Kuman Thong – Oan hồn giận dữ của vong nhi trong hình hài búp bê – phần 1 Đôi vợ chồng do làm ăn thua lỗ, quyết định thỉnh một bé “Kuman Thong” từ Thái và đặt tên là An, xem như người trong gia đình, cho con gái họ (bé Ngọc) chơi chung. Nhưng chơi dao có ngày đứt tay, thời gian đầu cuộc sống họ có vẻ hạnh phúc hơn, nhưng thời gian sau, chuyện kinh hoàng lại ập đến. Phần 1 Vợ chồng tôi quyết định đi thái lan 1 chuyến sau vụ làm ăn bị đối thủ cạnh tranh lừa mất mấy trăm triệu, đen đùi thật. Nói là đi chơi cho nhẹ nhàng vậy thôi chứ mất tiền ai mà chả xót, còn tâm trí đâu mà vui vẻ hưởng thụ…. Thật ra mục đích chính của chúng tôi là sang đó thỉnh bùa Kuman Thong về nuôi, tên gọi khác của bùa là quỷ linh nhi ( mang trong mình thân xác của 1 vong hồn trẻ con chết yểu ) Chồng tôi bảo thứ bùa đó có ma lực ghê gớm lắm, cầu gì được đấy, phen này sẽ làm cho thằng lừa chúng tôi sống dở chết dở Tôi e dè hỏi chồng : – Liệu nuôi có dễ ko anh, dính tới bùa bả em ko yên tâm lắm Chồng tôi trấn an : – Em lo gì, thiên hạ người ta chơi đầy ra. Thái Lan nhiều bùa lắm nhưng quỷ linh nhi đang được săn lùng nhiều nhất, cậu bé vàng đấy ! Dường như động lực trả thù đã làm chồng tôi mờ mắt, bất chấp mọi giá phải đón được 1 em Kuman Thong cho bằng được. Nhận em búp bê tóc dài xinh như mộng khiến chồng tôi hôm đó vui cả ngày, đáp chuyến bay về Việt Nam mà hắn cứ cười suốt… Haizz Tôi không hiểu 1 con búp bê có giá vài triệu liệu sẽ làm được gì, hay đấy chỉ là mánh khóe lừa đảo của mấy tay thầy phù thủy để lừa những người cả tin như chồng tôi. Khó hiểu thật, đến giờ phút này thì tôi cũng mặc kệ, chồng muốn làm gì thì làm. Mặc dù quan sát kĩ tôi thấy con búp bê đó cứ rờn rợn. Chồng tôi còn dặn tôi phải gọi mẹ xưng con, rồi đối xử với nó như con ruột của mình, nó dễ tự ái lắm… Tôi nghị bụng: “Thôi được rồi, hy vọng phép màu xảy ra”. Kuman Thong, vong nhi trong hình hài búp bê ( Ảnh minh họa ) Chúng tôi đặt tên cho nó là An. Nó được ở 1 căn phòng trang trí bóng bay, đồ chơi đủ kiểu y như một đứa con nít. Mọi thứ đều rực rỡ tráng lễ. Con gái tôi thích nó lắm, hay gọi nó là “Em An” .Có đồ chơi gì cũng mang vào khoe với em. Con gái tôi là Bảo Ngọc. Năm nay vừa tròn 6 tuổi. Hàng ngày chồng tôi đều niệm chú rồi mang sữa, bánh kẹo các thứ cho An ăn, cưng nựng nói chuyện tâm sự cả tiếng đồng hồ làm tôi cũng có cảm giác như mình vừa sinh ra đứa con thứ 2 chứ ko phải là 1 con búp bê mang linh hồn của ma quỷ Vụ thỉnh Kuman Thong tôi đã được chứng kiến rất nhiều, những thêu dệt về phép màu của nó càng làm chồng tôi có niềm tin ” An ” sẽ giúp chúng tôi đòi lại được tiền. Chồng tôi hứa hẹn với An rằng sẽ chăm sóc nó thật tốt, luôn yêu thương và bảo vệ nó… Chồng nghĩ” trẻ con thì ưa nịnh “Mọi việc diễn ra bình thường cho đến 1 ngày tôi thây con gái tôi mêu máo : – Mẹ ơi, em An bảo em An gét con. Em đẩy con ngã Lúc ấy tôi nghĩ con gái tôi nói đùa. Tôi mắng con 1 trận và nghiêm mặt : – Mẹ ko thích con nói dối thế đâu nhé. Bảo ngọc oà khóc nức nở kiểu như oan ức lắm, kiểm tra tay con thì có vết xước nhưng trẻ con nô đùa tự ngã là chuyện bình thường nên tôi ko để ý nhiều… Hình minh họa Vào phòng nhìn An, 1 con búp bê xinh như thiên thần … Tôi chợt cười : – Giờ mà an biến thành người thật chui ra đây với mẹ nhỉ Dạo này chồng tôi khoe công việc làm ăn cùa anh ấy có vẻ tốt hơn, sắc mặt trông hồng hào hẳn… Tôi tự nhủ ” chả lẽ bùa Kuman Thong lại thần kì như vậy “ Tự dưng tôi thấy vui vui vì thỉnh được An về, tôi vuốt nhẹ mái tóc an lẩm bẩm ” Cám ơn con gái của mẹ nhé !” Chúng tôi mua nhiều đồ chơi, váy vóc cho An hơn để nó ngầm hiểu nó thật sự là 1 thành viên của gia đình. Giống như lời thầy phù thuỷ đã dặn: – Bùa Kuman Thong sẽ phát huy hết công dụng nếu đứa bé đó vui và hạnh phúc… Tuyệt đối đừng làm phật lòng nó. Mà nhắc đến thầy phù thuỷ thì để ý thấy lão bị mất 1 bên mắt, làn da đen nhăn nheo… Lão là người Việt Nam sang thái sống cũng được gần 30 năm rồi, lão khoe: – Nhiều người đến đây thỉnh bùa về lắm ! Trong nhà lão đủ các hình thù kinh dị, những chậu ngải lớn bé lão quý hơn cả sinh mạng. Hình như lão phải trổng ở tận rừng sâu âm u nhất để hút tà khí, khi nào đủ công năng lão mới đem về… Ko biết thật hư thê nào chứ hôm vợ chổng tôi đến thỉnh bùa cũng gặp 1 cô bé đến xin lão lá bùa để trù cho người khác chết. Thất đức thật, bùa hại nhau, bùa yêu… Bùa gì cũng có cả và ở Thái Lan là thánh địa phát minh ra những loại bùa bả này. Bảo ngọc mỗi lần đi học về lại cầm bộ đồ chơi xếp hình sang phòng An, tôi lén theo dõi thì thấy con bé ngồi đó nói chuyện với An như thật, kể đủ thứ chuyện. Hồi xưa Ngọc cũng hay chơi 1 mình kiểu này nên tôi chỉ cười chứ ko bận tâm lắm, trí tưởng tượng của trẻ con thường phong phú mà. Có hôm nửa đêm tôi đang ngủ say sau 1 ngày làm việc vất vả thì Ngọc lay tôi dậy thì thầm : – Mẹ ơi, em An kìa Tôi ngáp ngắn ngáp dài nhìn ra cửa thì ko thấy gì. Tôi bán tín bán nghi hỏi con: – Thế em An trông như thê nào con ? Ngọc kể : – Em mặc váy tím mẹ ạ, tóc e dài lắm nhưng mà em cứ đứng lườm con. Môi em màu đen chứ ko phải màu hồng giống con đâu. Bất giác tôi thấy rùng mình, gai ốc nổi lên… Chồng tôi trấn an : – Hai mẹ con ngủ đi, ko có chuyện gì đâu. Chồng còn khoe với tôi một tin. Cái thằng lừa tiền vợ chồng chúng tôi vừa bị tai nạn gẫy 1 chân… Đúng là quả báo Ko hiểu tình cờ hay là do An làm. Quả thật tôi rất sợ mấy cái bùa trù người khác bị này bị kia, thất đức lắm… Thỉnh An về chiều ý chổng, tôi chỉ muốn cầu may mắn và đòi lại được tiền chứ thật lòng tôi ko muốn hại ai. Càng nghĩ càng đau đầu. Trằn trọc đến tôi thiếp đi lúc nào không biết Đợt gần đây nhà tôi có sự đảo lộn, ví dụ như lúc sáng chính tay tôi đã sắp xếp nhà cửa gọn gàng sạch sẽ thì đến tối chăn màn quần áo được ai đó bày bừa hết ra mỗi nơi 1 cái Tôi lẩm bẩm: – Chả nhẽ nhà có ma Nói xong câu đấy tôi cứ có cảm giác ai đó đang đứng theo dõi nhất cử nhất động của tôi ” Hay là có ma thật ? “ Tôi nghĩ đến sự hiện diện của An? Liệu có phải đứa trẻ này lại nghịch ngợm… Dầu sao nó cũng là 1 đứa bé bạc mệnh, chưa kịp sinh ra để nhìn ánh nắng mặt trời thì đã chết. Haizzzz. Tôi đang nuôi một linh hồn của trẻ con, điều này tôi ko thể lí giải được là tốt hay xấu. Nhưng đến giờ phút này công việc của chồng tôi đang trên đà thăng tiến dần nên tôi ko thể phủ nhận ” Sự phù hộ của An là có thật “ Tôi bước vào phòng nịnh nọt con bé: – An ngoan đừng nghịch đồ của mẹ nhé, ngoan mẹ mua nhiều đổ chơi cho con. Bỗng 1 luồng gió lạnh lùa qua làm tấm rèm che ngoài cửa sổ rung rinh. Lạ thật… Phòng kín thế này thì lấy đâu ra gió Bẵng đi một thời gian thì Bảo Ngọc nhà chúng tôi xảy ra chuyện, con bé bị trượt chân ngã đập đầu xuống đất, cho vào viện khám thì ko sao nhưng về nhà là sốt li bì xong mê sảng. Lúc tỉnh táo Ngọc bảo rằng chính An là người đẩy con bé ngã. Nhìn Ngọc ngủ mà tôi ko cầm được nước mắt, cứ ú ớ xong giật mình nắm chặt tay mẹ. Dường như con bé vừa trải qua 1 điều gì đó khủng khiếp lắm. Gần đây tôi cũng thấy không ổn khi mình bị bóng đè, trong giấc mơ tôi đã cố thoát ra nhưng bất lực. Tôi nghe thấy giọng cười của một đứa bé văng vẳng bên tai, tôi cố chạy thục mạng, càng chạy cái giọng cười the thé càng tiến sát lại gần: – Mẹ là mẹ của con ! Tôi tỉnh ngủ, mồ hôi vã ra như tắm. Quay sang bên cạnh tôi giật bắn mình khi thấy chồng tôi 2 mắt mở trừng trừng đang nhìn lên trần nhà, ánh mắt đỏ ngầu hằn lên những tia thật đáng sợ. Tôi lay mạnh : – Anh, anh… Anh bị làm sao đấy ?????? Lúc này chồng quay qua bảo tôi : – Sao anh cứ nghe thấy có tiếng trẻ con nói chuyện nhỉ. Hay là ảo giác ? Tôi lắc đầu : – Ko phải ảo giác đâu, em cũng vừa mơ thấy… Hình như nguyên nhân tất cả là do An anh ạ !!! Chổng im lặng ko đáp. có lẽ sau nhiều chuyện xảy ra thì anh ấy cũng có suy nghĩ giống tôi. Bắt đầu từ việc bé Ngọc chơi với An, rồi thì đồ đạc bị giấu tùm lum xong bày bừa hết cả ra… Có lần chúng tôi đang ngồi ăn cơm thì nước trong nhà tắm tự động ồ ạt chảy. Đỉnh điểm là lần này An làm ngọc bị thương, đứa con gái bé bỏng của chúng tôi mới vừa tròn 6 tuổi. Lẽ nào chỉ vì ghen tị mà An làm vậy ? Tôi lo lắng ko biết phải làm như thế nào, tôi rước 1 con ma về nhà và giờ nó đang tìm cách hại con gái tôi ? Tôi chỉ muốn quẳng nó vào sọt rác để kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt. Chổng tôi thì vẫn chưa tỉnh ngộ, vẫn thủ thỉ tâm sự với an để nó hiểu ” Chúng tôi yêu cả 2 đứa ” nhưng dường như An ko còn như ngày trước, nó lì lợm và phá phách hơn, trêu chúng tôi nhiều hơn. Ngọc thì vẫn nừa tỉnh nửa mê. Lắm lúc cứ nói lảm nhảm gì đó tôi nghe ko hiểu… Tôi đang mơ màng thì giật mình bởi tiếng hét của chồng – Cút đi, đừng lại đầy… Cút điii Chồng ngồi phịch dậy, vẻ mặt vẫn còn lộ rõ vẻ hoảng hốt – Anh sao thế, lại gặp ác mộng à Chồng nhăn mặt : – Anh đau đầu quá, lấy cho anh cốc nước Tôi lo lắng : – Đừng làm em sợ, anh nhất định phải khoẻ mạnh để chiến đấu cùng em và con. Rồi em sẽ tìm được thầy cao tay để giải bùa – Suỵt…!!! Nó nghe thấy hết đấy, nó đang ở đây, anh cảm thấy hơi thở của nó đang ở sát bên cạnh anh Nói xong chồng cười, điệu cười ma quái đủ làm cốc nước ở trên tay tôi rơi xuống vỡ tan tành – Là anh hay là ai đấy ????? Ko có tiếng đáp, chồng tôi từ từ nằm xuống ngủ ngon lành như chưa hề có chuyện gì xảy ra Tôi bước vào nhà tắm, tôi muốn rửa mặt để giúp mình tỉnh táo lại chứ ko tôi sẽ lên cơn đau tim mà chết mất sự sợ hãi bao trùm Tôi nhìn mình trong gương, 2 mắt trũng sâu thâm quầng ” đã bao lâu rồi tôi chưa được ngủ đêm ngon giấc ” Có tiếng động ở dưới chần, hình như có cái gì đó đang dịch chuyển… Tôi đưa mắt nhìn xuống thì ko thấy gì, lúc ngẩng lên nhìn qua gương tôi bắt gặp hình ảnh của An – một con búp bê đầu tóc rối bời, nó đang mở mắt nhìn tôi và mồm cứ phun ra những dòng màu đen hôi thối Tay nó đặt lên vai tôi, nhoẻn miệng cười – Mẹ à Chiếc gương trong nhà tắm nứt dần, nứt dần rồi bị vỡ vụn thành nhiều mảnh… Tôi đứng chết lặng tại chỗ, mảnh vỡ trong gương làm mặt an nhoè đi nhưng vẫn thấy mờ ảo rất nhiều ” An ” đứng đó Các giọng nói hoà quyện vào nhau đồng loạt lặp lại xong cười 1 cách man rợ – Mẹ à, mẹ ko bỏ được con đâu Tôi ko nhớ mình ngất đi từ bao giờ nhưng mở mắt ra thấy đang ở trong bệnh viện, mùi kháng sinh nồng nặc… tôi sờ lên đầu thì thấy được băng bó cẩn thận lắm – Sao em lại ở đây ? – Sáng anh ngủ zây ko thấy em đâu, vào nhà tắm thì thấy em bị ngất nằm đó… Chắc bị đập đầu xuống nên chảy máu rồi – Linh tỉnh rồi à con Giọng mẹ chồng tôi từ ngoài cửa đi vào, trên tay cẩm âu cháo : – Ăn đi cho đỡ mệt, rõ khổ – Con xin lỗi, con lại làm mẹ phải lo lắng rồi Tôi quay sang hỏi chồng : – Gương trong nhà tắm bị vỡ anh đã thu dọn chưa Chồng nhìn tôi lạ lùng : – Anh thấy nó vẫn nguyên vẹn mà – À, linh …. Chồng định nói gì xong lại dừng lại. Tôi gét nhất cái kiểu nói nửa chừng làm người khác tò mò – Có gì anh nói luôn đi xem nào, ấp úng thế – ừ thì bác sĩ bảo em bị sang chấn tâm lí, nên chuyển em vào khoa thần kinh để điều trị phục hồi Tôi há hốc mồm : – Hả, thần kinh á Sau quá nhiều chuyện xảy ra chắc tôi cũng sắp bị điên thật Cái hình ảnh con búp bê be bét máu buổi tối hôm đó cứ ám ảnh tôi mãi… Tôi thấy mệt mỏi, những chuyện xảy ra dạo gần đây quả thật đó là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời tôi Có chuông điện thoại reo … Là mẹ chổng tôi gọi, bà bảo ngọc nhớ tôi quá nên bảo tôi qua ngủ với nó 1 đêm. Trùng hợp thật, tôi cũng đang định như vậy Chồng tôi thì bảo anh ấy phải về – Anh sỢ để an 1 mình nó nghĩ anh bỏ rơi nó, đến giờ phút này chưa tìm được thầy giải thì mình vẫn bị phụ thuộc vào nó em ạ Tôi cười, một nụ cười cay đắng ” giữa cái thế kỉ hiện đại này mà người lại đi sợ 1 con búp bê. À ko, phải nói là búp bê ma ám ” – về rồi hả linh, lên trên phòng đi. Ngọc nó đợi con rồi mới đi ngủ đấy – Vầng, đêm hôm rồi mà mẹ còn nấu gì thế ??? Mẹ chồng tôi ủ rũ – À, mẹ làm cho cháu món tim hầm ngải cứu. Trước con bé thích ăn lắm Nhìn mặt mẹ tôi hiểu tâm trạng mẹ cũng lo lắng ko kém gì tôi lúc này Tôi vừa vào phòng thì đèn vụt tắt, trong phòng là 1 màu đen xì phủ kín … Mất điện ư??? Rõ rầng bên dưới tầng vẫn sáng choang cơ mà. Hay là bị cháy bóng điện nhỉ – Ngọc ngủ chưa con Ko có tiếng đáp lại, tôi mở điện thoại để bật đèn pin… Trong ánh sáng lờ mờ tôi thấy ngọc đang ngồi trên giường, mái tóc xoã dài và quay mặt ra phía cửa sổ mồm lẩm bẩm điều gì đó Tim tôi như có ai bóp nghẹn. Đứa con gái bé bỏng tôi quý hơn cả sinh mạng…. Tôi chạy lại ôm chầm lấy con bé – Ngọc ơi, tỉnh lại đi con ơi Mẹ chồng tôi hoảng hốt : – Có chuyện gì mà hét ầm lên thế linh, sao ko bật đèn lên cho sáng sủa. Làm sao thế ???? – ơ mẹ làm sao mà khóc thế, mẹ qua bao giờ Ngọc gỡ tay tôi ra, đôi mắt đầy ngạc nhiên khi thấy mẹ nó đang khóc nức nở Ngọc cũng khóc theo – Mẹ linh ơii mẹ nín đi mà, đừng khóc mà Tôi lau nước mắt cho ngọc, vuốt nhẹ mái tóc con bé : – Ngọc ngoan lắm, mẹ nhất định sẽ ko để ai làm hại con. À, con đang nói chuyện với ai à… Có gì vui ko kể cho mẹ nghe với Ngọc phụng phịu : – Con đang ngủ thì thấy có ai gọi nên con ngó ra cửa sổ xem, đông bạn lắm mẹ ạ, các bạn rủ con đi chơi… Mà mặt bạn nào bạn ấy trắng bạch như tượng ấy Mẹ chồng tôi nghe thế cũng rơm rớm nước mắt, lững thững bước lên tầng : – 2 mẹ con ngủ sớm đi, mẹ lên trên thắp cho bố nén hương để xin ông che chở cho cháu gái mình thoát khỏi kiếp nạn này. Bất thình lình có 1 cơn gió mạnh từ đâu thổi đến làm cửa sổ đập phành phạch kèm theo cái tiếng cười ma quái… – Mẹ ơi, em an … Ngọc chỉ tay ra phía ngoài, tôi đưa mắt nhìn theo thì thấy an đứng đó… 1 con búp bê biết đi đang đứng ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào mẹ con tôi như muốn ăn tươi nuốt sống Lúc này trông nó thật đáng sợ, mái tóc dựng ngược lên, 2 con mặt chớp chớp đảo đi đảo lại… Từ từ con búp bê bị tách ra… Có thứ gì đó đang chui ra ngoài… Khuôn mặt của 1 đứa trẻ be bét máu Nó cười… Nó đưa tay ra như muốn chộp lấy ngọc : – Đi theo taoo Như bị thôi miên, ngọc gỡ tay tôi ra lao đến bên con búp bê ma quái đó Tôi gào khóc kéo ngọc lại nhưng dường như có sức mạnh vô hình nào đó khiến cơ thể tôi chặt cứng ko thể cử động An cầm tóc ngọc, kéo ra cửa sổ và thả rơi xuống Ko…..Ngọc ơi Tôi bừng tỉnh, mở mắt bật zậy Hoá ra chỉ là 1 giấc mơ nhưng ko hiểu sao cảm giác lại thật và đau lòng đến thế Tôi muốn về nhà, lao ngay vào phòng và cắt con búp bê đó ra làm trăm mảnh ” Mày muốn gì thì tìm tao đây này, buông tha cho con gái tao có được ko ” 2h sáng … Có tin nhắn đến Là Trang – cô bạn thần của tôi, từ hồi dính vụ bị bùa quật thì trang cũng giúp tôi chạy đôn chạy đáo tìm thầy nọ thầy kia để nhờ giúp đỡ… về lĩnh vực tâm linh thì hắn rành hơn tôi nhiều Hồi xưa trang phản đối kịch liệt vụ vợ chồng tôi thỉnh bùa kuman thong về. Chồng tôi thì tặc lưỡi ” chỉ là 1 con búp bê thôi mà, bạn em có cần làm quá lên thế ko ” Tôi lười nhắn tin nên gọi luôn kể cho trang nghe vụ lúc nãy Nghe xong trang rít lên : – Con quỷ nhi này thành tinh thật rồi, tao sợ nó muốn lôi cả nhà mày xuống, khởi đầu là bé ngọc – Thôi, mày đừng nói nữa Trang mắng tôi : – Mày cứ trốn tránh hiện thực làm cái gì??? Quan trọng là đối mặt và tìm cách giải quyết. Tao ko tin tà ma lại thắng được… Nhưng mà Trang ấp úng – Nói nhanh xem nào, tao đang sắp phát điên rồi đâyyy – Tao vừa tìm hiểu được bùa kuman thong kinh dị hơn bọn ta nghĩ nhiều… Toàn những xác thai nhi do ko được sinh ra đã mang 1 phần oán hận, âm khi rất nặng… Mày nghĩ mà xem, nếu là mày chưa kịp nhìn ánh sáng mặt trời đã bị chết… Có thể do chết non hoặc bị ép chết… Sau đó các thầy phù thuỷ còn đem mày đi sấy khô để tu luyện thì mày có hận ko Tôi thỏ thẻ : – Sao lão kia bảo trẻ con đứa nào cũng ngây thơ trong sáng cơ mà nhỉ – Tao chịu, linh hồn ma quỷ thì tao chả tin có đứa nào tốt… Càng thờ cúng, cung phụng càng lâu thì ma lực trong nó càng mạnh. Đến hồn của mình có khi cũng bị nó đoạt mất. Giống như các cụ hồi xưa hay bảo ” chơi dao sắc có ngày đứt tay ” – Thế giờ có cách gì ko trang ???? Tao mệt mỏi quá. Tao chỉ thương bảo ngọc … Nhắc đến con gái nước mắt tôi lại rơi lã chã, trái tim như có ai đó bóp nghẹn – im ngay, mai đi phú thọ với tao 1 chuyến, đưa cả ngọc đi nhé : Tôi hít một hơi thật sầu, hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp. Cầu mong ” sau cơn mưa trời lại sáng ” Ngọc nằm gọn trong vòng tay tôi, cơ thể nhỏ bé run lên bần bật, lúc nóng như lửa đốt lúc lại lạnh ngắt như đá… Thi thoảng giật bắn mình mở mắt ngơ ngác nhìn mẹ – Con đau và ngứa lắm mẹ ạ, có con gì đang bò lúc nhúc trong người con thì phải. Con muốn đi tắm, con bị bẩn nên kiến mới bò đấy Và con bé cứ lăn lộn nỉ non đòi đi tắm cho bằng được khiến tôi ko thể cản nổi… Còn chưa kịp cởi đồ ngọc đã chạy tót vào nhà tắm xả nước xối xả – Sao lại mặc nguyên quần áo thế con, con đang ốm đấy nhé – Nhưng mà con ngứa lắm Vừa nói ngọc vừa gãi rồi cào cấu loạn xạ Tôi bất lực nhìn con, nghẹn ngào ko gì có thể diễn tả được ” Giá mà mẹ có thể chịu đựng thay con vào lúc này… Con gái của mẹ mạnh mẽ lên nhé ” Nịnh mãi ngọc mới chịu thay đồ khác để lên giường ngủ – Em an vừa đứng ở nhà tắm đấy mẹ ạ, mỗi tội em chả nói gì với con cả… Hay em giận con ko về chơi với em mẹ nhỉ, mai mẹ cho con về thăm em nhé Tôi lắc đầu : – Em ko giận đầu… Em thấy con ốm nên qua thăm thôi. Ngủ đi, mai mẹ cho về quê cô trang chơi nhé Ngọc nghe thấy được đi chơi thì cười híp cả mắt… ” Chỉ cần nhìn thấy con cười là mọi áp lực trong mẹ sẽ tan biến hết ” 7h sáng đã thấy trang chờ sẵn ở cổng – Cháu chào bác ạ – Con bé này, ko chịu lập gia đình đi à. Ba mấy tuổi đầu rồi Mẹ chồng tôi đã quá quen mặt trang vì trong từ điển của mẹ thì trang với tôi thân nhau hơn cả chị em ruột thịt, kể cũng đúng vậy thật Trang nhăn nhó : – Có anh nào thèm rước đâu bác. Bác có đi phú thọ luôn với bọn cháu ko Mẹ chồng tôi lắc đầu : – Thôi, 2 đứa đi tình hình thế nào thì gọi điện về cho bác để bác đỡ lo… Suốt ruột lắm cháu ạ – Dạ, bác yên tâm… ông này nổi tiếng về lĩnh vực giải bùa trừ tà, chắc chắn sẽ giúp được – aaaa, cô trang – Cháu gái cô lên xe đi, ốm mà vẫn xinh lắm Tôi nắm tay mẹ chồng trấn an : – Mẹ đừng lo mà, con có lòng tin là mọi chuyện sẽ sớm kết thúc. Con đi nhé – ừ… Nhớ cẩn thận nhé, đến nơi gọi lại cho mẹ Tôi cứ mải miết lên xe mà ko để ý có cặp mắt đang dõi theo từng hành động của mình Tự dưng trời mưa như trút nước, gió càng lúc càng mạnh thêm … – Quái lạ, rõ ràng hôm qua tivỉ báo thời tiết hôm nay nắng đẹp cơ mà Trang bực bội lẩm bẩm Tôi thở dài : – Đúng là số mình đen thật Những cơn giông nổi lên làm đường bụi mù Tôi bảo trang : – Mưa gió lái xe cẩn thận đấy Ngọc ôm chặt lấy tôi mếu máo : – Mẹ ơii con sợ chớp lắm Toàn thân ngọc run lên bần bật, cơ thể con bé cứ thiếp dần đi rồi ngủ lúc nào ko biết Tôi nhìn con., kiềm chế lắm để ko bật khóc thành tiếng Trang thấy mặt tôi buồn buồn thì cất lời : – Mày lại thế rồi, tươi tỉnh lên xem nào Tôi cười gượng : – ừ, sẽ ổn thôi mày nhỉ. Mà mày sao lại biết tận thầy ở phú thọ thế – À, hôm trước chị ở công ty tao chồng cũng bị dính bùa yêu của con bé trên sơn la. Nghe đâu đi công tác trên đấy bị bỏ bùa… Gớm, may mà xuống kịp chứ ko thì mất chồng như chơi. Lão này rõ đẹp trai chứ Trang kể tiếp : – Thầy này cao tay lắm, mỗi tội tính hơi khó tính… Lát gặp mày đừng hỏi nhiều kẻo ông ấy đuổi về thì khổ Tôi gật gù: – Tao biết rồi, chỉ mong chuyện này sớm kết thúc….. 9h sáng … Ngoài trời mưa vẫn rơi ko ngớt Tôi tựa đầu xuống ghế, mắt lơ đễnh nhìn ra phía ngoài cửa kính, mọi thứ đã bị che phủ bởi làn nước mưa trắng xoá Bỗng tôi giật mình khi thoáng thấy có cái gì đó lướt qua kèm theo 1 cơn gió lạnh toát Quái lạ, cửa xe đã được đóng kín thì gió ở đâu ra ???? Tôi hơi lo sợ nhưng vẫn cố trấn an ” ko sao đâu, ko có gì đâu ” Tôi giục trang : – Bật tí âm nhạc cho dễ ngủ xem nào Trang chau mày : – Sao tao cứ nghe thấy có tiếng ai khóc ở trong xe mình nhỉ, thút thít như tiếng trẻ con ấy. Hay là …. Tôi đảo mắt nhìn quanh, cảm giác cứ rợn rợn… Tiếng khóc rõ ràng là quanh quẩn ở đâu đây mà tôi ko thể định hình nổi nó phát ra từ góc nào Thứ âm thanh thật đáng sợ … Bỗng trang hét toáng lên : – Linh ơi… Có maaaaa Tôi lắp bắp : – Hả ? Ma… Ma ở đầu Mặt trang tái mét run lẩy bẩy : – Tao đang đi thì thấy 1 bóng đen nhẩy qua xe mình, dương mắt nhìn tao, tóc nó dài lắm, dài chạm đất cơ… Cái cổ nó còn nghẹo hẳn sang 1 bên, mặt nó trắng bệch khủng khiếp lắm. Nó định hại bọn ta đấy Tao phanh gấp lại nhưng như có ai cản thì phải… Quả đấy mà phanh gấp thì xác định đập đầu vào kính kiểu gì cũng chết – Hay là quay về đi trang, tao ko muốn làm liên luỵ đến mày, nhỡ có chuyện gì….. Trang lườm tôi : – Mày nhìn tao có giống con sợ chết bỏ mặc bạn bè ko – Nhưng …. – Nhưng nhị cái gì – – – tầm hơn tiếng nữa đến nơi rồi. Con búp bê chết tiệt, cứ đợi đấyyyy, phen này tao bắm mày ra làm trăm mảnh cho hả giận, ở đầy mà giở trò ma quái Tôi và trang lại tiếp tục chuyến đi, quay qua nhìn ngọc vẫn thấy con bé đang ngủ, lâu lâu ngọc mới rên rỉ kêu đau đớn 1 chút vì vết bầm loang lổ trên cơ thể con bé thi thoảng lại ứa ra rơm rớm máu – Tao thương ngọc quá linh ạ. giá mà vỢ chồng chúng mày nghe lời tao. Haizzzz Tôi trầm ngâm : – Có những thứ phải trả bằng cái giá quá đắt Cuối cùng sau hơn 1h trư thì chúng tôi mới tới được bản dân tộc nơi thầy kia sinh sống, thầy tên là ” A sin ” Trang bảo : – Ko đi được xe vào đâu, đường nhỏ với lại sỏi đá đến đi bộ còn khó. Mày dắt ngọc cẩn thận nhé. Xe thì tao gửi luôn ở ngoài này Cũng may là phú thọ trời nắng chứ mưa thì chết dở Ngọc mở mắt ngơ ngác : – Tới quê cô trang rồi hả mẹ Tôi khẽ gật, lấy sữa và bánh cho con bé ăn nhưng nó kêu mệt nên leo lên lưng để tôi cõng Phải đến 3-4h chúng tôi mới tìm đến được nhà của thầy a sin, trông nó khá lập dị và sâu tít bên trong, 1 mình 1 góc, xung quanh được bao bọc bởi cả rừng cầy um tùm rậm rạp Cánh cửa bước vào khá hẹp mặc dù ngôi nhà bằng gỗ cũng rộng rộng, mùi hương nhang tỏ ra nghi ngút khói Chả hiểu sao tôi thấy nổi hết gai ốc, linh cảm thấy rất nhiều con mắt đang hướng về phía mình 1 người phụ nữ chạc 50 tuổi mặc bộ quần áo màu nâu bước ra nhìn chúng tôi : – Kiếm thầy sìn hả, mai quay lại… Thầy nay đang bận, ko tiếp khách Trang nài nỉ : – Cô ơi bọn con từ hà nội xuống, tình hình đang nguy cấp quá mong cô giúp đỡ – Có từ tây bay về thì cũng chịu, thầy đi vắng rồi, đêm mới về. Mai tới sớm Nói xong bà ta đóng sầm cửa, ngoảnh đít đi vào Tôi hỏi trang : – Thế giờ sao? Quay lại chỗ để xe xong đi tìm nhà nghỉ ở tạm nhé Trang lắc đầu : – Xa lắm, vào nhà nào ở đây xin ở nhờ 1 hôm rồi gửi họ vài ba trăm. Tao đi bộ mỏi chân lắm rồi – ừ, quyết định vậy đi…!!!!! Cũng may chúng tôi ở nhờ được 1 nhà gần đó. Họ bảo : – Nhà thầy sìn đông khách lắm, ông đó nổi tiếng với tài bắt ma ở khắp vùng này Tự dưng tôi thấy vui vui vì có hi vọng… Mong rằng chuyến này đi ko uổng phí 10h đêm … ở vùng núi có khác, sương xuống lạnh thật… Trời tối đen như mực. Thi thoảng tiếng côn trùng ếch nhái lại rít lên làm khung cảnh càng trở nên đáng sợ 3 chúng tôi nằm chung 1 giường, đi cả ngày mệt mỏi nên chỉ một lát là tôi lăn quay ra ngủ Trong mơ màng tôi thấy mình đang ở giữa cánh đồng, bên cạnh là những nấm mồ thấp lè tè… Có tiếng nhẩy múa ở xung quanh … Tôi ngoáy đầu quay lại nhìn thì thấy rất nhiều đôi nam nữ đang múa hát, họ lướt nhẹ trên ko trung và đặc biệt ko có chân Họ quây xung quanh tôi thành 1 vòng tròn, máu chẩy.. Ướt đẫm … Nhìn ai cũng be bét máu… Khuôn mặt vô hồn và đôi mắt ko có lòng đen trông thật đáng sợ Những bàn tay dài ngoằng đang chạm lên mặt tôi… Tanh tanh… Lạnh lẽo ôi cố hét lên, cố chạy nhưng ko thể cựa quậy được Dần dần … Họ biến mất… Trước mặt tôi chỉ là 1 con búp bê với mái tóc tết 2 bên Nó cười lớn, nhẩy đến bóp cổ tôi Tôi có cảm giác mình tắt thở thật sự … 3h sáng Tiếng gà gáy làm tôi bừng tỉnh, cổ áo ướt đẫm mồ hôi Vừa mở mắt tí thì tôi chết ngất vì thấy trang đang ngồi đó chải đầu cho ngọc – Khiếp, đã sáng đâu mà sửa soạn sớm thế Trang chầm chậm quay mặt lại, mỉm cười với tôi… Một nụ cười có cái gì đó đủ khiến người ta hốt hoảng – Này trang, mày làm sao đấy Trang nói nhỏ : – Yên lặng nào, mày ko thấy tao đang bận làm đẹp cho bé ngọc à. Con gái lúc nào cũng phải đẹp biết chưa Tôi ghé sát vào mặt trang để quan sát cho kĩ cũng phải đẹp biết chưa Tôi ghé sát vào mặt trang để quan sát cho kĩ vì thấy cứ lạ lạ… Như kiểu ai đó đang ẩn nấp dưới khuôn mặt của bạn tôi vậy… 1 khuôn mặt cứng đơ như xác ướp và đôi môi đỏ chót Trang quay qua nhìn tôi : – Xong rồi nhé Hoá ra trang tết tóc cho ngọc, kiểu tóc 2 bên y như con búp bê tôi gặp trong giấc mơ… Điều này ko làm tôi kinh hãi bằng việc trong mắt trang tôi nhìn thấy có 1 người đứa bé đang đứng bên cạnh mình Đứa bé mang khuôn mặt của quỷ dữ ……. (còn nữa) Phần 2
tôi đã qua thái lan và đã dc biết họ thời kumathong như thế nào, chăm bẵm như con hàng ngày, mang đồ chơi bánh kẹo và nhất nước stinh đỏ, nếu ơ viet nam ai thờ cũng nó, thì xác định cung phụng suốt đời ko thì nó ám cho vỡ cảm lò,
Tôi ngước mắt lên nhìn Trang một lần nữa, có lẽ Trang đã trở lại bình thường nên nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. “Sao thế Linh, đi đứng kiểu gì mà lại lăn ra thế kia. Ơ, mà sao tao lại ngồi đây, cả Ngọc nữa, chuyện này là sao? Tao không nhớ gì cả, đau đầu quá”. Tôi chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng bà chủ nhà lẩm bẩm: “Chưa sáng đã bị ma ám, thôi, mấy cô cho tôi xin nửa tiền rồi đi ra ngoài giùm tôi với. Các cô thông cảm, thân tôi già rồi không muốn đắc tội với ma quỷ”. Cái Trang nhăn mặt: “Bọn cháu gửi thêm tiền cô cho bọn cháu ngồi đây đến sáng với, trời vẫn còn tối đen thế kia. Cứu một mạng người còn hơn xây 10 tầng tháp”. “Thôi thôi… cứu mình còn chưa xong, mong các cô đi giùm”. Những cơn gió lạnh vùng núi thổi vào gáy làm tôi sởn gai ốc, nhìn quanh bốn bề âm u. Tất cả đều được bao phủ bởi một màu đen huyền thoại. Tôi cười nhạt: “Không nghĩ rằng có ngày chúng ta lại phải ngồi ngoài đường thế này Trang ạ”. “Ôi dào, thế mới có kỉ niệm để nhớ, mày nhìn xem, cảnh sắc cũng nên thơ đấy chứ. Ngồi tựa đầu vào gốc cây tâm sự, hít thở bầu không khí trong lành của sáng sớm”. Nói xong Trang phá lên cười làm tôi cũng buồn cười theo. Bé Ngọc thì sợ tối nên nép chặt vào lòng tôi nằm im thin thít không dám nhúc nhích khiến tôi phải trấn an con bé. Tôi cũng chẳng biết làm thế nào ngoài việc ôm Ngọc, xoa nhẹ lên đôi bàn tay gầy guộc bé nhỏ của con. Trời lúc này dường như đã sáng hơn, tiếng gà gáy loạn xạ. Tôi tự nhủ sắp được gặp thầy Sìn rồi, sắp kết thúc mọi thứ rồi. Bỗng tôi thấy có cái gì đó trong bụi cây, hình như là một bóng người đang đứng lên và tiến lại chỗ chúng tôi thì phải. Tim tôi đập thình thịch, nín thở chờ đợi Trang cũng nhìn thấy điều đó, nó huých tôi: “Là người hay là ma đấy mày nhỉ”, tôi ra hiệu cho nó im lặng. Cái bóng người đó là một người phụ nữ trẻ đang mang bầu, dáng dấp đi lạch bạch chắc sắp đến ngày sinh thì phải. Tôi thở phào nhẹ nhõm, chị ta gần đi đến chỗ bọn tôi thì ngã vật ra, lấy tay ôm bụng kêu đau thảm thiết. Tôi và Trang vội vã lao tới xem có chuyện gì, Trang đỡ chị ta dậy rồi sốt sắng hỏi: “Chị ơi, chị sao thế, có cần bọn em giúp gì không?”. Không có tiếng đáp lại, tôi lẩm bẩm: “Hay chị ấy bị ngất rồi, mày gọi người dân gần đây để đưa chị ấy đi cấp cứu xem. Rõ khổ, đang bụng mang dạ chửa nguy hiểm quá”. Có một bàn tay lạnh toát đặt lên tay tôi, miệng phả ra thứ âm thanh nhẹ như gió: “Trả lại con cho tao”. Chị ta dần ngẩng đầu lên, mái tóc đen lòa xòa che kín mặt và đôi mắt như vô hồn ánh lên những tia đầy căm thù. Trang kéo tay tôi lùi lại phía sau: “Chắc bà này bị điên mày ạ”, “Chị gì ơi, bọn em không bắt con chị. Chị đang có em bé nên nhà chị ở đâu để bọn em đưa về”. Chị ta gàn giọng chỉ tay vào mặt tôi: “Mày, chính mày bắt con tao. Tao sẽ không buông tha cho con gái mày. Ha ha ha…”. Tôi bất giác thấy sợ hãi, quay lại vẫn thấy Bảo Ngọc đang tựa đầu vào thân cây ngủ ngon lành. Chị ta chửi bới chán thì lững thững bỏ đi. Chúng tôi tiến lại ngôi nhà của thầy Sìn gõ cửa và gọi lớn. Mỗi lần đến đây tôi đều có cảm giác rợn rợn người y như mình vừa đi qua một bãi tha ma. Có tiếng mở cửa, một người đàn ông tầm 50 tuổi mặt mũi nhăn nheo già nua bước ra. Trang nhanh miệng: “Dạ chào thầy, biết là sáng sớm phiền thầy quá nhưng hôm qua bọn con đến thì thầy bận nên hôm nay bọn con qua sớm. Mong thầy giúp đỡ, đứa bé này…”. Trang chưa nói hết câu thì thầy Sìn đã cắt ngang. “Nhìn là biết rồi, mùi âm khí tà linh dày đặc, lại kiếm tôi để giải bùa đúng không? Đây là bùa của người Thái, dòng phép đen này tôi không cứu được nhé. Sống chết có số, ý trời cả rồi”, nói xong thầy đóng cửa đi vào. Tôi đứng đó như chết lặng, chân tay run lẩy bẩy, bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu mong đợi giờ chỉ nhận lại câu sống chết có số ư. Tôi đập cửa gào khóc: “Thầy ơi, con xin thầy. Con gái con nó mới chỉ có mấy tuổi, con xin thầy làm ơn làm phúc cứu nó. Dù phải đổi cả tính mạng này con cũng bằng lòng”. Ngọc mơ màng thấy tôi khóc thì mồm cũng méo xệch: “Mẹ Linh đừng khóc, Ngọc không cần chữa bệnh, Ngọc không cần đi Đà Lạt. Ngọc ốm cũng được, mẹ Linh đưa Ngọc về đi”. Trong nhà có tiếng vọng ra: “Đừng bao giờ nghĩ rằng có thể dễ dàng thoát khỏi một con quỷ nhi. Nó sẽ theo và ám tới cùng đến khi đạt được mục đích. Quỷ nhi đang theo gia đình cô oán khí rất nặng. Bị giết chết khi vẫn còn trong bụng mẹ và mẹ nó cũng chết. Tôi mà cố tình giúp e rằng không tránh khỏi liên lụy”. Đến lúc này Trang dường như mất bình tĩnh: “Ông có phải là thầy không thế, sao ông thấy chết mà không cứu hả? Giỏi nhất cùng này ư? Nối tiếng ư? Tào lao… Thôi Linh, đi về, về tao tìm thầy giỏi gấp 10 lần ông thầy rởm này. Chỉ là một con búp bê thôi mà”. Tôi vẫn không ngừng gào khóc, Ngọc lay mạnh tay tôi: “Mẹ à, nếu sau này con có chết thì mẹ nhất định không được đau lòng và khóc nhiều như thế này mẹ nhé”. Trên đường về Hà Nội không khí im lặng bao phủ, Ngọc vẫn nằm gọn trong tay tôi, thi thoảng lại nheo mắt và nấc lên trong đau đớn. Tôi cười nhạt, dường như tận cùng của nỗi đau không còn là nước mắt nữa rồi. Nhưng tôi nhất định phải mạnh mẽ để chiến đấu tiếp, Ngọc sẽ không sao và tôi là mẹ nó nên tôi không cho phép mình gục ngã. Trang nói đúng, chỉ là một con búp bê thôi mà, nó sẽ phải trở về với cái thế giới cõi âm vốn dĩ thuộc về nó. Sẽ trả lại cho gia đình tôi những tháng ngày vui vẻ bình yên. Ngày ấy sẽ đến nhanh thôi… Chuông điện thoai tôi đổ chuông, là mẹ chồng tôi gọi, chắc bà lại hỏi sáng nay gặp thầy như thế nào cho mà xem. “Alo con đây ạ”. “Linh à, thằng Hùng… thằng Hùng nó bị tai nạn xe đang nằm cấp cứu ở bệnh viện Bạch Mai”. Tai tôi ù đi, tim quăn thắt lại, tôi không biết Trang nó đưa tôi đến bệnh viện được bằng cách nào. “Rất may anh ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng tình hình chấn thương khá nặng nên vẫn chưa tỉnh lại, chúng tôi cần theo dõi thêm”, giọng bác sĩ trầm ấm vang lên. Mẹ chồng nắm chặt lấy tôi miệng không ngừng lẩm bẩm tạ ơn trời phật. Mẹ chồng tôi nén tiếng thở dài, giấu vội đi những giọt nước mắt còn nóng hổi đang lăn trên gò má. Trang bưng cốc sữa đưa cho tôi: “Uống đi cho lại sức, giờ mày mà ốm nữa thì một mình mẹ chồng mày không chống đỡ nổi đâu”. Cũng may từ ngày xảy ra chuyện có Trang luôn bên cạnh động viên chứ không thì tôi đã gục ngã từ lâu rồi, chẳng còn đủ sức để mà cố gắng đến tận bây giờ. Tôi bảo Trang: “Mày ở đây trông trừng bé Ngọc giúp tao nhé. Tao về qua nhà thay đồ một lát rồi tao vào”. Nói là về thay đồ thôi chứ thật ra tôi muốn về ngôi nhà của mình để làm chuyện khác. Mở cửa phòng, một mùi tanh nồng và hôi thối sộc thẳng vào mũi, thứ mùi như kiểu có con gì đó chết lâu ngày mà chưa được tìm ra. Bất giác tôi thấy rợn rợn và cố trấn an mình. Nghĩ đến chồng và con gái thì máu nóng trong người tôi lại bốc lên. Tôi xông thẳng vào phòng An, con búp bê chết tiệt vẫn đứng đó. Đồ chơi này, quần áo này… tôi đập phá hết vì còn gì để mất đâu cơ chứ. “Mày có giỏi thì hiện nguyên hình đi, có giỏi thì trả thù tao đây này”. Tôi điên loạn quăng con búp bê xuống đất rồi ngồi phịch xuống. An nằm đó chỏng chơ, mắt mở trừng trừng nhìn tôi như đầy giận dữ. Tôi mặc kệ tất cả, mặc kệ luôn những vuốt sắc nhọn đang cào cấu rin rít ngoài cửa. Mặc kệ luôn tiếng ai oán đang văng vẳng bên tai. Có gì đáng sợ đâu cơ chứ, cùng lắm là chết. Tôi tự lẩm bẩm một mình rồi lững thững quay trở lại bệnh viện. Trời lúc này cũng đã nhá nhem… Ngọc khẽ mở mắt, giọng thều thào yếu ớt: “Khi nào bố mới tỉnh hả mẹ?”. Tôi mỉm cười dịu dàng: “Không sao đâu con. Bố sẽ tỉnh lại sớm để còn đưa mẹ con mình đi chơi nữa chứ”. “Vâng, mà ai chết cũng sẽ được lên thiên đường đúng không mẹ?”. Tôi chau mày: “Ai dạy con nói linh tinh thế hả Ngọc?”. Ngọc chỉ tay ra phía hành lang bệnh viện: “Em An ạ, em An bảo ở đây toàn màu trắng, màu trắng là màu của thiên đường. Chết đi sẽ được lên thiên đường chơi vui lắm, có nhiều bạn, nhiều đồ ăn. Lúc nãy em An rủ con ra ngoài kia nhưng con sợ mẹ mắng nên không ra”. Người thỉnh Kuman Thong cần phải đối xử như nó như con mình Nét mặt mẹ chồng tôi không giấu nổi sự kinh hãi, tôi khẽ quay đầu nhìn về phía Ngọc chỉ và bất giác khựng lại khi thấy hình ảnh 1 đứa bé mặc chiếc váy màu sườn xám đang đứng im nhìn tôi, mặt nó trắng toát, nhợt nhạt không hiểu là người hay ma. Thấy tôi toát mồ hôi mẹ chồng tôi lo lắng hỏi han, chỉ thoáng trong chớp mắt tôi đã không thấy đứa bé đâu nữa, cơ thể tôi như có một luồng điện chạy qua, tim đạp mạnh đến nỗi như sắp phá vỡ lồng ngực. Tôi lặng người run rẩy bảo mẹ: “Không, không có gì đâu mẹ. Mẹ đưa cháu về giúp con”. 11h đêm tôi lang thang ra phía vườn của bệnh viện để hít thở chút không khí. Hôm nay trăng mờ ảo thật đẹp, đã từ rất lâu rồi tôi chưa biết cái cảm giác bình yên ngắm trăng là gì. Giá mà thời gian quay trở lại. Bỗng tôi thấy có bàn tay ai đó lạnh ngắt vỗ nhẹ lên vai mình, tôi quay mặt lại thì thấy một bóng người mờ ảo với khuôn mặt nát bươm be bét máu. Từng giọt máu đỏ lòm đang chảy xuống khiến tôi có cảm giác mặt mình ướt ướt. Tóc của bóng ma quấn chặt lấy cổ tôi, cái lưỡi thè dài đen xì như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Mẹ à, đi theo con”. Ma lực từ giọng nói đó khiến cho tôi không thể nào chống cự lại được. Tôi chầm chậm bước như bị thôi miên. Tôi không òn ý thức được mình đang làm gì nữa rồi. Chợt ánh đèn pha từ xe ô tô lóe lên kéo tôi về thực tại. Tôi bị chói mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh: “Này cái cô kia bị điên à, muốn tự tử à mà sang đường không nhìn gì thế”. Tôi kinh hãi, tại sao tôi lại đứng giữa đường thế này. tôi chợt hiểu là An đã hại tôi nhưng mà ai đã cứu tôi cơ chứ? Một luồng gió lạnh thổi tới làm đầu óc tôi tỉnh táo lại. Lẽ nào An có thể dẫn dụ tôi ra tận đây mà tôi lại không hề biết. Tôi chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đang ngồi ở ghế đá, đến khi mở mắt ra thì lại đang đứng quay giữa ngã tư đường như thế này đây. Chậm một phút nữa thì có lẽ tôi đang ở một thế giới khác, đón nhận cái chết thảm khốc vì tai nạn. Liệu tôi kể chuyện nhà tôi đang bị quỷ nhi ám thì không biết có ai tin không nhỉ? Hay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại. Nếu là trước đây có ai kể với tôi chuyện này, thì tôi cũng nghĩ họ bị điên thật vì vốn dĩ tôi tin vào khoa học. Tôi không tin có một thế giới khác ẩn mình trong bóng tối, luôn tồn tại song song với chúng ta, nhưng giờ thì tôi tin thật. Làm sao mà không tin được khi có quá nhiều cú sốc liên tiếp giáng xuống đầu tôi. Tôi quay trở lại bệnh viện, mùi máu tanh nồng của những bệnh nhân cấp cứu làm tôi nôn thốc nôn tháo. Do quá mệt nên khi đặt lưng xuống giường là tôi lăn quay ra ngủ lúc nào không biết. Những bước chân dồn dập mỗi lúc một gần, những tiếng khóc thê lương văng vẳng bên tai, rồi cả tiếng cười đùa của một đám người vô duyên nào đó. Đang định dậy để xem rốt cuộc là kẻ phá đám nào để mắng họ một trận thì tôi khựng lại khi thấy những bóng trắng bay lơ lửng trên trần nhà, họ trong suốt mỏng manh như làn khói. Tôi vẫn thấy tôi nằm đó, ôm gối ngủ ngon lành, vẫn thấy chồng tôi nằm giường bên cạnh băng bó kín mít. Lẽ nào tôi chết rồi ư? Nếu chưa chết thì tại sao hồn tôi lại xuất ra như thế này. Tôi cố gào thét để ai đó nghe thấy nhưng vô vọng, tôi hoảng loạn lao ra cửa và cắm đầu chạy. Hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, đến khi tôi tỉnh dậy thì giấc mơ đáng sợ này sẽ biến mất. Con đường trước mặt sâu hun hút, cây cối um tùm phủ bóng xuống hai bên. tôi tự hỏi bản thân không biết mình đang ở nơi quái quỷ gì thế này. “Cô ơi”, có tiếng người gọi, tôi quay lại thì thấy có một đứa trẻ, nửa trên là người, nửa dưới là thân rắn, đôi mắt nó mở to thật đẹp với hàng lông mi cong vút. “Cô đừng sợ cháu không hại cô đâu”, tôi nhíu mày suy tư: “Nhưng cháu là ai và đây là nơi nào mà cảnh sắc âm u lạ thường thế”. Đứa bé xòe đôi bàn tay nhỏ xíu nắm lấy bàn tay đang run run của tôi, cất giọng thật trầm ấm: “Đi theo cháu”. Những tiếng động nhẹ nhẹ vi vu trên mặt đất, tôi tròn xoe mắt kinh ngạc khi thấy rất nhiều người trùm mũ đen đi qua ngay cạnh tôi. Dáng vẻ như rất vội vã tiên về phía trước cây cầu. Họ là ai thế? Là ma chăng? Trong cái bầu không khí ảm đảm này chỉ có ma mới có thể tồn tại. Tôi lờ mờ nhận thấy sự nguy hiểm, giống như có một thế lực bí ẩn nào đó đang núp mình trong bóng tối để chờ thời cơ nuốt chửng tôi. “Cô đang sợ à?”, tôi khẽ gật, đứa bé nheo mắt cười thích thú: “Cháu biết là cô sợ mà, cháu chỉ muốn giữ cô ở đây chơi vài hôm thôi. Một mình cháu cô đơn lắm”. “Không được, chồng cô và con cô đang cần cô”, tôi trả lời dứt khoát. “Vậy thì đi theo cháu. đi hết cây cầu kia là cô được về nhà”. Nhìn mặt đứa bé này cũng có vẻ tin cậy, với lại đành phải liều một lần chứ cứ đứng ngẩn ngơ ở đây biết đến bao giờ. Tay tôi bám chặt vào thành cầu, lê từng bước khó khăn. Tôi tự nhủ cố thêm vài bước nưa là được về nhà thì bỗng tôi nghe thấy có tiếng chuông réo rắt vọng lại. Tiếng chuông này rất lại kiểu như chỉ muốn thôi thúc con người chạy đến xem. Đầu óc tôi mụ mị đi, người lâng lâng nhẹ tên như đám mây bay lơ lửng. “Linh… Linh à…” hình như có ai đó đang gọi tên tôi, một giọng nói quen thuộc mà tôi chưa thể bật lại bộ nhớ xem người đó là ai. “Nào, đi tiếp nhanh lên cô, muộn giờ là cô không kịp về nữa đâu, sẽ phải ở đây mãi mãi đấy”, nghe đứa bé giục tôi lại loạng choạng mò mẫm bước tiếp vì nếu phải ở lại đây thì thật là kinh khủng. Kuman Thong là những vong nhi mang nhiều oán hận Cái giọng nói quen thuộc ban nãy lại vang lên “Quay lại đi, nó không phải người tốt đâu. Nó là quỷ đấy, con nhìn xuống bên dưới mà xem”. Tôi lấy hết can đảm liếc mắt nhìn xuống, trời ơi, gì thế này… Bên dưới là một con sông không có nước nhưng lại có rất nhiều quỷ đang đưa tay với lên thành cầu, cái lưỡi đỏ ngầu lè ra dài dằng dặc, đặc biệt là họ không có mắt. Lòng can đảm của tôi ban nãy chợt biến đâu mất, tôi thở dồn dập, cắn chặt môi để kìm nén không bật lên thành tiếng khóc. Tôi quay đầu lại, dồn chút sức lực cuối cùng để cắm đầu chạy nhưng chân vẫn run lên bần bật. Cô ơi… Cô ơi.., tiếng đứa bé đó vang vọng ở phía sau, tôi vừa chạy vừa ngoái cổ lại xem thì thấy đầu nó ướt sũng nước cùng khuôn mặt trắng bệnh như tượng. Hai chiếc răng nanh dài ra y như bộ phim ma cà rồng kinh dị hút má người mà tôi đã từng xem, nó đang cố đuổi theo tôi. Lúc này tôi hoảng loạn thật sự, chẳng lẽ tôi lại phải bỏ mạng ở đây sao. “Tim bố đi, con sẽ không chết. Nó không đuổi theo được nữa đâu” phải rồi, là bố chồng tôi. Tôi mừng rỡ: “Bố, bố đang ở đây đúng không?”. Một bóng trắng dần xuất hiện: “Ừ, bố biết con gặp nạn nên đến cứu. Chứ con mà đi hết cây cầu kia thì có nghĩa con đã bán linh hồn cho ma quỷ, mãi mãi không thể siêu thoát được. Đây là cầu đoạt hồn ở cõi âm”. Bố chồng tôi trách: “Vợ chồng con dại quá, tí nữa thì con quỷ nhi kia bắt chồng con đi đầu tiên chứ không phải bé Ngọc. May mà ông bà nội báo bố tới kịp. Nhà mình có người làm quan ở cõi âm nên đang tìm cách cứu gia đình con, kiếp nạn này nặng nề quá”. “Nhưng tại sao nó lại hại được bọn con mà không bị trừng phạt hả bố, âm cũng phải có luật của âm chứ”. Bố chồng tôi giải thích: “Con biết không? Mẹ con quỷ nhi này bị người ta yểm bùa mà chết, con thì lại bị lôi ra để làm bùa phép. Mẹ nó trước khi chết mang hận thù quá lớn, đưa bé đó cũng thế. Lại gặp thầy phù thủy không có tâm nên luyện nó thành ác linh, vong hồn nhốt vào con búp bê mà chồng con mua. Con búp bê đó không sai bảo được, lão thầy kia biết nếu giữ lại bên mình kiểu gì cũng gây hiểm họa nên phải tặng hoặc bán lại cho kẻ cũng mang nhiều lòng thù hận. Chuyện sau đó thế nào thì con biết rồi đấy”. Tôi à lên một tiếng, đang định hỏi làm cách nào để hóa giải thì bố chồng tôi bảo “Không kịp nữa rồi, bố phải đi rồi. Để quan tuần bắt được bố trốn ra ngoài thì không hay. Có gì bố sẽ về tiếp, con cố gắng chiến đấu nhé”. Lúc tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở phòng trải ga giường trắng tinh, toàn thân đâu nhức ê ẩm. Một cây kim ở cổ tay nối với bình truyền dịch treo bên giường. Trang đang ngồi gọt hoa quả bày biện ra đĩa: “Gớm, tỉnh rồi à, bác sĩ bảo mày bị kiệt sức do suy nhược cơ thể nên đang truyền nước cho mau khỏe lại”. “Sao tai không nhớ gì nhỉ?”, “À, mày bị ngất ở trước cửa phòng vệ sinh. Tầm 2 – 3h sáng ấy, có người đi qua nên phát hiện ra mày nằm co quắp ở đấy. Rõ khổ”. “Mà tình hình bé Ngọc có vẻ không ổn. Mẹ chồng mày bảo sáng nay bé tỉnh táo khác lạ nhưng hay làm nhảm như có ai nhập vào. Con bé bảo sắp có người tới đón nó, còn đòi mua quần áo, gấu bông các thứ”. Tôi ngồi nhổm dậy, giật cây kim ra khỏi tay: “Mày điên à, truyền xong đã rồi muốn đi đâu thì đi”. Trang kéo tay tôi lại nhưng tôi đã kịp lao nhanh ra cửa. “Tao phải đi tìm con tao gấp”. Tôi vẫn mặc nguyên bộ đồ màu xanh của bệnh viện, vừa đi vừa khóc, ngực như có một tảng đá đè nặng. Do đi gấp quá nên tôi va phải một bà lão già nua, mặt mũi nhăn nheo đau khổ, răng thì đã rụng gần hết. “Cháu xin lỗi, bà có sao không ạ”. Bà ta hít hít người tôi rồi lẩm bẩm: “Nó đang lởn vởn ở đây, quanh người cô, rồi nó sẽ đón cả nhà cô đi”. “Bà… bà nói gì vậy” nói xong bà ta cười rồi bước tiếp, cái dáng vè còng còng đầy bí hiểm. “A, mẹ Linh” bé Ngọc ôm chầm lấy tôi như thể xa cách lắm. Tôi vuốt má con bé, cố nở một nụ cười thật hiền: “Nhớ công chúa của mẹ quá, để mẹ xem nào, ăn được nhiều chưa”. “Con ăn được hết hai tô cháu rồi ạ. Mà mẹ ơi, sao ở đây nhiều người không có mắt thế hả mẹ, không có chân nữa. Họ toàn bay như siêu nhân thôi”. Tôi hấp tấp hỏi: “Con nhìn thấy họ à?”. Ngọc khoe, vẻ mặt hồ hởi: “Lúc bà đưa con ra cổng con còn nhìn thấy chú Dũng nhà hàng xóm nữa cơ, chú khen dạo này con lớn và xinh thế” (Chú Dũng mà con gái tôi nhắc đến đã bị tai nạn chết cách đây gần một năm trước). Ngọc còn bổ sung thêm một câu làm tôi thót tim: “Con nhìn thấy cả em An nữa mẹ ạ, mẹ An bảo em ấy sắp đón con đi rồi”. Tôi sợ quá ngã ngửa ra đằng sau, có lẽ mọi chuyện đều giống như đêm qua, chỉ là ác mộng. Con gái tôi không thể xảy ra chuyện gì được. Mẹ chồng tôi sững sờ, cúi đầu nghĩ ngợi rồi ngẩn mặt lên bảo tôi: “Những người sắp chết thường hay nhìn thấy linh hồn con ạ”. Ánh mắt Trang hằn lên nét đầy giận dữ: “Cháu không tin, cháu sẽ đi tìm thầy để cứu Ngọc. Bác ở đây để ý Linh giúp cháu”, rồi Trang quay sang nhìn tôi dặn dò. Tôi vẫn ngồi dưới đất bần thần không nói nổi một lời. Ngọc lại mê man thiếp đi, cơ thể phả ra cái hơi ngai ngái y như mùi mà tôi đã ngửi thấy khi ở mảnh đất của cõi âm đêm qua. Chưa lúc nào tôi sợ rằng mình sẽ mất con bé như lúc này. Bà lão vừa va chạm lúc nãy dần dần tiến lại, im lặng hồi lâu rồi nói: “Ta biết có người có thể giúp cô, ta biết rõ thứ gia đình cô đang gặp phải là thứ gì, ta cũng đã từng gặp”. Tôi thoáng chút bối rối: “Nhưng bà là ai, bà có thể nói rõ hơn cho cháu biết được không?”. “Ta là ai không quan trọng, nếu cô không tin thì ta đi. Cũng có nhiều người bảo ta bị điên rồi, thêm một người nữa cũng không sao”. Tôi nắm chặt tay bà lão, mắt như van xin: “Bà ơi, bà giú gia đình cháu với. Cháu xin bà, dù là một chút hy vọng thôi cháu cũng tin”. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ thà nhầm còn hơn bỏ xót vì tôi đã quá tuyệt vọng rồi. 3h chiều nơi bà lão dẫn tôi đến là một ngôi nhà nhỏ ở sâu trong ngõ, cũng ngay gần căn nhà hiện tại tôi đang ở. Bà kể: “Trước đây gia đình ta giàu có lắm, ta có một thằng con trai kinh doanh bất động sản, cũng là thằng con duy nhất. Nhưng chả biết nó nghe ai xúi bẩy mà đi thỉnh bùa về nuôi. Một thời gian sau thì nó bị phá sản, nợ nần ngập đầu, trầm cảm quá nên treo cổ tự tử. Vợ con nó cũng bỏ vào Nam sinh sống để mặc thân già côi cút, từ đó ta lang thang mọi nơi để sinh sống, ta có thể đánh hơi được mùi của người sắp chết và mùi của bùa, của ngải, của con ma rừng. Ai cũng xa lánh ta, họ gọi ta là bà già điên, mà trước khi chết con trai ta chỉ nói duy nhất một câu: “Nó không chịu buông tha cho con mẹ ạ”. Hồi tưởng về kí ức cũ làm mắt bà lão ngân ngấn nước: “Thôi vào nhà đi. Long ơi, có khách”. Trước mặt tôi là một chú khoảng 55 tuổi, người dong dỏng cao. “Giới thiệu cới cô đây là con nuôi ta. Ở xứ Mường Hòa Bình đấy, tốt với ta lắm”. “Dạ vâng, cháu chào chú”. Chú khẽ gật rồi quay sang bảo bà lão: “Mẹ à, con đã bảo với ẹ là con không làm cái nghề này nữa rồi còn gì”. Tôi quỳ rụp xuống dưới đất: “Chú ơi, cháu xin chú. Chú làm ơn làm phức cứu gia đình cháu với”. “Ấy chết, cô đứng lên đi”. Chú Long đỡ tôi dậy và bảo ra ghế ngồi “Long à, mẹ thấy cô gái này hiền lành tốt tính. Con xem…”. Chú ngắt lời bà lão: “Thôi, con biết mẹ định nói gì rồi, để con suy nghĩ đã. Mẹ và cô cứ ngồi chơi uống nước, con ra ngoài một lát”. “Ừ, tình hình có vẻ nguy cấp. Con nhớ về sớm nhé. Con cũng hiểu cái cảm giác mất đi người thân nó đau khổ thế nào mà”. Chú Long đi rồi bà lão mới kể: “Nó là thầy nổi tiếng làm bùa phép ở Hòa Bình, ai cũng phải kiêng nể. Sinh được hai đứa con, một trai một gái, gia đình hạnh phúc lắm. Nhưng ông trời lại cướp đi tất cả của nó, cái đợt cả nhà đi Sapa chơi thì xe ô tô bị lật, vợ con nó chết hết. Nó bảo ông trời bắt nó sống để chịu cảnh ngày đêm dày vò vì vốn dĩ cái nghề nuôi bùa ngài, luyện tà ma để hại người rất bạc. Nó luôn tự trách mình không biết đã hại bao nhiêu người rồi mà nó hay mơ thấy những oan hồn về đòi mạng. Ngay cả vợ con nó cũng hiện về trách mắng nguyền rủa nó vì nó mà họ phải chết. Do không chịu được nên nó mới bỏ lên đây trốn, sống lay lắt qua ngày”. Bất giác tôi thấy thương cảm, hại người rồi cuối cùng cũng tự hại mình. Vốn dĩ cái gì cũng có giá của nó và đôi khi cái giá phải trả rất đắt giống như gia đình tôi vậy. Giá như chồng tôi không mang lòng thù hận để đi rước quỷ nhi về nuôi thì mọi chuyện đã khác. Đang suy nghĩ miên man thì tôi bị giật mình bởi giọng của chú Long: “Nghiệp này là do nhà cô gây ra nhưng tôi thấy tội nghiệp cho con gái cô, chậm mấy hôm nữa thì giờ này năm sau là giỗ đầu của cháu. Coi như tôi và cô có duyên nên tôi sẽ cố gắng giúp”. Nghe xong tôi thấy mừng rỡ nghẹn ngào, không ngừng cảm ơn ân đức của chú. Nhưng ánh mắt chú lảng tránh đi chỗ khác, chú thở dài: “Cô phải cảm ơn vợ con tôi vì chính họ mong muốn tôi giúp cô. Giờ cô về đi, canh chừng cháu cho cẩn thận. Ở đây có một lá bùa, cô mang về đốt và hòa vào nước để cho cháu bé uống. Uống đúng chín hớp nhé, bùa này có tác dụng giữ nốt hai phần vía duy nhất còn xót lại. Cô cho tôi địa chỉ nhà cô, sáng mai tôi qua cúng. Phải mua gì thì cô nhắn số điện thoại sang cho tôi, có gì tôi sẽ gọi bảo”. Trên đường đi về mà lòng tôi mừng rỡ, tôi gọi điện báo ngay cho Trang và mẹ chồng vì không thể kìm hãm niềm vui này lại được. Tôi nghĩ rằng chắc bố chồng tôi đã chỉ đường dẫn lối phù hộ để tôi gặp được bà lão và chú Long. Ngọc sau khi uống nước xong cũng đỡ nói nhảm hơn nhưng có vẻ con bé mệt nên chả nói gì chỉ gật với lắc. Mẹ chồng bảo tôi đêm nay bà sẽ ở lại trông anh Hùng giúp tôi, để tôi và bé Ngọc về chuẩn bị ngày mai cúng ai cho tử tế. Tôi vui phơi phới, lâu lắm rồi mới có cảm giác bầu trời sắp trong xanh trở lại chứ không còn nhuộm màu xám xịt nữa. Buổi tối hôm đấy tôi làm mâm cơm để cúng gia tiên rồi giục bé Ngọc đi ngủ sớm, mai sẽ là một ngày đặc biệt quan trọng. Đến 8h Trang đã qua nhà để ngủ cùng tôi, nó bảo sợ đêm nay con quỷ nhi kia sẽ làm gì nên không dám để tôi ở nhà một mình, tính nó luôn chu đáo và cẩn thận như vậy. “Linh, không hiểu sao tao cứ cảm thấy có ai đó ở ngoài cửa sổ đang nhìn mình”, kì lạ là tôi cũng có cảm giác giống như Trang, chẳng lẽ lại là con búp bê ấy. Tôi thấy hơi sợ nên bảo Trang ra đóng cửa vào thế mà nó lại nhảy tót lên giường chùm chăn, miệng nó chu chéo: “Sao ca nào khó mày cũng bắt tao làm thế. Nhỡ tao vừa ra nó tóm lấy tao thì sao”. “Đồ nhát chết”, Trang nhe răng cười phớ lớ. Tôi vừa đi mà vừa run lẩy bẩy, sẵn sàng chuẩn bị tinh thần cho những tình huống xấu nhất. Một làn gió lạnh phả vào mặt, tôi cố để không nhìn ra ngoài, chỉ hít một hơi thật sau rồi thò tay khép cửa. Nhưng có cái gì ướt ướt chạm vào tay tôi, theo phản xạ tôi hướng mắt ra nhìn thì thấy dưới gốc cây chỗ không có ánh đèn hắt vào có một bé gái mặc váy trắng, tóc dài lòa xòa che hết mặt đang đứng đó. Tôi nghĩ bụng dù người hay ma thì cũng kệ, nhanh nhanh đóng cửa rồi vào năm rồi chờ tới sáng. Nhưng do tò mò không chịu được nên tôi hướng mắt nhìn ra gốc cây một lần nữa thì đã không còn ai đứng đấy cả. Một cảm giác vừa ớn lạnh vừa kinh hoàng chạy dọc sống lưng. Cái Trang giục: “Ơ, còn đứng đấy làm gì. Khéo nhanh tay lên rồi vào đây với tao. Hôm nay lại có tâm trạng đứng ngoài cửa sổ hóng gió cơ đấy”. Đêm khuya đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, cả Trang và tôi đều ra hiệu cho nhau im lặng và mặc kệ vì bọn tôi biết có thứ gì đang ẩn sau tấm cửa kia. Tôi nín thở chờ đợi, Ngọc bỗng ngồi phắt dậy, mắt như vô hồn chỉ tay ra phía cửa: “Sao em An gọi mà mẹ không nghe thấy à?”. Lúc này trông Ngọc thật đang sợ, hai mắt long lên sòng sọc, tiếng nói nghe như từ cõi xa xăm nào đó vọng về. “Sao con nói chuyện với mẹ mà mẹ không trả lời”, mồm Ngọc giật giật, tay bám chặt xuống gối như muốn vò nát. Tôi biết có điều gì đó không ổn nhưng vẫn nhỏ nhẹ: “không có ai đâu, con nằm nghỉ đi”. Ngọc bỗng cười khành khạch, vò đầu bứt tóc rồi lăn lộn xuống đất, hết cười lại khóc. Tôi và Trang phải giữ chặt con bé vì sợ nó đập đầu vào tường. Tôi bấm số điện thoại gọi cho chú Long: “Alo chú à, bé Ngọc nhà cháu bị làm sao ấy”. Ở đầu dây bên kia chú Long đọc câu gì đó rồi trả lời rằng con bé bị ma nhập. Đọc họ tên, ngày sinh của con bé để chú làm phép, một lát là tạm ổn thôi. Sau giây phút đó thì tôi và Trang thức trắng để trông trừng Ngọc, chờ tới trời sáng vì sợ chẳng may bọn tôi ngủ thì con bé lại làm điều gì dại dột mất. Cuối cùng giây phút mà tôi mong đợi nhất cũng đã đến. Buổi làm lễ hôm đấy trời mưa như trút nước, sấm sét giật đùng đùng vang trời. Chú Long làm lễ từ 8h sáng đến tận 3h chiều mới xong, hương khói bay nghi ngút. Quỷ nhi đó nhập thẳng vào người Ngọc đập phá khóc lóc rồi gào thét inh ỏi, lần đầu tiên tôi chứng kiến một màn nhập xác đáng sợ đến nỗi toát cả mồ hôi như vậy. Sau khi chú Long khấn vái gì đó để gọi hồn về thì Ngọc bỗng giật giật, mắt nhắm nghiền lại, mồm nấc liên hồi. Chú Long bảo rằng nó đã về rồi. Ngọc nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù, ai hỏi gì cũng không nói. Chú Long quát to: “Đã về đến đây có oan ức gì thì mau nói ra, hành hạ nhà người ta thế vẫn chưa đủ à”. Ngọc cười, một nụ cười sắc lạnh, chân ngồi xếp bằng rung rung đùi. “Các người gọi tôi lên đây có chuyện gì?” (giọng nghe lanh lảnh đúng kiểu của trẻ con). “Ngươi ăn cho tử tế vào, có tin ta đánh cho hồn vất vưởng muôn kiếp không thể siêu thoát không”. Ngọc trợn ngược mắt nhếch mép kiểu thách thức: “Ông dám…”. Nói rồi chú Long dùng chiếc roi đó quất mạnh vào người Ngọc, vừa quất vừa niệm thần chú (tôi quỳ ở đó mà xót con cắn chặt môi quay mặt đi). “Không nghe lời này, đánh cho tội không nghe lời. Gọi ta bằng thầy rõ chưa, ta đáng tuổi ông ngươi đó, đừng có mà vô lễ”. Ngọc có vẻ đau đớn ôm người quằn quại nhưng vẫn gan lì: “Các người giỏi lắm, đợi ta thoát khỏi nơi đây sẽ cho các người chết hết, chết không còn một ai”. Chú Long càng quất mạnh hơn: “Còn dám láo toét, ta xem ngươi còn cứng miệng được bao lâu”. Xong chú Long quay sang bảo mẹ: “Mẹ cầm giúp con bột con đã làm phép đêm qua với” (Chả biết bột gì mà đen xì, mùi tanh nồng như máu cá). Chú rắc lên người Ngọc rồi ngồi gõ mõ, mồm lầm bầm tiếng gì tôi không dịch được. “A… Đau quá, đau không chịu nổi mất. A…”. Nước mắt nước mũi Ngọc giàn dụa, móng tay cào xuống nền nhà mạnh đến nỗi rơm rớm máu. “Thế bây giờ ông muốn gì?”, “Ta phải hỏi ngươi muốn gì mới đúng, có chịu trả lại 5 phần vía cho bé Ngọc không”. “Tôi không trả, tôi muốn nó phải đi theo tôi”, “Còn cứng đầu này” (Chú Long dùng bát nước hất thẳng vào mặt). Ngọc lúc này dường như không chịu được cứ ôm lấy đầu lê lết: “Đau quá, đừng đánh nữa, tôi trả là được chứ gì”. “Đấy, nghe lời ngay từ đầu có phải đỡ bị ăn đòn không, ngồi tử tế nói chuyện”. Nhìn mặt nó phụng phịu. “Thế sao lại muốn hại gia đình cô kia”. “Tại ghét, muốn bắt xuống cho vui”. Chú Long đập tay xuống bàn: “Trả lời trống không thế à, muốn ăn đòn tiếp à”. Ngọc tự dưng òa khóc: “Sao ai cũng được làm kiếp người mà cháu lại phải chết. Lúc chết rồi cũng không yên, linh hồn bị nhốt vào con búp bê. Cháu hận, cháu hận tất cả”. Chú Long xoa đầu Ngọc: “Cháu không được nói thế, gia đình cô này có làm gì nên tội đâu mà cháu muốn đoạt hồn đoạt mạng người ta. Chú hiểu bản tính cháu không ác nhưng chỉ vì thù hận mà bị che mắt nên thành kiếp quỷ. Giờ chú sẽ làm lễ để con búp bê kia không còn khống chế được hồn cháu ở trong đó nữa, chú sẽ giúp cháu vào chùa để ngày ngày nghe tụng kinh niệm phật để siêu thoát. Cháu có chịu được không?”. Ngọc vẫn rơm rớm nước mắt: “Cháu cũng thích có gia đình, cũng thích làm con người. Cháu không thích làm quỷ chuyên hút máu và ăn đồ sống bẩn thỉu đâu”. “Ừ, biết nghĩ như thế là tốt. Cũng may cháu chưa giết được ai nên chưa thành ác linh, giờ quay đầu vẫn kịp. Cháu có tâm niệm gì không?”. Kuman Thong thường được dùng để hại người khác Ngọc quay sang tôi: “Xin lỗi cô nhưng cô có thể đưa cháu trở về nơi cháu sinh ra được không, gửi cháu vào chùa nơi mẹ cháu được gửi tro cốt ở đó. Cháu muốn đoàn tụ với mẹ”. (Ngọc xin giấy bút để ghi địa điểm). Điều này thì tất nhiên tôi đồng ý, chỉ cần đổi lại sự bình an cho gia đình mình thì điều gì tôi cũng chấp nhận làm. Ngọc cười: “Thế chú yên tâm rồi ạ”. “Ngoan lắm, thế xất ra nhé, ở lâu trên cơ thể của người dương sẽ gây bất lợi cho người đó. Chú hy vọng cháu sẽ sớm đợc đầu thai sang một kiếp khác hạnh phúc hơn”, chú Long dùng tay ôm trọn lấy đầu Ngọc rồi bóp nhẹ, miệng không quên niệm chú. Sau đấy Ngọc ngã vật xuống đất, toàn thân run lên. “Linh đỡ con bé dậy đi, nó thoát hồn ra rồi. Từ nay đừng bao giờ dùng đến bùa để làm gì cả, nhất là bùa yểm người, hại người. Cũng chả ai cho ai cái gì. Mọi thứ đều phải đánh đổi, được cái nọ sẽ mất cái kia. Giờ chú thấy nhiều người nuôi ngải, nuôi vong để lấy lộc làm ăn nhưng họ không nghĩ đến ngày sẽ bị phản lại, mất hết, mất trắng. Thậm chí ngay cả tính mạnh cũng mất. Con người sinh ra giàu nghèo sang hèn có số cả rồi cháu ạ. Nhà cháu thế này là vẫn phúc lớn, mạng lớn, âm phần tốt nhưng chú sợ Ngọc con gái cháu sẽ không còn được như xưa nữa đâu, Cháu cứ chuẩn bị tâm lí trước”. Vài hôm sau thì chông tôi tỉnh dậy, phải khoảng một tháng sau đó vợ chồng tôi sang Thái để giữ đúng lời hứa với đứa bé kia. Mang con búp bê trong đó có linh hồn của nó để gửi vào chùa (tôi không gọi nó là quỷ nhi nữa vì ân oán, thù hận của vợ chồng tôi và nó đã được giải quyết). Về phần Ngọc thì do chấn động tâm lí nên bé bị câm, tạm thời không nói được nữa, nhìn con mà chồng tôi chưa bao giờ quên được sai lầm của mình. Mỗi giấc mơ Ngọc vẫn hay bị gặp ác mộng, mồ hôi ướt đẫm. Con bé lại sợ hãi ôm chặt lấy tôi, khóc thút thít. Vợ chồng tôi vẫn đang điều trị cho Ngọc chỉ mong một ngày không xa lại được nghe tiếng “mẹ Linh ơi”.
thế mà trên fb có cả 1 hội mua bán bọn quỷ này đấy .đm tởm lắm ae ạ .k biết bọn nó ban hàng thật hay giả .