Cho em xin lỗi vì đã giữ chân anh suốt 7 năm qua. Giờ thật sự hết rồi, anh có cuộc sống riêng và có con. Những gì của hai đứa, em cất hết vào ký ức”. – người vợ viết trong lá thư. Lấy chồng, sinh con, có một cuộc sống gia đình hạnh phúc là ước mong của tất cả những người phụ nữ. Ai nấy đều mong có thể nắm tay người mình yêu đến hết cuộc đời này. Thế nhưng… Có những người không may lấy phải chồng vũ phu, rồi gia đình chồng tệ bạc; có người may mắn lấy được chồng cưng chiều nhưng cuộc đời lại trớ trêu không cho họ quyền được làm mẹ. Áp lực gia đình, áp lực con cái đè nặng lên đôi vai, ai có chắc ai sẽ giữ trọn được những lời thề non hẹn biển ngày nào. Trong chương trình Thay lời muốn nói (HTV9 – Đài Truyền hình TP HCM), một người vợ đã khiến khán giả khóc nấc khi chia sẻ hành trình suốt 7 năm tìm cách có con nhưng không thành. Cuối cùng, cô quyết định ra đi để chồng có tình duyên mới. Lá thư của người phụ nữ không thể sinh con Ai đọc bức thư cũng không khỏi xót xa trước hoàn cảnh của đôi vợ chồng từ hạnh phúc mà thành chia lìa đôi ngả. “Cố lên Chị ơi, cuộc sống phía trước còn rất nhiều điều tốt đẹp sẽ đến với chị. Em chúc chị sớm tìm được hạnh phúc mà chị mong muốn”, một người bình luận. Một người khác chia sẻ: “Số phận thật trớ trêu khi cướp đi quyền được làm mẹ của em. Em là người phụ nữ dũng cảm. Chị tin em sẽ luôn hạnh phúc và cầu mong một phép màu sẽ đến với em”. Nội dung lá thư của người vợ hiếm muộn: “Thương gửi ông xã cũ, tính đến nay, mình đã là người dưng được 4 tháng. Hơn 8 năm bên nhau, hạnh phúc ngập tràn. Kết hôn khi em 32 tuổi, mình chậm có con hơn so với người khác. Gần một năm sau đó, em có tin vui. Mọi người trong gia đình ai cũng vui mừng. Rồi chuyện buồn ập đến, thai bị lưu, em suy sụp hoàn toàn. Anh động viên: “Cố lên vợ ơi, mình sẽ sớm có con lại mà”. Thêm một năm nữa trôi qua, niềm vui lại đến, em có thai lần 2. Em nhẹ nhàng giữ gìn lắm. Đến tuần 13, vợ chồng mình đi khám theo lịch hẹn. Trời đất cứ như sụp đổ, bởi bác sĩ nói thai ngừng hoạt động. Anh không tin rồi đưa em đi siêu âm 3 chỗ khác. Kết quả cũng không thay đổi. Quay về, cả hai không ai nói với nhau một tiếng nào. Sau đó, em và anh qua tiệm thuốc Bắc để tìm hy vọng. Một tuần sau đi thăm khám, bác sĩ yêu cầu em nhập viện, lấy thai ra gấp vì đã chết lưu 10 ngày. Ba tháng sau, em tìm đến khoa Hiếm muộn ở bệnh viện một lần nữa. Vợ chồng bắt đầu hành trình tìm con với phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Em biết bao sợ hãi khi bước vào căn phòng lạnh toát, vô số trang thiết bị y học. Đau lắm, nhưng nghĩ đến đứa con, khuôn mặt rạng rỡ của anh, niềm vui tuổi già của mẹ mong cháu nội… nước mắt em trào ra. Nhưng em sẽ cố gắng. Bệnh viện thông báo được đến 6 cái phôi tốt. Sau hai tuần chuyển phôi, anh đưa em đi kiểm tra beta. Kết quả, em lại thất bại. Anh bên cạnh và động viên, em đến bệnh viện lần 2. Cứ như thế 10 lần trong 3 năm. Không biết bao nhiêu là mũi kim tiêm xung quanh rốn em trong những lần kích trứng. Mấy trăm thang thuốc Bắc em đều uống hết. Hơn 7 năm với biết bao tiền dành dụm cũng dần cạn đi. Vậy mà con vẫn chưa có. Em cố gắng giữ sức khỏe để tìm con nhưng tình cảm vợ chồng mình dần nhạt đi. Hơn 3 năm, số lần vợ chồng ngủ bên cạnh nhau chưa đầy một tháng. Mấy tuần lễ đầu không có anh, em khó ngủ vô cùng, mà rồi cũng quen dần. Anh đi về khuya hơn, em ngồi cầu thang đợi, có khi đến tận 2h sáng. Anh khuyến khích em đi dạy học cho khuây khỏa. Tháng lương đầu tiên, em mong về gặp anh để khoe nhưng anh vẫn đi chơi với bạn gái. Mỗi tối em cầu nguyện ông bà, tổ tiên phù hộ cho hai vợ chồng mình sớm có con. Rồi em cũng không còn đủ sức để chịu đựng được nữa. Em xin dừng lại cuộc hôn nhân này vì khó sinh con cho anh. Những tuần đầu về nhà bố mẹ, sau khi dạy xong, theo thói quen, em cứ chạy về hướng ngôi nhà mình từng gắn bó suốt 7 năm qua. Em nhớ mẹ và anh, cái gác bếp nữa… Một lần chuyển phôi nữa em âm thầm uống thuốc và đến bệnh viện một mình. Lần thứ 11, em cũng thất bại. Mình đã hết cái chung, em cũng chẳng còn gì để níu kéo. Sau 7 tháng ly thân, mình gặp nhau tại tòa. Cho em xin lỗi vì đã giữ chân anh suốt 7 năm qua. Giờ thật sự hết rồi, anh có cuộc sống riêng và có con. Những gì của hai đứa, em cất hết vào ký ức”. Minh Khuê
Những tưởng sinh con và nuôi dạy con cái là đơn giản nhưng khi trải qua mới hiểu hết được.Ngày nào cũng ở quán cả ngày,lâu lâu nghỉ 1 ngày ở nhà chơi với 2 thằng con nó phá chịu hết nổi.Vậy mới thấy vk mình giỏi,cảm nhận phụ nữ khổ,ra đường ai nói sợ vk thì chịu...
h bị hiếm muộn đầy ra do giơi trẻ quan hệ sớm với uống thuốc tùm lum, rồi ăn uống toàn hóa chất ko, hic
chưa chắc nha,, e thì kiêm luôn đây này,, bố sửa dt, con ngồi ghế kế bên,, gần gần trãi chăn ra cho con nằm ngủ,, thỉnh thoảng vừa sửa vừa hát cho nghe,,,
mấy chuyện hiếm muộn này cũng hơi nghiêng về vấn đề tâm linh 1 chút, nếu để ý (hoặc ai tin thì sẽ đạt được ý nguyện). Nói không phải điêu, thật 100%...Mình có ông anh bà chị ở vs nhau 8 năm cũng chưa có con, cũng tình hình như trên, mặt dù làm đủ mọi cách từ y khoa đến y học đủ thứ, kết quả cũng = 0. Đến 1 lần có người mách bảo, đi chùa Ngọc Hoàng vào phòng 12 bà mụ (Mẹ sanh mẹ độ) cầu sinh sẽ được, kết quả sau lần đấy về là được song sinh luôn nhé , đến nay 2 đứa cháu vẫn mạnh khỏe bình thường như bao đứa trẻ khác....
Nhiều khi đi cầu xin về có thêm động lực có thêm niềm tin thế là phang mạnh, tinh binh khỏe trứng chắc thế là đậu thôi.
có thằng bạn nó lấy con người ta 15 năm chưa có con mà nó cứ giữ con gái người ta,do nó yếu sinh lý và tinh trùng loãng.đã nhiều lần mình khuyên nó nên chơi đẹp để cho vợ đi lấy chồng mới đi,nó không chịu.bà mẹ nó thứ đàn ông ít kỷ nhỏ mọn.
chắc vậy,cu nhỏ và ngắn,gặp tinh trùng yếu nữa,đi chữa hơn 10 năm.giờ vẫn vậy.mới mua cu giả về thọc lol vợ.
nghĩ cũng khổ.người mong ko đc kẻ bỏ ko xong.. đúng là cs gd dù có vất vả cái gì cũng có thể thiếu nhưng ko thể thiếu đc tiến khóc tiếng cười của những đứa con.nó là niềm an ủi động viên và là nghị lực cũng như mục tiêu để phấn đấu mà.thật tội nghiệp cho người vợ này...
e lấy vk hơn năm ko thấy có con..mẹ vợ bảo đi chùa xin e đi chua xin quẻ về có con liền k phải chém nhé