lol
    Tao im lặng coi phản ứng thằng Nha Trang thế nào. Nó hỏi tao:
    _ Sao anh? Chơi hông
    Tao cười nửa miệng, đáp gọn khô:
    _ Dứt !!!
    Thằng Nha Trang liền nhanh chóng đánh tay lái ép nhẹ xe tụi kia vào lề đường. Vì đang chạy song song với xe tụi tao, nên khi bị thằng Nha Trang ép vào lề thì tụi nó phải nương theo xe tụi tao. Vừa thắng xe, thằng Nha Trang đã rút cây tuýt sắt để cặp dưới ghế tài của nó, nó mở cửa nhảy tót xuống xe rồi bang qua 3 thằng lol còn đang lớ ngớ với chiếc xe máy vừa bị ngã. Bên này tao cũng mở cửa xe nhảy xuống, vừa nhảy xuống xe, tao vội luồn tay vào cái dây nịt, bấm mở chốt. Tao nghĩ thằng em Nha Trang sẽ chơi liền khi vừa chạm mặt tụi kia nhưng không, nó khựng lại rồi chỉ mặt tụi kia :
    _ Nè tao xuống rồi nè, ĐM tụi bây giờ sao
    Tụi kia nhao nhao lên thách thức thằng Nha Trang, chắc tụi nó ỷ ở đây gần xóm của tụi nó ( chó cậy gần nhà mà) , hoặc nó thấy thằng Nha Trang chưa dám chơi tụi nó vì tụi nó tới 3 thằng
    ĐM tụi mày, còn đang quạu vì cái trán của tao giờ mấy thằng lol này còn kiểu chó hùa. Tao đã im lặng và nhịn nãy giờ vì nghĩ mình đang bắt đầu lại cuộc sống mới, công việc mới, tao không muốn xảy ra chuyện gì không hay nhưng giờ thấy thằng Nha Trang đang thất thế với tụi chó con mất dạy này thì tao không thể đứng im.
    ...Bốp....
    Tiếng cái đầu dây nịt của tao chạm vào 1 trong 3 cái đầu của tụi mặt lol kia bằng 1 lực vụt khá mạnh. Thằng lol đó giật mình quay mặt về hướng tao, mặt nó nghệch ra rồi ôm cái đầu đang từ từ rỉ ra những dòng máu tươi.
    Chưa để tụi nó kịp đếm số quân, 1 tiếng...Bốp...tiếp tục vang lên và lần này thêm 1 cái đầu lol nữa đang rỉ máu. ĐM không đánh thì thôi chứ đánh là phải tiên hạ thủ vi cường. Tao chụp nhanh cái tuýt sắt của thằng Nha Trang đang cầm đi 1 bài quyền đả cẩu bổng với thằng còn lại. Nó gục xuống vì tao đánh hơi mạnh tay. Thuận tay, tao đập tiếp luôn 2 thằng lol vừa dính 2 phát vào đầu.
    Gì chứ mấy vụ đánh lộn đánh lạo thì tao cũng được xếp hàng top ten ở khu quận 8. Cũng 1 thời ngang dọc xách dao xách kiếm đi theo mấy ông anh rồi sau đó thì từ từ có vai vế, cũng được xếp vào hàng anh lớn mặc dù còn ít tuổi. Từ bị người ta đánh rồi đến đánh người ta, đủ các kiểu con đà điểu.
    Thằng Nha Trang đứng hình nhìn tao ra tay với 3 thắng lol kia. Nói thì hơi lâu nhưng khoảng thời gian chỉ diễn ra nhanh lắm chừng hơn 1-2 phút. Chưa kịp để tụi lol kia kịp đứng dậy, mà chắc cũng đéo đứng nổi đâu, tao nói sang thằng Nha Trang :
    _ Lên xe
    Thằng Nha Trang vội vã nhảy lên xe, tai cũng vội quay bước lên xe, không quên lấy tay rút cái chìa khóa xe máy của tụi mặt lol quăng mạnh vào khoảnh không phía trước. ĐM cho tụi mày dẫn bộ chết mẹ tụi mày. Ba mẹ tụi mày không dạy được tụi mày thì để xã hội dạy tụi mày thành người.
    Chiếc xe tụi tao lại hụ còi vang lên tiếp tục lao vút đi...
     
  15. 20/6/20 lúc 10:36

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 8
    Thằng Nha Trang vừa lái xe, vừa hỏi tao :
    _ Anh.T có nghề hay sao mà đánh khéo quá anh ?
    Tao cười rồi đáp :
    _ Nghề gì đâu em ơi, nóng quá thì đánh đại vậy mà
    ĐM hình như nó vẫn chưa tin câu nói của tao. Thôi kệ mẹ tin hay không kệ nó, biết đánh lộn đâu phải là chuyện hay ho gì đâu mà phải tự hào, khoe khoang.
    Chiếc xe tụi tao rẽ vào đường Ni Sư Huỳnh Liên thuộc quận Tân Bình. Chạy từ từ để kiếm cái địa chỉ thì thấy phía trước khoảng 200 mét có 1 người đàn ông đứng ra dùng tay vẫy vẫy tụi tao, chắc là thấy cái đèn ưu tiên đang chớp trên mui xe. Chạy rà rà lại thì người đàn ông đó ra hiệu cho xe tụi tao đậu lại. Ông ta nói :
    _ Xe bên thằng Chủ xe hả con ?
    Chưa đợi tụi tao trả lời, ổng hướng dẫn tụi tao lui xe vào con hẻm 1 đoạn, con hẻm cũng rộng, xe tụi tao đậu mà vẫn đủ cho 2 xe máy tránh nhau được. Chưa đợi tụi tao xuống xe thì ổng nói tiếp :
    _ Giờ xong ở đây thì con chở qua Lê Văn Sỹ. Có người nhà đi theo nữa
    Tụi tao vâng dạ rồi bắt đầu mang khẩu trang, đeo găng tay y tế vào. Bước xuống xe, đi ra sau rồi mở cốp kéo cái băng ca vào theo
    Bước vào căn nhà thấy khoảng 6-7 người đã xôn xao, có người khóc thút thít. Người đàn ông lúc nãy dắt tụi tao vào 1 căn phòng nhỏ phải gọi là rất nhỏ, chắc chỉ tầm 10 m vuông. Đập vào mắt tao là 1 người đàn ông khoảng 50 hay 60 tuổi, mặc duy nhất chỉ 1 chiếc quần đùi ngắn, ông đã chết và tao để ý là bụng ông ta phình rất to, kiểu như mấy bà có bầu 8-9 tháng vậy. Tao thầm nghĩ chắc là sơ gan cổ chướng đây mà. Cái xác của ông nằm trên chiếc giường nhỏ. Bây giờ rắc rối là không thể di chuyển cái băng ca của tụi tao vào phòng, vì chiều ngang của cửa phòng nhỏ hơn chiều ngang cái băng ca. Nhìn qua nhìn lại thì thằng Nha Trang nói với tao:
    _ Bây giờ mình lấy cái đệm trên băng ca xuống rồi để bác lên, sau đó khiêng lên băng ca.
    Nói xong nó nheo mắt kêu tao ra ngoài. Tao lẽo đẽo theo nó ra tới xe, thấy nó lên xe mở cốp ở táp lô lấy thêm găng tay và khẩu trang cho nó và tao. Vừa mang thêm găng tay nó vừa nói :
    _ Chết vì bệnh nên mình phải kĩ chút anh. Em thấy bụng bự quá chắc ung thư gan, mà ung thư gan hay bị di căn qua phổi lắm.
    Tao ậm ừ mà đeo thêm găng tay và khẩu trang. Xong xuôi đâu đó thì quay trở lại vào nhà, tao lấy miếng đệm trên băng ca xuống đem vào phòng. Vì căn phòng chật nên chỉ có tao, thằng Nha Trang và người đàn ông lúc nãy, những người nhà còn lại thì đứng gần cửa phòng nhìn vô xem
    Thằng Nha Trang 1 bên giữ cánh tay bên này, ông kia thì giữ cánh tay bên kia, tao thì 2 chân. Thằng Nha Trang hô lên : 1,2,3...lên. 3 người tụi tao đang nhấc cái xác lên thì : ....Rầm...
     
    le_manhproKim Nhung Apple thích điều này.
  16. 20/6/20 lúc 10:37

    Nhật Tân VF

    Crazy Poster

    Nhật Tân VF
    Tham gia:
    22/3/12
    Bài viết:
    446
    Được thích:
    101
    hay ma mệt quá
     
  17. 20/6/20 lúc 10:41

    thanhtan88

    No Life Poster

    thanhtan88
    Tham gia:
    11/10/15
    Bài viết:
    1,456
    Được thích:
    303
    thấy chử nhiều e nhường a dưới
     
  18. 20/6/20 lúc 11:32

    taydola1983

    Insane Poster

    taydola1983
    Tham gia:
    20/12/08
    Bài viết:
    658
    Được thích:
    159
    Tiếp tiếp thớt.,khi nào hết nói nha,biết đọc luôn 1 lần chứ chưa đọc mà thấy mấy anh ở trên nói hay chắc hay,hihi
     
  19. 20/6/20 lúc 11:36

    nguyenvietfones

    Junior Member

    nguyenvietfones
    Tham gia:
    13/8/15
    Bài viết:
    98
    Được thích:
    69
    Mới lướt tới đây, nhờ anh ở dưới tóm lại dùm ạ!
     
  20. 20/6/20 lúc 11:53

    ThiênLong

    V.I.P

    ThiênLong
    Tham gia:
    7/7/07
    Bài viết:
    1,010
    Được thích:
    360
    nậu má, tưởng chap 1 hay 2 là hết nên ráng đọc xong cái chap1 của tml chủ thớt, đọc xong kéo xuống thấy chap cc gì tè le nên tao cũng sát định với thèn lol thớt là trưa nay ăn cơm xong cũng ráng đọc xem thèn mặt lol vai chính 8x đời cuối xem cuộc đời nó như thế nào ?
     
    hoangtudt, binh thanh xuantaydola1983 thích điều này.
  21. 20/6/20 lúc 12:06

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    tiếp đi thớt đang gay cấn
     
  22. 20/6/20 lúc 12:51

    le_manhpro

    Major Poster

    le_manhpro
    Tham gia:
    21/11/11
    Bài viết:
    197
    Được thích:
    127
    hóng tập tiếp theo,, :D
     
  23. 20/6/20 lúc 13:51

    taydola1983

    Insane Poster

    taydola1983
    Tham gia:
    20/12/08
    Bài viết:
    658
    Được thích:
    159
    Chắc tml thớt đang chạy xe.,hóng
     
  24. 20/6/20 lúc 16:43

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 9
    Có lẽ cái xác nặng rồi thêm thằng Nha Trang, tao, ông kia nữa nên cái giường cũ lâu năm không chịu nổi sức nặng đã sụp xuống. ĐM lúc đó tao xanh mặt lol, mới có được chút can đảm để cầm nắm với xác chết vậy mà gặp pha này thì cặc dái lại lên mây tiếp.
    ĐM thêm mấy má đứng ngoài cửa phòng la quáng lên nữa. Thằng Nha Trang vội chắp tay xá xá, lẩm nhẩm cái gì trong miệng nó rồi nó nói lớn :
    _ Mình để bác lên lại
    Tao, nó và ông kia lại nhấc cái xác lên và để qua tấm đệm. ĐM nó, hú hồn chim én. Sau khi cái xác đã nằm trên xe cùng với mấy người nhà đi theo thì chiếc xe tụi tao nổ máy chạy về hướng đường Lê Văn Sỹ. Cuối cùng cũng bàn giao cái xác cho người nhà khâm liệm và thu tiền cước vận chuyển. Vừa định bước lên xe thì 1 bà chị chắc là con hay cháu người đã mất vội kêu tụi tao lại. Chị kia dúi vào tay mỗi thằng 200k và cám ơn rối rít. Tụi tao cảm ơn rồi lên xe nổ máy. Vừa về đến Âu Cơ thì điện thoại thằng Nha Trang lại reo lên. Tao nghĩ thầm : ĐM nữa hả? Chết gì nhiều vậy
    Sau khi tắt máy, nó quay sang nói :
    _ Mình về Bình Hưng Hòa lấy cái xác hồi chiều chở về quận 6 anh ơi. Mổ xong rồi
    Tao chỉ nhẹ gật đầu, ngó cái đồng hồ: 10h15' tối. Sờ túi áo, lấy ra tờ 200k nhìn rồi lại bỏ vào túi áo. Thằng Nha Trang nói :
    _ Lộc đó anh, không phải ai cũng được như anh đâu, mới vô ngày đầu mà có lộc rồi. Mà chiều giờ em đi với anh, em thấy anh chắc chắn hợp với nghề này. Anh thích nghi còn nhanh hơn em lúc mới vào nghề nữa. Ráng lên anh
    Tao cười, 1 nụ cười có phần chua chát. Tao không nghĩ có 1 ngày tao lại làm cái nghề này trong khi đó tao có thể làm nhiều chuyện khác để kiếm tiền. Tao vừa hít 1 luồng gió mát, vừa nhìn xa xăm về phía trước... ĐM, không lẽ cái nghề này nó chọn mình, đúng là đời không biết trước được chữ ngờ, không gì là không thể. Thôi kệ mẹ, cứ xuôi theo dòng đời, tới đâu hay tới đó, nghĩ nhiều chi cho nặng đầu.
    Xe về tới Bình Hưng Hòa, lúc này hình như đã mổ pháp y xong. Nghe ông anh nhận xác nói cái xác này đem về nhà mới liệm, vì người nhà không có tiền mua hòm, phải đi xin hòm từ thiện. Vậy là kéo cái băng ca vào nhưng không vào cái phòng hồi chiều. Vừa bước xuống phía sau thì đã thấy xác người đàn ông ông đó nằm ngay ngắn trên 1 cái băng ca, đồ đạc trên người ông đã được thay mới, kế bên là vài người thân. Bỗng nhiên có 1 thằng bước tới cặp cổ tụi tao ra nói nhỏ :
    _ Tụi em về nói với thằng Chủ xe là anh lấy tiền xe ra lấy xác rồi nhe. Nhà khứa nghèo quá, giờ bên anh phải cho luôn hòm từ thiện
    Thằng Nha Trang nhanh nhảu đáp :
    _ Rồi Ok anh
    Thì ra thằng này là bên trại hòm, tao gọi nó là khứa trại hòm
    Nói chuyện xong thì tao và thằng Nha Trang lại chuyển cái xác qua băng ca cho lên xe. ĐM mặc dù giờ cũng còn tâm lý hơi căng thẳng nhưng tao cảm thấy tao đã dạn dĩ hơn nhiều. ĐM nó, hay là tao có khiếu ta ?
    Rốt cuộc rồi cũng đưa cái xác về tới nhà, 1 căn nhà trong 1 con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo mà xe không thể vào được, đành phải đậu xe ở ngoài rồi thằng Nha Trang cùng với người nhà đẩy băng ca vào, tao ở lại coi xe. Đứng ngoài này đợi cũng khát nước, băng ngang lộ có tiệm tạp hóa, tao mua 2 lon bò cụng, 1 gói thuốc Marlboro trắng. Móc trong túi áo tờ 200k lúc nãy ra trả. Vậy là tao đã chính thức xài cái lộc của người chết. Và từ lúc đó hình như tao cảm thấy tao chính thức bắt đầu với cái công việc gắn liền với thế giới tâm linh kia.
    Hút chưa hết điếu thuốc thì nghe tiếng bánh xe xèn xẹt vang đều, thằng Nha Trang kéo cái băng ca ra bỏ vào xe, đóng cốp. Tao đưa nó lon bò cụng và gói thuốc. Kéo nó ngồi xuống bên lề đường, tao nói :
    _ Hút hết điếu thuốc rồi hả đi em ơi.
    Tao tiếp :
    _ Bây giờ anh bắt xe ôm về nhà anh cho gần, em cứ về rồi mai khoảng trưa trưa anh mang đồ qua ở luôn. Chắc anh nghĩ anh làm được việc này
    Thằng Nha Trang cười nói :
    _ Ok anh. Để em về nói anh Chủ xe cho, vậy anh cứ để xe máy anh bên chỗ Chủ xe đi,không sao đâu
    Vậy là hút xong điếu thuốc, thằng Nha Trang lái xe về, còn tao vẫy chiếc xe ôm về nhà tao ở quận 8. Thằng cha xe ôm ngần ngại không muốn đi, ĐM chắc thấy mặt tao giống cô hồn quá hay gì, ngó đồng hồ đã hơn 12h khuya. Thôi năn nỉ khứa chạy vậy.
    Về đến nhà đã gần 1h khuya, thấy còn nhiều quán nhậu gần nhà vẫn còn đám dân chơi nhậu khuya,lúc trước tao cũng hay vậy chứ có khác mẹ gì đâu. Sài Gòn !!! thành phố không ngủ mà
    Vì tao ở 1 mình nên hôm nay sau khi về nhà, tắm rửa xong tao mở hết tất cả đèn trong nhà, từ tầng trệt lên tới lầu 1, kể cả đèn toilet. Cũng ớn ớn trong người, cứ tưởng tượng mấy cái xác nó ở sau lưng thì ăn lol. Nằm trằn trọc 1 hồi lâu rồi tao cũng chìm vào giấc ngủ vì hôm nay thần kinh tao cũng căng thẳng quá nhiều rồi. Trong giấc ngủ tao lại mơ về những cái xác hôm nay tao đã gặp, những tiếng cười ma mị như vọng về từ cõi âm ty địa phủ, những khuôn mặt trắng bệch lúc ẩn lúc hiện, những cánh tay quỷ dị như cố kéo lấy tao...
     
    Mr Kutyle_manhpro thích điều này.
  25. 20/6/20 lúc 16:45

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 10
    Mở mắt thức dậy khi những ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ. Tao mệt mỏi vì giấc ngủ chập chờn đầy mộng mị đêm qua. Nhìn lên cái đồng hồ treo tường : 9h15' sáng. Hôm nay tao có hẹn với chú 3, 1 người bạn rất thân thiết với ba tao lúc sinh thời, theo như ba tao kể thì có thể gọi là bạn vào sinh ra tử với ba tao. Với tao thì tao luôn coi chú 3 như 1 người chú trong gia đình.
    Nói sơ về chú 3, chú nhỏ tuổi hơn ba tao, chú năm nay 53 tuổi.Gia đình chú sinh sống tại thành phố Vĩnh Long, 1 thành phố nhỏ bên bờ con sông Tiền ở miền Tây với cây cầu Mỹ Thuận nổi tiếng nối 2 bờ Vĩnh Long và Tiền Giang. Hai vợ chồng chú 3 cũng thuộc diện có của ăn của để, họ có 1 dãy nhà trọ hình như là 50-60 phòng cho công nhân thuê ở khu công nghiệp cách tp Vĩnh Long cũng 7-8 cây số, và 1 hiệu thuốc tây lớn do thím 3 đứng bán cũng là nơi gia đình chú ở tại trung tâm tp Vĩnh Long.
    2 vợ chồng chú có 2 người con gái, đứa lớn thì nhỏ hơn tao 1 tuổi ( 24 tuổi) , đứa nhỏ thì 21 tuổi. Tao gọi tụi nó là con chị Vĩnh Long và con em Vĩnh Long. Con chị Vĩnh Long thì nghe nói đã tốt nghiệp cao đẳng rồi, cũng theo nghề bán thuốc tây của gia đình nó, con em Vĩnh Long thì cũng năm cuối trường Cao đẳng du lịch nào đó tao cũng đéo quan tâm. Lúc sinh thời, ba tao và gia đình chú 3 cứ qua lại thăm hỏi nhau suốt nên tao cũng hay theo ba tao xuống Vĩnh Long nhiều lần. Qua những cuộc nhậu nhẹt ăn uống với gia đình chú 3, tao luôn nghe chú và ba tao kể những kỉ niệm lúc còn trẻ, rồi cùng nhau làm ăn, gầy dựng sự nghiệp. Và sau những nụ cười nhớ về cái thời trẻ thì chú 3 luôn luôn nhắc về cái ơn của ba tao, nhờ ba tao mà gia đình chú mới có được ngày hôm nay. Lần nào như vậy thì ba tao đều xua tay mà lào bào ơn với nghĩa gì. Rồi thời gian qua nhanh, tao lập gia đình, hôm đám cưới tao, cả gia đình chú 3 từ Vĩnh Long lên Sài Gòn dự đám cưới. 2 đứa Vĩnh Long hôm đó makeup nhìn cũng lung linh, 2 đứa nó cũng nổi bật giữa dàn hot girl bạn tao. ĐM lúc đó nhìn cũng thèm muốn chảy ke, trách sao trước giờ đéo nhìn ra được vẻ đẹp tiềm năng của 2 đứa nó, trước giờ chỉ nghĩ tụi nó như 2 đứa em, ĐM nó. Hôm đó, ba tao vui lắm, những gì ông mong muốn như bao ông bố bà mẹ đã thành hiện thực. Thấy tao lớn, thấy tao lập gia đình....Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì 6 tháng sau ba tao mất sau cơn bạo bệnh, trước lúc ông mất, ba tao chỉ hối tiếc 1 điều là không thể nhìn được mặt cháu nội của ông. Lúc đó vợ tao đang có bầu tháng thứ 3
    Trở lại với thực tại, hôm nay tao hẹn gặp chú 3 từ Vĩnh Long lên là do chú thấy nhà tao chỉ có 1 mình tao ở, mà nhà tao lại là nhà mặt tiền nên để hơi phí. Chú muốn thuê lại tầng trệt cho con chị Vĩnh Long mở 1 hiệu thuốc và cũng muốn con em Vĩnh Long về ở với chị nó, nghe đâu con chị thì học xong ra làm cho mấy hiệu thuốc lớn ở Sài Gòn, giờ muốn ra mở quầy thuốc, không muốn về quê, con em cũng vậy, muốn ở lại Sài Gòn làm. ĐM tụi mày, nuôi tụi mày ăn học cho khôn rồi giờ tụi mày đủ lông đủ cánh thì bắt đầu bay với nhảy.
    Tao vào toilet vệ sinh cá nhân xong xuôi, tao lót tót ra quán cà phê sát nhà, hông quên hú xe bánh mì ngang đường :
    _ Y cũ nhe chị ruột
    Bà chị bán bánh mì nhìn tao cười
    Bước vào quán cà phê quen thuộc của tao hay uống. Khứa chủ quán biết ý tao liền hỏi :
    _ Phê đá ngọt hả T ?
    Tao cười đáp :
    _ Y cũ sư phụ ơi
    Ly cà phê đá được mang ra kèm theo 1 ly nước lọc. Tao có thói quen buổi sáng trước khi ăn uống là phải uống 1 ly nước lọc. Uống hết ly nước lọc, cầm ly cà phê đá tao lấy muỗng khoáy khoáy rồi làm 1 ngụm, châm thêm điếu Marlboro, tao nhả khói tận hưởng dư vị cuộc sống. Lúc này chảo xíu mại sốt cà bốc khói cùng với ổ bánh mỳ nóng hổi và chút dưa chua đã được đặt trên bàn bởi bà chị lúc nãy tao vừa kêu. Tao cười :
    _ Cám ơn nhe chị ruột, em đéo ăn được xíu mại chỗ nào được ngoài chỗ chị
    Bả bĩu môi:
    _ ĐMM tao hết tiền lẻ rồi thằng chó. Đưa tiền lẹ mày
    Tao cười ha hả rồi móc túi đưa bả 20k, tao chọc tiếp :
    _ Bo chị 5k luôn, khỏi thối bà nội ơi
    ĐM bà chị cũng không vừa :
    _ Mày quên đi bưởi, bữa trước ăn đưa 10k còn thiếu 5k, bữa nay sạo lol bày đặt khỏi thối
    Móa tao luôn là người thua trong những cuộc xéo xắt với bả. Tao ăn ngon lành, xóm tao là vậy đó, đủ thứ thành phần từ công chức cớm kẹ, dân văn phòng, công nhân cho tới tụi đá xế nhập nha, tụi xì ke....cũng phức tạp lắm. Sài Gòn mà, ở đâu chẳng phức tạp, đâu riêng gì quận 8 khu tao ở.
    Chú 3 hẹn tao tầm 10h sáng ở nhà tao. Nhìn đồng hồ cũng gần 10h, chắc chú sắp qua tới. ĐM nhắc tiền nhắc bạc thì hay rồi. Ngoài đường chiếc Innova 7 chỗ biển số 64H đang xi nhan tấp từ từ vào hướng nhà tao. Tao vội chạy ra vẫy vẫy chiếc xe, thấy tao chiếc xe từ từ tấp vào, kiếng xe bên phụ hạ xuống, chú 3 nhìn tao cười :
    _ Khỏe hả con?
    Tao vội đáp :
    _ Dạ khỏe re chú. Chú xuống uống cà phê với con luôn. Chú cười, nụ cười hiền từ
    Bước xuống ở cửa sau nữa là 2 chị em con Vĩnh Long, còn người lái xe tao cũng quen đó là chú 5, em vợ của chú 3. Vậy là tất cả 4 người họ cùng với tao bước vào quán cà phê.
    Kêu nước uống xong xuôi đâu đó, chú 3 hỏi thăm tao đủ điều. Tao trả lời không kịp ngáp. Lại nói về vấn đề cái nhà, chú 3 nói:
    _ Hôm nay chú ghé con để gặp trực tiếp con, như chú đã nói qua điện thoại. Giờ con muốn cho 2 em nó thuê như thế nào thì con cứ nói với 2 đứa nó.
    Tao lướt ánh mắt qua chỗ 2 chị em nó. ĐM giờ mới để ý, con chị Vĩnh Long thì mặc bộ đồ kiểu công sở, cái áo sơ mi trắng với bầu ngực căng tròn,tao thấy rõ cái áo lót màu kem sữa lấp ló sau những khe hở của những cái nút áo, cái quần tây nó mặc chấm ngang mắc cá chân, hở ra khoảng cổ chân trắng nõn kèm với đôi giày búp bê, khác hẳn so với cái chân của mấy cái xác ngày hôm qua tao đi lấy ( ĐM, thấy so sánh kiểu này đúng xàm lol ). Nó makeup nhè nhẹ toác lên phong cách quý phái nhưng vẫn sexy . Con em Vĩnh Long thì mặc áo thun body bó sát người, cặp ngực con này thì cam lai bưởi, không to cũng không nhỏ, da nó hơi ngăm hơn con chị, nó mặc chiếc quần Jean cũng bó sát cặp mông to tròn... ĐM tả hơi miên man chi tiết rồi, tóm lại 2 chị em nó có thể diễn tả bằng 1 câu : " Ngon từ thịt, ngọt từ xương "
    Vì đã quá biết nhau và coi nhau như người trong nhà nên tao thẳng thắn :
    _ Anh có nghe chú 3 nói chuyện của 2 đứa. Nghe 2 đứa thuê anh cũng vui vì 2 đứa như người nhà, anh giao nhà cho mấy đứa anh không ngại. Thôi bây giờ như thế này, anh giao nguyên căn nhà cho 2 đứa, mỗi tháng chỉ cần chuyển vào số tài khoản vợ anh 6 triệu để anh phụ vợ anh chu cấp cho thằng nhóc. Sắp tới anh cũng phải qua chỗ làm ở luôn, nhà thì giao cho 2 đứa coi sóc
    ĐM nói tới đây tao thấy 2 chị em nó tròn mắt ngạc nhiên. Mà không ngạc nhiên sao được khi mà với căn nhà 2 tầng, ngang 6 mét dài 20 mét, có sẵn trang thiết bị, mặt tiền đường lớn với giá tao đưa ra là quá rẻ, nhưng vì là người nhà và tao cũng không muốn cho người lạ thuê. Căn nhà này là nơi chứa đựng cả tuổi thơ của tao, nó đã qua 1 lần sửa chữa và 1 lần xây mới trước khi tao cưới vợ. Cứ ngỡ nó là cái tổ ấm sau này của tao, nhưng không...
    Tao nói tiếp :
    _ Nếu chú 3 và 2 đứa coi anh là người nhà thì cứ như vậy đi. Chú 3 sắp tới còn có việc làm mới
    Tao kể việc sắp tới tao sẽ làm và không quên kể chuyện ngày hôm qua tao đi với thằng Nha Trang. Nghe xong 2 chị em nó đứa ồ đứa à như vẻ sợ sệt, con chị nói :
    _ Trời đất bộ hết việc rồi hay sao mà anh.T lại đi kiếm cái việc đó làm. Nếu anh cần việc, em giới thiệu anh vô mấy công ty dược chạy ngon lắm.
    Tao cười nhếch mép :
    _ Anh cũng có thể kiếm chứ cần gì tới em
    Chắc nó biết nó hơi lỡ lời gì với tao nên im lặng nhìn tao
    Lúc này chú 3 mới lên tiếng :
    _ Về phần căn nhà, chú rất cám ơn T đã có ý giúp cho tụi nhỏ. Chú hiểu tính của con. Còn về công việc mới, chú ủng hộ việc con làm, cái nghề này không phải ai cũng làm được và phải có duyên mới làm được nhe con. Con cứ làm thử, nếu cảm thấy không được thì về Vĩnh Long, làm rể chú...Coi như mình bắt đầu lại cũng được con ơi.
    Nói xong chú 3 cười ha hả. Tao nhìn sang 2 chị em nó, mặt tụi nó đỏ bừng sau câu nói không biết là giỡn hay thiệt của chú 3...ĐM nó, khi cho 2 chị em nó thuê lại ngôi nhà thì tao đâu biết rằng chuỗi ngày sắp tới có nhiều chuyện xảy ra ngoài sự tưởng tượng của tao...
     
  26. 20/6/20 lúc 16:46

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 11
    Ngồi uống nước trò truyện 1 chút thì tao chủ động nói với 2 đứa kia:
    _ Để chút qua nhà, anh đưa tụi em chìa khóa nhà. Mà định khi nào dọn vào? Hôm nay anh dọn qua chỗ làm ở rồi.
    Hai đứa nó cười, con chị Vĩnh Long nói:
    _ Vậy anh cho em mượn chìa khóa, tụi em qua nhà coi cần sắm sửa gì thêm rồi chắc tụi em chuyển qua trong nay mai thôi à.
    Tao vui vẻ đưa chùm chìa khóa để chị em nó tự vào nhà với chú 5 lái xe. Còn lại tao ngồi với chú 3, chú vừa nhìn theo dáng chị em nó vừa nói với tao:
    _ Nhanh quá con hả? Ngày nào tụi con còn bồng bế trên tay, giờ lớn hết rồi.
    Tao cười trả lời :
    _ Vòng xoay cuộc đời mà chú
    Chú nhìn tao suy tư :
    _ Chú có biết chuyện con ly dị với vợ con và mấy cái chuyện làm ăn thất bại của con. Thôi đừng buồn con, tiền mất thì kiếm lại...
    Không nghe chú nói tiếp, tao nghĩ sao chú hông nói li dị vợ thì kiếm vợ khác hả chú.
    Chú lại tiếp tục nói với vẻ đồng cảm :
    _ Còn chuyện tình cảm, chú không biết như thế nào nhưng vợ chồng không sống được với nhau thì con cũng đừng buồn. Coi như duyên nợ chỉ tới đó, còn con của con nếu có thiếu thốn gì cứ nói thẳng với chú, ba con mất rồi thì chú cũng phải có trách nhiệm thay ba lo cho con chứ. Cố gắng lên nhe con !!!
    Chú vừa nói, vừa đặt bàn tay lên vai tao. Tao nhìn ra đường, gật gật.
    Chú lại cười rồi nói tiếp :
    _ Lúc mày với con chị Vĩnh Long còn nhỏ, chú với ba của mày cứ nói tụi bây là thanh mai trúc mã. Sau này tụi mày lớn lên, tao với ba mày chắc chắn làm xui gia với nhau rồi
    Tao nghe chú 3 thở dài, giọng chú lại hơi buồn :
    _ Giờ chú lại thấy chuyện tình cảm của con như vậy, giống như chuyện tình cảm của con chị Vĩnh Long. Từ ngày thằng bạn trai của nó mất cũng hơn 2 năm, chú thấy nó vẫn 1 mình, cứ cắm đầu cắm cổ vào công việc. Chú nghe con em Vĩnh Long nói, nhiều đêm nó thấy chị nó gục khóc bên tấm hình thằng bạn trai của nó
    Tao xin nói thêm, con chị Vĩnh Long lúc trước nó quen 1 thằng bạn trai, tụi nó quen từ năm tụi nó học 12 ở Vĩnh Long. Ra trường, con chị Vĩnh Long theo học Cao đẳng ở Sài Gòn, thằng bạn nó thì hoàn cảnh ra đi làm giao hàng cho 1 công ty cũng ở Sài Gòn. Thằng kia cũng có chí lớn, nó làm hơn 2 năm rồi thi lại đại học. Nó mặc cảm gia cảnh của nó với nhà con chị Vĩnh Long nên cố gắng học để lấy tấm bằng đại học, ngày nó được tin đậu Đại học kiến trúc, cũng là ngày con chị Vĩnh Long mất thằng bạn trai mãi mãi. Thằng kia ra đi vì tai nạn giao thông sau cuộc nhậu chia vui với mấy thằng bạn. Lúc ở nhà xác, tao có vào để giúp người nhà thằng kia đưa nó về quê. Tao nhớ như in, hôm đó mưa lớn lắm, con chị Vĩnh Long chạy vào khi hay tin, nó chẳng mặc áo mưa, nó khóc rất nhiều... Lúc đó tao nhìn mặt nó, không biết đâu là nước mưa, đâu là nước mắt. Chuyện tình của nó chắc chắn sẽ đẹp lắm nếu không có 2 từ nếu như...
    _ Vậy mà đã hơn 2 năm rồi hả chú? Tao nói
    Chú 3 gật đầu, giọng chú trầm buồn :
    _ Chị em nó ở đây. Nếu có thời gian, con an ủi con chị Vĩnh Long giùm chú, đôi khi đồng trang lứa con dễ nói chuyện hơn chú thím
    Chú lại đặt tay lên vai tao, lần này tao cảm giác như muốn gửi gắm
    _ Chú nói chuyện này, con nghe xong thì coi như nghe cho vui thôi nhe.
    Tao hơi bất ngờ với câu nói của chú nhưng vẫn trả lời :
    _ Chú cứ nói đi chú. Chú cháu mình mà
    Nét mặt chú nghiêm túc như chẳng có gì là nói vui:
    _ Chú vẫn hy vọng con và con chị Vĩnh Long là 1 cặp như hồi xưa chú và ba mày vẫn mong chờ. Chú biết con cũng mới trải qua nhiều chuyện không vui vẻ gì, đặc biệt là chuyện vợ chồng của con nhưng chú hy vọng con sẽ sớm vượt qua. Và chú nghĩ con chị Vĩnh Long cũng vậy, nó cũng nên đón nhận 1 tình yêu mới, có như vậy mới có thể vơi đi những tình cảm cũ. Hy vọng con và nó sẽ có thể đến được với nhau, chú lúc nào cũng ủng hộ cho 2 đứa.
    Tao ậm ừ trả lời :
    _ Chuyện tình cảm khó nói lắm chú. Phải đủ duyên mới đến được với nhau, và phải thêm đủ nợ mới thành vợ chồng được. Con biết chú có ý tốt cho con, nhưng cái gì cũng phải để tự nhiên nhe chú. Chú cứ yên tâm, con sẽ thường xuyên về đây coi sóc tụi nó mà
    Chú 3 lại cười hà hà, 1 nụ cười hiền như ma xơ
    Tính tiền nước xong thì tao và chú 3 quay trở về nhà tao. Tao cũng lo thu xếp đồ đạc cần thiết vào 2 cái ba lô, rồi xuống tầng dưới dặn dò chị em tụi nó những gì cần thiết. Móc điện thoại ra tao alo cho thằng chủ xe báo trước tao sẽ qua
    Trả lời tao là câu nói làm tao ngã ngửa:
    _ Anh.T chịu khó đợi em khoảng 2 ngày nữa nhe, em mới kiếm được nhà mới thuê bên quận 10. Anh thông cảm nhe, em quên nói anh.
    Tao hỏi :
    _ Vậy có cần mình phụ gì không?
    Thằng chủ xe vội từ chối, chắc không dám làm phiền tao. Vậy là hẹn với nó khi nào chỗ mới thì tao qua.
    Lại bấm điện thoại gọi cho thằng Nha Trang, chắc nó đang phụ thằng chủ xe dọn nhà nên nó nói vội :
    _ Khi nào xong em hú anh liền, nghỉ ngơi đi anh rồi bắt đầu chinh chiến
    Vậy là 2 ngày ở không. Chú 3 nghe cuộc điện thoại của tao thì hỏi :
    _ Vậy chưa đi làm liền hả con?
    Tao nói tình hình cho chú nghe. Chú cười ha hả :
    _ Vậy cũng tốt, nghỉ ngơi đi con. Hay là về Vĩnh Long chơi với gia đình chú 1 chuyến. Lâu rồi con không về Vĩnh Long rồi đó
    Tao thầm nghĩ cũng lâu rồi tao không về Vĩnh Long. Thôi làm chuyến về đó chứ ở Sài Gòn cũng chán. Vậy là đi
    Chị em nó coi 1 vòng nhà rồi lên danh sách những thứ cần mua thêm, con gái mà !!!
    Lấy 1 cái ba lô để sẵn, tao khóa cửa rồi bước lên xe cùng với nhà chú 3. Chiếc xe 7 chỗ từ từ chuyển bánh ra hướng Nguyễn Văn Linh để vào cao tốc tp. Hồ Chí Minh - Trung Lương xuôi về miền Tây....
     
    Mr Kuty thích bài này.
  27. 20/6/20 lúc 16:47

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 12
    Vừa lên xe là tao đã chui tót vào hàng ghế sau cùng, chú 3 thì ngồi ghế đầu tiên, hàng ghế giữa là 2 chị em Vĩnh Long. Nói truyện trên trời dưới đất với chú 3, chú 5 tài xế và 2 chị em Vĩnh Long đến lúc tới bảng địa phận Long An trên cao tốc thì mọi người đã phiêu diêu lên 9 tầng mây, chỉ còn tao thức và chú 5 thì lái xe. Nhìn chị em Vĩnh Long dựa vào nhau ngủ ngon lành, tao nhìn con Vĩnh Long chị mà nghĩ đến câu nói lúc sáng của chú 3. Tao cười thầm nhưng chắc có lẽ thật trong tâm bây giờ tao chưa muốn nghĩ tới mối quan hệ xa hơn giữa tao và cô chị Vĩnh Long.
    Tao vừa kết thúc một cuộc hôn nhân đã đổ vỡ, tao và vợ tao quen nhau 3 năm thì cưới. Gia đình tao điều kiện chẳng hơn ai nhưng cũng chẳng thua ai, tao là con 1,nhưng thành phần gia đình tao thì thuộc loại kinh doanh mua bán. Còn gia đình vợ tao thì vợ tao cũng con 1, ba vợ tao công tác ở thành ủy, mẹ vợ tao là công an, giảng viên của 1 trường Cảnh sát nhân dân. Và đặc biệt hơn, lần đầu tiên tao gặp vợ tao là trên trụ sở Công An quận, lúc đó tao bị mời lên vì liên quan đến 1 vụ đâm chém mang tính chất băng nhóm. ĐM 2 vợ chồng tao gặp nhau và bắt đầu yêu nhau từ cái lần gặp định mệnh đó ( sau này tao sẽ có 1 phần dành để kể cho mấy tml tụi mày về chuyện tình của vợ chồng tao ). Vượt qua rất nhiều sóng gió mà đỉnh điểm là quyết định từ bỏ ngành Công An để được kết hôn với tao. Lúc đám cưới tụi tao, ông già vợ tao không dự vì còn tức giận đứa con gái rượu của ông.
    Vậy mà cứ tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với tụi tao khi đứa con trai đầu lòng chào đời, nhưng không.... Có lẽ tình yêu của vợ chồng tao không đủ lớn để vượt qua những sóng gió cuộc đời. Tao đã cố gắng níu giữ nhưng sau cùng tao nhận ra 1 khi đã hết duyên hết nợ thì sống bên nhau ngày nào sẽ làm đau khổ nhau ngày đó thôi, vậy nên dứt khoát để giải thoát cho nhau.
    Tụi mày biết không, lúc nhỏ khi ba mẹ tao ly hôn, tao hiểu cái cảm giác của 1 đứa trẻ thiếu thốn tình thương của ba mẹ như thế nào và sau này lớn lên tao thầm hứa với lòng sẽ không thể đi theo vết xe đổ đó được nhưng cuộc đời, nó không theo những gì mày muốn.
    Và hôm nay nghe chú 3 nói vậy, tao chỉ trả lời qua loa, tao sợ phải bắt đầu lại 1 mối quan hệ mới rồi không biết nó lại đi về đâu. Trái tim tao giờ đây chẳng muốn đón nhận thêm 1 ai nữa. Là 1 thằng đàn ông, có lẽ tao cũng có những ham muốn sinh lý thông thường, và khi nhìn con chị Vĩnh Long đang ngủ, bộ ngực phập phồng theo từng nhịp thở cùng với cái cơ thể trong độ tuổi đẹp nhất của đời con gái thì tao cũng không tránh khỏi những rung động tầm thường đầy nhục dục...
    ĐM sai quá rồi đó T à. Tao tự đập trán mình để thoát khỏi những suy nghĩ đầy phần CON trong tao, xoay qua hướng cửa sổ xe, tao nhìn xa xăm để cố trở về phần NGƯỜI của tao. Thật sự lâu rồi từ khi ly hôn, tao đã không gần gũi đàn bà. ĐM chuyến này về miền Tây phải kiếm chỗ Massage nào giải quyết cái sinh lý đàn ông mới được, về miền lục tỉnh Nam Kỳ, thủ phủ gái đẹp mà không có gì thì lại phí cuộc đời....Tao chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay.
     
    Mr Kuty thích bài này.
  28. 20/6/20 lúc 16:47

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 13
    Tao ngủ 1 giấc cho đến khi con chị Vĩnh Long khều khều làm tao giật mình tỉnh giấc. Mặt còn đang say ke tao hỏi:
    _ Tới Vĩnh Long rồi hả em ?
    Con chị Vĩnh Long cười như chọc quê tao:
    _ Tới nhà em rồi anh. Anh ngủ gì mà mê mệt dzữ dzậy ?
    Tao cười hề hề rồi bước xuống xe, chắc có lẽ đêm qua ngủ chập chờn nên chưa đủ giấc.
    Chiếc xe đậu trước 1 căn nhà 3 tầng, phía dưới tầng trệt dùng để kinh doanh hiệu thuốc tây, căn nhà nằm trên 1 con đường trung tâm sầm uất. Ra đón tao là thím 3, thím hết xoa đầu tao, tới dùng 2 tay nựng 2 má của tao. Thím vẫn hay như thế này mỗi khi gặp lại tao, tao không cảm thấy khó chịu mà lại thích được thím xoa đầu, nựng má. Chắc có lẽ tao thiếu thốn tình thương của mẹ từ lúc nhỏ nên những việc như vầy, tao cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
    Có lẽ 2 chị em Vĩnh Long thấy kỳ kỳ vì tao đã lớn rồi mà thím 3 còn xoa đầu, nựng má tao như đứa con nít nên nhăn nhó, con em lên tiếng :
    _ Mẹ này, làm như anh.T như con nít không bằng.
    Thím 3 cười ha hả nhìn tao:
    _ Thằng.T lớn với ai không biết, chứ với thím 3 nó vẫn còn nhỏ.
    Vậy là cả nhà cười vui vẻ bước vào trong nhà. Chắc biết tao về nên thím 3 đã nấu sẵn nồi lẩu mắm cùng với những loại rau ăn kèm đã dọn sẵn để trên bàn ăn. Món này là món khoái khẩu nhất của tao mà. Giờ nhìn lại đồng hồ đã gần 2h trưa, bụng tao đã cồn cào rồi
    Vậy là cả nhà quây quần bên nhau ăn uống, kể cả những người phụ việc ở nhà thuốc chú thím 3.
    Lâu rồi tao không được ăn ngon như vậy. Có thể nồi lẩu mắm thím 3 nấu ngon 1 phần, phần còn lại chính là cảm giác, cái cảm giác của gia đình, của tình thân mà 1 thằng như tao rất muốn có được.
    Ăn uống xong xuôi, để cho chị em Vĩnh Long dọn dẹp, tao theo chú thím 3 lên tầng trên uống nước trà. Tao nhanh tay pha bình trà nóng đặt lên bàn, có lẽ căn nhà này mọi đồ vật đều đã quá quen thuộc với tao.
    Cầm tách trà nóng tao đưa, chú 3 cười nói :
    _ Con thấy hông, về đây vui hông. Nếu công việc trên đó không ổn, về đây với chú thím. Ở cái đất Vĩnh Long này đâu thiếu việc cho người như con.
    Thím 3 như đồng ý với chú 3:
    _ Đúng đó con, về đây mức sống không cao, sống thoải mái lắm con.
    Tao biết chú thím 3 thương tao nhưng tính tao thích tự do, không muốn người khác sắp đặt cho mình nên cũng trả lời chú thím cho qua chuyện. Nói chuyện 1 hồi thì thím 3 cũng xuống nhà bán thuốc, còn chú 3 vào phòng nằm nghỉ, lúc này tao mới lấy bao thuốc, châm 1 điếu, đang lơ mơ thì con chị Vĩnh Long từ tầng dưới bước lên, lúc này nó đã thay bộ đồ lúc sáng, giờ nó mặc cái áo thun cổ tròn bó sát người làm tăng thêm những đường cong của người con gái, cái quần Jean ngắn như phô ra cặp đùi trắng nõn và đôi chân dài miên man, nó bước tới kéo ghế ngồi vắt chân đối diện tao, nó hỏi tao vẻ quan tâm :
    _ Anh không đi nghỉ chút đi anh?
    Tao cười lắc đầu rồi nhìn ra xa xăm, rít 1 hơi thuốc
    Tao vừa nhìn xa xăm vừa cất tiếng hỏi nó :
    _ Anh nghe nói em vẫn chưa quên được chuyện cũ hả?
    Tao nghe nó trả lời hơi lí nhí :
    _ Quên sao được anh
    Lúc này tao quay sang thì đã thấy mắt nó hơi ngân ngấn nước mắt, và 1 dòng nước mắt chảy xuống...
    Tao lúng túng :
    _ Anh xin lỗi vì nhắc lại chuyện cũ nhưng không lẽ em cứ ôm hình ảnh của quá khứ trong lòng hoài sao ? Anh nghĩ em nên mở lòng ra đón nhận những tình cảm mới, những con người mới đi em, như vậy...
    Tao chưa kịp nói hết câu thì nó bật khóc, ĐM nhìn nước mắt nó rớt lộp độp mà tao rối.
    Móa lúc đó đéo hiểu sao tao lại đứng dậy bước qua ôm nó vào lòng, nó thì còn đang ngồi, tao thì đứng nên cái má của nó áp vào bụng tao, nước mắt nó cứ chảy dài, 2 tay nó cũng ôm vòng qua eo tao...Tao cảm nhận được từng cái nấc nhẹ của nó
    Tay tao khẽ vuốt lên mái tóc của nó, giọng tao trầm ngâm:
    _ Cứ khóc đi em, khóc cho nhẹ lòng...
    Khóc được 1 chút, Vĩnh Long như chợt nhận ra tao và nó đang ôm nhau, chỉ hơi lạ là đứa đứng, đứa ngồi. Nó vội buông tay nó ra, tao hiểu ý cũng rút tay về. Tao hơi lóng ngóng quay bước về cái ghế của tao. Vừa bước tao vừa nói :
    _ Khóc đã rồi thôi he. Từ nay đừng tự hành hạ bản thân mình nữa
    Vĩnh Long không nói gì, nó lại nhìn ra xa xăm. Tao vội chuyển đề tài, tao cười cười nói :
    _ Phải chi anh em mình cứ còn nhỏ hoài em he.
    Như bắt trúng tần số của nó, Vĩnh Long hồ hởi trả lời:
    _ Uhm nhiều lúc em cũng suy nghĩ như anh. Anh còn nhớ lúc mình còn nhỏ, mỗi lần anh về đây chơi không?
    Tao cười và trả lời:
    _ Sao mà anh quên được em
    Vĩnh Long cười tươi như sống lại với những kí ức tuổi thơ ngọt ngào:
    _ Anh có nhớ lúc nhỏ, mình hay chơi trò cô dâu chú rể. Anh từng nói lớn lên sẽ cưới em làm vợ, sẽ lo cho em suốt cuộc đời...
    Tao tròn mắt giả bộ ngạc nhiên rồi cười:
    _ Mấy vụ đó sao em nhớ dai quá vậy?
    Vĩnh Long chồm người đánh tao 1 cái. Nó xí 1 cái. Tụi tao ngồi đó cùng ôn lại những kỷ niệm về tuổi thơ, tao ước gì tụi tao cứ còn nhỏ, nhỏ mãi đừng trở thành người lớn làm gì...
    Mơ mộng rồi cũng phải trở về với thực tại.
    Tao hỏi mượn chìa khóa xe máy để lượn 1 vòng tp. Vĩnh Long, con chị Vĩnh Long ngơ ngác hỏi tao:
    _ Anh đi đâu? Muốn đi chơi đâu em dắt anh đi
    Tao cười cười:
    _ Thôi em ở nhà kiếm ít đồ, tối nay cả nhà mình lên sân thượng lai rai đồ nướng nhe. Giờ anh chạy 1 vòng coi Vĩnh Long có thay đổi gì không
    ĐM nghe nói tới ăn uống là mặt nó sáng rỡ. Nó đồng ý liền tức khắc.
    Vậy là dắt chiếc xe máy ra khỏi nhà phóng đi không quên chào thím 3
    Tuy là nói là thành phố nhưng Vĩnh Long không lớn lắm, chạy vài con đường đã muốn hết khu trung tâm thành phố. Lúc nhỏ, mỗi lần về đây chơi, ba tao hay để tao ngồi trước xe rồi ông chở tao đi chơi vòng vòng... Theo quán tính, tao chạy vào cái công viên, công viên này có tên gọi là công viên sông Tiền vì nó nằm cạnh 1 con sông là 1 nhánh của sông Tiền. Gửi chiếc xe máy, tao ghé mua 1 lon Coca rồi rảo bước vào công viên. Vì giờ này cũng tầm hơn 4h chiều nên cũng có nhiều người ra hóng mát. Tao chọn 1 băng ghế đá sát lan can ngăn cách công viên với bờ sông. Ngồi xuống bật lon Coca làm 1 ngụm, châm điếu thuốc rồi phóng tầm mắt ra xa. Đang thưởng thức điếu thuốc còn dang dở thì bỗng nhiên có 1 bàn tay từ phía sau lưng tao bịt mắt tao lại. ĐM nó, vụ gì vậy trời. Sau 1 giây trấn tĩnh, tao cười cười :
    _ Vĩnh Long hả?
    Con chị Vĩnh Long ỉu xìu nói :
    _ Chơi hông vui, sao anh biết dạ ?
    Tao cười cười :
    _ Bàn tay của cô dâu năm xưa mà anh không nhận ra được thì sao xứng làm chú rể được
    ĐM cái đất Vĩnh Long này tao có quen đéo ai đâu, bàn tay chụp vào mắt tao thì thon, mềm lại còn có mùi thơm thì chỉ là tay con gái. Suy ra chỉ là tay chị em nó, nhưng con em Vĩnh Long thì không dám giỡn với tao như vậy, chỉ duy nhất là con chị. Tao nghĩ thầm.
    Con chị Vĩnh Long nghe tao nói đến cô dâu chú rể lại đỏ mặt.
    _ Sao em biết anh ở đây? Tao thắc mắc hỏi
    Giọng con chị cười cười :
    _ Anh quên là chỗ này lúc nhỏ tụi mình hay ra đây chơi hả? Với lại lần nào anh về đây mà không ra chỗ này. Em với con em Vĩnh Long đi chợ mua đồ nướng về tối lai rai, chạy ngang thấy xe máy của em, em mới vào coi thử.
    ĐM con này để ý tao dữ vậy. Vậy là ngồi xàm xí chút rồi về. Tao lấy xe, nổ máy, con chị Vĩnh Long tót lên yên sau vì con em Vĩnh Long đã chạy về trước.
    Buổi chiều ở cái thành phố ven sông Tiền thật bình yên. Ở đây cũng có giờ tan tầm nhưng không kẹt xe, không vội vã, không ồn ào khói bụi như ở Sài Gòn. Nó phẳng lặng như chính những con sóng vỗ về nhè nhẹ trên dòng sông hiền hòa kia. Và trong dòng xe ngược xuôi ấy, có 1 đôi trai gái trên chiếc xe máy đang líu lo đủ mọi chuyện trên đời...
     
    Mr Kuty thích bài này.
  29. 20/6/20 lúc 16:48

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 14
    Tối hôm đó sau khi đóng cửa quầy thuốc tây. Cả nhà chú 3 và tao quây quần bên cái bếp nướng được đặt trên sân thượng, cái sân thượng này được gia đình chú 3 dùng để trồng những chậu hoa kiểng và đặt biệt dùng để tổ chức những bữa tiệc nướng như thế này. Từ cái sân thượng này, có thể phóng tầm mắt ra dòng sông Cổ Chiên, xa xa phía thượng nguồn là cây cầu Mỹ Thuận được thắp đèn sáng choang nhìn thật là hùng vĩ.
    Mùi thơm bốc lên từ tôm, mực, bạch tuột, thịt ba chỉ...làm những cái bụng đói ra sức mà chiến đấu. Một thùng bia Tiger ướp lạnh được chia đều cho mọi người.
    Gió từ sông thổi vào mang theo hơi nước mát lạnh. Bao lâu rồi? Chắc cũng lâu tao mới uống được 1 bữa vui vẻ như thế này. Tao và con chị Vĩnh Long hôm đó uống hơi nhiều, mỗi đứa cũng 6 lon mà mới ngà ngà, mọi người còn lại chủ yếu là ăn, uống cũng ít. Hơn 10h tối, mọi người cũng đã mệt nên rút từ từ, đầu tiên là chú thím 3, chú 5, rồi tới lượt con em Vĩnh Long. Chỉ còn tao với con chị Vĩnh Long, theo thói quen, tao chăm tiếp điếu thuốc. Thấy vậy, con chị Vĩnh Long lên tiếng:
    _ Tối giờ anh hút 6 điếu rồi, không tốt đâu đó
    Tao cười cười. Tao hỏi Vĩnh Long:
    _ Lon nữa rồi thôi he. Em uống nổi nữa không?
    _ Không uống nổi thì uống chìm, sợ gì anh. Nó cười nhe răng
    ĐM mày xéo xắt rồi he. Tao cầm lon bia mới khui, bước ra lan can nhìn về hướng cầu Mỹ Thuận, gió thổi vù vù mát rượi. Con chị Vĩnh Long cũng cầm lon bia bước ra, nó ực 1 hớp bia cũng nhìn về hướng cây cầu. Nó nói thì thầm:
    _ Đẹp quá ha anh.
    Tao gật đầu, cầm lon bia ực 1 hơi. Vĩnh Long lại thì thầm:
    _ Sau này anh dự định ra sao ?
    Tao nhíu mày, có lẽ tại thời điểm điểm này đây là 1 câu hỏi quá khó với tao. Tao im lặng rồi nhìn Vĩnh Long, tao đưa lon bia lên nói:
    _ Thôi uống đi em, chuyện ngày mai cứ để ngày mai tính
    2 lon bia chạm mạnh vào nhau, rồi mỗi đứa ngửa mặt uống ừng ực. Hai tiếng ...cốp...cốp... vang lên từ 2 lon bia rỗng được vứt xuống cái nền xi măng. Hai tay tao vịn vào cái lan can, tao nói:
    _ Từ sau khi ly hôn, công việc thất bại, nhiều chuyện xảy ra cùng 1 lúc, đôi khi anh cảm thấy bất lực, muốn gục ngã nhưng anh nghĩ anh còn con anh. Anh muốn bắt đầu lại cuộc sống mới, bắt đầu lại từ những con số 0. Cũng giống như em, em cố gắng mạnh mẽ, cố vùi đầu vào công việc để quên đi những chuyện buồn....
    Vĩnh Long lại ngắt lời tao:
    _ Không phải anh mới vừa nói, chuyện của ngày mai để ngày mai tính sao ? Em muốn uống nữa
    Vừa nói nó vừa quay bước định vào lấy thêm bia nhưng có lẽ nó say nên loạng choạng té xuống, tao thấy vậy vội bước tới đưa tay kéo nó đứng dậy. CĐM, nó nắm tay tao để lấy đà đứng lên nhưng do lực kéo của nó mạnh quá lại đang ngà ngà nên tao bị nó kéo ngã xuống luôn. Trong tích tắc, tao ngã nằm đè lên nó. Đéo hiểu sao lúc đó 2 ánh mắt chạm vào nhau, chết lặng. Tao nghĩ lúc đó hình như khoảng không gian và thời gian ngừng lại. Mặt tao và mặt Vĩnh Long chỉ cách nhau vài cm, tao cảm nhận rõ rệt hơi thở gấp gáp của Vĩnh Long phà vào mặt tao, bỗng môi tao và môi Vĩnh Long từ từ dính chặt vào nhau, tao không biết lúc đó ai là người chủ động nhưng điều đó không quan trọng khi giờ đây hai đôi môi như quấn chặt vào nhau, tiếng thở ngày càng gấp gáp. 2 cái cơ thể như mềm ra theo từng nhịp đập thình, thình thịch của 2 con tim đồng nhịp.
    Bỗng nhiên, tao buông tay ra khỏi người Vĩnh Long, vội vàng đứng lên. Vĩnh Long hơi ngạc nhiên trước thái độ của tao, nó nhìn tao đăm đăm rồi hỏi:
    _ Anh chê em hả ? Chắc anh không thích em
    Tao vội nói :
    _ Không phải vậy đâu em, đừng hiểu lầm anh. Nhưng anh không muốn giữa anh và em đi quá giới hạn. Và anh nghĩ em cũng có cùng suy nghĩ như anh. Anh thì chưa thể quên được hình ảnh của vợ anh, và em cũng vậy, em vẫn còn hình bóng của người bạn đã khuất của em. Nếu như mình đi quá giới hạn, chẳng lẽ em lại người đóng thế và anh cũng ngược lại.
    Tao lại khom người xuống, kéo Vĩnh Long đứng dậy. Vĩnh Long lại khóc, hai dòng nước mắt lăn dài trên đôi mả của em. Tao bước lại ôm em vào lòng, mùi hương toát ra từ mái tóc của em thoang thoảng. Tao lại nói tiếp :
    _ Thật sự bây giờ anh chưa thể yêu thêm 1 người con gái nào nữa. Anh sợ phải bắt đầu lại 1 mối tình. Nếu thật sự yêu nhau thì mình sẽ là của nhau, anh không muốn như kiểu bây giờ, đến với nhau trong đam mê xác thịt 1 khoảnh khắc rồi thôi. Em hiểu ý anh hông,?
    Vĩnh Long ngước nhìn tao, em nở 1 nụ cười:
    _ Cám ơn anh. Em nghĩ ba mẹ và em không nhìn nhầm người
    ĐM, nó nói vậy là ý gì. Thôi tao cũng đéo quan tâm nhiều, thật ra tao không muốn có thêm rắc rối.
    Tao lọ mọ về cái phòng mà gia đình chú 3 đã chuẩn bị sẵn. Đêm đó có lẽ vì say nên tao làm 1 giấc thẳng cẳng, không mộng mị
    Ngày hôm sau tao lòng vòng quanh thành phố cùng với con chị Vĩnh Long. Rồi tao nhận được điện thoại thằng chủ xe. Nó kêu tao sáng mai đem đồ qua chỗ mới. Vậy là chiều đó tao phải đặt vé xe về lại Sài Gòn. Gia đình chú 3 tiễn tao ra xe, chị em Vĩnh Long hẹn tao vài bữa lên nhận nhà. Lúc tao lên xe, tao cảm thấy có 1 ánh mắt buồn buồn đang dõi theo tao, ánh mắt ấy chính là của con chị Vĩnh Long.
    Chiếc xe 16 chỗ lăn bánh rời đi hướng về lại Sài Gòn, bỏ lại sau lưng cái thành phố nhỏ dần xa
    Về đến Sài Gòn lúc 6h30' tối. Cảm thấy cũng lâu không gặp con trai của tao, tao móc điện thoại bấm số vợ tao. Không thấy trả lời, tao vội vẫy xe ôm, điểm đến là nhà vợ tao ở quận 3.
    Bước xuống xe, tao trả tiền rồi bước lên lề đường. Nhà vợ tao cũng là 1 căn nhà mặt tiền trong cư xá Đô Thành, nằm phía sau bệnh viện Bình Dân. Thấy đèn trong nhà sáng, tao bấm chuông, hơi hồi hộp. Mở cửa cho tao là cô giúp việc, thì ra gia đình vợ tao đã đi du lịch Nha Trang. Buồn bã tao chào cô giúp việc rồi bước đi.
    Vừa đi được vài bước, tao nghe tiếng nhạc thiếu nhi phát ra từ 1 nhà gần đó
    ...Ba thương con vì con giống mẹ
    ...Mẹ thương con vì con giống ba
    ...Cả nhà ta cùng yêu thương nhau
    ...Xa lại nhớ, gần nhau lại cười...
    Tao lặng lẽ nhìn vào ngôi nhà phát ra tiếng nhạc. 1 đứa bé bi bô hát theo tiếng nhạc, bên cạnh là ba mẹ nó đang vỗ tay theo từng nhịp.
    ĐM, những điều đơn giản như vậy sao đối với tao ngay lúc này thấy như thật xa vời, như thể tao không thể nào có được. Mắt tao cay cay như muốn nhòe đi...Lúc này dưới ánh đèn đường, có 1 thằng đeo cái ba lô bước đi, cái bóng dài ngoằng của nó in trên con đường vắng. Xung quanh đó, những gia đình đang chuẩn bị quây quần bên bữa cơm tối ấm áp...
     
    le_manhpro thích bài này.
  30. 20/6/20 lúc 16:49

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 15
    Sáng hôm sau, hơn 7h là tao đã có mặt tại địa điểm mới mà thằng chủ xe đã thuê được. Đó là 1 căn nhà 2 tầng ở khu Bắc Hải, đối diện căn nhà có 1 bãi giữ xe ô tô nhỏ. Và 3 chiếc xe cứu thương được đậu chễm chệ bên bãi giữ xe. Căn nhà thì để ở. Tụi tao được dành hẳn 1 căn phòng rộng với toilet riêng trong phòng, có cả điều hòa. Phòng kế bên là của vợ chồng thằng chủ xe. Tầng dưới là phòng dành cho ba mẹ của nó, còn phòng cuối cùng tầng dưới là của con em gái thằng chủ xe.
    Khi tao qua tới thì đã thấy thằng chủ xe, thằng Nha Trang, và 1 thằng nữa mà qua giới thiệu tao biết đó là thằng Bến Tre, nó bằng tuổi thằng Nha Trang, ra vẻ cũng lanh chanh lách chách. Tụi nó bày cái bàn ra trước nhà ngồi uống cà phê sáng. Tao vội lên cất đồ rồi xuống ngồi làm ly cà phê cho tỉnh táo. Sau vài câu khách sáo làm quen thì tụi tao cũng quen dần, không giữ khoảng cách với nhau nhiều.
    Lúc này từ trong phòng tầng dưới bước ra 1 đứa con gái trạc tầm 22-23 tuổi, nó mặc cái áo sơ mi trắng kèm theo chiếc váy ngang đùi, trên cổ nó đeo tấm thẻ nhân viên có logo của công ty tài chính một thành viên Việt Nam thịnh vượng FE Credit. Thằng chủ xe giới thiệu tao là người mới, sẽ ở đây để làm. Nó chỉ gật đầu chào rồi dắt xe máy phóng đi, ĐCMN thái độ con này ra vẻ khinh người ta, tao gọi nó là con FE. Hỏi thằng chủ xe thì biết nó là em ruột thằng chủ xe,nó 22 tuổi ( tao nhìn già bỏ mẹ), nó đang làm bên khâu nhắc nợ của công ty tài chính FE Credit ở bên Cộng Hòa, Tân Bình. Đậu xanh rau má nó, kiểu cách của nó tao tưởng nó làm bên Ngân hàng nhà nước không chứ, mới sáng sớm gặp con xàm lol, thứ gì chứ đéo phải thứ 7, chủ nhật.
    Thằng chủ xe nói hôm nay thằng Nha Trang trực tua đầu, tao vẫn đi theo thằng Nha Trang, tua sau thì thằng Bến Tre, cứ vậy mà luân phiên chạy. Nếu tao đã quen rồi thì 2-3 ngày tới tao ra xe luôn. ĐM thấy háo hức ghê, hình như cái cảm giác sợ hãi đã biến khỏi trong tao hơn 70%.
    Mong là có liền, điện thoại thằng chủ xe vang lên, sau 1 lúc nói chuyện, nó quay qua nói với thằng Nha Trang:
    _ Trại hòm 8 Quang, Bình Dương nhe Nha Trang, đi Cà Mau. Chạy thẳng lên nhà xác Dĩ An luôn
    Thằng Nha Trang móc điện thoại ra lưu số điện thoại cần liên hệ rồi tui tao bước qua bãi xe, kiểm tra xe cộ đâu đó xong xuôi thì lên đường thẳng tiến hướng thị xã Dĩ An, Bình Dương
    Sau khoảng 30' thì tụi tao đã có mặt trước cửa bệnh viện Dĩ An, nói chuyện với khứa bảo vệ xong, tụi tao cho xe chạy vào con đường nhỏ trong khuôn viên bệnh viện dẫn vào nhà xác. Quay đầu và lùi đít xe vào gần cánh cổng nhà xác, tao và thằng Nha Trang bước xuống, mở cốp xe, nó không kéo băng ca xuống như mọi khi mà nó lôi ra 2 cọng dây, tiếp theo nó mở mấy cái chốt cố định băng ca rồi dựng đứng băng ca theo chiều ngang, ép sát vào thành xe rồi dùng dây khéo léo luồn và cột chặt cái băng ca nép sát thành xe theo chiều dài. Nó nói:
    _ Bữa nay mình chở quan nhe anh. Chỗ trại hòm họ nhận xác, bán hòm, giờ bán kèo cho mình vận chuyển về quê.
    Giờ thì tao đã hiểu, ngoài chở xác còn có thêm món chở quan tài.
    Có tiếng khóc thất thanh của 1người phụ nữ vang lên trong nhà xác, tiếp theo là người đàn ông dìu chị ta ra ngồi ở ghế đá, chị nấc lên từng tiếng, ý mà hình như chị ta có bầu, tao thấy cái bụng nhô ra hơi to to. Liếc vào trong tao thấy đám đạo tỳ đang lui cui khiêng cái xác được bọc mấy lớp ny lông bỏ vào cái quan tài đã để sẵn trước đó. Vậy là đang liệm, thằng Nha Trang lân la lại chỗ mấy người đàn ông đang đứng, chắc là người nhà của cái xác trong kia. Nó hỏi :
    _ Nam hay nữ vậy chú ?
    Ông kia hơi ngạc nhiên hỏi lại:
    _ Hỏi chi vậy mậy?
    Thằng Nha Trang điềm đạm nói :
    _ Để biết chút cho quan lên xe, con khấn phù hộ cho xe mình đi đến nơi về đến chốn chú ơi
    Giờ thì mấy ba kia mới biết tụi tao là tài xế của chiếc xe cứu thương đang đậu. Ông kia trả lời :
    _ Nam con ơi. Bị tai nạn giao thông hồi khuya, chút xong rồi, con chở ra chỗ tai nạn hồi hôm để thầy rước vong nó về theo gia đình. Kia là con vợ nó, tội nghiệp, đang bầu bì mà nó gặp chuyện như vầy....
    Ông chỉ tay hướng về chỗ chị gái lúc nãy. ĐM, vậy là chắc chắn sắp sửa có 1 đứa trẻ chào đời mà không thấy được mặt ba nó rồi, tội nghiệp quá !!!
    Sau khi khâm liệm xong và đóng nắp quan, chiếc quan tài được mấy ông đạo tỳ khiêng để lên xe của tụi tao, đi trước là bà chị lúc nãy, 2 tay chị bưng cái lư hương có mấy nén nhang đang cháy cắm trên đó, chị vẫn khóc nức nở. Lòng tao như thắt lại, cái chết vì TNGT nó bất ngờ lắm, mới thấy đó, rồi mất đó, nó để lại nỗi đau và sự kinh hoàng cho những người ở lại...
    Chiếc xe tụi tao từ từ lăn bánh chở theo cái quan tài lạnh lẽo với cái lư hương cắm vài cây nhang được cố định trên nắp quan tài bằng băng keo 2 mặt, người vợ, 2 người đàn ông là người nhà của người xấu số thẳng ra cao tốc Mỹ Phước - Tân Vạn để quay lại hiện trường vụ TNGT chết người ngay tối hôm qua...
    Đến nơi đã thấy người bên trại hòm 1 ông thầy tụng đợi sẵn, đó là ngay 1 cái ngã 5 có cái vòng xoay ở giữa, tao đậu xe sát lề đường, gần chỗ vòng xoay. Chị vợ được 1 người đàn ông che cái dù đen, tay cầm cái lư hương tiến lại chỗ ông thầy tụng đang đứng, dưới chân chỗ ông đứng có chi chít vết sơn xịt vẽ hiện trường của bên cảnh sát giao thông và có cả những vết máu đã khô chuyển sang màu sậm kéo dài cả 1 đoạn ngắn. Trong lúc chờ ông thầy tụng niệm, tao và thằng Nha Trang kiếm 1 gốc cây tránh nắng và hút thuốc. Trời nóng bỏ mẹ. Tao nghĩ thầm, có thể vong hồn của xấu số còn quanh quẩn xung quanh đây, biết đâu lại đứng cạnh tao và thằng Nha Trang, ĐM nghĩ tới đây lại lạnh sống lưng...
    Khoảng 15' sau nghi thức rước vong cũng xong. Mọi người lên lại xe thẳng hướng Cà Mau. ĐM hôm qua Vĩnh Long, hôm nay lại Cà Mau. Vừa chuẩn bị vào cao tốc Trung Lương, thằng Nha Trang tấp xe vào lề, nó ghé mua mấy lon bò cụng và nước suối, sẵn cho mấy người kia xuống mua nước uống và đi vệ sinh. Nó nháy mắt với tao:
    _ Anh qua lái nhe, em nằm nghỉ chút
    Dĩ nhiên là tao đồng ý. Xe tiếp tục chuyển bánh, và lần này tao cầm lái.
    Chạy trong cao tốc thì dễ rồi, chắc thằng Nha Trang muốn cho tao 60 cây số trên cao tốc để làm quen xe.
    Nói thêm về kỹ năng lái xe của tao. Năm 2003 chắc tụi mày có nghe về vụ công an bắt đua xe ô tô ở ngã 4 Hàng Xanh mà trong đó có Cường đô la, 1 thằng chơi xe có tiếng từ đó đến giờ. ĐM lúc đó còn đi học nhưng thần tượng anh Cường lắm à nhe, ước mơ được cầm lái 1 chiếc ô tô mà vút ga. Sau khi tốt nghiệp 12, tao đăng ký học lái xe ô tô liền. Và ngày tao cầm cái bằng lái ô tô trên tay cũng là ngày tao đập hộp con Toyota Vios đời 2008, món quà của mẹ tao ở Thụy Sĩ. ĐM, cảm giác lúc đó sướng như lên mây. Chạy từ từ, rồi chạy nhanh nhanh, chạy riết cũng cứng tay lái. Rồi những cuộc đua ở Nguyễn Văn Linh, Cát Lái - Nhơn Trạch, Sài Gòn - Vũng Tàu, Sài Gòn - Đà Lạt... bằng ô tô đều có mặt tao tham gia. ĐM thời đó còn ít xe với được ông bà tổ tiên phù hộ mà còn sống đến giờ này mà ngồi viết truyện cho mấy tml tụi mày xem đó.
    Tao làm quen với chiếc xe cấp cứu khoảng chừng hơn chục cây số đã quen xe, biết được vào vòng tua cho xe đi ngọt, không bị giật sốc. Thằng Nha Trang mới lúc đầu còn nhìn tao chạy, lúc sau nó thấy tao chạy êm xe, ga số hợp lý nên chắc yên tâm, nó dựa vào ghế phụ mà ngủ ngon lành
    Ra khỏi cao tốc, tao mở còi hú để đi cho nhanh, ĐM cũng chẻ ra chẻ vào, mướt rượt.
    Tao làm 1 mạch về tới huyện Cái Nước, Cà Mau, lúc đó hơn 5h30' chiều, khoảng cách 340 cây số. Về tới đó, đã thấy người nhà đợi sẵn trên mấy chiếc tắc ráng ( 1 loại phương tiện thủy tốc độ cao phổ biến ở Cà Mau )
    Vậy là chuyển cái quan tài xuống 1 chuyến tắc ráng, tao nghe người nhà nói phải chạy thêm 30 phút nữa mới tới nhà.
    Thu tiền cước vận chuyển xong, tao nhìn cái quan tài đang được đặt trên chiếc tắc ráng mà thầm khấn:
    _ Em đã đưa anh về tới quê nhà, mong anh yên nghỉ, phù hộ cho xe em vạn dặm bình an.
    Tao đứng nhìn chiếc tắc ráng từ từ rẽ nước chạy ra xa. Thấy thương cảm cho 1 kiếp người đã nằm xuống, bôn ba tìm kế sinh nhai nơi đất khách quê người, giờ trở về quê hương lại là 1 cái xác không hồn nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo....
    Tao quay xe và đạp ga hướng về lại Sài Gòn. Vậy đó, coi như đây là chuyến xe đầu tiên tao đã chạy. Bắt đầu những năm tháng gắn bó với cái nghề lái xe cứu thương này
     
    Mr KutyNBP.com thích điều này.
  31. 20/6/20 lúc 16:50

    bình phone

    Major Poster

    bình phone
    Tham gia:
    29/11/08
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    184
    Chap 16
    Tao vẫn cầm lái trên đoạn đường về, nhưng tao không mở còi hú và chạy đúng tốc độ, chỉ mở cái đèn chớp vì thằng Nha Trang nói lúc đi trên xe có bệnh hay có xác, chạy sao cũng được nhưng chuyến về nếu không có gì trên xe mà dính tốc độ hay mở còi hú ưu tiên là bỏ mẹ với đám giao thông, mà nghiệp vụ của tụi cảnh sát giao thông cũng hay, nó luôn biết lúc nào xe mày có chở bệnh,lúc nào không có. Cũng được vì chuyến đi thi thì căng mắt ra chạy thì chuyến về chạy tàng tàng cho khỏe người. Thằng Nha Trang mồi cho tao 1 điếu thuốc, nó cũng mồi 1 điếu cho nó rồi nói:
    _ Em thích nhất lúc này, chạy tàng tàng ngắm chỗ này chỗ kia. Chút về tới tp. Cà Mau kiếm gì bỏ bụng anh ơi. Sáng giờ có ăn mẹ gì đâu.
    Tao giật mình nhớ ra, lúc sáng tới giờ tao chỉ có ăn duy nhất có 1 ổ bánh mì lúc sáng sớm. Cái nghề tụi tao là vậy đó, có khi chạy từ Nam ra Bắc chỉ dừng lại đi vệ sinh hoặc đổi tài vì người nhà muốn đưa gấp người xấu số về quê nhà, có thể là cho kịp giờ tốt để khâm liệm nhưng nói chung là về càng sớm càng tốt. Và tụi tao luôn thủ sẵn, bánh mì ngọt, bánh ngọt...để lót dạ ngay trong lúc lái xe. Và đặc biệt thứ không thể thiếu đó là nước tăng lực bò cụng, cà phê lon hay cà phê sữa lon, khăn lạnh được tụi tao ướp lạnh trong thùng đá để trên xe để chống lại những cơn buồn ngủ, mệt mỏi khi rong ruổi qua những nẻo đường xa.
    Về tới Sài Gòn cũng hơn 12h khuya,xe thằng Bến Tre đã đi rồi vì không thấy ở bãi xe. 2 thằng hì hục dọn dẹp vệ sinh chiếc xe sạch sẽ, kiểm tra nhớt, dầu thắng...các kiểu, tụi tao phải luôn bảo đảm chiếc xe phải luôn trong trạng thái tốt để sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
    Tắm rửa xong xuôi thì cũng hơn 1h sáng. Cố gắng nhắm mắt để vào giấc ngủ, cái nghề này là vậy đó, giờ giấc bất chợt nên cứ đi về là phải tranh thủ ngủ. Giấc ngủ đối với tụi tao rất là quan trọng, tụi tao thường nói vui là nghề chạy xe cấp cứu của tụi tao không thiếu thứ gì chỉ thiếu ngủ. ĐM đúng thật !!!
    Sáng hôm sau, mới hơn 6h thì điện thoại thằng Nha Trang vang lên. ĐM lại đi sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi. Điểm đến là bệnh viện Nhi đồng 1 ở Lý Thái Tổ.
    Đến nơi, thằng Nha Trang móc điện thoại cho thằng chủ xe, nó kêu đợi khoảng 15', đang làm thủ tục. Vậy là tranh thủ kiếm đồ ăn lót dạ và cà phê cà pháo cho tỉnh táo. Khoảng 20' sau, thằng chủ xe điện thoại kêu tụi tao chạy thẳng vào khuôn viên bệnh viện ở cổng Sư Vạn Hạnh.
    Xe vừa chạy vào đã thấy 1 em y tá cùng với người nhà đứng đợi bên chiếc băng ca. Tụi tao lui xe vào cho thuận tiện lên xuống. Bước xuống xe, đi về cuối xe để mở cốp, tao sững người nhìn về phía em y tá, ĐM đập vào mắt tao là 1 người con gái cao tầm 1 mét 6, chắc tầm 23-24 tuổi, em mặc bộ váy trắng liền thân, em mang cái khẩu trang y tế, nổi bật với đôi mắt to tròn, đen lay láy gật đầu chào tụi tao. Em y tá lên tiếng:
    _ Mấy anh mở ôxy liền giúp em, bé cần oxy.
    ĐM lúc này tao với thằng Nha Trang vội vã kéo lùa cái cửa hông xe lúi húi mở van ôxy, thằng Nha Trang mở cốp trên táp lô lấy ra 1 cái đồng hồ ôxy, nó lấy nước chai nước suối đổ gần đầy bình nhựa của cái đồng hồ đó, xong nó gắn vào bình ôxy, nó mở van, nước trong bình nhựa sủi tăm nhè nhẹ. Em y tế bước tới kiểm tra van và điều chỉnh thông số trên cái đồng hồ, tao thấy em thao tác 1 cách chuyên nghiệp, nhìn em lúc này tao thấy giống những thiên thần áo trắng trong cái phim lol nào đó mà tao đã coi.
    Kiểm tra xong xuôi, em bước lại chỗ cái băng ca, trên đó là 1 em bé tao nghĩ chắc được hơn 5-6 tháng tuổi, tao thấy trên 2 tay nó còn quấn 2 miếng băng còn loang 1 ít máu, mắt nó nhắm nhưng lâu lâu lại mở ra chớp chớp 1 cách đờ đẫn, có 1 sợi dây thở ôxy trong suốt nhỏ được đặt ngang mũi nó được nối từ 1 chiếc bình ôxy nhỏ được đặt cạnh bên. Tao nghĩ thầm đứa bé nằm thở ôxy như vầy thì chắc bệnh viện trả về rồi.
    Em y tá gỡ cái cái dây thở nối với bình ôxy nhỏ, em vội vã bồng đứa bé lên và bước lên xe đặt đứa bé nằm lên cái băng ca trong chiếc xe, tiếp theo em lại nối cái dây thở vào cái đồng hồ ôxy, em cẩn thận kiểm tra lại 1 lần nữa các thông số trên đồng hồ.
    Em bước xuống xe, tiến đến nói với 1 người đàn ông và 1 người phụ nữ đang lui cui để mấy cái túi xách đã bạc màu lên xe, chắc là 2 vợ chồng.
    _ Em đã gắn ôxy cho bé, về tới nhà nếu anh chị muốn để bé đi thi thì khỏi cần ôxy nữa, còn nếu muốn cho bé ở lại thêm với gia đình thì mình nên thuê 1 bình ôxy để sẵn ở nhà, khi nào muốn cho bé đi thì chỉ việc rút ống.
    Tiếng của em nhẹ nhàng đều đều nhưng tao nghe thấy chua xót trong lòng, 1 sinh mạng nhỏ nhắn lại sắp phải ra đi mãi mãi
    2 vợ chồng lúc này vừa rơm rớm nước mắt, người chồng cất tiếng nói với giọng miền Bắc :
    _ Chúng tôi cám ơn mấy bác sỹ nhiều lắm.
    Tao thấy ánh mắt của em y tá hơi đỏ, chắc em đang xúc động. Chào nhau vài câu thì cặp vợ chồng lên xe, tao vẫy tay chào tạm biệt cô em y tá, chắc cả 2 đều không biết mặt nhau vì tao và em y tá đều mang khẩu trang y tế. Tao đâu biết rằng, đây là lần gặp gỡ đầu tiên với em và cũng là cuộc gặp gỡ định mệnh nảy sinh biết bao rắc rối sau này cho tao.
    Ngồi vào ghế tài, tao nổ máy xe, hôm nay tao lại lái tiếp. Chiếc xe lăn bánh ra khỏi cổng bệnh viện hòa vào dòng người và xe cộ đông đúc đang chen chúc nhau vào buổi sáng để kịp giờ làm, điểm đến của tụi tao là huyện Chư prông, tỉnh Gia Lai, 1 trong 5 tỉnh thuộc vùng đất đại ngàn Tây Nguyên
    Xe chạy được 1 lúc tao quay sang hỏi thằng Nha Trang :
    _ Cô em y tá đó em quen hông Nha Trang?
    Thằng Nha Trang cười rồi nói:
    _ Y tá đâu mà y tá anh, em đó là..., điều dưỡng thôi à.
    ĐM vậy tao tưởng y tá, kệ mẹ điều dưỡng hay y tá cũng vậy. Và tao sẽ gọi em là em điều dưỡng
    Chạy ra đến ngã 4 sở Sao, Bình Dương theo thói quen tao tấp xe vào 1 quán nước để mua bò cụng và nước suối, cũng để cho người nhà đứa bé xuống mua nước uống và vệ sinh. Hút vội điếu thuốc tao khẽ nhìn vào trong xe, trên chiếc băng ca, đứa bé vẫn nằm đó, vẫn đôi mắt nhắm nghiền, tội nghiệp bé, không biết chính xác được bao nhiêu tháng tuổi đã bệnh tật như vầy. Mới đi có mấy chuyến, sao tao cảm thấy cuộc sống này vô thường quá, sống đó rồi chết đó, chẳng thể nào nói trước được điều gì hết. Có thể nói mỗi chuyến xe tao chạy đều là mang trên đó 1 câu chuyện buồn của 1 kiếp người đã nằm xuống hay đang chuẩn bị nằm xuống vĩnh viễn
    Lên xe đi tiếp, qua vài câu chuyện tao biết được cặp vợ chồng hơn 30 tuổi, đây là đứa con trai đầu lòng của họ, nhưng từ khi sinh ra thời gian nó nằm ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà. Đứa bé bị bệnh bạch cầu, nói theo dân gian là bệnh máu trắng, 1 bệnh cũng có thể coi là thuộc nhóm ung thư. Họ bán gần hết mấy rẫy tiêu, cà phê để hy vọng cứu nó thoát khỏi lưỡi hái của tử thần nhưng cho đến bây giờ, dường như họ phải bất lực nhìn nó sắp sửa rời xa vòng tay của họ mãi mãi
    ĐMN cuộc đời vốn dĩ như vậy nó không công bằng với ai cả. Người thì cố gắng đến kiệt quệ để mong con mình được sống, nhưng có người mới sinh con ra đã tàn nhẫn bỏ nó ở bãi rác mặc cho kiến bu ruồi đậu, nhà vệ sinh, thậm chí là bỏ xuống sông... Tao thở dài ngán ngẩm
    Vì quốc lộ 14 thời điểm đang sửa chữa chưa hoàn thiện nên có khúc thì chạy bon bon, có khúc phải bò chầm chậm... chứ không như bây giờ được mệnh danh là cung đường đẹp nhất Tây Nguyên.
    Hơn 6h tối, xe tụi tao mới tới nơi, chạy liên tục hơn 10 tiếng với gần 500 cây số,lúc bước xuống xe, 2 chân tao đứng không muốn vững.
    Tao thấy nhiều người bước ra từ căn nhà vách gỗ đã cũ màu theo thời gian. Họ tiến ra chiếc xe trong lúc tụi tao đang mở cốp xe sau. Bất chợt như nhớ ra, tao vội hỏi:
    _ Anh chị có chuẩn bị bình ôxy chưa
    Người chồng giọng trầm buồn pha lẫn tiếng khóc sụt sùi của người vợ lên tiếng:
    _ Chắc anh cho nó ra đi luôn, cho em nó giải thoát không bị những cơn đau hành hạ nữa.
    Tao buồn bã nói tiếp :
    _ Vậy anh chị chuẩn bị bồng cháu nó vô nhà, em sẽ ngắt van ôxy.
    Tao bước lên xe, nhìn thằng bé, mắt nó vẫn nhắm nhưng bỗng chốc tao thấy nó mở mắt ra nhưng vẫn với đôi mắt đờ đẫn, nó nhìn tao...Lúc đó tao lấy tay xoa đầu và thầm nói nhỏ với nó:
    _ Chú đưa con về tới nhà con rồi. Cố gắng lên con !!!
    Bất chợt, thằng bé chợt hé miệng nở 1 nụ cười, cho đến bây giờ tao vẫn nhớ như in trong đầu nụ cười của nó lúc đó. Chắc bây giờ, thằng bé đã ở 1 cõi nào đó, mà ở đó nó không còn những cơn đau hành hạ nó nữa...
    Tao khóa cái van của bình ôxy, nhanh chóng lấy cái mớ dây nhợ trên người thằng bé rồi ra hiệu cho ba mẹ nó bồng nó vào nhà. Tao ngồi thẫn thờ nhìn theo nó....Vừa vào đến nhà chừng 5', tao nghe nhiều tiếng khóc to và cả những tiếng gào lớn của mẹ thằng bé.
    Để cho thằng Nha Trang vào nhà thu tiền cước vận chuyển, tao nhảy lên ghế phụ, bật chốt cho cái ghế ngã ra sau tao nửa ngồi nửa nằm dựa vào thành ghế, đốt 1 điếu thuốc, thả khói lơ lửng nhìn xa xăm chẳng màng quay đầu xe...Giọt nước mắt tao lặng lẽ rơi
    Thằng bé còn nhỏ quá, nó chưa kịp cảm nhận hết được cái tình thương ấm áp của ba mẹ, người thân, chưa kịp biết hết được những món đồ chơi...còn nhiều cái chưa kịp với nó quá.
    Thằng Nha Trang bước ra, nó ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng của tao. Nó bước đến an ủi tao:
    _ Từ từ rồi cũng quen dần thôi anh. Làm cái nghề như anh em mình, từ từ rồi cũng chai sạn cảm xúc thôi anh...
    Tao cười nhẹ. Tao nghĩ chắc có lẽ tao hơi đa cảm chăng ?
    Thằng Nha Trang vội nhảy lên ghế tài, nó nổ máy rồi quay xe, bỏ lại sau lưng ngôi nhà với những tiếng than khóc trong đêm vắng...Và trong ngôi nhà đó có 1 thiên thần nhỏ đang nằm đó, bỏ lại trần thế những cơn đau hành hạ mỗi ngày. Yên nghỉ nha con, chú không bao giờ quên nụ cười của con, nhóc à !!!
     
    KiênPC, Mr Kuty, Options8 thành viên khác thích điều này.
  32. 20/6/20 lúc 16:53

    Nam Phan

    Chuyên Doanh

    Nam Phan
    Tham gia:
    4/12/11
    Bài viết:
    7,827
    Được thích:
    671
    dài quá, chưa có thời gian đọc
     
  33. 20/6/20 lúc 18:29

    duy_pthd

    Major Poster

    duy_pthd
    Tham gia:
    11/8/12
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    10
    hay
     
  34. 20/6/20 lúc 19:03

    Kim Nhung Apple

    Major Poster

    Kim Nhung Apple
    Tham gia:
    16/4/20
    Bài viết:
    176
    Được thích:
    70
    hay quá thớt ơi
     
  35. 20/6/20 lúc 19:13

    Nguyễn-TB

    No Life Poster

    Nguyễn-TB
    Tham gia:
    18/10/15
    Bài viết:
    1,443
    Được thích:
    429
    Tới cái khúc 2 chị e vĩnh long vô phòng cởi đồ hay lắm các bác
     
    duyphuc_mobile, Muaban86HoangAnTT thích điều này.
  36. 20/6/20 lúc 19:40

    duy_pthd

    Major Poster

    duy_pthd
    Tham gia:
    11/8/12
    Bài viết:
    187
    Được thích:
    10
    truyện tên j bạn seach gg đọc cho nhanh :))
     
  37. 20/6/20 lúc 22:25

    vietqn

    Major Poster

    vietqn
    Tham gia:
    16/6/08
    Bài viết:
    178
    Được thích:
    43
    cái này tao đọc mấy chap từ mấy hôm trước rồi bỏ đấy chưa có tg đọc tiếp giờ ko biết chap bn rồi
     
  38. 21/6/20 lúc 00:21

    Yamato

    Insane Poster

    Yamato
    Tham gia:
    1/1/16
    Bài viết:
    603
    Được thích:
    149
    Đoạn này làm mình buồn nhất. Lại nhớ con .
     
    dividanh thích bài này.
  39. 21/6/20 lúc 01:07

    Phước113

    Junior Member

    Phước113
    Tham gia:
    28/3/17
    Bài viết:
    38
    Được thích:
    20
    Cho xin tên truyện thớt ơi
     
  40. 21/6/20 lúc 06:28

    vietqn

    Major Poster

    vietqn
    Tham gia:
    16/6/08
    Bài viết:
    178
    Được thích:
    43
    tên như trên đó bạn mà mới có chap 18 thôi