Ở Sài Gòn , ... Ở Sài Gòn, người ta có thể ăn mặc thật sành điệu, xài điện thoại X(sọc màn hình)hay ngồi cafe máy lạnh mỗi sáng chỉ để ngồi hóng có khách vô sửa điện thoại. Và cũng ở SG, người ta có thể mặc quần đùi, áo thun, dép lào, ngồi café lề đường, bàn chuyện lô hàng mới nhập khoảng 20 tỷ bị mất. Ở SG, cái áo cái quần nhiều khi chẳng nói lên được điều gì. … Ở SG, người ta vội vã đến mức đi uống ly café 27 ngàn mà quên đi đó là tiền công 1 lần ship hàng ko biết xa gần của 1 anh sipper Cũng ở SG, người ta thích sự ồn ào, náo nhiệt của các quán bar đến mức chẳng màng đến cảnh dân mobile cả ngày ngồi hóng khách. Có người sợ SG, sợ xanh mật, trào đờm “trước dưới quê, nghèo thì đói, lên SG mới biết, nghèo là nhục. Mà nhục thì nó không chết như đói, nó làm con người ta cắm mặt mà đi, có khi cả đời chẳng ngẩng đầu nhìn lên nổi” … Người ta nói dân [sống ở] SG vô cảm, dửng dưng với nỗi đau của đồng loại… Nhưng nhìn lại, để vô cảm như SG, cũng là kết quả của những lúc niềm tin bị chà đạp dưới gót giày mưu sinh tàn nhẫn. Nhưng cũng chẳng phải vì vậy mà SG không còn điều tốt. Người ta vẫn cứ yêu thương, cho đi mà chẳng mong hồi đáp … Cũng ở đất SG đó, người ta có thể đi xe tay ga sang trọng, xài điện thoại đắt tiền, nhưng hàng tháng vẫn cố nài nỉ chủ nhà cho nợ thêm vài ngày tiền. Hay người ta có thể bỏ lại tiền thừa đến hai, ba chục ngàn cho quán café để tỏ ra mình là người lịch sự, SG, vài người khắc chữ sĩ lên trán đến nỗi cháy hết máu tình thương. Dân SG khó hiểu như chính cái vùng đất họ sống. Có thể nói chuyện cùng nhau, nhưng chưa chắc đã hiểu. Có thể đi cùng nhau, nhưng chưa chắc đã thích. Có thể nắm tay nhau, nhưng chưa chắc đã thân. Có thể hôn nhau, nhưng chưa chắc đã thương. Thậm chí có thể ngủ cùng nhau nhưng chưa chắc yêu. sưu tầm
em Bến Tre lên sài gòn chừng nữa ngày là chiệu hết nổi .Nó ngột ngạc gì đâu,nhà ai nấy sống chán chết.Về quê ngon hơn
Người viết bài này chắc chắn không phải người SG, bản tính người dân gốc khác với người xứ khác vào SG lập nghiệp!
43 năm,từ lúc sinh ra và lớn lên tại SG nhưng chưa bao giờ thích SG. Cuộc sống bon chen đầy cám dỗ.Mức sống cao kèm chi phí đắc đỏ.Một bước ra đường cái gì cũng Tiền.... Về quê vậy mà sống Thọ,không khí trong lành sảng khoái,không khói bụi như SG,chòm xóm tối lửa tắt đèn tương trợ nhau.Đời sống tuy không cao nhưng cây nhà lá vườn ít tốn kém. Ở quê,khi thiếu nắm rau,trái ớt,bạn có thể qua hàng xóm xin.Ở SG cái gì cũng phải mua. Ngày xưa người SG ít vô cảm như bây giờ.Công nghệ internet,3G-4G chưa có thì hàng xóm vẫn qua lại chào và thăm hỏi nhau,cuộc sống dễ chịu hơn bây giờ. Ngay nay công nghệ phát triển,mọi người sống khép kín,chiều về chỉ cắm đầu vào cuộc sống số... Ước mơ có một căn nhà nhỏ,miếng vườn,cái ao,an nhàn không đua chen...
đó chính là sài gòn,xác thực với mấy a đó là sài gòn k sai chút nào,e người sài gòn,đang tìm 1 chốn quê yên bình về đó mà sống
ở SG người ta cũng không phải vội vã mà có thể đi theo cả 1 quãng đường dài rồi mới giật.có thể là túi sách hay dt x sọc màn hình.mà người ta quên đi rằng thay mh có thể sẽ mất face id
Còn em dưới quê ở trần mặc quần cụt đi dép tổ ong .. chui bụi rậm rít điếu thuốc .. ỉa vắt bứt lá cây chùi đít .. thiệt thoải mái .. Ở sài gòn .. đi đường . Tào tháo dí .. 1 chui quán cafe tốn 12k.. 2 chui vô chợ tốn 2k gửi xe 3k .. 3 chui vô bệnh viện tốn gửi xe 4k .. Vẫn thoải mái